Quan Môn

Chương 595: Lợi Nhuận Dày





- Nhị thiếu gia, cậy không ngại cũng chơi một vòng đi, cho chúng tôi chút ý kiến.
Lê Đại liền nói với Diệp Khai.
- Ừm, cũng tốt, liền thưởng thức chút thành quả mới của các người.
Diệp Khai nghĩ nghĩ, dù sao cũng không có việc gì, liền chơi một vòng cũng không tệ.
Qua một lúc, Chung Ly Dư được Lê Năm đón tới.
Lê Đại cũng lấy ra cho Diệp Khai thẻ đánh bạc hơn năm mươi vạn, để cho hắn thử chơi xem sao.
Diệp Khai kéo Chung Ly Dư cùng Lê Năm, Lê Đại, bốn người cùng dùng thang máy chuyên dụng đi xuống hai tầng trong lòng đất, đi xuống sòng bạc bí mật ở dưới hầm ẩn của Đế Hào.
Vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng nói huyên náo. Bên trong ước chừng rộng khoảng hai ngầm mét vuông, đủ loại bàn bài đặt ở mọi nơi. Có bài tú lơ khơ, xúc xắc, bà chín, bàn quay, còn có Slot Machine gì gì đó. Thậm chí trong một góc còn có trò chơi thi bắn súng hơi. Đương nhiên cũng là thể loại đặt cuộc rồi.
- Không tồi nha, khách ở đây cũng lên tới chừng hai, ba trăm người mà?
Diệp Khai nhìn xung quanh mấy lần, cũng có chút kinh ngạc nói.
Nhiều khách như thế, cho dù là mỗi người ngồi chơi mấy chục ván thì thu nhập cả đêm cũng là con số vô cùng khả quan rồi.
Khó trách vẻ mặt Lê Đại lại dung quang tỏa sáng, mở dòng bạc đương nhiên là chuyện kiếm được rất nhiều tiền.
- Cảm giác cảnh tượng không khác gì phim điện ảnh "Đổ Thần".
Chung Ly Dư xem xong rồi bình luận.
- Ha ha, đến Bồ Kinh tham khảo thành ra khó tránh khỏi giống nhau một phần.
Lê Đại cười vui vẻ nói.
Phim "Đổ Thần" được quay cách đây bốn năm, do Vương Tinh làm đạo diễn, Châu Nhuận Phát, Lưu Đức Hoa thủ vai chính. Năm đó Đổ Thần đã đạt được thành tích bán vé 40 triệu đô la Hồng Kông, bởi vậy đã khơi mào phong trào sản xuất phim về cờ bạc ở Hồng Kông.
Đổ Thần xuất hiện cũng đã lập nên kỷ lục phòng vé mới cho điện ảnh Hồng Kông, tại thời điểm đó Châu Nhuận Phát đang nổi tiếng nhất, Lưu Đức Hoa cũng đứng ở đỉnh cao sự nghiệp, bọn họ đã vượt qua cái thời kỳ phải ra sức cố gắng nỗ lực để được người xem chấp nhận, cho nên lúc diễn phim này trông ai cũng rất thoải mái.
Mà quá trình quay phim cũng rất thuận lợi, chỉ mất gần hai tháng, lúc ấy đầu tư là 10 triệu đô la Hồng Kông mà thành tích bán vé lại đạt tới con số 40 triệu. Hiện giờ xem lại bộ phim này, tuy cảm thấy nó không phải là tác phẩm phải vượt qua muôn ngàn thử thách, đều rất thành công trên lĩnh vực sáng tác và thương mại, nhưng nếu không có lực lượng hắc đạo địa phương ủng hộ, không có các ngôi sao đang hot như Châu Nhuận Phát và Lưu Đức Hoa, có lẽ nó đã không được chú ý nhiều như vậy.
