Quan Môn

Chương 716: Tàng kim quật





Sau khi bọn họ đi vào gian phòng, đập vào mi mắt chính là các khung sắt rắn chắc, ở bên kệ có rất nhiều khối vàng.
ở nơi này có bao nhiêu vàng? Diệp Khai chưa kịp cẩn thận suy nghĩ, bởi vì quá nhiều.
Giá vàng hiện giờ vô cùng đắt đấy.
Đương nhiên vàng phân phối bán với giá rất cao, mà vàng trang sức bán càng đắt hơn nữa.
Diệp Khai nhìn kỹ những cục vàng này, trên cơ bản đều là vàng khối một ký.
Nếu như dựa theo giá thu mua, một khối có giá năm vạn nguyên, mà dựa theo giá cả phân phối lại có giá tám vạn nguyên.
Mà Diệp Khai đánh giá vàng trong nơi này chừng bốn ngàn khối, tính kém nhất cũng hơn bốn trăm triệu nguyên, nếu như giao dịch trong dân thì có giá hơn ba tỷ nguyên.
- Đây đều là Thiệu Giang Bình tích súc?
Diệp Khai nhìn thấy vàng khối rực rỡ thì kinh ngạc.
- Thỏ khôn có ba hang, cho nên Thiệu Giang Bình cũng có ba kim khố, đây là lớn nhất, bởi vì tôi nói với hắn, nên dùng vàng trấn trụ số mệnh, bởi vì hắn mấy năm gần đây khí thế quá vượn.
Vạn Phương Phương nhìn Diệp Khai giải thích, nhưng ánh mắt nàng lại đảo tới đảo lui trên người Diệp Khai.
Từ khi Diệp Khai bắt đầu đi vào nơi này, cho tới bây giờ Vạn Phương Phương đều quan sát biểu lộ của Diệp Khai.
Nàng có chút ngạc nhiên phát hiện, Diệp Khai trừ lúc ban đầu ra, khi đó có chút giật mình, nhưng mà trong ánh mắt không có chút tham lam và rung động nào, chuyện này làm cho nàng cảm thấy khó được.
Phải biết rằng, đối mặt nhiều vàng như thế người không động tâm quá ít.
Mà Diệp Hiểu Nhàn ở phía sau con mắt đã sáng lên, chỉ thiếu chút đã chảy nước miếng rồi.
Sức hấp dẫn của vàng với con gái quá lớn, sức hút với nam nhân thì đừng nói, loại vật này chính là cội nguồn của tà ác của thế giới đấy.
- Nam nhân này tuy tuổi trẻ, nhưng bây giờ quá đáng sợ, ngay cả vàng cũng không cải biến ý chí của hắn, còn có chuyện gì có thể ràng buộc bước tiến của hắn đây?
Trong nội tâm Vạn Phương Phương có chút cảm khái nói ra.
Nhưng nếu nàng biết rõ trong tay Diệp Khai khống chế nước cờ dùng tài sản mười tỷ tới trăm tỷ đô la mà tính sẽ không ngạc nhiên như vậy.
Bởi vì Diệp Khai người ta là Diệp nhị thiếu gia, thật sự là chướng mắt món tiền này.
Thiệu Giang Bình có thể tồn trữ đươc nhiều vàng như vậy xác thực làm Diệp Khai không hiểu nổi.
Nhưng vấn đề này cũng chỉ có ngày khác đem Thiệu Giang Bình đưa ra công lý mới có thể hỏi được, bởi vì Vạn Phương Phương cũng không rõ phương diện này, xem như bí mật riêng của Thiệu Giang Bình.
- Thiệu Giang Bình là người mang vàng tới đây cho nên không nên đụng vào.
Vạn Phương Phương trả lời làm cho Diệp Khai cảm thấy thất vọng.
Không nghĩ tới Thiệu Giang Bình làm việc cẩn thận như vậy, tham ô không đáng sợ, chỉ sợ tham ô lưu lại chứng cớ, bị người ta bắt tận tay, ăn như vậy không tốt, Thiệu Giang Bình người này làm việc quá cẩn thận rồi, tự tay làm lấy.
Đối phó người như vậy, Diệp Khai xác thực cảm thấy đau đầu.
Bởi vì những năm này ngân khoảng xí nghiệp nhà nước sổ sách hỗn loạn, cũng không phải dễ tra như vậy, bởi vì có một hồi, chuyên gia trong nước đòi người của nước ngoài tới kiểm toán tài sản mới được, bởi vì người trong nước làm thì thế nào cũng có chuyện, cho nên cấp trên làm chuyện này đều là ủy quyền, nhất là người đứng đầu xí nghiệp nhà nước, ở trong xí nghiệp đều là nhân vật nhất ngôn cửu đỉnh, có nhiều khi đều là một người quyết định nhiều chuyện.
Bởi như vậy rất nhiều chuyện chỉ có người cầm đầu là hiểu rõ.
Thiệu Giang Bình cũng giống như vậy, sổ sách chính thức đoán chừng cũng chỉ có mình hắn hiểu rõ mà thôi, ngoại nhân xác thực không biết được.
Vạn Phương Phương lại nói.
