Quan Môn

Chương 277: Phát hiện ngoài ý muốn




Diệp Khai thuận tiện nâng lên vấn đề quy hoạch tân khu Thánh Vương, cùng định vị và suy nghĩ của mình vần Thánh Vương tân khu.

- Trên nguyên tắc kế hoạch của cháu là muốn đem tân khu Thánh Vương kiến tạo thành viên khu công nghệ cao bên ngoài thành phố Minh Châu, có thể thu nạp một ít xí nghiệp công nghệ cao tới nơi này gây dựng sự nghiệp, cùng bỏ ra công phu trong nghiệp chế tạo điện tử cùng kỹ thuật chip, đương nhiên cháu cũng hi vọng đem căn cứ Hoa Đông Thần Vận nhét vào phạm trù của Thánh Vương tân khu, tóm lại là có rất nhiều công tác cần phải làm đấy.

Khi Diệp Khai giảng tới vấn đề này, chỉ thấy đồng chí Phương Hòa rất chăm chú lắng nghe.

Nghiêm khắc mà nói, đồng chí Phương Hòa đối với sản nghiệp công nghệ cao có hứng thú rất lớn, chỉ nhìn thấy sự ủng hộ của ông đối với thành phố Minh Châu là có thể nhìn ra được điểm này, nhưng đối với việc phát triển của thành phố Minh Châu ông cũng không quá hài lòng, cho nên ông mới tỏ vẻ phải có lá gan lớn hơn một chút, bước chân phải nhanh hơn một ít, tư duy người trẻ tuổi không đến mức chậm chạp cổ hủ hơn một lão nhân như ông.

Sau khi Diệp Tử Bình chủ chính thành phố Minh Châu, có cảm giác vấn đề tại Minh Châu khá xơ cứng, tư tưởng đội ngũ cán bộ cũng tương đối bảo thủ, không hề giống như suy nghĩ của mình, cho nên hắn mới thúc đẩy chính sách cho thuê đất đai, chính là vì muốn đánh vỡ cục diện bế tắc, rót thêm tài chính cho Minh Châu đồng thời cũng rót thêm sức sống.

Tổng thể mà nói, đồng chí Phương Hòa đối với công tác của Diệp Tử Bình vẫn tương đối hài lòng, đương nhiên ông cũng đã đáp ứng đi Minh Châu thăm viếng một chút, kỳ thật cũng có ý tứ thực địa khảo sát, nếu nhưu tình huống Minh Châu thật sự làm cho ông cảm thấy thỏa mãn, như vậy đồng chí Phương Hòa cũng vui lòng khen ngợi khuyến khích vài câu hữu ích.

Nhưng đối với tư tưởng của Diệp Khai, đồng chí Phương Hòa cũng đưa ra một ít ý kiến:

- Cháu muốn đem căn cứ Hoa Đông Thần Vận nhét vào Thánh Vương tân khu thì ông không có ý kiến gì, nhưng nếu như về sau thu nạp nhân tài công nghệ cao cư trú viên khu, tin rằng hộ khẩu tại Minh Châu càng có lực hấp dẫn hơn đối với họ.

Diệp Khai cân nhắc, cảm thấy lời nói của đồng chí Phương Hòa cũng rất đúng.

Về sau này, hộ khẩu tại Minh Châu đã tăng lên tới hơn trăm ngàn phí tổn cũng khó thể đạt tới, chuyện này đúng là cần phải chú ý một chút.

Chỉ là Diệp Khai có tính cách như thế nào? Hắn không tin tà!

Hắn đang suy nghĩ, làm sao có thể đề cao lực ảnh hưởng của Thánh Vương tân khu, khiến cho nơi này biến thành Silicon Valley của nước cộng hòa mà mọi người đổ xô nhào đến, là viên khu chuyên sản nghiệp công nghệ cao. Một địa phương có thể làm cho các loại nhân tài cao đoan an cư lạc nghiệp, đối với việc nhập hộ khẩu, hắn thật sự là không có bao nhiêu hứng thú.

- Cháu cảm thấy được phải tăng lên giá trị nội tại của chính mình, tăng cường lực hấp dẫn của địa phương mình là tốt nhất.

