Quan Môn

Chương 239: Quỳ Xuống




-Tối nay không người chìm vào giấc ngủ sao…

Diệp Khai lặp lại một câu, trong nội tâm cũng có chút cảm khái.

Đối với nhiệm vụ sửa đường lần này Diệp Khai vẫn không hề lơi lỏng, mặc dù hắn có nói muốn nổ tạc ngọn núi nhưng hiện tại cũng không có mấy người tin tưởng vào kế hoạch của hắn.

Đương nhiên, chi tiết cụ thể đang hiện rõ trong đầu Diệp Khai, nhưng không thể sớm lộ ra, bằng không mà nói sẽ xảy ra vấn đề lớn, hắn chỉ có thể để mấy người Tạ Quân Ngọc dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngu ngốc mà xem hắn.

Chỉ đành đợi tới khi mọi chuyện xong xuôi, hết thảy đã hiện rõ trước mắt thì mới tiếp nhận lời ca ngợi của bọn họ đi.

Mọi người còn chưa đi tới chỗ lều vải đã bị người ngăn cản lại.

-Diệp thôn trưởng, tôi có chút sự tình muốn nói với anh, có thể đến nhà của tôi một chút được không?

Ngăn lại đường đi của Diệp Khai là một người phụ nữ trung niên, nhìn vào còn chưa tới bốn mươi tuổi, ăn mặc mộc mạc nhưng thu thập sạch sẽ.

-Cô là…

Diệp Khai không nhận ra nàng, lại hỏi.

-Nàng là Đổng quả phụ ở tại phía nam đầu thôn.

Lão nhân Tây Môn Báo bỗng nhiên đi tới, nhìn Diệp Khai nói:

-Nàng là giáo viên trong thôn, chồng của nàng lúc trước cũng là thôn dân, chỉ là chết sớm, yên tâm, Đổng lão sư không phải người xấu.

-Nha…

Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng lại thấy bồn chồn, tự nhủ có chuyện gì mà không thể nói ở nơi này mà phải đến tận trong nhà đây?

Nhìn Đổng quả phụ cũng có vài phần nhan sắc, lại nghĩ ở thời điểm tuổi trẻ chắc cũng nổi bật trong thôn, điều này làm Diệp Khai cảm thấy có chút do dự.

Nếu là gia đình bình thường thì cũng thôi, thế nhưng nàng lại là một quả phụ, xưa nay trong nhà quả phụ luôn có rất nhiều thị phi, Diệp thôn trưởng vừa mới nhậm chức lại đi tới an ủi một quả phụ xinh đẹp trong thôn, truyền ra tựa hồ không được tốt ah?

-Tôi đi với anh.

Tạ Quân Ngọc bỗng nhiên bước tới.

-Ân, được rồi.

Diệp Khai thoáng do dự, lại gật đầu đồng ý.

Diện tích trong nội bộ của thôn cũng không lớn bao nhiêu, mặc dù có hơn bốn ngàn người nhưng trên cơ bản mọi người đều tụ tập chung một chỗ, cho nên cũng chỉ trải ra trong phạm vi chừng một cây số, nhà của Đổng lão sư nằm ở phía nam đầu thôn, đi đường cũng không bao xa.

Ba người đi chừng mười phút đã đến trong nhà Đổng lão sư.

Ngôi nhà này cũng dùng đá tảng xây phòng, thoạt nhìn bộ dạng rất rắn chắc, bên ngoài dùng cọc gỗ làm thành hàng rào, còn nuôi một ít gà nhốt trong sân.

Đổng lão sư đẩy cửa, chỉ thấy ngọn đèn dầu trong phòng chớp động, dùng dầu tùng có sẵn trong núi.

Trong phòng chỉ có một chiếc chén tráng men, treo ba dây kẽm mảnh, buộc một ống trúc xem như cần điều khiển, trong chén chứa phân nửa dầu từ cây tùng chảy ra, một sợi dây chọc vào chính giữa chén dầu, đó dùng làm bấc đèn.

Tỉnh Giang Trung có thật nhiều cây tùng, ở bốn mươi năm trước mọi người đều dùng loại dầu tùng làm đèn chiếu sáng, nhưng từ sau khi có đèn dầu hỏa, cũng rất ít người còn dùng dầu tùng đốt đèn, bởi vì khói quá nồng, sẽ làm căn phòng tối tăm, hương vị cũng khá gay mũi.

Kỳ thật từ sau khi huyện Bằng Dương có đèn điện, cũng không còn ai dùng dầu tùng đốt đèn nữa rồi.

Hôm nay Diệp Khai nhìn thấy loại đèn này, không khỏi xem lâu một chút.

-Chưa thấy qua sao?

Tạ Quân Ngọc hỏi.

-Chẳng lẽ cô thấy qua rồi?

Diệp Khai hỏi ngược lại.

-Tôi cũng chưa thấy qua ở bên ngoài.

Tạ Quân Ngọc hồi đáp.

