Quan Môn

Chương 232: Thôn Trưởng Làm Sao Vậy?




- Rốt cục trong lòng Diệp lão hổ suy nghĩ như thế nào đây?

Người đưa ra câu hỏi như vậy không chỉ có một người.

Khi đồng chí Phương Hòa đưa ra câu hỏi này, đồng chí Hồng Chính đang ngồi nói chuyện cùng ông.

Cháu trai Diệp Khai của Diệp gia đã tuyên bố phải đến vùng núi Giang Trung sửa đường, tin tức này đã truyền ra trong cao tầng, ít nhất những nhân vật chủ yếu trong Cục chính trị trung ương đều đã biết chuyện này.

Chỉ là vì sao Diệp lão gia tử phải để cháu trai đi sửa đường, vì sao Diệp Khai phải thốt lời thề nặng nề như vậy, còn công bố không tu sửa được đường thề không rời núi, việc này thật làm cho người ta không cách nào thấu hiểu.

Ít nhất sau khi đồng chí Phương Hòa nghe được tin tức nho nhỏ này, cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, cho rằng Diệp lão gia tử cùng Diệp Khai phải có hiệp nghị gì đó, nếu không thật không quá khả năng sẽ xuất hiện tình huống như thế.

Dù sao Diệp Khai phải đi theo con đường thật thuận buồm xuôi gió mới đúng, hoàn toàn không cần phải đi nhận lấy phong hiểm lớn như thế.

-Ý nghĩ của Diệp lão gia tử tôi cũng không thể xem hiểu được.

Đồng chí Hồng Chính lắc đầu nói.

Hôm nay hắn đi qua đi thăm hỏi đồng chí Phương Hòa, ngoại trừ là bái phỏng không định kỳ, cũng có nguyên nhân rất lớn, đó là muốn cùng đồng chí Phương Hòa nói tới công tác trọng điểm sắp tới, thí dụ như việc tiến hành thay đổi chế độ xã hội cùng việc phá sản của xí nghiệp nhà nước.

Chỉ có điều khi ngẫu nhiên nhắc tới việc của Diệp Khai, liền làm cho đồng chí Phương Hòa trọng điểm chú ý.

Đại khái bởi nguyên nhân tuổi tác, mặc dù nói mạch suy nghĩ của đồng chí Phương Hòa ở trong một ít vấn đề xu hướng chính sách vẫn còn thật rõ ràng, nhưng đối với những sự việc cong cong quấn quýt, cũng có chút không hiểu được, ông cũng lười cân nhắc rõ nội tình bên trong, dĩ nhiên là trực tiếp hỏi thẳng đồng chí Hồng Chính.

Nhưng lại không nghĩ tới chính đồng chí Hồng Chính cũng không hiểu rõ chi tiết, điều này làm đồng chí Phương Hòa không khỏi cảm thấy ngoài ý muốn.

-Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Đồng chí Phương Hòa tựa lưng sau ghế, khẽ nhắm mắt lại suy nghĩ.

Từ trong nội tâm của bất luận một nhân vật chính trị nào mà nói, mọi cử động đều sẽ có một tầng mục đích càng sâu hơn, sẽ không nói lung tung rối loạn tùy hứng, nhưng hành động lần này của Diệp lão gia tử quả thật có chút làm người ta nhìn không thấu.

-Vị lão đồng chí vùng núi tỉnh Giang Trung kia là bộ hạ cũ của Diệp lão gia tử ngày trước, vốn đã là cán bộ đoàn cấp, kết quả trên chiến trường Triều Tiên lại bị thương nặng đến mất trí nhớ, bị tổ chức đưa ra ngoài, hiện tại đã trở thành một gã nông dân vùng núi, lần này đi tìm Diệp lão gia tử muốn nhờ giải quyết vấn đề đường đi khó khăn của sơn thôn bọn họ.

Đồng chí Hồng Chính lại nói.