Thực tế, Diệp Khai thích "Đổ Thần 2", đáng tiếc bộ phim kinh điển này phải hơn một năm sau mới chiếu, giờ còn chưa chế tác ra.
Nghiêm khắc mà nói, Đổ Thần và Đổ Thần 2 có chênh lệch khá lớn, một là cách nhau gần năm năm, trình độ đạo diễn đã tăng lên rất lớn, điều khác là các diễn viên cũng đã tích lũy nhiều kinh nghiệm, dần dần vững vàng hơn, diễn lại càng thành thạo.
Nhưng nhắc tới Đổ Thần, người ở đây hầu như đều đã từng xem qua, đủ thấy bộ phim điện ảnh này có lực ảnh hưởng như thế nào.
- Mấy năm gần đây Hồng Kông cũng có mấy bộ phim rất hay, nhưng mà triển vọng thì không ổn lắm.
Nói đến chuyện này, Lê Đại mặt ngoài thì là quản lý điện ảnh , thực tế thì là thủ lĩnh tình báo nên cũng có trình độ, y nói với mọi người:
- Sự hưng thịnh của điện ảnh Hồng Kông phần lớn không phải vì số người tăng lên, mà là vì thế lực hắc đạo lợi dụng phòng chiếu để rửa tiền, cho nên cũng có rất nhiều bộ phim rác rưởi được quay, làm cẩu thả mà thành tích bán vé lại cao, đây cũng rất không bình thường. Một khi thế lực hắc đạo bị chèn ép, loại phồn vinh giả dối này sẽ lắng xuống.
- Có chuyện như thế ư?
Chung Ly Dư không rõ nên nghe xong liền thấy hơi kinh ngạc.
Lê Ngũ ở một bên xen miệng nói:
- Tổng giám đốc Dư không biết rồi, các diễn viên bên Hồng Kông trông oai phong lắm, chứ thật ra đại bộ phận đều có thu nhập không tốt, nhiều người bị thế lực hắc đạo bắt ép đi quay phim mà thù lao thì bị ép xuống rất thấp, bình thường thu không được một phần mười đã là đối phương phúc hậu rồi, thậm chí có người còn làm không công cho người ta cơ.
- Cảnh sát mặc kệ à?
Chung Ly Dư hỏi.
- Cảnh sát quản được một lúc, không quản được cả đời.
Lê Ngũ giải thích:
- Cảnh sát có thể cứu chị một lần, nhưng các nhân vật hắc đạo có thể ngày nào cũng theo dõi chị, nếu không muốn ăn đạn thì phải phối hợp với chúng. Kỳ thật rất nhiều nhân vật cấp Ảnh đế Ảnh hậu ở Hồng Kông này đều bị thế lực xã hội đen khống chế, đây là chuyện không thể làm gì được. Nói cách khác, bọn họ ngày nào cũng phải ra sức quay phim, thu nhập lại ít ỏi, cô cho là họ chịu à? Đây là bị ép đấy.
- Nói như vậy, đúng là nội địa dễ sống hơn rồi.
Chung Ly Dư nghe xong, cảm khái:
- Lần trước tôi thấy Lâm Tư Vũ thì thấy cô ấy rất thoải mái, mà thu nhập một năm khá cao, được gọi là tiểu phú bà rồi.
Giữa các cô gái của Diệp Khai, Ninh Sương muốn khiến cho nhạc cụ dân gian thông tục hóa nên tiếp xúc khá nhiều với Lâm Tư Vũ. Hai cô gái này tuổi xấp xỉ nhau, ham mê giống nhau nên có mối quan hệ tương đối tốt, mà Chung Ly Dư làm kim chủ đến nâng đỡ hai cô nên cũng có hiểu biết.
- Hiện giờ một năm Lâm Tư Vũ có thể làm ra được bao nhiêu tiền?
Diệp Khai bỗng nhiên hỏi một câu.
