Quan Môn

Chương 251: Ông Trời Cũng Vẽ Mặt




- Thật là đáng sợ!

- Nhân gian hạo kiếp ah…

Nhóm người của phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy huyện Bằng Dương Tân Thụ Minh tạo thành tổ điều tra, suốt nửa buổi sáng mới từ thị trấn thống nhất đi ra, còn chưa chạy ra ngoài được bao xa liền cảm nhận được sự chấn động giống như long trời lở đất, sóng địa chấn gần nửa phút, cảm giác chấn rung phi thường cường liệt.

Mọi người ở bên trong thị trấn đều cảm nhận được, theo lực chấn rung mà suy đoán đẳng cấp của trận động đất lần này khoảng từ ba đến bốn cấp không ít.

Chỉ là trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người thật không biết rõ ràng ngọn nguồn của trận động đất tại nơi nào, cho nên mọi người đều lộ ra vẻ mặt lo lắng có chút không biết làm sao.

Bởi vì chuyện này ảnh hưởng, tổ điều tra lại quay đầu đi trở về.

Đợi mãi tới ba ngày sau khi tình huống đã ổn định trở lại, tổ điều tra lại đi ra lần nữa, mấy ngọn núi nằm ở vị trí Thánh Vương thôn trước kia hiện tại đã biến mất, xuất hiện một mảng lớn đồng bằng, đem con đường đi thông hướng đông nam hoàn toàn mở rộng!

Mặc dù nói còn có nhiều chỗ chưa được bằng phẳng, có chút đá vụn, nhưng đại bộ phận mặt đường đều đã có thể thông suốt cho xe cùng người đi đường đi qua, tin tưởng chỉ cần sửa chữa một phen là có thể biến thành mặt đường cung cấp sử dụng.

Sự phát hiện này làm huyện ủy cùng ủy ban huyện cảm thấy vô cùng vui mừng đồng thời cũng cân nhắc đến một vấn đề thật đáng sợ, Thánh Vương thôn đã như thế nào?

Chủ tịch huyện Doãn Sách Thành lau mồ hôi lạnh, trong lòng tự nhủ may mắn là tổ điều tra còn chưa kịp đi ra, nếu như trận động đất phát sinh lúc tổ điều tra đã đi Thánh Vương thôn, cản trở Thánh Vương thôn di dời, như vậy huyện ủy cùng ủy ban huyện khẳng định phải phụ trách vì sự biến mất của Thánh Vương thôn.

Nhưng trách nhiệm này ai gánh vác nổi? 

Một sơn thôn có hơn bốn ngàn nhân khẩu, vốn người ta muốn di dời, thế nhưng trong huyện lại đi cản trở, kết quả động đất, tất cả mọi người chơi xong rồi, lần này thật quá tốt!

Bí thư huyện ủy Hoắc Đông Lai cũng bị hãi hùng khiếp vía, không nghĩ tới sẽ xuất hiện loại tình huống như vậy, cũng may tổ điều tra chỉ đang đi trên đường đã đụng phải trận động đất nên quay trở về.

Dù vậy trong huyện cũng rất sầu lo, lần này đây phái qua không chỉ là tổ điều tra, đồng thời còn có mấy trăm người đi cứu viện, thật lo lắng sau khi Thánh Vương thôn bị hủy diệt có còn người nào sống sót cần cứu trợ nữa hay không.

Từ sau khi Đường Sơn xảy ra động đất, phương diện kháng chấn cùng giảm thiên tai trong nước đều cũng có một ít tâm đắc, các nơi đều có dự án tương ứng, mặc dù nói tỉnh Giang Trung không phải khu vực có động đất thường xuyên, nhưng cũng đã được an bài sẵn sàng như thế.

Chỉ có điều lần này người dẫn đội là chủ tịch huyện Doãn Sách Thành, mà không phải phó chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Tân Thụ Minh.

Đương nhiên, tổ điều tra của Tân Thụ Minh vẫn đi theo, chỉ là không còn làm nhân vật chính.

Khi đi tới chỗ sụp lở, chủ tịch huyện Doãn Sách Thành cũng bị tình cảnh trước mắt làm hoảng sợ ngây người.