-Nhưng tôi đã từng thấy qua trong hình ảnh, cũng đã gặp đồ thật trong viện bảo tàng, ít nhất còn tốt hơn anh một chút.

-Chó chê mèo lắm lông mà thôi.

Diệp Khai không thừa nhận Tạ Quân Ngọc inh hơn hắn.

-Hừ, đồ con trai nhỏ mọn…con nít…

Tạ Quân Ngọc lại mắng.

Diệp Khai trừng mắt nhìn nàng, trong lòng tự nhủ rốt cục tôi là đàn ông hay con nít cô còn không biết rõ ràng sao?

Bất quá Diệp Khai cũng không cách nào xác thực kết luận, đêm hôm đó thực ra giữa mình cùng Tạ Quân Ngọc có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng có một điểm hắn không thể nào phủ nhận, đó là hôm đó Diệp Khai tiết dịch như suối, thậm chí còn phun lên trên bụng Tạ Quân Ngọc cũng là sự thật.

Lúc ấy rốt cục Tạ Quân Ngọc lại có chủ ý gì đây? Thái dương bổ âm?

-Mẹ…

Đột nhiên từ trong nhà vọt ra một đứa bé dọa người nhảy dựng.

Ngay sau đó liền làm cho Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc đều cảm thấy giật mình, liên tiếp từ trong phòng lại chạy ra thêm ba đứa trẻ, tổng cộng bốn đứa bé, đều là bé gái, tướng tá dáng vóc cùng khuôn mặt đều giống nhau như đúc!

-Trẻ con sinh bốn!

Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy thần sắc kinh ngạc trong mắt đối phương.

Nếu như nói sinh đôi cũng không có gì kỳ lạ quý hiếm, sinh ba cũng đã có chút hiếm thấy rồi, về phần sinh bốn hơn nữa còn có hình dáng phi thường giống nhau, cũng chỉ có thể nói là chưa từng thấy.

-Mẹ…mẹ…

Bốn bé gái cũng không lớn lắm, nhìn vào chừng mười ba mười bốn tuổi, tuy ánh sáng trong phòng không quá tốt nhưng có thể nhìn ra được mắt ngọc mày ngài, vô cùng đáng yêu.

-Bé gái thật đáng yêu.

Tạ Quân Ngọc nhìn thấy cũng cảm thấy có chút hoa mắt, nhịn không được nói ra.

-Bốn tiểu la lỵ nha…giống như đúc…

Tuy Diệp Khai có kiến thức thật rộng rãi, thế nhưng bốn bé gái giống như đúc thế này thật là chưa từng được chứng kiến.

Kiếp trước trong một ít hội quán Diệp Khai cũng từng gặp qua chị em song sinh, nhan sắc mặc dù không nổi bật nhưng vẫn có thể treo cao bảng giá, đây cũng là muốn lợi dụng một mặt tà ác trong lòng người, kiếm lấy lợi nhuận thật lớn, kỳ thật nói trắng ra là thỏa mãn dục vọng đen tối trong lòng con người.

Đặt lên giường nằm song song, kỳ thật tướng mạo có bình thường cũng chẳng sao cả, vào lúc đó có ai lại đi chú ý tới điểm này?

Nói thật ra có người ưa thích chị em song sinh chẳng qua là bởi vì khi dẫn theo ra ngoài cảm thấy khá phong cách mà thôi, nhưng hậu quả sẽ khá nghiêm trọng, bởi vì nếu anh không có được thực lực nhất định căn bản sẽ không lấy được cực phẩm như thế.

Nhất bất kể nói như thế nào, tiểu la lỵ sinh bốn quả thật làm nội tâm Diệp Khai chấn động.

Thấy được có người ngoài trong nhà, bốn tiểu la lỵ đều có chút kinh ngạc, có đứa lớn mật ngại ngùng vụng trộm nhìn Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc, trong khoảnh khắc không khí như trầm mặc lại.

-Mấy đứa đi học bài đi, mẹ cần nói chuyện với khách.

Đổng lão sư nói với bốn đứa bé.

Bốn tiểu la lỵ thật lễ phép chào từ biệt Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc, sau đó cùng đi sang phòng bên cạnh.

-Điều kiện trong nhà không tốt, lãnh đạm Diệp thôn trưởng cùng vị tiểu thư này rồi.

Đổng lão sư có chút áy náy nhìn Diệp Khai cùng Tạ Quân Ngọc nói.

-Tôi đi pha trà cho hai vị.

-Không cần phiền như vậy đâu.

Diệp Khai khoát khoát tay nói.

Diệp Khai cũng không cho rằng ở nơi này có thể uống được trà ngon gì, hơn nữa hắn cũng không có tâm tình này, hắn đang hiếu kỳ chính là tại sao Đổng lão sư phải đem mình mời về trong nhà, hơn nữa nàng làm sao lại có tới bốn tiểu la lỵ đáng yêu như vậy?

