Quan Môn

Chương 187: Một hồi mưa to




Luôn có những chuyện ngoài ý muốn, Diệp Khai cũng không ngờ mùa thu đến nhanh như vậy, hơn nữa còn kèm theo mưa lớn.

Trưa ngày 22 tháng 9, mưa và gió lớn ập tới thành phố Minh Châu, cả bầu trời đen kịt.

Lúc hơn hai giờ chiều, cả thành phố chìm trong màn mưa, phố xá và xe cộ đều bật đèn, có phóng viên chụp lại, than thở:

- Đúng là ngày mà như đêm.

Nương theo tiếng sấm đùng đùng, mưa to từ phía bắc tiến vào thành phố Minh Châu. Đài khí tượng thành phố Minh Châu đã cảnh báo về đợt mưa từ hai giờ rưỡi chiều, vào lúc mưa ập vào nội thành thì lượng mưa đã lên tới x millimet, đồng thời kèm thêm sấm chớp.

Mưa lớn hầu như phủ khắp mọi nơi, trong đó nội thành và bờ đông đều mưa rất lớn.

Phóng viên [ Minh Châu nhật báo ] tường thuật trên TV thì một số khu đã bị ngập. Sở giao thông Minh Châu điện khẩn cấp cho chính quyền về tình trạng ngập nước, trong đó một số con đường đã bị tắc nghẽn.

Hơn bốn giờ chiều, bởi vì mưa lớn đột ngột mà một số tuyến tàu điện ngầm của thành phố Minh Châu có nguy cơ bị ngập. Tuy các máy bơm đã hoạt động hết công suất nhưng nước dâng càng lúc càng cao.

Để đề phòng nước ngập, công ty tàu điện ngầm nhanh chóng áp dụng biện pháp khẩn cấp, chỉ duy trì một số tuyến, đồng thời cũng thông báo cho hành khách.

Năm giờ chiều, một số mái nhà di động của thành phố Minh Châu bị gió lớn thổi bay, điện cắt trên diện rộng, chỉ duy trì một số tuyến đặc biệt.

Thời tiết xấu cũng ảnh hưởng đến sân bay quốc tê Minh Châu, đến 6 h chiều thì tạm dừng các chuyến bay.

Thành ủy và chính quyền bắt đầu hành động khẩn cấp, động viên tất cả các ban ngành hợp sức thoát nước, đồng thời tổ chức hội nghị phân công công tác, đến nửa đêm vẫn còn chưa xong.

Diệp Khai cũng có chút chật vật. Hôm nay vừa lúc hắn đi thăm dò mấy chỗ đất trống, kết quả đụng phải mưa lớn bị cầm chân ở một tòa nhà ba tầng xây dở.

Mưa càng lúc càng lớn, tầng một đã bị ngập hoàn toàn. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Diệp Khai không có biện pháp, chỉ có khốn thủ cô lâu, đợi đến lúc mưa nhỏ thì hắn điện cho Lê Nhị hỏi có cách nào đem hắn ra khỏi đây.

Lê Nhị hỏi rõ địa điểm, nói không có vấn đề.

Sau nửa giờ, Diệp Khai chợt nghe tiếng động cơ.

Hắn nhìn xuống dưới thì thấy trên mặt nước mênh mông có một chiếc xuồng tấn công đang lao tới, bên trên có hai người đều mặc áo mưa màu xanh, khoác áo cứu sinh đỏ bên ngoài, một người trong đó chính là Lê Nhị.

- Nhị thiếu gia!

Giọng của Lê Nhị theo gió truyền tới.

- Tôi ở chỗ này...

Diệp Khai đứng trên bệ cửa sổ hô hai tiếng, hướng Lê Nhị phất phất tay.

Xuồng cứu hộ lao tới, quay đầu sát nhà.

Diệp Khai chui từ cửa sổ tầng hai, nhẹ nhàng nhảy xuống xuống

Chiếc xuống tấn công lắc lư vài cái, rốt cục ổn định rồi.

- Thân thể Nhị thiếu gia nhẹ nhàng linh hoạt, trước kia luyện qua võ?

Lê Nhị thấy, không khỏi tán dương hai câu.

Diệp Khai trong lòng tự nhủ, tôi đâu có tập võ, bất quá là thân thể nhẹ mà thôi, tuổi trẻ nha.

- Không nghĩ tới mưa lớn như vậy, làm anh vất vả một chuyến, vị này chính là...

Diệp Khai nhìn người đang lái xuồng tấn công, hỏi Lê Nhị.

- Đây là đồng chí thuộc bên cảnh bị.

Lê Nhị giới thiệu.

Diệp Khai cảm ơn người kia, nghĩ thầm Lê Nhị xuất thân hệ thống tình báo quân đội nên dĩ nhiên quen về bên này, tìm chỗ đóng quân là có thể giải quyết vấn đề, muốn có xuồng tấn công không phải việc lớn.