Quan Môn

Chương 258: Có Muốn Thử Một Chút Hay Không?




Diệp Khai ở nơi đó đại náo Cục chính trị trung ương, mà ba nhân vật khác của Diệp gia lại ngồi yên câu cá, không hề có chút vẻ lo lắng suy nghĩ, tựa hồ mọi người đang đàm luận không phải con cháu nhà mình.

Vẻ mặt Diệp lão gia tử vô cùng bình tĩnh, muốn nhìn xem Diệp Khai có thể đem những vị đại lão kia ép buộc tới mức nào.

Diệp Tử Bình thì cảm thấy có chút chấn động, không biết lúc trước Diệp Khai từng bày ra bao nhiêu kế hoạch, thậm chí ngay cả vũ khí địa chấn cùng vũ khí người chết cũng có thể điều tra ra được, lại còn có thể dùng tiền mua mang về nước.

Về phần nhị lão gia tử, trong nội tâm đang cười thầm, cảm thấy Diệp Khai thật sự là biết bịa chuyện, rõ ràng là đạn hạt nhân lại bị hắn nói thành vũ khí địa chấn, thật sự là chỉ hươu bảo ngựa ah.

Nhưng ở trong mắt nhìn người tại đây, tuy quyền vị cực cao, nhưng chính thức từng thấy qua vũ khí hạt nhân hơn nữa còn biết rõ nên làm thế nào thật đúng là không có được mấy người, cho nên khi Diệp Khai cứng rắn nói những chiếc va ly kia là vũ khí địa chấn, bọn họ cũng không có biện pháp phân biệt, cho nên phải đành tiếp nhận cách giải thích của Diệp Khai.

Đối với việc Diệp Khai cao điệu đòi quan chức trong Cục chính trị trung ương như vậy, nhị lão gia tử cảm thấy cũng không ổn.

Dù sao câu nói hứa hẹn cấp trưởng ban hay phó sảnh cũng không phải do Diệp gia chính mình yêu cầu, hiện tại Diệp Khai ngoài dự đoán mọi người làm được chuyện này, dĩ nhiên là cần đòi hỏi một cách nói, nếu không chẳng phải nói Diệp gia quá mềm yếu dễ bị khi dễ hay sao?

- Đồng chí Tử Bình thấy thế nào?

Đồng chí Giang Thành hỏi.

Hắn hỏi như vậy là có đạo lý, trong mọi người tư lịch của Diệp Tử Bình cạn nhất, trẻ tuổi nhất, hơn nữa lại là cha của Diệp Khai, cho nên hỏi hắn trước cũng là sự tình rất hợp lý.

Nếu như nói Diệp Tử Bình chịu nhượng bộ trong vấn đề này, vậy thì sự tình sẽ dễ làm hơn nhiều lắm.

Diệp lão gia tử bỗng nhiên bưng chén trà lên như muốn uống lại như không uống, lại nặng nề đem chén trà đặt mạnh lên bàn, vang lên thanh âm chói tai.

Diệp Tử Bình liếc mắt nhìn lão gia tử, thấy gương mặt ông trầm như nước, hiển nhiên đối với câu hỏi của đồng chí Giang Thành không quá cao hứng, vì vậy liền nói ra:

- Chuyện này tôi cũng không biết rõ tình hình, thật sự là không có ý kiến.

Hắn bay bổng một câu liền đem vấn đề này nguyên vẹn đá ngược trở về.

Mọi người nghe xong phản ứng của ba nhân vật Diệp gia, nói rõ muốn mượn chuyện này nhìn xem thái độ của bọn họ, hiện tại vấn đề này đã không còn là chuyện Diệp Khai có lấy được hồi báo trong việc này hay không, mà là Diệp gia muốn nhìn rốt cục là ai muốn công khai gây trở ngại con cháu Diệp gia muốn tiến bước quan trường.

Rất hiển nhiên, hôm nay Diệp Khai là nhân vật trọng yếu đời thứ ba của Diệp gia, tương lai sẽ đi con đường làm quan là chuyện nhất định, hiện tại đột nhiên nhảy ra một cơ hội tốt như vậy, Diệp gia làm sao có thể buông tha?