Diệp Khai tỏ vẻ.

- Được, ông chỉ thuận miệng nói một chút, cháu có được chủ kiến riêng của mình, rất tốt.

Đồng chí Phương Hòa cũng không phản đối, gật đầu nói.

Diệp Khai ngồi lại nói chuyện với đồng chí Phương Hòa chừng nửa giờ, Lê Nhị cùng Phùng Thiên Dịch cũng thật vinh hạnh nói được vài câu với ông, sau đó mới cáo từ rời đi.

Sau khi đi ra, mới phát hiện bên ngoài đã không còn lại bao nhiêu xe, nghĩ tới đồng chí Phương Hòa đã từ chối tiếp tục gặp khách bái phỏng.

- Hô, ở trước mặt Phương lão, cảm giác áp lực rất lớn ah!

Phùng Thiên Dịch thở ra một hơi thật dài.

- Tuy Phương lão đã lui xuống, nhưng uy nghi vẫn còn, há có thể xem thường?

Lê Nhị cũng có ưu tư nói.

- Không đến mức đi, chỉ là một vị lão nhân gia rất bình thường mà thôi, bất đồng chính là ông đảm nhiệm qua chức vụ lãnh đạo trọng yếu đó thôi mà.

Diệp Khai tỏ vẻ:

- Kỳ thật bình thường ông nói chuyện cũng rất hiền hòa đấy, chỉ có điều lòng của lão nhân gia rộng khắp thiên hạ, nhìn sự việc càng thêm cao xa một ít.

- Lời này chỉ có Diệp nhị thiếu có thể nói ra thôi, những người như chúng tôi gặp mặt Phương lão, còn không dám thở mạnh.

Phùng Thiên Dịch nói.

- Ha ha, kỳ thật đây đều là truyền thống tư tưởng đang tác quái.

Diệp Khai cười cười nói:

- Người cũng không hề phân biệt cao thấp trên dưới, sinh ra vốn là ngang hàng, ai so với ai khác cũng không có thêm được cái gì, chỉ có đem quyền uy lãnh đạo chính thức thực hiện ý thức dân chủ mở rộng, quốc gia mới có thể chân chính cường đại lên. Bằng không mà nói, phát triển nhanh hơn nữa cũng chỉ có thể nói là một dân tộc cúi đầu!

- Lời này tựa hồ cũng có đạo lý.

Lê Nhị ngẫm nghĩ nói.

Ba người lên xe rời khỏi Hạnh Hoa Hồ Đồng, đi tới câu lạc bộ Đế Hào.

Nhà của Diệp Khai trong thủ đô xem như để đó không dùng tới.

Diệp lão gia tử cùng nhị lão gia tử thì ở trong đại nội, hoặc là đại viện Quân ủy. Diệp Tử Bình đang ở lại bên thành phố Minh Châu, nếu ngẫu nhiên Diệp Khai quay về thủ đô, đương nhiên không muốn ở lại trong ngôi nhà trống rỗng không người, vì vậy câu lạc bộ Đế Hào hiện tại là nơi nghỉ chân tạm thời của hắn.

- Nhị thiếu gia, cậu đoán xem tôi đã nhìn thấy được ai đây?

Diệp Khai vừa đi vào cửa, liền thấy Lê Đại thần thần bí bí chạy tới, nhìn hắn nói nhỏ.

- Ah?

Diệp Khai liếc mắt nhìn Lê Đại, cảm thấy có chút kinh ngạc.

Lẽ ra Lê Đại cũng không phải người sôi nổi, bình thường vô cùng trầm ổn, vì sao hôm nay bộ dạng có chút không quá bình thường?

Chẳng lẽ người đến là nhân vật công chúng hay sao?

Câu lạc bộ Đế Hào, ra vào đều giới hạn trong hội viên, nhưng một mình hội viên cũng chắc chắn không tới nơi này, cho nên thường xuyên sẽ mang theo một nhóm bạn.

Lê Đại vừa nói như vậy, Diệp Khai đã cảm thấy có vấn đề, hoặc là nói có người nào đang chiêu đãi khách quý?

- Là chủ tịch tỉnh Giang Trung Tô Định Phương! 

