Quan Môn

Chương 478: Liếc Mắt Là Nhìn Thấy Được




- Cái này còn không thể được, những lời nói và việc làm của Phương lão đều rất nhạy cảm, lão chắc chắn sẽ không tiếp nhận loại chuyện này.

Diệp Khai lập tức hủy bỏ đề nghị của Minh Hân, bất quá nhìn thần sắc thất vọng của nàng, hắn liền nói thêm:

- Nếu như ngươi tắm sạch sẽ, thoải mái mà nói…, buổi tối có thể an bài ngươi cùng ăn một bữa cơm với Phương lão.

- Thật sự?

Lần này, Minh Hân lập tức từ trên giường nhảy xuống, vẻ mặt hứng phấn hỏi lại.

- Đương nhiên.

Diệp Khai gật đầu mỉm cười nói.

- Ta đây mượn dùng nhà tắm của ngươi một chút, trước đi tắm có được không?

Minh Hân cảm giác được trên người mình xác thực đã ướt đẫm rồi, tràn đầy mùi rượu, lập tức hơi ngượng ngùng nói ra.

- Đi thôi.

Diệp Khai cười nói, giờ khắc này, hắn cảm giác được tâm tình của Minh Hân cũng giống như tiểu hài tặng vừa mới nhận được quà tặng.

Minh Hân nhanh chóng vọt vào nhà tắm, không bao lâu sau liền có tiếng nước vang lên.

Diệp Khai mở cửa sổ phòng ngủ, lại để cho mùi rượu trong phòng tán đi, sau đó mở điều hòa ra, khiến cho nhiệt độ trong phòng giảm xuống một chút.

Hắn là ở phòng xa hoa, tổng diện tích hơn hai trăm mét vuông, phòng ngủ cũng có hai gian, hơn nữa diện tích rất lớn, cho dù bên trong phòng ngủ này còn chưa hết mùi rượu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hắn nghỉ ngơi, đổi một gian khác là được.

Diệp Khai cởi áo ngoài ra, nằm ở trên giường, cầm điều khiển mở ti vi ra.

Đúng lúc này là một loạt Chương trình về tài chính và kinh tế, Diệp Khai liền nhìn lại.

Trên Chương trình này có một ít số liệu, có thể nhìn ra, năm nay lạm phát đã tương đối cao rồi, trung tâm tài chính đã gặp phải cục diện tương đối chật vật.

Mặc dù nói ở trung ương có đồng chí Hồng Chính đang chủ đạo, bắt đầu làm thí điểm về chế độ phân phối thuế, nhưng mà ở rất nhiều nơi, mọi người đối với lần cải cách này đều là tiêu cực ứng phó, qua loa cho xong.

- Thoạt nhìn, không có thuốc mạnh là không được a.

Diệp Khai thuận miệng lẩm bẩm nói một câu.

Trên thực tế, bởi vì nguyên nhân phương diện thể chế, mấy năm nay, trung tâm tài chính đã lâm vào nguy cơ nghiêm trọng, tỉ trọng gdp và tỉ trọng chiếm toàn bộ thu nhập tài chính đã nhanh chóng hạ xuống, chính phủ trung ương đang gặp phải trạng thái “Nhược trung ương” trước nay chưa từng có.

Bởi vì thu nhập của trung tâm tài chính thiếu nghiêm trọng, từ cuối thập kỷ 80 đến thập kỷ 90, thậm chí phát sinh qua hai lần trung tâm tài chính “vay tiền” của địa phương, hơn nữa là có mượn mà không có trả.

Giữa thập kỷ 80 là “Nguồn quỹ ngân sách năng lượng giao thông”, cuối thập kỷ 81 là “Dự toán điều tiết quỹ ngân sách”, cũng là vì duy trì trung tâm tài chính vận chuyển bình thường mà phải lựa chọn biện pháp này.

Mượn mà không trả, mượn nữa sẽ rất khó.

Hôm nay các tỉnh đều giữ chặt túi tiền của mình, khóc than ra vẻ đáng thương, chính là không muốn cho trung ương vay tiền, mà chính phủ trung ương bị khốn tại tình thế kinh tế nguy hiểm, trên nhiều khía cạnh đều không ra tay thoải mái được, nói ví dụ như kiến thiết quân đội và quốc phòng tốn hao cực lớn.

Mặc dù nói Diệp Khai tặng không cho cả một nhánh hạm đội, nhưng mà bọn hắn có thể nuôi được chi hạm đội này không, thật đúng là chân đứng giữa hai con đường.

Vào năm sau, kinh tế vĩ mô thay đổi so với hai năm trước cực lớn, bắt đầu xuất hiện xu thế lạm phát, nhưng xu thế giá tiền giảm xuống cũng không đình chỉ, ở trong tổng ngạch bán lẽ thương phẩm xã hội, thị trường điều tiết giá tỉ trọng của năm 1978 là 3%, nay tăng cao lên đến 75%. 