Nếu như mọi người đều đồng ý việc này, Diệp gia sẽ không nói lời gì, xem như thừa nhận một phần nhân tình, nếu như có người mưu toan ngăn trở, gắng phải quấy nhiễu việc này, như vậy phải thừa nhận lửa giận phản kích của Diệp gia.

Đi con đường nào, trong lòng mọi người cứ chậm rãi suy nghĩ đi thôi.

Nghĩ thông suốt nguyên nhân, những người khác không khỏi đem ánh mắt nhìn qua người khởi xướng đồng chí Hồng Chính, trong lòng tự nhủ ông vừa mới lên chức phó thủ tướng, lại dẫn xuất ra chuyện như vậy, cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này chính ông nhìn xem mà xử lý đi?

Nếu như xử lý không tốt, vậy phó thủ tướng như ông phải gánh chịu trách nhiệm, đồ vật không thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung, đã nói ra thì phải phụ trách cho đến cùng.

Quả nhiên đồng chí Giang Thành đem ánh mắt chuyển hướng đồng chí Hồng Chính:

- Đồng chí Hồng Chính, anh là người biết việc này, anh nói thế nào?

Trong nội tâm Diệp Khai không khỏi cười thầm, chuyện này vốn là do đồng chí Hồng Chính nói ra, chỉ là hắn không nghĩ tới Diệp Khai có thể hoàn thành mà thôi, cho nên hiện tại hắn cũng đang vô cùng đau đầu, không biết nên làm sao ứng phó, nhưng mặt mũi của Diệp gia không khả năng không cân nhắc, mà mặt mũi của một phó thủ tướng như hắn lại không thể không bận tâm, cho nên lời nói ra ngoài tự nhiên là phải chịu trách nhiệm.

Nhưng đồng chí Hồng Chính cũng không quá phiền muộn, dù sao trong sự tình này chính đồng chí Phương Hòa cũng đã từng bày tỏ ý kiến đồng ý, cho nên ý kiến của hắn có thể ảnh hưởng một nhóm người trong Cục chính trị, hơn nữa còn là con cháu trực hệ của Diệp gia, lại có thể ảnh hưởng thêm một nhóm khác, cho nên đồng chí Hồng Chính cũng có ý nghĩ đem việc này dựng lên địa vị của chính mình ngay bên trong Cục chính trị.

Tuy bề ngoài của Vân thủ tướng đối với việc này mang theo ý kiến phản đối, nhưng tâm cơ của hắn quá thâm trầm, không đến cuối cùng thật nhìn không ra ý nghĩ của hắn.

Thái độ của đồng chí Giang Thành mập mờ không rõ, dù sao hắn là người đứng đầu, hắn tỏ thái độ rất trọng yếu, cho nên sẽ không đơn giản biểu hiện ra lập trường của bản thân.

Bây giờ nhìn lại cầm ý kiến phản đối với sự tình này chỉ thấy là chủ tịch Hứa Vĩnh Niên.

- Chuyện này cá nhân tôi cảm thấy nên cổ vũ.

Đồng chí Hồng Chính cũng không phải ngọn đèn cạn dầu, rõ ràng đem quả bóng da đá ngược lại cho Diệp Khai.

- Nhưng chúng ta cần phải tôn trọng ý nghĩ của người trong cuộc, nhìn xem đồng chí tiểu Diệp nghĩ như thế nào?

Mọi người lập tức liền ngạc nhiên, trong lòng tự nhủ chuyện này tại sao lại quấn đi trở về?

Nhưng bởi vậy có thể nhìn xem quyết định của Diệp Khai cũng là không tệ, ít nhất có thể nhìn ra tính cách của hắn rốt cục là như thế nào.

Nếu như Diệp Khai khiêm tốn được một chút, chuyện này xem như không cần giải quyết, ai cũng không nói lời nào, nếu như Diệp Khai nhất định lấy vị trí này, như vậy mọi người cũng có thể tìm được cái cớ công kích, quấy nhiễu việc này.

