Quan Môn

Chương 220: Bên Trong Đại Nội Có Huyền Cơ




Diệp Khai đã làm quyết định, Diệp Kiến Hoan cũng không nói thêm lời gì, nhân viên Đế Hào phối hợp đem khách nhân tiễn ra ngoài.

Sau đó nhìn Tạ Quân Ngọc cho người đóng cửa Đế Hào dán giấy niêm phong, đóng lên con dấu của Cục cảnh vệ trung ương.

-Nhị thiếu gia…

Lâm Tư Vũ có chút lo lắng nhìn Diệp Khai.

-Không có sao, thời gian này tôi sẽ để Diệp tổng chiếu cố cho cô một chút.

Diệp Khai cười cười, nói với nàng, sau đó lại nhìn qua Tạ Quân Ngọc nói:

-Tạ tổng đội trưởng là bạn cũ, biết rõ nên đúng mực.

Tạ Quân Ngọc nghe xong liếc mắt nhìn sang nơi khác, cũng không hề nói lời nào.

Thân phận của Diệp Khai rành rành ra đó, đương nhiên là Cục cảnh vệ trung ương nhất định không dám làm gì hắn, cho dù thu thập Diệp Khai cũng không thành vấn đề, thế nhưng sau lưng của hắn có Diệp lão gia tử, nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình, ba vị này lại không phải ai cũng có thể chọc tới, một vị ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương cùng hai vị ủy viên Cục chính trị một khi bão tố, toàn bộ Cục chính trị trung ương cũng sẽ bị chấn đãng kịch liệt.

Cho dù Cục cảnh vệ trung ương được xem là ngoại vật, nhưng làm thế nào dám chọc tới tổ ong vò vẽ lớn đến như vậy?

Lần này Tạ Quân Ngọc dẫn người đi qua chỉ là vì chấp hành nhiệm vụ mà thôi, chính cô ta kỳ thật cũng không nguyện ý trêu chọc chuyện phiền phức lớn như vậy, Tạ gia chỉ bất quá là thương nhân thế gia, thật sự đấu không nổi với đại chính hào môn như thế.

Nếu không phải đây là ý tứ của sư phụ lão nhân gia, Tạ Quân Ngọc cũng không dám chọc tới chuyện thị phi này, Đới cục trưởng của Cục cảnh vệ trung ương cũng không dám trêu tới đại gia tộc như vậy, nhiệm vụ chủ yếu của nàng lần này chỉ là cần mang Diệp Khai đưa vào trong đại nội, về phần trong lòng sư phụ rốt cục là nghĩ như thế nào, vậy thì Tạ Quân Ngọc không sao biết được.

-Lão nhị, anh sẽ đi gặp lão gia tử nói chuyện này.

Diệp Kiến Hoan nói với Diệp Khai.

-Trước tiên hãy nói với nhị lão gia tử đi, tìm ông phù hợp hơn một chút.

Diệp Khai hồi đáp.

Thân phận của Diệp lão gia tử quá mức trọng yếu, cho nên bình thường không tiện dùng tới, nhưng nhị lão gia tử thì thuận tiện nhiều hơn, nhị lão gia tử phụ trách công tác trong Quân ủy, cho người ấn tượng là một thanh trọng pháo, tùy thời đều có thể sát thương cướp cò.

Nhưng trên thực tế nhị lão gia tử làm việc rất có kết cấu, cũng không phải tùy ý bão tố, điểm này chính là nhất mạch truyền thừa của Diệp gia, là ưu điểm di truyền khó được.

Đã có người đi bệnh viện đón a Tứ, Tạ Quân Ngọc tự mình đưa Diệp Khai lên xe, ngồi bên cạnh hắn sau đó trầm giọng phân phó:

-Lái xe!

Tổng cộng sáu chiếc xe rất nhanh rời khỏi câu lạc bộ Đế Hào, hướng trong đại nội chạy đi.