Lê Đại nhỏ giọng nói bên tai Diệp Khai.

- Cái gì? Lão Tô mà cũng tới loại địa phương này?

Diệp Khai nghe xong quả nhiên vô cùng kinh ngạc.

Nhìn vào bề ngoài, Tô Định Phương hẳn có thể xem là loại cán bộ chính phái, mặc dù nói từng có mâu thuẫn với Diệp gia Diệp Tử Bình, nhưng tới từng tuổi này có thể lên tới vị trí cấp tỉnh bộ, năng lực hẳn là xuất chúng, chỉ là tráng niên đắc chí nên tính tình có chút lớn mà thôi, nhưng không nghĩ đến hắn cũng biết lưu luyến bụi hoa, chạy tới loại địa phương như Đế Hào tiêu khiển.

- Là người nào mời hắn?

Diệp Khai quả nhiên khá quan tâm với tin tức này.

Lê Đại hồi đáp:

- Là con trai của lão Hứa bên Chính Hiệp, Hứa Hiểu Lượng!

Diệp Khai nghe xong bắt đầu cân nhắc chuyện này, tuy Tô Định Phương xuất thân từ học viện phái, nhìn qua như không có gì quan hệ với tất cả đại thế gia trong thủ đô, nhưng học viện phái lại không có được lãnh đạo cao tầng mạnh mẽ thượng vị, hơn nữa bọn họ cũng chỉ là tổ chức khá rời rạc, phải nói chỉ là có lý niệm gần nhau mà thôi.

Tuổi tác hiện tại của Tô Định Phương không tính là quá lớn, đã là quan viên cấp tỉnh bộ, chủ tịch tỉnh một phương, có thể nói tiền đồ vô lượng, đối với con đường phát triển sau này khẳng định cũng đã có nghĩ cách, muốn bước lên cao hơn phải tìm kiếm một gốc đại thụ đến đỡ hắn mới xong, có lẽ tiếp xúc với Hứa Hiểu Lượng là muốn hướng Hứa gia dựa vào cũng nói không chừng.

Lê Đại lại thần thần bí bí hỏi Diệp Khai:

- Nhị thiếu gia, có cần mở máy giám thị nhìn xem tình huống một chút hay không?

- Ách?

Diệp Khai lập tức sửng sốt:

- Anh ở trong phòng của Đế Hào lắp đặt máy giám thị sao?

Diệp Khai hiển nhiên là bị hoảng sợ nhảy dựng, loại chuyện này mặc dù từng phát sinh qua trong thật nhiều khách sạn hay câu lạc bộ, nhưng khách nhân của Đế Hào có thân phận bất đồng, một khi để xảy ra loại chuyện này, hơn nữa còn bị người phát hiện đoán chừng hậu quả sẽ nghiêm trọng, không nói tới khách nhân lui tới nơi đây đều là quan to hiển quý, con cháu thế gia, những người này đều rất chú trọng giữ bí mật riêng tư, nếu để cho bọn họ biết được có chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng rất bất lợi đối với Diệp gia.

Dù sao hôm nay trong vòng luẩn quẩn tại thủ đô, ai cũng biết Đế Hào là địa bàn của Diệp nhị thiếu.

- Tôi đương nhiên là không có khả năng lắp đặt máy giám thị kiểu đó rồi, nhưng nếu tạm thời muốn theo dõi vẫn có thể đưa vào được thôi.

Lê Đại vội vàng giải thích.

- Nha…

Diệp Khai gật nhẹ đầu, trong lòng tự nhủ chỉ cần không bị người bắt được tay cầm, vậy thì sẽ không có vấn đề gì.

Máy giám thị là do nhân viên phục vụ đưa vào, đặt bên dưới bàn, thông qua trang bị truyền thanh âm ra ngoài, tới thiết bị nghe lén chỗ Diệp Khai bọn họ.

Sau khi Lê Đại mở máy, Diệp Khai cầm máy lắng nghe.

- Tô chủ tịch, sự tình của em họ tôi vì sao còn chưa tra ra được dấu vết gì vậy?

Người nói chuyện hẳn là Hứa Hiểu Lượng, chỉ nghe thanh âm chói tai của hắn là có thể phân biệt được ra.