- Bình thường thì khoảng một trăm ngàn! Dạo này chuyện ca hát cũng không tệ, mấy ca khúc mới đều làm người nghe hài lòng, hiện giờ cô ấy cũng được coi như là ca sĩ rồi. Dĩ nhiên, còn có một phương diện khác, thu nhập cũng không ít.
Chung Ly Dư trả lời, cô ta nhìn Diệp Khai rồi nói tiếp:
- Giống như công ty của Diệp đại thiếu cố ý mời cô ấy vào giới điện ảnh, chỉ là giờ còn đang trong giai đoạn học tập, không biết sau nên bố trí thế nào.
- À, ra thế.
Diệp Khai gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Điều kiện ngoại hình của Lâm Tư Vũ khá là ưu việt, hơn nữa kinh nghiệm sân khấu mấy năm nay cũng rất phong phú, nếu cô ta chuyển vào mảng điện ảnh và truyền hình thì ưu thế không phải chỉ chút xíu.
- Nhưng mảng đó tương đối loạn nha...
Lê Ngũ ở một bên nói.
- Mảng điện ảnh và truyền hình có loạn thêm thì cũng không loạn đến bên này.
Lê Đại nghe xong thì nở nụ cười, hắn biết mấy người phụ nữ của Diệp Khai như nào nên đương nhiên sẽ không cảm thấy là có kẻ nào dám to gan dùng quy tắc ngầm với người của Diệp nhị thiếu.
Dĩ nhiên, nếu là không biết rõ thì người có cái ý định như vậy chắc chắn là rất nhiều.
- Tiểu Ngũ, cho em thẻ mười vạn tệ, tự chơi đi.
Diệp Khai nói với Lê Ngũ.
- Ôi, em lo mình không may mắn, lại thua sạch mất.
Lê Ngũ dù nóng lòng muốn thử nhưng lại lo thua sạch, tâm tình cũng khá mâu thuẫn.
- Giải trí thôi mà, dù sao đưa không cho em đó, thua tính về tôi, thắng là của em hết.
Diệp Khai cười nói.
Chung Ly Dư cũng cười đẩy Lê Ngũ một cái, khích lệ:
- Đi đi, vui vẻ một chút, thời gian này bận tới bận lui với chị, em cũng vất vả rồi.
- Tôi nghe tổng giám đốc Dư.
Lê Ngũ gật gật đầu, cầm đống thẻ kia vui vẻ chạy đi.
Cô nàng trực tiếp đi sang bên đổ xúc xắc, hiển nhiên là cảm thấy đổ xúc xắc hấp dẫn hơn, hơn nữa đặt Đại đặt Tiểu cũng đơn giản và nhanh, mà bên đó cũng đông người hơn, thi thoảng lại nghe thấy tiếng cười hoan hô ầm lên hoặc tiếng uể oải vì thua.
- Vẫn trẻ con lắm, thích náo nhiệt.
Diệp Khai liếc nhìn rồi nói với Lê Đại.
- Tiểu Ngũ là do bọn tôi trông nom đến lúc trưởng thành, giống như là em gái vậy, trong mắt bọn tôi, con bé vẫn là trẻ con.
Lê Đại hơi cảm khái.
- Tôi thấy Tiểu Ngũ tốt lắm.
Chung Ly Dư ở một bên nói:
- Lúc theo tôi, chuyện gì cũng nghĩ tới trước, nếu không có cô ấy thì đúng là có một số việc chẳng thể làm nổi.
Chung Ly Dư và Lê Ngũ ở chung một thời gian cũng không ngắn, tình cảm của hai người thật như là chị em gái vậy.
Nếu lúc này khiến Lê Ngũ rời đi, Chung Ly Dư thật sự không được thích ứng cho lắm.
- Chúng ta cũng sang xem đi, nhị thiếu thích mục gì?
Lê Đại hỏi.
- Tổng giám đốc Dư thích xem cái gì?
Diệp Khai quay đầu hỏi Chung Ly Dư.