Trải qua tầng tầng kiểm tra, đoàn xe tiến vào đại nội, vẫn lái sâu vào bên trong, đi tới một địa phương mà Diệp Khai chưa bao giờ đi qua, bên này kiến trúc hoàn toàn xây dựng theo kiểu cổ điển, đại thụ thấp thoáng, một ít cây xanh cao lớn đem cả khu kiến trúc che phủ, nhìn không rõ hoàn toàn hoàn cảnh chung quanh. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

-Diệp nhị thiếu, xuống xe đi.

Tạ Quân Ngọc nhảy xuống xe, nhìn Diệp Khai nói.

Diệp Khai cũng từ trong xe chui ra, thấy được cảnh trí bên ngoài, cũng không khỏi khen một câu:

-Nơi tốt ah! Thoạt nhìn bên trong đại nội thật sự là che giấu không ít thứ tốt.

Bên kia đã có người dùng cáng cứu thương mang a Tứ đi ra, lúc này thần trí a Tứ tinh tường, chân tay đều đã được băng bó cố định.

Khi đi tới bệnh viện, bác sĩ khoa chỉnh hình đã kiểm tra vết thương cùng cặp bản cố định trên người a Tứ, cho rằng đã làm được rất tốt, không cần tiếp tục băng bó lại, bởi vậy chỉ đơn giản viết ra đơn thuốc, dặn dò một ít điểm cấm kỵ, cũng không nói thêm gì khác.

Tạ Quân Ngọc nhìn nhìn tình huống của a Tứ, cau mày nói ra:

-Diệp nhị thiếu, người của anh ra tay cũng thật quá hung ác rồi, còn dùng cả Toái Cốt Pháp, đáng hạ nặng tay như vậy sao?

Diệp Khai nghiêm mặt nói:

-Cảnh vệ trung ương bản thân không được nhấc lên quan hệ cùng người bên ngoài, hắn đã biết rõ chức trách của mình sao có thể vẽ đường cho hươu chạy, còn để ột tên thiếu gia ăn chơi như Đàm Diệu Tổ ức hiếp lương thiện? Tôi không hoàn toàn phế bỏ hắn đã là lưu lại mặt mũi cho Cục cảnh vệ trung ương. Nếu theo tính tình trước kia của tôi, trực tiếp cho hắn một phát súng cũng không phải là chuyện gì lớn!

Sau khi Tạ Quân Ngọc nghe xong muốn phản bác vài câu nhưng lại cảm giác lý do của mình cũng không đầy đủ, liền im lặng không nói gì với Diệp Khai, chỉ phân phó người đưa a Tứ đi vào.

Nội tình trong Cục cảnh vệ trung ương cũng khá phức tạp, tuy a Tứ là một phần của Cục cảnh vệ trung ương, nhưng cũng không có xuất thân chính thức, phải nói thân thủ của hắn cũng chỉ thuộc tam lưu, nếu không cũng không nhẹ nhàng bị nhóm người Lê Nhị giải quyết.

Hơn nữa tuy a Tứ bị Toái Cốt Pháp của quân đội đánh cho tàn phế, nhưng do Diệp Khai hạ lệnh nên Lê Nhị bọn họ đã rất nhanh tiếp xương lại cho hắn, xử lý cũng thỏa đáng kịp thời, cho nên khả năng khôi phục vẫn khá lớn, bởi vậy Tạ Quân Ngọc cũng không thể tiếp tục chỉ trích Diệp Khai giết hại đồng liêu của mình.

Tạ Quân Ngọc cũng hiểu rõ ràng bên trong Cục cảnh vệ trung ương cũng có một ít dược vật khá đặc thù, hoàn toàn có thể trợ giúp a Tứ khôi phục tới trạng thái bình thường, ít nhất là đỡ hơn một chút, về phần tình huống của hắn phải chăng có thể quay về Cục công tác nữa hay không, vậy thì rất khó nói, dù sao xương cốt đã bị vỡ qua, rất khó tiếp tục chịu được lực lượng khổng lồ áp chế.