Từ hướng biến hóa này đến xem, quốc gia đang xác thực tiến vào thể chế kinh tế thị trường.

Nhưng mà đến hiện tại, bày ra trước mặt người quyết định một lựa chọn trọng đại: Là khôi phục kinh tế như cũ là phương háp khống chế giá cả, hay là dùng phương pháp mới là phương thức điều tiết khống chế vĩ mô, đồng thời trường kỳ thành lập tạo tác dụng cộng thương chế độ thuế cùng hệ thống quản lý tài chính?

Cải cách phân phối chế độ thuế thì ở tại nơi này phát sinh ra, chủ yếu thôi đẩy dĩ nhiên chính là từ đồng chí Hồng Chính nhập vào trung ương từ thành phố Minh Châu.

Chỉ có điều Diệp Khai vô cùng rõ ràng, cái chế độ phân phối thuế này xác thực rất không dễ dàng phổ biến, các địa phương đều có các tính toán nhỏ nhặt của mình, không chịu đi vào khuôn khổ, lại càng không chịu đem thức ăn trong mâm của mình lấy ra cho người khác, lần trước hắn gặp đồng chí Hồng Chính, liền phát hiện trên đầu hắn có thêm mấy phần tóc trắng.

Xem ti vi trong chốc lát, chợt nghe tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng lại, sau đó lại nghe tiếng của máy sấy, sau đó 20 phút, ngay tại lúc Diệp Khai đã sắp buồn ngủ, thì ngửi được một cỗ mùi hương.

Mở to mắt, liền thấy Minh Hân trùm khăn tắm đi đến, tóc đã được làm khô rồi.

Từ hình thể nói đến, thân thể của Minh Hân là loại thành thục, cùng Chung Ly Dư không sai biệt lắm, phát ra khí tức cũng đặc biệt mê người, đối với nam sinh đến độ tuổi này như Diệp Khai, lực hấp dẫn rất lớn, tùy thời đều có thể khiến cho hắn biến thân thành người sói, nhất là vừa mới dậy thì xong, huống chi loại sức hấp dẫn này lại phát huy đến cực điểm.

- Thực đau đầu, tất cả y phục của ta đều ướt rồi…

Minh Hân có chút phàn nàn nói.

Trên thực tế, y phục của nàng chẳng những bị ướt, trọng yếu hơn là tràn đầy mùi rượu, phải đưa đi tẩy trừ triệt để mới được.

Làm người ta nhức đàu nhất chính là đang bàn công việc, chỉ là đi ăn một bữa cơm mà thôi, làm sao có thể cầm theo quần áo để đổi được?

- Không sao, chờ chút ta cho người mua cho ngươi một bộ quần áo mới là được.

Diệp Khai nói ra, thấy Minh Hân do dự một chút, sau đó mới hỏi:

- Nội y muốn cỡ bao nhiêu, cùng một chỗ ghi xuống đây.

Ở phụ cận khách sạn có siêu thị lớn, ngược lại là rất tiện, thuộc hạ mà Diệp Khai có thể dùng được nhiều lắm, xử lý loại chuyện này chỉ là mấy phút đồng hồ mà thôi.

- Mới vừa rồi là ngươi cởi y phục của ta?

Minh Hân đột nhiên hỏi.

- Nào có? Chỉ là tất chân mà thôi.

Diệp Khai hồi đáp.

Lời nói này cũng rất không có đạo lý rồi, tất chân có thể xem như là quần áo sao?

- Lúc ta tỉnh lại, ngươi thật giống như đang sờ chân của ta.

Minh Hân nói ra.

- …

Diệp Khai mở to hai mắt nói:

- Đây chẳng qua là mát xa thôi.

- Ai có thể biết ngươi ngoại trừ mát xa, còn làm chuyện gì khác, ta là say đến không biết gì cả.

Minh Hân rất không có đạo lý mà tỏ vẻ nói.

- Ngươi nói như vậy liền không có ý nghĩa rồi.

Diệp Khai tự nhiên cũng không có đem lời của nàng cho là đúng.

Minh Hân rất nhanh viết xuống số đo y phục của mình, sau đó giao cho Diệp Khai.

- Chờ một lát, ta đi một chút sẽ trở lại.

Diệp Khai nói một câu, sau đó cầm tờ giấy đi ra ngoài.

Cho đến lúc Diệp Khai trở lại, liền phát hiện Minh Hân nằm nghiêng trên giường, khăn tắm tối đa chỉ có thể che khuất một phần ba thân thể nàng, có thể tính được là ngọc thể ngang dọc, tóc lúc này đã tản ra, bày ở trên giường thành một mảng lớn.