- Tôi không biết gì về mấy thứ này cả, trước kia cũng chỉ xem đổ xúc xắc và tổ tôm trên phim với tivi, còn có tú lơ khơ nữa, nhưng cụ thể chơi thế nào thì chẳng rõ.
Chung Ly Dư nói.
- Vậy chơi bắn súng nhé, trò này phù hợp cho cả già lẫn trẻ, nó cũng không kích thích như chiếu bạc mà còn có chút tinh thần thể dục thể thao nữa.
Lê Đại giới thiệu.
- Cũng được.
Chung Ly Dư suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý.
Diệp Khai thì lại không ý kiến gì, vì vậy ba người đến bên bàn bắn súng.
Bên này có tất cả năm vị trí đấu, mỗi vị trí có thể dùng cho hai người đán, ai cao hơn thì người đó thắng nên không có chuyện ăn gian gì cả, mọi người dùng bản lĩnh thật sự để chơi.
Dựa theo quy định bên này, hai người đặt tiền đánh cược là sẽ có người quản lý thay, đợi có kết quả rồi sẽ tiến hành kết toán, cho dù thắng thua thế nào thì sòng bạc cũng sẽ rút đi một phần mười tổng số tiền làm phí dụng.
Dĩ nhiên tối thiểu là một nghìn tệ, người có thể chơi ở đây không ai có thân phận địa vị thấp cả, cho nên tiêu chuẩn này cũng tương đối hợp lý.
Cho dù là tiêu chuẩn thấp nhất, một trận thắng thua thì sòng bạc cũng có hai trăm tệ, viên đạn linh tinh đáng bao tiền lắm? Nhất là những người chơi kia, bọn họ ít nhất cũng phải đặt vạn tệ trở lên.
Đây vốn là nơi tiêu tiền số một thủ đô, mọi người tới đây không phải là để tiết kiệm tiền.
- Phần lớn người chơi đến đều tìm thứ kích thích, tiền đặt càng lớn, tim đập càng nhanh, bọn họ lại càng hưng phấn.
Lê Đại nói.
- Ha ha, bọn họ càng hưng phấn, ví của ông chủ Lê cũng càng phồng.
Diệp Khai cười nói.
- Cũng đúng.
Lê Đại ghé vào tai Diệp Khai rồi nói:
- Nhị thiếu, cậu có biết nơi này ở thời điểm thu cao nhất, lợi nhuận của cả đêm là bao nhiêu không?
- Điều này thì thật khó nói, lên tới triệu không?
Diệp Khai không biết gì về cái này, chẳng qua cảm thấy tiền lời của riêng một ngày có thể lên tới hàng triệu thì cũng rất đáng giá.
- Triệu? Ha ha, phải thêm một con số không nữa.
Lê Đại cười lớn, nói:
- Tiền một tháng, ngày cao nhất là thu vào mười bốn triệu.
- Nhiều vậy sao?!
Diệp Khai nghe xong thì líu lưỡi, hoàn toàn không ngờ đánh bạc lại có lợi nhuận cao như thế.
Tuy hắn biết sòng bạc rất có lãi, nhưng sòng bạc ngầm ở thủ đô lại có lợi nhuận cao như thế, quả là làm cho người ta ngạc nhiên, chẳng trách ngay cả quân đội cũng nguyện ý tham gia, thật sự là kiếm được tiền quá nhanh.
Nếu không phải Lê Đại vốn xuất thân từ bộ phận tình báo quân sự, là thuộc hạ thân tín của chú Lê mà nơi đây là do Diệp Khai tự mình quản lý, phỏng chừng hơn một nửa lợi nhuận nơi đây sẽ phải mang đi hối lộ khắp nơi rồi.
Nhưng hiện giờ Lê Đại chẳng phải băn khoăn về phương diện này, cũng nhờ thế mà lợi nhuận của sòng bạc khá khả quang.
