Quan Môn

Chương 630: Khúc Thủy Lưu Thương





Sau đó nàng lại đem bé trai đặt ra sau lưng hai bé gái, nói tiếp:
- Khi tâm tình cô không vui thì đặt như vậy, để cho hắn đi theo chúng ta làm bảo tiêu.
Cố Miêu Miêu nhìn nhìn, lập tức nở nụ cười, còn liếc mắt nhìn Diệp Khai, lại đột nhiên nói ra:
- Không tốt đi, người ta là danh thảo sớm có chủ rồi!
- Sở gia đại tiểu thư? Tôi nhìn thấy nàng không có gì đâu, cảm giác có chút làm ra vẻ…
Uông Tình nghĩ tới bạn gái chính quy của Diệp Khai, hoặc là nói vị hôn thê Sở Tĩnh Huyên, không khỏi cảm thấy thật khó chịu, trong miệng thì thầm một câu.
Lúc này nữ nhân viên đã gói xong đồ vật, thu tiền, viết hóa đơn.
Khi ba người rời khỏi quầy hàng, Uông Tình lại hỏi:
- Diệp bí thư, hình như anh còn chưa có chút tỏ vẻ gì đi?
- Tôi keo kiệt như vậy sao?
Diệp Khai cười nói:
- Lần này tôi an bài nàng ra nước ngoài học, nguyên bộ thủ tục đều do tôi xử lý đó, chuyện khác tôi không nói, nhưng chi phiếu năm trăm ngàn bảng Anh tôi đã chuẩn bị xong.
- Ti…
Hai cô gái nghe xong lập tức hít sâu một hơi lạnh.
Thật lâu, Uông Tình có chút cảm xúc nói:
- Diệp nhị thiếu ra tay thật sự là khác hẳn, năm trăm ngàn bảng Anh, chậc chậc, nếu như có người hào phóng với tôi như vậy, chỉ sợ tôi có quấn quýt đến chết cũng phải dùng thân báo đáp rồi!
- Tôi thật sợ cô rồi…
Diệp Khai nghe xong lập tức có chút dở khóc dở cười.
Cố Miêu Miêu nghe hai người nói chuyện, miễn cưỡng nở nụ cười, trong nội tâm nàng rất phức tạp, ánh mắt nhìn Diệp Khai mang theo cảm xúc khó tả.
Diệp Khai bị lời nói của Uông Tình làm bối rối, không kịp chú ý biểu lộ của Cố Miêu Miêu, bằng không mà nói hắn xem như lại chọc thêm một phần tình cảm của một cô thiếu nữ nữa rồi.
Nhưng nhắc tới lại nói tiếp, đối với loại tính cách như Uông Tình, Diệp Khai thật sự là không dám đụng tới, nàng thật sự quá phóng khoáng, không hề cảm giác được có chút tính cách ôn nhu, là một nam nhân thành công, chắc chắn không hưởng thụ nổi một cô vợ như vậy bên người, không có chuyện lại cãi vã nhau một phen.
Có lẽ Uông Tình nói cũng có lý, bản chất của Diệp Khai đúng là có chủ nghĩa đàn ông khá mạnh, tuy hắn không biểu hiện hành vi gì quá khích, nhưng khuynh hướng thì luôn khó tránh khỏi.
Mười lăm tháng Giêng, thủ đô theo lẽ thường sẽ rất náo nhiệt.
Dựa theo phương thức truyền thống, CCTV sẽ tổ chức tiết mục chúc mừng năm mới quy mô, sẽ mời những nhân vật có sức ảnh hưởng đến tham gia, cùng nhau chúc mừng năm mới nhiều may mắn thịnh vượng.
Bởi vì chuyện xảy ra ở mấy năm trước, mấy năm nay liên hệ với hải ngoại hơi lạnh lẽo một chút, vì vậy hệ thống tuyên truyền đối với hoạt động này phi thường xem trọng, cung cấp kinh phí cũng khá sung túc, hôm nay còn dẫn cả quảng cáo ủng hộ, cho nên quy mô buổi lễ chúc mừng đều lớn chưa từng có, đầu nhập cũng cực lớn, khách mời cũng nhiều hơn không ít.
Trong thịnh hội như vậy, Diệp Kiến Hoan cũng không được rảnh rỗi, đương nhiên bận rộn chính là những nghệ sĩ dưới tay của hắn, trên cơ bản đều lộ mặt rất đầy đủ.
Diệp Khai thật hiếm có ở lại thủ đô qua một tết nguyên tiêu, đối với hắn mà nói, những ngày lễ thế này chính là ngày mà thực vật mỹ thực thi đấu với nhau.
Đáng nhắc tới chính là đội nữ nhạc cụ dân gian của Ninh Sương rốt cục đã tìm được cơ hội để xuất hiện rồi.