Nhìn thấy Diệp Khai tiến vào, Minh Hân rất tự giác nhường ra một chỗ.

- Ngươi làm sao lại đối với Chương trình tài chính và kinh tế hứng thú như vậy?

Nhìn Diệp Khai nằm xuống, Minh Hân lại hỏi.

Mặc dù nói là nằm trên cùng một cái giường, nhưng tựa hồ hai người cũng không có cái ý nghĩ kia, chỉ là xem ti vi, thảo luận một chút chuyên mục về tài chính là kinh tế.

- Thân làm chủ nhiệm của một khu công nghệ cao, ta không quan tâm đến kinh tế mà được à?

Diệp Khai hỏi ngược lại.

- Há, ta ngược lại quên mất, ngươi là phó cán bộ cấp sở trẻ tuổi nhất nước, là chủ nhiệm của Thánh Vương tân khu.

Minh Hân hơi xúc động nói:

- Thực là một chuyện khiến cho người ta giật mình, ngươi mới mười chín tuổi a.

- Loại chuyện này rất khó nói, bởi vì có cái gọi là có chí không tại người lớn tuổi, ở thời kỳ chiến tranh mà nói…, mười chính tuổi cấp phó sở xác thực không coi vào đâu, bất quá bây giờ ở trong loại hoàn cảnh này thì có chút chói mắt.

Diệp Khai nhắc đến chuyện này, cũng có chút ít đau đầu.

Bất quá hắn cũng biết, đợi đến lúc công tác trong nước ở bên này làm được thuận lợi, hắn sớm muộn gì cũng sẽ lên tới vị trí cao hơn, đến lúc đó, internet trong nước cũng càng ngày càng mạnh, nghị luận về hắn sẽ càng nhiều hơn nữa.

Vì để tránh cho loại tình huống này xuất hiện, hắn cũn chỉ có thể đem chiến tích làm được mạnh mẽ từ bây giờ, làm cho người ta ở vài chục năm về sau, cũng vô pháp không nhận, chối bỏ thành tựu vĩ đại của hắn, tất cả tiếng chất vấn ấy liền tự nhiên mà sụp đổ.

Bấm ngón tay tính toán, thời gian vẫn tương đối đủ đấy.

- Quan hệ của ngươi và Phương lão rất thân thuộc sao? Ta xem những cảnh vệ kia giống như đều biết ngươi, căn bản cũng không thèm ngăn trở.

Minh Hân nhớ tới chuyện lúc trước, không khỏi hỏi.

Lẽ ra nếu như đây là chỗ Phương lão nghỉ ngơi mà nói, như vậy chỗ ra vào sẽ có chế độ kiểm tra phi thường nghiêm khắc đấy, như thế nào cũng không thể để người khác đi đến, nhưng mà lúc Diệp Khai mang nàng vào, liền vô cùng nhẹ nhõm, bọn cảnh vệ còn hướng Diệp Khai chào hỏi, cũng không gây khó dễ chút nào, điều này khiến Minh Hân lại sinh ra một ít ý nghĩ khác.

- Ta cùng Phương lão đương nhiên là quen biết, bất qua cùng bọn cảnh vệ quen thuộc hơn một chút.

Diệp Khai cười nói.

Thân là phó cục trưởng trung cục cảnh sát, những cảnh vệ này là thuộc hạ của hắn đấy, lúc này đây công việc bảo vệ an toàn của Phương lão là do hắn tổng phụ trách đấy, đương nhiên không ai không biết hắn, nếu nói một người không cần kiểm tra vẫn có thể đi vào khách sạn, vậy người đó khẳng định chính là Diệp Khai, bởi vì nơi này là địa bàn của hắn, nhân viên cũng đều là của hắn.

Nhìn màn ảnh ti vi, Diệp Khai bỗng sinh ra một ý nghĩ.

- Ta cảm thấy, ngươi không cần phải đem tất cả chú ý đều đặt trên người Phương lão.

Diệp Khai đề nghị với Minh Hân:

- Ngươi phải biết, hiện tại có một việc có lực ảnh hưởng còn lớn hơn.

- Sự tình gì có thể quan trọng hơn so với Phương lão thị sát Minh Châu?

Minh Hân hiển nhiên là có chút không tin tưởng lắm, nàng cảm giác nhất định là Diệp Khai đang muốn chuyển lục chú ý của nàng sang hướng khác, dù sao muốn an bài nàng cùng Phương lão đi ăn tối cũng tương đối khó, ngay cả bí thư tỉnh ủy, cũn chưa chắc có mặt mũi lớn như vậy.