Đồng chí Phương Hòa gật đầu nói:

-Bên vùng núi Giang Trung xác thực là đường đi gian nan, đồng chí Diệp Tương Kiền tuy không thể nặng bên này nhẹ bên kia, lợi dụng chức quyền gẩy chuyên khoản đi làm việc sửa đường này, nhưng lại đem cháu của mình phái đi qua, phần quyết tâm này quả thật là rất lớn.

Bởi như vậy, đồng chí Phương Hòa đã có chút hiểu được dụng ý của Diệp lão gia tử.

Đây cũng là hành động bất đắc dĩ, đối với yêu cầu của lão chiến hữu chính bản thân mình không cách nào làm được, như vậy để cho cháu trai ruột thịt của mình đi qua đồng cam cộng khổ bắt đầu sửa đường, cũng xem như có câu trả lời không hổ thẹn đi ah? Dù sao Diệp Khai là bỏ ra chính tiền đồ bản thân, chui vào trong khe núi sâu sinh sống chung một chỗ với bọn họ.

-Nói thật, tình huống của vùng núi Giang Trung tôi cũng đã điều tra qua.

Đồng chí Hồng Chính nói:

-Địa hình phức tạp, phần lớn là núi đá lớn, muốn sửa đường rất khó khăn, nếu không cũng không cần bỏ mặc vấn đề này lưu lại tới tận bây giờ. Vô luận là tài chính hay nhân lực vật lực, thậm chí là cần đầu nhập rất nhiều, hơn nữa trong thời gian ngắn căn bản không thấy được hiệu quả. Chẳng lẽ Diệp Khai sẽ ở lại nơi đó ngây ngốc mười năm tám năm hay sao?

-Mười năm tám năm cũng chưa chắc sửa chữa tốt một con đường…

Đồng chí Phương Hòa thở dài nói:

-Năm đó tu sửa Điền Tàng công lộ, Thanh Tàng công lộ đã hi sinh bao nhiêu người? Hiện tại Diệp Khai đi tới nơi đó, cũng không khả năng làm việc tốt như năm xưa. Nếu như hắn thật sự có thể dùng mười năm thời gian tu sửa ra được một đại lộ rời núi, thật sự là công đức vô lượng rồi!

Đồng chí Hồng Chính cũng tỏ vẻ:

-Nếu như hắn thật sự có thể trong mười năm sửa ra được con đường này, sẽ đem toàn bộ địa khu Lăng Xuyên thậm chí là cả vùng Minh Châu bên kia hoàn toàn đánh thông, ý nghĩa sẽ phi thường trọng đại, toàn bộ địa khu Lăng Xuyên có thể trở thành hậu hoa viên của thành phố Minh Châu, cung cấp nghiệp gieo trồng cùng một ít nông sản phẩm. Nếu như thật sự được như vậy tôi thậm chí nguyện ý cho hắn một chức cấp chính sở!

-Khí phách của cậu thật sự là khá lớn đấy, rất nhiều người cả đời đều dừng lại ở chức phó sở cấp mà thôi.

Đồng chí Phương Hòa nở nụ cười:

-Nếu như có thời gian, có thể đem ý tứ của chúng ta nói lại cho Diệp Khai nghe qua, cho chàng trai kia thêm chút sức!

-Phải!

Đồng chí Hồng Chính gật nhẹ đầu.

Những lão đầu tử của những thế gia khác trong thủ đô đối với quyết định của Diệp lão gia tử cũng có những ý kiến khác nhau.

-Diệp Tương Kiền thật sự xem cháu của mình là thiên tài hay sao?

Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên bên chính hiệp vừa nghe được tin tức này, lộ ra vẻ không cho là đúng.

-Sao lại nói vậy?

Phu nhân Hứa chủ tịch có chút khó hiểu.

-Vùng núi Giang Trung, năm đó tôi từng đi qua, chỗ đó tuy đất đai đặc sản không tệ, nhưng dãy núi vờn quanh, đem cả một khối địa phương lớn bên trong vòng lên, giao thông phi thường bất tiện, đồ vật trong núi không cách nào vận chuyển đi ra, mà đồ vật ngoài núi cũng không cách nào chuyển đi vào, cho nên thời gian dài dân chúng sinh hoạt ngày càng kham khổ.