Chuyện này cũng do Diệp Kiến Hoan dốc lực tiến cử, nếu không bọn họ cũng không đạt được cơ hội như vậy, dù sao đều là những nhân vật mới, nếu không có quan hệ, làm sao leo lên được sân khấu chúc mừng năm mới?
Bất quá dàn nhạc nữ này được đặt tên là Khúc Thủy Lưu Thương, vừa ra trường liền đưa tới sự chú ý của mọi người, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì mỗi người đều là mỹ nữ, dáng người xinh đẹp, thanh xuân tịnh lệ, hơn nữa càng làm cho người khó có thể quên là bảy vị mỹ nữ đều ăn mặc rất lạ, loại quần áo dân tộc được cải tiến cộng thêm trang sức lại mang đậm phong cách nhạc khí dân tộc, phối hợp cùng nhạc khí tây dương sinh ra cảm giác âm nhạc hỗn hợp khác lạ, xác thực làm cho người ta có cảm giác thật mới mẻ.
Kết quả dàn nhạc nữ nhạc cụ dân gian thoáng chốc đã nổi danh, lập tức nhận được rất nhiều lời mời.
Diệp Khai biết được điều này, đặc biệt ngay trong ngày lễ chúc mừng năm mới, đã đặc biệt mở tiệc chiêu đãi dàn nhạc nữ tham gia diễn xuất.
- Khúc Thủy Lưu Thương tuy nghe qua thật có phong cách, nhưng vẫn có chút mùa xuân lại vẫn còn tuyết trắng, không thích hợp mở rộng.
Diệp Khai đưa ra lời đề nghị của mình ngay trong bữa tiệc:
- Dàn nhạc bảy người vẫn còn khá đạm bạc, phương diện phối hợp âm thanh còn chưa được đầy đặn, cho nên em đề nghị hay là nên gom góp cho đủ mười hai người đi, biểu tượng mười hai chòm sao, tới thời điểm tuyên truyền sẽ càng thêm ấn tượng, hơn nữa phương diện nhạc khí sẽ càng dễ an bài.
- Em nghĩ như vậy sao…
Diệp Kiến Hoan nghe xong gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng nói:
- Anh vốn không biết đây là ý tứ của em, trước kia dàn nhạc có ý định phối hợp mười hai người đó. Nhưng vì anh cảm thấy người quá nhiều, có chút ầm ĩ, cho nên mới cắt giảm nhân số, không phải là gom góp đủ thất tiên nữ sao…
Diệp Khai nghe xong lập tức lắc đầu, trong lòng tự nhủ đoán chừng là Diệp Kiến Hoan nghe nói thành lập đội nhạc mười hai người, cảm thấy phương diện áp lực quá lớn, chẳng hạn như phương diện tài chính, phải biết rằng đóng gói đội nhạc mười hai người, cùng đóng gói đội nhạc bảy người tốn hao tiền tài nhất định là khác hẳn nhau, ít nhất tài chính sẽ phải tăng lên thêm gấp đôi.
Bản thân Diệp Kiến Hoan đối với đội nhạc cụ dân gian nữ cũng không có bao nhiêu tin tưởng, dù sao đều là sinh viên trường học, nếu như thanh thế làm quá lớn, trên nửa đường chết non mặt mũi của hắn sẽ bị ném thảm.
Thế nhưng hắn thật không ngờ buổi diễn xuất trong tết nguyên tiêu lại được ăn khách khen ngợi, dẫn tới hứng thú thật lớn, lời mời diễn xuất bay tới không ngừng, làm Diệp Kiến Hoan cảm thấy quyết sách trước đó của mình có chút sai lầm.
Lần này nghe được lời phê bình của Diệp Khai, hắn cũng cảm thấy có chút hối hận.
- Kỳ thật cũng không sao, lúc trước chúng ta có cân nhắc qua, vậy thì hiện tại muốn bổ sung đủ mười hai thành viên cũng không phải là việc gì khó, tối đa là phương diện phối hợp cần phải tập luyện thêm một chút, nhưng diễn xuất cũng là cơ hội rèn luyện, cho nên chỉ cần trong một tháng không gặp phải tràng diện gì quá lớn thì em nghĩ vẫn có thể rèn luyện ra được đội ngũ.
Người nói chuyện chính là bạn học của Ninh Sương tên Tôn Lộ, nàng phụ trách thổi tiêu, bởi vì tính cách khá mạnh mẽ sinh động hơn nữa am hiểu trao đổi xã giao, cho nên được đề cử làm đội trưởng.