Dù sao lấy thân phận cảnh vệ trung ương lại đi làm việc riêng tư cho bình dân như Đàm Diệu Tổ, loại chuyện này ở bên trong Cục cũng bị nghiêm cấm, cho dù a Tứ không bị người của Diệp Khai chỉnh sửa, cũng phải tiếp nhận xử phạt trong nội bộ.

Mà nghe nói điều lệ xử phạt của Cục cảnh vệ trung ương phi thường nghiêm khắc.

-Rót chén trà cho Diệp nhị thiếu, tôi đi gặp lãnh đạo một chút.

Tạ Quân Ngọc phân phó một tiếng, chính mình rời đi.

Diệp Khai ngồi xuống, bưng chén trà ột gã cảnh vệ trung ương đưa tới, uống một hớp, bắt đầu dò xét bài trí bên trong phòng.

Trong phòng vô cùng rộng rãi, cột gỗ vừa thô vừa to rõ ràng đều dùng Kim Ti Nam Mộc chế thành, quả nhiên là một mảnh khí phái hoàng gia, trong đại sảnh khảm nạm thật nhiều điêu khắc núi non thủy mặc, những bức vẽ thư pháp thiết hoạch ngân câu, khí thế bất phàm.

Bất đồng với những địa phương khác chính là nơi chính đường có một bàn thờ rộng rãi, bên trên xếp đặt hương nến hoa quả, mùi đàn hương nhẹ nhàng lan tỏa, có chút tác dụng an thần, mà trên vách tường sau bàn thờ treo một bức lụa vàng vẽ vài nét bút hình dáng của một lão đạo sĩ, đang đứng chắp tay tựa hồ nhìn gì đó.

Diệp Khai nhìn thấy chợt tò mò.

Đường đường đại nội, Cục cảnh vệ trung ương, vậy mà đi thờ phụng bức họa của Lão Tử thủy tổ đạo gia, thật sự là có chút kỳ quái, chẳng lẽ bên trong nơi ngọa hổ tàng long như Cục cảnh vệ trung ương thật sự có đạo gia nhất mạch vào đời tu hành hay sao?

Đối với loại tình cảnh chỉ có thể xuất hiện bên trong tình tiết tiểu thuyết, Diệp Khai cũng cảm thấy có chút đản đau, cũng có chút không tin tưởng lắm.

-Khục khục…

Sau lưng vang lên một tiếng ho khan.

Diệp Khai nhìn lại, chỉ thấy sau lưng không có ai, mà ngay cả vài tên cảnh vệ trung ương cũng không thấy, toàn bộ đại đường chỉ còn lại một mình hắn.

Đây rốt cục là chuyện gì xảy ra?

Diệp Khai lập tức cảm giác trong đầu mình biến thành một mảnh mờ mịt.

Trong mơ hồ Diệp Khai cảm thấy như có một đạo ánh mắt đang đảo qua trên người mình, nhưng hắn lại không xác định được rõ ràng vị trí của đối phương, còn đang chần chờ thì loại cảm giác kia chợt biến mất, tiếp theo từ bên ngoài truyền vào tiếng bước chân.

Tạ Quân Ngọc lại xuất hiện lần nữa, đi chung với nàng là một người trung niên mặc quân phục trung tướng, nhìn vào khí thế phi phàm, uy vũ hữu lực, là phó cục trưởng Cục cảnh vệ trung ương, tướng quân Lâm Uy.

-Diệp nhị thiếu bị sợ hãi…

Tướng quân Lâm Uy cười đi tới, bắt tay Diệp Khai.

Vị này chỉ đơn giản nói hai câu là rõ thân phận, nguyên lai hắn cũng từng xuất thân từ bộ hạ của Diệp lão gia tử, chỉ là về sau gia nhập hệ thống Cục cảnh vệ trung ương, xem như từ bên hệ thống quân phương chuyển ra ngoài độc lập.

Diệp Khai có chút khó hiểu bắt tay với tướng quân Lâm Uy, nhưng lại có chút không nắm chắc là chuyện gì, vì sao đối phương lại đem mình đưa vào nơi này, bây giờ nhìn lại cũng không thấy có biểu hiện gì không sôt, ngược lại còn có vẻ phi thường tôn trọng, càng làm người ta thật không hiểu mục đích của bọn họ là ra sao?