Vốn từng tòa núi lớn kéo dài lúc này đã hoàn toàn biến thành đồng bằng, câu nói “thương hải tang điền” ở chỗ này đã được thuyết minh thật hoàn mỹ, chỉ là vì như vậy làm trong nội tâm mọi người đều trở nên nặng trịch, chỉ sợ các thôn dân Thánh Vương thôn thậm chí đều đã gặp tai họa ngập đầu.

Nhưng đúng lúc này có người chạy tới.

- Doãn chủ tịch, có tin tức!

Người nọ thở không ra hơi chạy tới, hưng phấn nói ra:

- Trước một ngày phát sinh trận động đất, các thôn dân Thánh Vương thôn đã được thôn trưởng Diệp Khai dẫn dắt di dời ra địa chỉ mới phía đông nam bên ngoài vùng núi, không có một người tử vong trong trận động đất kia!

- Anh nói cái gì?

Doãn Sách Thành có chút không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình.

Ở trước mặt thiên tai khổng lồ như vậy, rõ ràng có người đã mang theo toàn bộ thôn dân Thánh Vương thôn dời đi, loại chuyện này đặt vào trong lỗ tai của ai đều là một việc vô cùng rung động!

Chẳng lẽ nói, vị Diệp thôn trưởng trẻ tuổi kia là một vị thần nhân, có thể dự đoán được cát hung họa phúc sao?

Ngoại trừ lời giải thích này, Doãn Sách Thành thật sự không nghĩ ra được khả năng nào khác.

Lại nghĩ tới bí thư huyện ủy Hoắc Đông Lai có ý đồ ngăn cản Thánh Vương thôn di dời, Doãn Sách Thành liền cảm thấy bên trong nhất định có chỗ nào kỳ quặc, vị Diệp Khai Diệp thôn trưởng kia rốt cục lại là đại nhân vật nào, rõ ràng có thể làm cho Hoắc bí thư xem trọng như thế? Hơn nữa còn tận hết sức lực cản trở công việc của hắn?

Doãn Sách Thành cũng không phải kẻ ngu ngốc, tự nhiên có thể đoán được bên trong có vấn đề.

Vốn hắn đối với quyết định của Hoắc Đông Lai cũng không ủng hộ hay phản đối, nhưng hiện tại xem lại trong sự kiện này Hoắc Đông Lai ở thiên thời, địa lợi, nhân hòa đều không chiếm được chút nào, hắn dựa vào cái gì có thể sửa chữa được Diệp Khai?

Người đi dò đường phía trước lúc này đã quay lại, trên mặt hiện lên vẻ vui mừng không cách nào che giấu.

- Doãn chủ tịch, về sau huyện Bằng Dương chúng ta không còn là vùng núi nữa rồi!

Vẻ mặt người dò đường thật hưng phấn nói với Doãn Sách Thành.

Đương nhiên là không còn vùng núi, từ nơi này đi về hướng nam hướng đông đều đã là vùng đất bằng phẳng, vô luận dùng máy kéo hay là ô tô, hoặc là xe nào khác hay súc vật lôi kéo, hoàn toàn đều có thể từ nơi này thông qua, vấn đề lớn nhất gây trở ngại cho huyện Bằng Dương ở trong trận động đất lần này đã triệt để biến mất.

- Sao lại không phải vùng núi?

Doãn Sách Thành lập tức bác bỏ loại quan điểm này, sau đó còn nói thêm:

- Chỉ có điều chúng ta có đường rồi mà thôi!

Đãi ngộ của huyện vùng núi cùng huyện đồng bằng luôn có khác nhau, các phương diện đều có một ít chính sách ưu đãi, Doãn Sách Thành tự nhiên sẽ không bởi vì có thêm một con đường liền đem chính sách ưu đãi cho huyện vùng núi vứt bỏ, làm như vậy chính là hành vi của đứa con phá sản.

Với tư cách là chủ tịch huyện Bằng Dương, hiện tại hắn cũng vô cùng hưng phấn, nỗi lo lắng lớn nhất đã không có, các thôn dân trong Thánh Vương thôn trong trận động đất này không ai thương vong, đây quả thật là một kỳ tích! 