Diệp Khai đưa ra ý kiến của mình, Diệp Kiến Hoan nhất định sẽ làm theo, cao hứng nhất vẫn là thành viên dàn nhạc, dù sao nhiều người càng náo nhiệt, đối với những thiếu nữ ở độ tuổi như các nàng mà nói, náo nhiệt còn vui vẻ hơn là được nổi danh.
Nhất là bên trong đội ngũ này, mọi người trên cơ bản đều là bạn học, hơn nữa cũng không phân chính yếu hay phụ trợ, chú ý chính là sự phối hợp, cho nên rất ít có mâu thuẫn.
Chỉ là sau khi gia nhập vào đội ngũ, phải ký hợp đồng mười năm, có thể nói trước năm ba mươi tuổi các nàng xem như triệt để bán hết tuổi thanh xuân cho công ty, nếu như làm trái với hợp đồng phải bồi thường số tiền không nhỏ.
Đương nhiên, Diệp Kiến Hoan cũng khai ra điều kiện cho các nàng rất hậu đãi, huống hồ học viện âm nhạc cũng không cần học tập quá khẩn trương, học xong cũng là vì tìm được cơ hội xuất hiện mà thôi, hiện tại các nàng đã có được cơ hội như vậy, tự nhiên cũng sẽ không có yêu cầu gì quá xa vời.
Có thể lấy được giấy chứng nhận tốt nghiệp là quá tốt, chuyện khác cũng không cần nghĩ tới.
- Kỳ thật đối với cách làm hiện tại của chúng ta, rất nhiều người hoan nghênh, rất nhiều người phản đối, ai cũng không biết làm như vậy đối với việc truyền thừa cùng phát triển của nhạc cụ dân gian có phải là điều chính xác hay không?
Ninh Sương ngồi bên cạnh Diệp Khai, có vẻ thật yên tĩnh, lúc này nhắc tới việc phát triển nhạc cụ dân gian, nàng cũng có hoang mang của chính mình.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, biết rõ đối với những thiếu nữ này, áp lực dư luận xã hội vẫn khá lớn.
Tựa như đội ngũ của các nàng, tối hôm qua tuy đã lấy được thành công cực lớn, lời khen ngợi như nước thủy triều, nhưng dù sao cũng không thể nói đó là lời đánh giá của người chuyên nghiệp trong ngành, chỉ có thể nói là được khán giả khẳng định cùng tán thành, nếu như không đạt được người chuyên môn tán đồng, chỉ sợ con đường phát triển ngày sau sẽ thật nhấp nhô.
Trên thực tế, hiện tại có một ít giáo sư đối với việc này tỏ ý phi thường bất mãn, cho rằng đây là hành vi chà đạp nhạc cụ dân gian, là phá vỡ truyền thống, làm vậy không thể tha thứ, đoán chừng sau vài ngày trên báo chí cũng sẽ có những lời phát biểu không thuận thảo đưa ra.
Bất quá Ninh Sương các nàng xem như khá may mắn, bởi vì bối cảnh thực lực của công ty giải trí Hoan Ngu thật cường đại, bên Bộ tuyên truyền cũng phi thường chiếu cố, truyền thông bình thường thật không dám soi xét tiến hành công kích, nếu không đã sớm gặp phải những lời mắng đầy ác ý.
- Kỳ thật không cần phải quá quan tâm tới sự đánh giá của người chuyên môn.
Diệp Khai đối với việc này cũng có được một ít kiến thức, hắn trực tiếp tỏ ý:
- Hiện tại trong nước đang tận lực thúc đẩy cải cách thể chế kinh tế, xu thế này là chuyện không thể nghịch chuyển, cho nên chúng ta có rất nhiều chuyện đều phải thuận thế mà làm. Giống như giới âm nhạc hiện tại, rất nhiều quan niệm đều thật cổ xưa, tư tưởng của các chuyên gia thật bảo thủ, đã sớm cần một cỗ ngoại lực cường đại đi đẩy mạnh thúc giục, nếu không âm nhạc trong nước vĩnh viễn không thể đi ra ngoài, không thể thắng được thị trường. Hiện tại mọi người làm ra hành động như vậy, kỳ thật xem như là cải cách giới nhạc cụ dân gian, hệ thống tuyên truyền cũng sẽ trọng điểm nâng đỡ, phương diện này sẽ do hiệp hội của các vị đi xử lý cân đối. Tôi tin tưởng thông qua ảnh hưởng dàn nhạc của mọi người, giới âm nhạc trong nước sẽ đi ra khỏi ảnh hưởng theo phong cách cổ xưa, tỏa sáng được giá trị của chính mình.
Nhóm thiếu nữ vẫn phi thường hoan nghênh lời nói của Diệp Khai, mọi người nhìn hắn đều có chút mập mờ, nhưng lại không có cô gái nào công khai câu dẫn hắn, dù sao trong đội đều biết rõ thân phận của Diệp Khai, là em họ của Diệp tổng, hơn nữa quan hệ với Ninh Sương cũng không tầm thường.