Tuy là lúc trước Diệp Khai nói như vậy, khiến cho Minh Hân rất vui mừng, nhưng mà tinh tế nghĩ lại một phen, liền cảm thấy chuyện này có khả năng thành công cực kỳ nhỏ bé, mặc dù nói Diệp Khai có thể đi cùng Phương lão thị sát, đồng thời còn là nhi tử của Diệp Tử Bình, tựa hồ cũng không có khả năng lớn như vậy, an bài được hành động của Phương lão.

- Ta đã nói cho ngươi cùng ăn tối với Phương lão, nhất định là sẽ không nuốt lời, trừ phi buổi tối Phương lão không ăn cơm.

Diệp Khai là nhân vật bậc nào, lòng dạ sắc bén cực kỳ, thoáng cái liền nhìn ra nghi ngờ trong lòng Minh Hân, liền nói với nàng:

- Công tác cảnh vệ cho Phương lão đều là do ta an bài, ăn cơm tối ta khẳng định phải tiếp khách, mang thêm một người cũng không phải là vấn đề gì, chỉ là ngươi không được hỏi loạn lung tung là được rồi.

- Nếu Phương lão chủ động hỏi ta thì sao?

Minh Hân vẫn có chút bán tín bán nghi.

- Chủ động hỏi mà nói…, ngươi tốt nhất trả lời ngắn gọn một chút, lão không thích dông dài.

Diệp Khai hồi đáp.

- Diệp thiếu gia vừa nói, có chuyện gì trọng yếu hơn?

Minh Hân hỏi.

- Chế độ phân phối thuế.

Diệp Khai hồi đáp:

- Ở phương diện này, ngươi có thể làm ra một cái chuyên đề nha.

- Ta cũng có nghe qua cái này, nhưng mà nghe nói thượng tầng bây giờ đối với chế độ phân phối thuế này cũng không có ý kiến giống nhau, Hồng Chính đồng chí mặc dù có quyết tâm muốn thúc đẩy, đưa cải cách chế độ phân phối thuế vào, nhưng mà lực cản ở các nơi đều rất lớn.

Minh Hân đối với cái này cũng khá hiểu rõ, lại để cho Diệp Khai có chút ngoài ý muốn.

- Trước đó là ta tốt nghiệp chuyên ngành tài chính và kinh tế đấy, hiện tại cũng chủ yếu là thu thập các tin tức loại này, cũng không phải là chuyên môn làm giải trí và sinh hoạt xã hội.

Minh Hân thấy Diệp Khai ngạc nhiên, liền chính mình giải thích nói:

- Chẳng lẽ ngươi không xem qua Chương trình mà ta chủ trì sao? Kinh tế và tài chính lúc mười giờ rưỡi đều là do ta chủ trì nha.

- Ta còn thực sự không chú ý tới, các Chương trình tài chính và kinh tế trong nước ta xem tương đối ít, địa bộ phận thời gian đều là xem một ít Chương trình nước ngoài.

Diệp Khai phi thường thành thật hồi đáp.

- Ai, quá đau đớn nha, ta còn tưởng rằng chính mình có chút nổi tiếng.

Minh Hân có chút ngượng ngùng, làm ra một bộ dáng vô cùng u oán nhìn Diệp Khai nói ra.

Diệp Khai nghe vậy, lập tức cười một tiếng nói:

- Kỳ thật ngươi không cần oán trời trách đất, dù sao hoàn cảnh trong nước như vậy, ngươi làm chuyên mục tài chính và kinh tế có sự hạn chế khá lớn, bất quá đối với người chủ trì của chuyên mục này tại Hương Cảng, ưu thế của ngươi vẫn là phi thường rõ ràng, liếc qua là thấy được.

- Thật hay giả?

Minh Hân nghe xong, có chút không tin tưởng lắm.

- Đương nhiên là thật.

Diệp Khai nhìn trước ngực Minh Hân, vừa cười vừa nói:

- Mọi người liếc qua là có thể nhìn ra được, ngươi rất xinh đẹp, vóc người cũng đẹp, hơn nữa chăm sóc rất tốt.

Minh Hân cúi đầu xem xét, khăn tắm trên người mình không biết từ lúc nào đã buông ra, trước ngực bày ra không sót chút gì, khó trách Diệp Khai lại nói như vậy, cũng không biết hắn đã nhìn bao lâu.

Không nghĩ tới ngoài ý muốn lộ ra hết, Minh Hân hơi đỏ mặt, lấy tay đem phần khăn tắm che lại, chỉ là trong lòng còn bối rối, liền có chút khó khăn, che được bên này, bên kia lại lộ ra.

Cuối cùng nàng dứt khoát đem chăn kéo qua, chui vào, chỉ lộ ra cái đầu cùng hai cánh tay trắng muốt.

- Dung mạo động nhân, cho dù là cái chăn dày nữa cũng vô pháp che dấu.

Diệp Khai thấy nàng làm như vậy, liền vừa cười vừa nói.