Nếu như nói lúc trước Diệp Khai động viên thôn dân Thánh Vương thôn tập thể di dời còn chưa trải qua huyện ủy cùng ủy ban huyện cho phép, là một sai lầm chính trị nghiêm trọng hạng nhất, như vậy hiện tại bởi vì sự kiện động đất ảnh hưởng, hành động của Diệp Khai lần này ngược lại biến thành chiến tích lớn nhất!

Đây là hành động vĩ đại cứu vãn an toàn tính mạng của hơn bốn ngàn thôn dân!

Trong nội tâm Doãn Sách Thành không khỏi bay lên một ý nghĩ kỳ quái, thậm chí có cảm giác hả hê, lần này nhìn xem Hoắc bí thư mới đến kia có thể nói được những lời gì nữa đây?

- Tôi còn có thể nói cái gì?

Hoắc Đông Lai đứng bên trong văn phòng của chính mình, vô cùng bực tức:

- Tôi cái gì cũng không thể nói!

Sự tình xảy ra lần này thật sự là vượt xa sự đoán trước của Hoắc Đông Lai, hắn có thể biết rõ tâm tư của chủ tịch tỉnh Tô Định Phương, có thể biết rõ thân phận lai lịch của Diệp Khai, có thể biết rõ làm sao cản trở Diệp Khai tiến tới, thế nhưng vô luận như thế nào cũng không thể đoán được lại có một trận động đất xảy ra!

Không ai, hắn là bí thư huyện ủy, là cán bộ quốc gia, là đảng viên, là lãnh đạo, thế nhưng tuyệt đối không phải là một nhà tiên đoán!

Loại chuyện động đất thế này, mặc dù là Cục động đất cũng không dự đoán ra được, huống chi hắn là một người bình thường?

Nhưng không hề nghi ngờ, lần này động đất không chỉ đem Thánh Vương thôn xóa tên trên bản đồ, đồng thời cũng sinh ra một Thánh Vương thôn mới, tùy theo mà đến cũng xuất hiện vấn đề, uy nghiêm của tân nhậm huyện ủy bí thư Hoắc Đông Lai cũng ở trong lần động đất này bị chấn động mất hết mặt mũi.

Người khác vẽ mặt, anh còn có biện pháp trả lại, nhưng ông trời đánh vào mặt anh, anh có biện pháp trả thù sao?

Hôm nay Hoắc Đông Lai đang rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như thế.

Hiện tại vấn đề ngay ở chỗ này, Hoắc Đông Lai đã không còn biện pháp đi truy cứu trách nhiệm Diệp Khai lôi kéo toàn bộ thôn dân rời núi, cũng không muốn đi tán dương hắn tạo ra thành tích cứu mạng hơn bốn ngàn thôn dân trong trận động đất, nhưng với tư cách là một bí thư huyện ủy, ở trong khu vực mình quản lý xảy ra chuyện trọng đại như vậy, nếu không nói một lời nào, chuyện gì cũng không hỏi tới, chẳng lẽ không phải là một loại thất trách hay sao?

Sự tình của Thánh Vương thôn làm cho Hoắc Đông Lai phi thường bị động, đấu với người là có kỹ xảo đấy, nhưng đấu với ông trời, anh cho rằng anh là ai đây?

Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Thạch Hà Tử gõ cửa đi vào, tay cầm công văn tỉnh ủy vừa gởi xuống, yêu cầu huyện Bằng Dương báo cáo chi tiết tình huống tổn thất trong cảnh nội huyện trong thời gian nhanh nhất.

- Hoắc bí thư, công văn tỉnh ủy.

Thạch Hà Tử đem văn bản tài liệu đặt lên bàn làm việc của Hoắc Đông Lai.

- Để xuống trước đi, đợi sau khi Doãn chủ tịch điều tra rõ ràng tinh tường mọi việc thì đánh báo cáo cho tỉnh ủy.

Hoắc Đông Lai nói.

Bất kể nói như thế nào lần này khu chịu tai nạn nặng nhất trong trận động đất là Thánh Vương thôn, nhưng thôn dân Thánh Vương thôn lại giống như gặp được kỳ tích hoàn toàn tránh được trận thiên tai lần này, thật sự là phải nói gặp được may mắn trong bất hạnh.