Nhân duyên của Ninh Sương ở trong đội ngũ rất tốt, hơn nữa còn là đối tượng được Diệp tổng chiếu cố trọng điểm, cho nên mọi người hữu ý vô ý đều phi thường tôn trọng nàng, nói là muốn nịnh nọt còn chưa đủ.
Những cô gái thời đại bây giờ, từ trong trường học đã hiểu được nên làm sao xử lý quan hệ nhân mạch rồi, nhất là từ sau khi có được kinh nghiệm xã hội nhất định, biết chắc nên làm sao ở chung với người khác.
Tâm tình của Diệp Khai cũng thật tốt, cười tươi tắn ăn cơm cùng mọi người, thuận tiện còn dò xét chuyện phát triển của nhạc cụ dân gian.
- Kỳ thật ở trong ấn tượng của tôi, phát triển nhạc cụ dân gian có vài loại hình thức có thể tham khảo, một loại là đem âm nhạc phân thành hai loại, một loại kiệt lực bảo trì nguyên trạng của nó, xem như là đồ cổ, một loại thì theo thủy triều thế giới, trở thành âm nhạc tiên phong của dân tộc, một loại là từng bước dung nhập vào trong âm nhạc chủ lưu trên thế giới, thời gian dần qua sẽ mất đi phong vị vốn có của dân tộc.
Diệp Khai nói:
- Nhưng tôi cho rằng hai hình thức này đều không hợp với việc phát triển của nhạc cụ dân gian, cho dù là âm nhạc tây phương đã từng dung nhập yếu tố của nhạc cụ dân gian, chẳng hạn như piano sử dụng mười hai nốt nhạc trung hòa đều do Chu Tái Tĩnh đời Minh sáng tạo, nhưng hiện tại có thể nghe được âm nhạc truyền thống dân tộc phải chăng có thể biểu hiện ra được nguyên trạng của trăm năm trước là chuyện thật đáng giá hoài nghi, nguyên nhân là vì trong nước còn chưa ghi nhớ được hoàn thiện, âm nhạc truyền thừa đều do các nghệ nhân truyền miệng mà thôi, mỗi đời truyền nhân đều sẽ đem tư tưởng cùng sáng tạo của mình gia nhập vào trong tác phẩm, việc này tạo thành việc phát triển kế thừa, khiến cho hiện tại đều rất khó xác thực hiểu rõ được nguyên trạng của nhạc cụ dân gian.
Các thiếu nữ thật không biết Diệp Khai lại có được nhận thức sâu khắc như vậy đối với nhạc cụ dân gian, nhìn hắn đăm đăm, có chút xuất thần.
- Cái gì là truyền thống? Tôi cho rằng truyền thống là di sản văn hóa do tiền nhân lưu lại, như vậy chúng ta tiếp nhận phần di sản này, trải qua tỉ mỉ truyền lưu, có thể khiến cho nó tăng nhanh giá trị tài sản, lưu lại cho đời sau. Đối với người đời sau mà nói, chúng ta giao cho họ chính là truyền thống, mà cũng không chỉ do cổ nhân lưu lại mới được xem là truyền thống.
Diệp Khai nói tiếp:
- Đây là một loại truyền thừa tràn ngập sức sống, tôi nghĩ ngoại trừ công việc khảo cổ, cũng không ai yêu thích sự xơ cứng như vậy, âm nhạc dân tộc xuất từ việc khảo cổ đi. Bất luận phát triển nào cũng không thể ly khai đặc điểm của thời đại, vào hôm nay chúng ta đang ở trong hoàn cảnh âm nhạc chủ lưu của thế giới, muốn không bị ảnh hưởng, muốn dùng lối tắt thì không thể được. Nếu như chúng ta muốn kiệt lực bảo trì nguyên trạng của nó, sẽ làm cho nó cách ngày càng xa với tư tưởng cộng đồng hiện tại, cuối cùng sẽ bị héo rút thành một loại văn vật, sẽ mất đi công hiệu xứng đáng của chính nó.
- Nói thật hay quá!
Đội trưởng Tôn Lộ không khỏi vỗ tay tán dương:
- Nếu như giáo sư của chúng tôi có được trình độ như anh, đoán chừng người nguyện ý đi học sẽ nhiều gấp mấy chục lần.
Mọi người nghe xong lập tức líu ríu nghị luận, đều nói Tôn Lộ vuốt mông ngựa quá mức sẽ làm cho Ninh Sương mất hứng, còn nói nếu để giáo sư hay biết thì đừng mong đạt được tiêu chuẩn thành tích học kỳ.