- Một ngày hơn mười triệu, Lê Đại ơi, chuyện kinh doanh của anh đúng là chả khác gì cái máy in tiền cả.
Diệp Khai lắc đầu nói.
- Thường thôi mà, sao so được với nhị thiếu. Một ngày cậu thu hơn một tỷ, mà còn là đô la nữa chứ.
Lê Đại tỏ ra vô cùng khiêm tốn đáp.
Làm người phụ trách tổ chức tình báo tư nhân cho Diệp Khai, Lê Đại nắm giữ nhưng tin tức về Diệp Khai đương nhiên nhiều hơn một chút, bởi vậy y biết rõ, thu nhập này của mình ở trong mắt Diệp Khai chỉ là không tệ mà thôi.
Huống hồ, thu nhập của toàn bộ sòng bạc cũng không thể ngày nào cũng trên chục triệu, đại đa số thời điểm một ngày được hơn triệu tiền lời đã là được rồi, còn cái tình hình chỉ riêng một ngày thu hơn chục triệu kia cơ bản là có kẻ dùng nơi này để ra vẻ ta đây mà thôi.
Loại tình huống này chính là đôi bên tin tưởng bảng hiệu Đế Hào, cảm thấy chơi bài ở đây tương đối an toàn nên mới chọn. Hơn nữa Đế Hào gặp được loại tình huống này cũng sẽ dành điều kiện ưu đãi nhất định, lại phối hợp tốt các phương diện quan hệ, làm cho khách hàng yên tâm mà đánh bài, chơi thật vui vẻ.
Ví dụ như cái ngày thu được 14 triệu đó, chính là một vị công tử ở thủ đô tỷ thí với một vị trùm sò Hồng Kông đi cùng, Đế Hạo vẫn thu 5% phí thủ tục, cảm giác ở giữa ván bài của bọn họ như là chuyển vận lợi ích vậy.
Dĩ nhiên, Đế Hào có điều kiện tổ chức những loại hoạt động này thì có năng lực rửa sạch số tiền kia, đây cũng là một trong những năng lực mà sòng bạc phải có.
Trên thực tế, sòng bạc Macao trường thịnh không suy chính là vì bọn họ nhận rửa sạch loại tiền không rõ nguồn gốc, chỉ có thông qua bọn họ mới có thể dễ dàng nhanh chóng biến một số lượng tiền không nhỏ thành tiền hợp pháp để sử dụng.
Nếu không như vậy, cũng chỉ có thể dùng phương thức đầu tư hải ngoại, hoặc là bán đấu gia linh tinh để hợp pháp hóa tiền tài. Những thao tác đó, một cái cần thời cơ, cái kia lại có quá trình phức tạp, chu kỳ xa, không thoải mái bằng vung tay trong sòng bạc.
- Kỳ thật rửa tiền cũng là thủ đoạn cần thiết...
Nghĩ đến đây, Diệp Khai cũng nói qua chuyện này với Lê Đại mà không e ngại gì:
- Năm đó Singapore chẳng có gì cả, một quốc gia thành phố nhỏ bé chật hẹp, có thứ tài nguyên gì để phát triển? Chẳng có gì cả! Không phải gia tộc Lý thị ở Singapore lanh trí, nghĩ ra chủ ý thay đám chính khách các nước Đông Nam Á rửa tiền, thế mới được bọn họ ủng hộ, lại còn đứng vững trên phương diện tài chính? Cho tới bây giờ, nghiệp vụ tài chính của tập đoàn tài chính Singapore vẫn được các ngân hàng lớn trong nước nể trọng đó thôi.
- Học bọn họ cái gì cơ, học rửa tiền?
Chung Ly Dư nghe xong liền nở nụ cười.
- Ha ha.
Diệp Khai cười, cũng không nói gì thêm, nếu nói rõ thêm chút nữa thì chẳng có gì tốt đẹp để nghe cả.