Nói tóm lại, một chiêu này của đồng chí Hồng Chính vẫn rất có tác dụng, có thể nói là tiến có thể công mà lui có thể thủ, nếu như nói hiên ngang lẫm liệt một chút, cũng là khảo sát năng lực ứng biến cùng tố chất chỉnh thể của Diệp Khai, nếu như tên tiểu tử kia ngay cả chiêu này cũng không ứng phó được, cho người làm chức trưởng ban gì đó, không phải sẽ làm mọi người đều mất mặt sao?

- Thủ pháp của người này thật đúng là chu đáo…

Diệp Khai nghe xong, làm sao không biết tâm tư của mọi người, lập tức hừ lạnh một tiếng, trong lòng tự nhủ các người cùng tôi chơi trò này sao, còn non một chút đi, ưu thế lớn nhất của hắn là biết trước tất cả, biết rõ rất nhiều nội tình, cho nên đối với những vị ủy viên Cục chính trị này tâm lý của hắn không hề rơi xuống hạ phong chút nào, cũng không hề có cảm giác kính sợ đối với bọn họ, mà còn có một chút người thậm chí trong lòng hắn có chút khinh bỉ.

Bởi vì tâm lý như vậy, cộng thêm có thế lực rắn chắc của Diệp gia làm chỗ dựa hôm nay, Diệp Khai ở trong phòng họp của Cục chính trị trung ương cũng không hề có chút cảm giác bị đè nén, ngược lại tràn đầy ý chí chiến đấu. 

Đại khái, nếu như ở chỗ này hắn thắng trở lại một ván sẽ rất có cảm giác thành công đi?

- Nếu đã để cho cháu nói, như vậy cháu cũng thanh minh một chút là được.

Diệp Khai không chút hoang mang nói:

- Để cho cháu làm chức vụ cấp trưởng ban kia, tự nhiên cũng có một chút khuyết điểm đấy, đơn giản là do tuổi quá nhỏ nha, nhưng điều này có thể nói rõ được vấn đề gì đâu này? Có một số người trời sinh là để làm đại sự, trẻ tuổi một chút sợ cái gì?

Mọi người nghe xong, lập tức dùng tay đỡ trán, trong lòng tự nhủ:

- Ặc, thằng nhóc này đúng thật là không khách khí ah, cũng đã biết nhược điểm của mình là trẻ tuổi, không có khả năng lấy chức vị như vậy, cần gì phải nói ra đây, đây không phải làm cho mọi người lấy cớ công kích ngươi sao?

Có một số việc một khi đã bị đặt lên công khai trên đài, thật không tốt quay trở lại.

Nếu như là trước đó hoặc Diệp gia lựa chọn tự động bỏ qua nhược điểm này, nhưng hiện tại đã công khai hóa, không thể không cân nhắc vấn đề thực tế này.

Bởi vậy sau khi Diệp Khai vừa nói như thế, chủ tịch Hứa Vĩnh Niên liền cướp lời nói:

- Đúng vậy, xem ra chính tiểu Diệp cũng ý thức được vấn đề này rồi, cậu mới mười tám tuổi nha, tuổi này kỳ thật vẫn đang tuổi học tập, nếu như đã sớm bay lên trên, mọi người xem cảm thấy không thích hợp, đối với cậu ngày sau cũng thật khó phát triển thôi. Kỳ thật tất cả mọi người đều quan tâm sự phát triển của cậu, đôi khi áp một chút cũng không phải là chuyện gì xấu.

Ý của hắn thật là minh xác, đón lấy lời nói của Diệp Khai, biểu lộ sự đả kích trí mạng trong vấn đề trẻ tuổi, trung ương không khả năng thông qua một nhâm mệnh vớ vẩn như vậy, nhâm mệnh một chức cấp trưởng ban mười tám tuổi, đây không phải là vô nghĩa sao?

- Hứa chủ tịch, mời không nên ngắt lời nói của người khác, cũng không nên cắt câu lấy nghĩa câu nói của cháu.

Diệp Khai có chút bất mãn nói với chủ tịch Hứa Vĩnh Niên, ngữ khí phi thường bất thiện:

- Tôn trọng quyền nói chuyện của người khác là tố dưỡng hạng nhất của mỗi người!