Nhắc tới chuyện này, chủ tịch Hứa Vĩnh Niên lại nhớ tới chuyện năm đó:

-Năm đó tôi từng đến nơi đó cắm điểm, đã nếm không ít đau khổ. Nhưng dân phong trong núi cũng thật bưu hãn, không tốt đối phó. Lần này lão Diệp phái cháu trai của mình đến đó sửa đường, tôi xem là tự mình chuốc lấy cực khổ mà thôi.

Phu nhân Hứa chủ tịch lại không nghĩ như vậy:

-Tôi thấy Diệp lão gia tử vẫn thật có vài phần khí phách đấy, đem tiền đồ của cháu trai mình đều đổ lên, cũng phải cho lão chiến hữu một câu trả lời, đó mới xứng đáng làm nam nhân.

-Khí phách? Nam nhân?

Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên hỏi lại một câu, sau đó mới gật đầu nói:

-Nói thật, tôi cũng rất bội phục hắn, ít nhất bản thân tôi là không làm được chuyện như vậy, nhưng tôi cũng không đồng ý cách làm của hắn, muốn vì nước xuất lực vẫn còn rất nhiều chuyện có thể làm, cũng không đến nỗi vì chuyện sửa đường vô vọng như vậy mà lại cứ nhất định chui đầu vào.

Sau đó chủ tịch Hứa Vĩnh Niên còn nói thêm:

-Người trẻ tuổi Diệp Khai kia, tôi cũng lý giải qua một ít, rất có ý nghĩ, cũng rất có năng lực, nếu dựa theo con đường bình thường mà làm quan, sẽ là một nhân vật thiên tài của Diệp gia, thậm chí còn có tiền đồ rộng lớn hơn cả cha hắn Diệp Tử Bình. Một hạt giống tốt như thế, Diệp gia lại không cẩn thận đi bảo hộ, ngược lại còn đuổi tới trong núi, thật làm cho người nghĩ không ra!

-Không nghĩ ra thì cũng đừng suy nghĩ, dù sao đó cũng là chuyện của Diệp gia!

Phu nhân Hứa chủ tịch lại nói.

-Lời này không sai, thị phi đều là chuyện của Diệp gia bọn họ, chúng ta là người ngoài thì cần gì buồn lo vô cớ?

Hứa chủ tịch cũng bật cười.

-Chuyện của tiểu Khai, rốt cục cha nghĩ như thế nào vậy?

Cuối cùng Diệp Tử Bình gọi điện thoại tới chỗ Diệp lão gia tử hỏi thăm.

Với tư cách là cha của người trong cuộc, Diệp Tử Bình lại là người cuối cùng biết được tin tức này.

Khi hắn nghe nói Diệp lão gia tử lại phái Diệp Khai đi tới trong núi sửa đường, cảm giác đầu tiên chính là Diệp Khai lại dẫn xuất ra tai vạ gì không nên nữa đây? Nhưng sau khi hắn biết được nguyên nhân bên trong, lại không đoán ra được ý nghĩ của lão gia tử.

Cho nên Diệp Tử Bình gọi điện thoại về hỏi thăm.

-Sao vậy, không đành lòng để con trai đi chịu khổ?

Diệp lão gia tử nở nụ cười.

-Cũng không thể nói như vậy.

Diệp Tử Bình nói ra:

-Chỉ là cảm thấy có chút đột nhiên, dù sao hiện tại Diệp Khai còn là học sinh, sinh viên năm thứ nhất, đột nhiên đi trong núi có thể thích ứng hay không là một phương diện, thân phận của nó có hợp lý hay không cũng là một vấn đề.

Diệp Tử Bình quan tâm chính là vấn đề biên chế của Diệp Khai, nếu như muốn đi vào trong thể chế phát triển thì sớm hành động cũng không là vấn đề, sớm ra tay sẽ sớm lấy được lợi nhuận, như vậy cũng không phải là không tốt.

-Cha đã để cho nó đi theo tới chỗ sơn thôn của Báo Tử làm thôn trưởng.