Hoắc Đông Lai cũng không phải kẻ phát rồ, đối với kết quả này trong lòng hắn vẫn cảm thấy vô cùng may mắn.

Nhưng muốn bảo hắn tán dương công tích của Diệp Khai, tuyệt đối là không thể nào, đây không phải hành động làm Tô Định Phương phê bình chỉ trích hắn hay sao?

Nghĩ tới đây, Hoắc Đông Lai cũng không khỏi đối với cách làm người của Tô Định Phương sản sinh ra phản cảm thật lớn, một cán bộ cấp tỉnh bộ lại đi so đó với một thiếu niên còn chưa đầy hai mươi tuổi, còn phái người tới chèn ép chàng trai, thật không hiểu được người như vậy làm sao còn có thể bò lên trên vị trí cán bộ lãnh đạo cấp tỉnh bộ đây chứ?

Mặc kệ nói như thế nào Hoắc Đông Lai là nghe lệnh Tô Định Phương, dù sao cho dù nhân phẩm của người ta không tốt, nhưng cũng là chủ tịch tỉnh, cho dù bản thân mình xem thường hắn như thế nào, mình cũng chỉ là cán bộ cấp huyện, phải làm việc dưới sự lãnh đạo của người ta, nếu anh dám có thái độ bất mãn biểu hiện ra ngoài, người ta sẽ có lý do đem anh đá văng qua một bên cho khuất mắt.

- Con mẹ nó, đây đều là những chuyện chó má gì vậy?

Sau khi Thạch Hà Tử rời khỏi, Hoắc Đông Lai không nhịn được đem tài liệu văn bản trên mặt bàn hất văng xuống đất, trong lồng ngực cảm thấy thật giận dữ, rồi lại không thể làm gì.

Cơ hồ là cùng một thời gian, Diệp Khai lại nhận được điện thoại của cha hắn Diệp Tử Bình.

- Con mau sớm tới Minh Châu một chút, xế chiều hôm nay lên máy bay, chúng ta phải quay về thủ đô.

Diệp Tử Bình nói với Diệp Khai trong điện thoại.

- Ồ? Tại sao lại thay đổi?

Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.

- Có một số việc nói không rõ ràng, đồng chí Giang Thành triệu cha trở về thủ đô báo cáo công tác, ông nội của con cũng dặn con thuận đường quay về nhà, có một vài vấn đề phải hỏi con cho rõ ràng đấy.

Diệp Tử Bình hồi đáp.

- Nha…

Diệp Khai gật nhẹ đầu, nghĩ thầm chính mình làm ra tràng diện lớn như vậy, tuy nhị lão gia tử đã hạ mệnh lệnh im lặng, nhưng ở chỗ Diệp lão gia tử nhất định phải giải thích một tiếng, nếu không thật không tốt bàn giao.

- Hình như cao tầng đối với một ít hành động mờ ám của con tại Xô Viết cảm thấy hứng thú, khả năng các vị ủy viên thường ủy Cục chính trị cùng cao tầng Quân ủy sẽ muốn nghe báo cáo của con.

Diệp Tử Bình lại nói thêm một câu.

- Ah, con đã hiểu rồi.

Diệp Khai gật nhẹ đầu, nghĩ thầm chuyện mà cao tầng quan tâm đại khái là việc buôn bán súng ống đạn dược đi.

Chuyện này có thể nói một câu, Trương Tam cùng Lý Tứ đều là người của nhị lão gia tử, không cần lo lắng họ sẽ nói bậy chuyện gì, nhưng nhân viên bên sứ quán Xô Viết khẳng định đã có một ít giám sát với sự tồn tại của Trương Tam Lý Tứ, tự nhiên hiểu được bọn họ đang làm những chuyện gì.

Nhưng bọn hắn cũng chỉ có thể biết được chút tin tức bề ngoài mà thôi, tình hình cụ thể chi tiết đương nhiên là không hiểu rõ ràng, cho nên ở trước mặt cao tầng cần làm sao báo cáo, phải do chính mình suy nghĩ mới được.