- Hứa công tử, bản án đã sớm được quân đội tiếp nhận rồi, sự tình cũng đã điều tra ra, là Đài điệp làm đấy. Bên trong Giang Trung chúng tôi cũng không có cơ hội xen tay vào.

Tô Định Phương hồi đáp.

Diệp Khai là lần đầu tiên nghe được thanh âm của Tô Định Phương, trước kia hắn chỉ xem được hình ảnh cùng tư liệu, đã cảm thấy thanh âm người này thiên về hướng cứng rắn. Nghe vào trong tai liền biết được tính cách của nhân vật này khá nóng nảy, khó trách hắn làm việc có chút không đáng tin cậy.

Làm người dám liều dám xông là chuyện tốt, nhưng bất kể hậu quả kiểu như hắn lại muốn làm ra hành vi chèn ép Diệp Khai, cũng chỉ có thể nói đầu óc không tốt rồi, nhất là chèn ép không thành ngược lại còn biến thành trò cười cho người khác thì càng không thể làm.

- Đài điệp cái gì, rõ ràng là do Diệp gia làm ra để che mắt người khác mà thôi đi. Tình huống cụ thể như thế nào, lão gia tử nhà tôi không tin kết luận của quân đội đâu…

Hứa Hiểu Lượng lại nói.

- Thế nhưng chúng tôi cũng không có biện pháp gì tốt cả. Tình huống ngay lúc đó chỉ có người của quân đội hiểu rõ mà thôi. Ngay cả quân khu tỉnh cũng không cho người đi vào, chớ nói chi là cảnh lực địa phương như chúng tôi.

Tô Định Phương tỏ vẻ mình phi thường khó xử, theo thanh âm của hắn liền có thể nghe ra được, hắn thực sự không phải là không chút biện pháp nào, chỉ là muốn treo giá mà thôi.

- Lão gia tử nhà tôi nói, Mộ bí thư của Giang Trung đã sắp về hưu rồi, tạm thời còn chưa chọn được người thích hợp, nếu như Tô chủ tịch có mục đích, cũng có thể tranh thủ thử một chút đấy.

Hứa Hiểu Lượng quả nhiên ném ra miếng mồi.

Vị trí bí thư tỉnh ủy kia vẫn có dụ hoặc thật lớn đối với Tô Định Phương, hắn lập tức im lặng không lên tiếng, vài phút sau Tô Định Phương mới đáp:

- Việc này để tôi trở về cẩn thận kiểm tra xem một chút, chỉ là bị quân đội quấy vào, rất nhiều chứng cớ đều bị chôn vùi mất rồi, chỉ có thể từ từ xử lý mà thôi.

- Chậm một chút cũng không sao, lão gia tử chỉ muốn tìm ra hung phạm mà thôi.

Hứa Hiểu Lượng tỏ vẻ.

Sau đó hai người bắt đầu nói tới những chuyện khác, về một ít tình huống trong Giang Trung, cùng một ít nghiệp vụ mà Hứa gia muốn xây dựng, đại khái có hai hạng mục, tài chính đầu tư khá lớn một chút, là đại công trình vượt qua hai tỷ đồng.

Tô Định Phương tỏ vẻ Giang Trung phi thường hoan nghênh Hứa công tử đến đầu tư, đồng thời cũng biểu thị ra vẻ kính ý đối với Hứa chủ tịch.

Hứa Hiểu Lượng thì bày tỏ lão gia tử cũng phi thường xem trọng Tô Định Phương, hai người nói chuyện cũng hơn một giờ đồng hồ.

Đợi sau đó cũng không còn nghe âm thanh gì khác ngoài tiếng khúc khích của nữ nhân, tựa hồ là thanh âm do nữ tử bồi rượu mà Hứa Hiểu Lượng mang tới.

Diệp Khai lấy lại bình tĩnh, đang suy nghĩ Tô Định Phương có thể sẽ cùng Hứa Hiểu Lượng chơi loạn như thế hay không, chợt nghe Lê Đại nói:

- Nhị thiếu gia, bảo an nói Tô Định Phương đã rời đi.

- Hắc, người này quả nhiên rất cẩn thận!

Diệp Khai nở nụ cười nói.