- …

Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghe xong lời này, lập tức mặt già đỏ lên, vốn định nói nhưng nghĩ tới chính mình bị một thằng nhóc ép buộc đến chân tường, có sáng rọi gì đáng nói, vì vậy hừ một tiếng, nhưng trong nội tâm lại vô cùng ấm ức, trong lòng tự nhủ vì sao Diệp gia lại xuất hiện một tên quái thai như vậy đây?

Diệp Khai xem xét biểu lộ của mọi người trong phòng, quả nhiên là lộ rõ chân tướng, không phải trường hợp cá biệt, hắn nói tiếp:

- Vốn cháu chỉ muốn vì dân chúng trong vùng núi làm một chút việc hiện thực mà thôi, cũng không nghĩ tới chuyện thăng quan, thế nhưng khi cháu vừa đi tới Thánh Vương thôn của huyện Bằng Dương, liền đã bị những người khác bày mưu đặt kế chèn ép, cho nên không thể không áp dụng thủ đoạn đặc thù, vì dân chúng mở ra một con đường sinh tồn.

- Ah?

Mọi người sững sờ, trong lòng tự nhủ còn có loại chuyện này.

Nhưng suy nghĩ lại một chút, chủ tịch tỉnh Giang Trung cùng bí thư tỉnh ủy đều thuộc học viện phái, không cùng một phe phái với Diệp gia, hơn nữa nghe nói chủ tịch tỉnh Tô Định Phương từng có mâu thuẫn với Diệp Tử Bình, trong nội tâm mọi người cũng đã tiếp nhận cách nói như thế.

- Nhưng đi tới Cục chính trị trung ương hình như cũng không phải là ý tứ của chính cháu đi?

Diệp Khai nói ra:

- Đã Cục chính trị trung ương gọi cháu tới hỏi chuyện, như vậy cháu phải đem sự tình nói lại cho rõ ràng, có công không phần thưởng, có tội không phạt, làm vậy là không đúng. Cho nên cấp trưởng ban kia cháu nhận thấy không thẹn. Huống hồ, đồng chí ưu tú như cháu đây, phóng tới vị trí thích hợp cũng có thể làm ra cống hiến càng lớn cho dân chúng thôi.

Những lời nói này của hắn ngược lại càng hiên ngang lẫm liệt, nhưng nghe vào trong lỗ tai mọi người đã cảm thấy có chút cuồng vọng tự đại.

- Cậu…tốt…

Chủ tịch Hứa Vĩnh Niên nghe xong, tức giận đến mức có chút cà lăm.

- Cháu tự nhiên biết rõ cháu rất tốt.

Diệp Khai nói ra:

- Thứ nhất cháu không tham, thứ hai cháu chịu làm việc, điều kiện như vậy chỉ làm chức cấp trưởng ban thật sự đã là rất ủy khuất.

- Ủy khuất có thể không làm thôi!

Vân thủ tướng cũng có một chút không nhìn được nữa, trong lòng tự nhủ tiểu tử này thật sự là đủ càn rỡ, nếu thật cho hắn một chức trưởng ban, còn không đem tất cả mọi người ăn hết sao?

- Vậy không được!

Diệp Khai lập tức phủ nhận:

- Cháu ủy khuất một chút không sao, thế nhưng nếu cháu không làm chức trưởng ban này, ủy khuất chính là dân chúng, còn có những cán bộ thực tâm công tác rồi!

- Tiểu Diệp, lời này của cháu tôi không thể đồng ý, chẳng lẽ trong Đảng không còn cán bộ thực tâm làm việc nữa hay sao?

Có người lập tức biểu thị ra bất mãn, muốn đem mâu thuẫn chuyển dời lên trên người mọi người, tạo ra cùng chung mối thù.

- Tốt, đã nói tới đây, cháu cũng không khách khí!

Diệp Khai xoay chuyển lời nói:

- Cán bộ cấp trưởng ban, cháu tùy tiện chọn mười người đi ra, xem rốt cục bọn họ có được mấy người có thể làm việc được đây? Có mấy người là không tham đây? Có mấy người thật tâm chịu làm công tác đây? Mọi người có muốn thử xem một chút hay không?