- Muốn làm rõ giấy tờ của Thiệu Giang Bình đương nhiên không dễ dàng, nhưng mà chứng minh số vàng này có quan hệ với hắn xác thực vô cùng đơn giản.
- Ah?
Diệp Khai nghe vậy lập tức có chút cảm thấy hứng thú, liền vội vàng hỏi:
- Chẳng lẽ nói cô có biện pháp sao?
Nếu như có thể chứng minh Thiệu Giang Bình có quan hệ tới số vàng này, như vậy lý do thu thập hắn cũng đầy đủ, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, Thiệu Giang Bình hắn không có lý do nào thoát được tội.
Chỉ chuyện này cũng đủ làm hắn đi tù mọt gông rồi.
- Tôi lại cho anh xem một vật.
Vạn Phương Phương nhìn Diệp Khai cười nói, hiển nhiên là sớm có chuẩn bị.
Nữ nhân yêu nghiệt này trên người nàng còn có bao nhiêu bí mật đây? Diệp Khai đang tự hỏi.
- Thiệu tổng, đây là báo cáo điều tra công ty chúng ta vừa qua, xin ngài xem qua.
Thư ký đem một phần tư liệu đặt trước mặt Thiệu Giang Bình.
- A..., đặt đó đi.
Thiệu Giang Bình gật đầu, sau đó cho thư ký ra ngoài.
Mấy ngày gần đây hắn cảm giác nội tâm không yên, dường như có chuyện gì đó đang xảy ra, nhưng mà cả Lăng thành thành phố không có chuyện gì phải chú ý tới, điều này làm cho hắn hồ nghi.
Thẳng đến buổi sáng hôm nay, hắn mới nhận được tin tức nói là ở bên trong kỷ, ủy có phái người tới kiểm tra tình huống công tác của Lăng Cương, cũng có chuyên gia tài vụ đi theo.
Thời điểm này Thiệu Giang Bình mới có hơi giật mình, thì ra là chuyện này.
Đối với những người này mà nói, đối phó chỉ có hai loại, một loại là tài, một loại là thế, hoặc là dùng tiền hối lộ là xong, hoặc là đi tìm cấp trên của hắn thuyết phục, tuy hai chiêu này quá củ, nhưng vạn thử vạn linh, tuyệt đối ứng nghiệm.
Chỗ khác nhau chỉ là tỉnh, kỷ, ủy mà thôi.
Chỉ có điều đối mặt với chuyện lần này hắn lại thấp thỏm, Thiệu tổng cũng hơi lo lắng, bởi vì cho dù là dùng tiền tiêu tai, hãy tìm người bối cảnh khá lớn áp chuyện này xuống cũng không phải dễ dàng như vậy.
Dù sao đến cấp bậc của cán bộ đi kiểm tra, vấn đề không phải là phát tài, mà là thăng quan.
Mà vấn đề trọng yếu hơn nữa, bọn họ muốn thăng quan lại vô cùng gian nan, trừ phi là có đầy đủ chiến tích mới được toại nguyện, cho nên bọn họ ra tay sẽ hung ác, chuẩn, đả kích độ mạnh yếu khác nhau, muốn giải quyết bọn họ quá khó khăn.
Cho nên đối với tỉnh, kỷ, ủy mà nói nhân viên công tác ở tỉnh, kỷ, ủy mới khó đối phó, bởi vì khó tìm được điểm đột phá của bọn họ.
Nếu như đơn thuần là kiểm toán nói cái gì, trong nội tâm Thiệu tổng cũng không có lo lắng, dù sao phương diện làm giả sổ sách kinh doanh của Lăng Cương hắn làm vô cùng thành thạo.
Đương nhiên Thiệu tổng cũng có một đại ưu thế, đó là trong phạm vi cả nước, tinh hình thép không thuận lợi, dưới tình huống như vậy Lăng Cương lại làm ăn có lợi nhuận, độc lĩnh làm dáng, lãi hàng năm vài tỷ, thành tích quả thật đủ chứng thực Thiệu Giang Bình hắn trong sạch.
- Nếu lão tử là tham quan, vậy lợi nhuận lớn của Lăng Cương từ đâu có?
Thiệu Giang Bình đã nghĩ tới chuyện này nên yên lòng lại.
- Phương diện khách sạn cũng phải sẵn sàng, phải làm tốt phương diện phục vụ.
Thiệu Giang Bình ra lệnh với người phụ trách nhà khách Lăng Cương Cao Thiên Giang thế này:
- Tiêu chuẩn tiếp đãi dựa theo quy định, bốn đồ ăn một chén canh không nhãn hiệu, nhưng mà nội dung cụ thể phải chuẩn bị công phu, cũng không nên quá phô trương, vừa phải làm cho người ta hai mắt tỏa sáng, phương diện này các người là người trong nghề, làm chuyện này phải xinh đẹp một chút, tuy người ta xuống tìm chỗ xấu, nhưng mà nhân viên phục vụ tuyệt đối không được có cảm xúc gì, phải phục tùng an bài, nhiệt tâm phục vụ, làm cho người ta cảm thấy Lăng Cương chúng ta nhiệt tình.