Tuy Diệp Khai cự tuyệt nhưng Đổng lão sư vẫn nhanh nhẹn lấy ra một bộ bình trà, nhìn vào có vẻ cũ kỹ, không bao lâu đã nấu sôi lên, lấy chút ít lá trà trong một bình được đậy kín, bỏ vào trong ấm, sau đó đổ vào trong chén.

-Nhìn trà đạo của Đổng lão sư rất thành thạo a.

Diệp Khai là người hiểu việc, nhìn thủ pháp châm trà pha trà lẫn rót trà của Đổng lão sư, cũng có chút kinh ngạc, đây hoàn toàn không giống như một quả phụ miền núi đủ khả năng làm ra tới.

-Ngày xưa tôi ở bên ngoài, về sau mới vào trong thôn.

Đổng lão sư tựa hồ không muốn nhắc nhiều trong chuyện này.

-Nha!

Trong lòng Diệp Khai tự nhủ thì ra là thế, nhìn vị quả phụ xinh đẹp này thật không giống như thôn phụ tầm thường, quả nhiên là từ ngoài núi đến đây.

Năm đó lên núi xuống nông thôn, vô số thanh niên trí thức cũng từng xung phong nhận việc, khắp các nơi trong cả nước cũng vung đầy hạt giống cách mạng, hôm nay ở khắp các nơi khai chi tán diệp tán lạc không ít, vị Đổng lão sư này hẳn cũng thuộc thành phần trong đó, chỉ là nàng lại đem mình ngăn cách bên trong một tiểu sơn thôn phong bế trong khu núi xa xôi.

Diệp Khai bưng lên một chén trà nhỏ, uống cạn, một cỗ hương vị đặc biệt từ trong lòng dâng lên, nhất thời làm cho hắn cảm thấy có chút kinh ngạc, tuy trà không phải danh trà, nhưng uống vào có cảm giác hàm súc đậm đà, không hề thua kém loại trà mà hắn uống qua tại thủ đô chút nào.

-Trên núi thường là tự mình trồng cây trà, mọi người lúc rỗi rảnh đều tự mình hái trà chế trà, thủ pháp không trở ngại chứ?

Đổng lão sư chứng kiến thần sắc kinh ngạc trên mặt Diệp Khai, biết rõ hắn đang suy nghĩ điều gì, vì vậy liền giải thích.

-Đâu chỉ là không trở ngại…

Diệp Khai lắc lắc đầu nói.

Tạ Quân Ngọc cũng nâng chén trà lên uống một hớp, sắc mặt cũng có chút kinh ngạc, Tạ gia tuy là thương nhân thế gia, nhưng cũng được xem như kiến thức rộng rãi, tự nhiên cũng phẩm vị được trà tốt hay xấu.

-Trong những loại trà dùng đãi khách trong nhà, đây là loại tốt nhất tôi từng uống qua.

Tạ Quân Ngọc nói ra.

-Cảm ơn.

Nhận được khách nhân tán thưởng, vẻ mặt Đổng lão sư cũng vui vẻ:

-Trong núi chỉ có điều kiện như vậy, lá trà xem như có thể lấy được ra tay, còn kém hơn rượu khoai lang.

-Uống rượu thì miễn thôi, Đổng lão sư tìm chúng tôi tới rốt cục là vì chuyện gì vậy?

Diệp Khai cuối cùng đã hỏi tới vấn đề này.

Đổng lão sư liếc mắt nhìn Diệp Khai, lại nhìn Tạ Quân Ngọc, có chút do dự nói:

-Chuyện này tôi cũng cảm thấy thật khó khăn, chỉ là không còn biện pháp khác, đành phải cầu Diệp thôn trưởng trợ giúp!

-Sự tình gì cô cứ nói ra đi, nếu như là yêu cầu hợp lý, trong thôn nhất định sẽ trợ giúp đấy.

Diệp Khai cũng lo lắng Đổng lão sư đưa ra yêu cầu quá phận, liền phòng ngự trước.

-Tôi thật sự là không còn cách nào khác nữa, cho nên mới phải cầu tới trên người Diệp thôn trưởng…

Đổng lão sư nói xong nước mắt đã tuôn xuống, nàng đột nhiên quỳ gối ngay trước mặt Diệp Khai.

-Làm sao…cô mau đứng lên ah, chúng tôi không nhận nổi thế này đâu…

Diệp Khai nhìn thấy cảm thấy chóng mặt vội kêu lên.

Mặc dù nói bình thường tính tình của Diệp nhị thiếu cũng có chút ương ngạnh, thế nhưng nếu nói hắn để cho người ta quỳ xuống trước mặt mình thế này, thật đúng là chưa từng làm qua.

Lúc này Đổng lão sư cứ quỳ gối trước mặt của hắn, hơn nữa còn trong căn phòng tối như bưng, ánh đè leo lét, rất khó làm Diệp Khai có được cảm giác thành tựu, ngược lại còn thêm lo lắng.

Rốt cục là có sự tình gì mà làm cho Đổng lão sư có bề ngoài xuất thân không tệ phải quỳ xuống trước mặt cầu hắn?