-Cảnh vệ trung ương biến thành tay đấm cho bình dân, thật sự là có chút khó hiểu rồi.

Diệp Khai vẫn thẳng thắn đưa ra ý kiến bất mãn của chính mình.

Mặc kệ a Tứ thông qua con đường gì biến thành bảo tiêu của Đàm Diệu Tổ, chỉ nói chuyện này phát sinh rõ ràng là cảnh vệ trung ương bắt đầu muốn chọc tay vào ân oán của các thế gia đại tộc là sự thật, chuyện này nói tới cũng đơn giản, bởi vì các đại gia tộc rất có thể đều đã làm như vậy, nhưng nói tới cũng là phức tạp, bởi vì chuyện này trực tiếp dẫn nổ một vấn đề thật trọng yếu, chính là trong chuyện quản lý của Cục cảnh vệ trung ương đã tồn tại vấn đề rất lớn.

Lời đồn đãi chính là chủ nhiệm văn phòng trung ương hiện tại, đồng chí Ông Thanh Nguyên không trấn áp được Cục cảnh vệ trung ương, mà tân nhậm phó chủ nhiệm văn phòng trung ương đồng chí Đàm Thắng Kiệt vì nóng lòng cầu thành, muốn sớm đem quyền hành của Cục cảnh vệ trung ương nắm trong tay, cho nên đã tạo thành cục diện phức tạp hiện tại.

Lần này chuyện mà Diệp Khai gặp được đã đem vấn đề của Cục cảnh vệ trung ương dẫn nổ.

Chắc hẳn ngày mai trong hội nghị Cục chính trị trung ương vấn đề này sẽ triển khai biến thành một hồi tranh đấu gay gắt đối chọi, đủ loại vấn đề vây quanh việc bảo tiêu đại nội ra ngoài làm tay đấm cũng sẽ làm các vị đại lão xoắn xuýt một phen.

Đương nhiên, trên thực tế có tư cách nói tới vấn đề của Cục cảnh vệ trung ương đại nội phải là mấy vị ủy viên Cục chính trị, nhưng chính thức có thể quyết định được vấn đề này phải là năm vị đại lão ủy viên thường ủy Cục chính trị trung ương, như vậy sẽ có thể thay đổi hiện trạng hiện tại.

Hôm nay bởi vì Diệp Khai bị dẫn vào trong Cục cảnh vệ trung ương, Diệp lão gia tử nhất định sẽ chiếm được địa vị chủ động trong chuyện này, mà nhị lão gia tử cùng Diệp Tử Bình tựa hồ cũng sẽ có quyền lực nói chuyện trong hội nghị, đây là điểm mà người khác không thể sánh bằng.

Diệp Khai vừa nghĩ đến những chuyện này, lại đột nhiên đưa ra một câu hỏi vượt ngoài sự tưởng tượng của người khác:

-Lâm tướng quân, vì sao hồi nãy tôi cảm giác có người đã quan sát tôi đây? Chẳng lẽ trong Cục cảnh vệ trung ương cũng có chuyện gì không thể để người khác biết hay sao?

Nghe hắn vừa hỏi như vậy, tướng quân Lâm Uy hiển nhiên là bị sửng sốt, hoàn toàn không ngờ Diệp Khai lại có cảm giác nhạy cảm tới như vậy.

Tạ Quân Ngọc nghe xong cũng mở to hai mắt nhìn nhìn Diệp Khai, hiển nhiên không thể tin lời của hắn nói là sự thật.

Diệp Khai quan sát nét mặt của bọn họ, đã biết rõ cảm giác khi nãy của mình quả nhiên là không sai, vừa rồi xác thực là có người âm thầm nhìn trộm chính mình, chỉ là người kia rốt cục lại có lai lịch gì?

Bên trong đại nội, đúng là huyền cơ trùng trùng điệp điệp ah!