Diệp lão gia tử hồi đáp.

-Thôn trưởng…

Diệp Tử Bình nghe xong lập tức im lặng.

Thôn trưởng cũng có thể xem như cán bộ sao? Điều này làm Diệp Tử Bình cảm thấy có chút đản đau.

-Thôn trưởng làm sao vậy, nếu như có thể làm thành đệ nhất đại thôn trong cả nước, chức thôn trưởng muốn làm ủy viên trung ương cũng đã đủ điều kiện rồi.

Diệp lão gia tử bình tĩnh tỏ vẻ.

Diệp Tử Bình gật nhẹ đầu, nếu như dựa theo cách nói của Diệp lão gia tử, làm thôn trưởng ngược lại là ý nghĩ không tệ, chỉ là địa phương vùng núi của Giang Trung là nơi nào, đi tới loại địa phương kia mà cũng có thể có ngày nổi danh sao?

Muốn từ chức thôn trưởng hỗn thành ủy viên trung ương, đây là một con đường dài đăng đẵng buồn chán bao lâu ah!

-Gần đây công việc của con bên Minh Châu vẫn thuận lợi chứ?

Diệp lão gia tử đột nhiên hỏi.

-Xem như thuận lợi, đội ngũ cán bộ Minh Châu cũng chính trực một chút, đây đều là nội tình tốt do đồng chí Giang Thành cùng đồng chí Hồng Chính lưu lại.

Diệp Tử Bình hồi đáp.

-Hôm nay mạch ý nghĩ chủ yếu của con đều đạt trong phương diện phát triển kinh tế, công tác kiến thiết tân khu Phổ Đông cũng đã được toàn diện trải rộng, việc cho thuê đất đai cũng phát triển không tệ, hiện tại thu hồi lại tài chính đã đủ ủng hộ hoàn thành công tác cải tạo thành cũ, tính cả kế hoạch nâng đỡ năm ngành sản xuất trọng điểm của thành phố, tin tưởng ngày này sang năm bộ mặt thành phố sẽ có đổi mới rất lớn.

Diệp lão gia tử gật đầu nói:

-Phát triển kinh tế là yếu vụ thứ nhất cần làm, nhưng việc kiến thiết đội ngũ cũng phải nắm bắt cho được, không được phóng bỏ!

-Dạ.

Diệp Tử Bình lại nói:

-Chuyện này tiểu Khai cũng đã chuyên môn đề cập qua với con, nó nói kinh tế phát triển càng nhanh, đội ngũ cán bộ càng nhanh chóng hủ hóa, mà hiện tại thành phố Minh Châu phải mở rộng việc cho thuê đất đai, sẽ phát sinh ra chuyện tiền mặt lưu chuyển cực lớn, bên trong sẽ sinh ra hiện tượng giao dịch quyền tiền quá dễ dàng, tuyệt đối là trọng điểm cần chú ý.

-Cách nhìn đại cục của tiểu Khai khá mạnh, nhìn vấn đề cũng rất xác thực.

Diệp lão gia tử gật đầu nói:

-Kỳ thật để cho nó đến công tác trong vùng núi, sẽ có ảnh hưởng tới công tác của con, nếu không hay để nó đi tới Minh Châu giúp đỡ con cũng là một sự lựa chọn tốt, chỉ là đối với việc phát triển của bản thân nó sẽ bất lợi.

-Chuyện của con cũng dễ giải quyết thôi. Bên phía tiểu Khai con thật sự mướt mồ hôi thay cho nó.

Diệp Tử Bình nói:

-Sửa đường ah, sửa đường khu vùng núi Giang Trung, không thua gì Ngu Công dời núi đâu!

-Cách nhìn của cha lạc quan hơn nhiều lắm, cha tin tưởng tiểu Khai có thể làm tốt chức thôn trưởng này.

Diệp lão gia tử đối với Diệp Khai lại có một cảm giác vô cùng tín nhiệm.

Diệp Tử Bình nghe xong, đã cảm thấy lão gia tử lạc quan có chút mù quáng.