Quan Môn

Chương 761: Phải tăng cường công tác xử lý ở Bắc Kinh





- Ha ha ha…
Niếp Vân Phi liền nở nụ cười,
- Loại chuyện này rất khó nói, gia tộc di truyền cũng có thể là di truyền cách đời mà, hoặc gia tổ của lão DIệp gia quả thật có thể dựa vào nghệ thuật mồm mép như thế mà có cơm ăn cũng không chừng. nhưng mà thằng ranh này phát triển thật nhanh, khó trách lúc trước Phương lão lại vừa ý nó, Sở lão lại cũng nhận nó làm cháu rể, thật cũng không phải là không có lý.
- Con mắt nhìn của hai lão nhân gia này đúng là rất chuẩn. thằng nhỏ Diệp Khai này sau này sẽ rất hoành tráng rồi.
Phu nhân của Niếp Vân Phi cũng gật đầu thở dài nói.
- Điều này là không thể nghi ngờ rồi. Cho dù là hiện tại, Diệp Khai cũng đã là nhân vật khá khủng khiếp rồi. Mới hai mươi tuổi là cán bộ cấp trưởng ban, lại còn làm được tốt như thế, chiến tích lỗi lạc. điều này người bình thường làm sao lại làm được? Đời thứ ba của lão Diệp gia lại xuất hiện nhân vật kiệt xuất, thật chỉ có thể nói là ông trời chiếu cố nha.
Niếp Vân Phi nói với bà xã của mình:
- Đi thôi, tới phòng bếp xem xem con cua có lòng cầu tiến đó đi, rồi đêm nay tiễn chúng nó vào nồi hấp hết.
Cuộc đàm phán giữa Bí thư Nhạc Sơn với đồng chí Hồng CHính cũng phải thuận lợi cho lắm.
Cho dù Bí thư Nhạc Sơn trình bày cặn kẽ chi tiết từng tình huống ra, theo lý mà cố găng, nhưng đồng chí Hồng Chính cũng đều nhất định không chịu đồng ý. Điều kiện cũng không rõ ràng phóng khoáng, điều này làm cho Bí thư Nhạc Sơn nhận được áp lực khá lớn. - Phó thủ tướng Hồng, cải cách chế độ thuế trước mắt tuy rằng là đang ở giai đoạn thí điểm, nhưng mà tỉnh Hà Đông chúng tôi đã tìm ra được rất nhiều điểm không tốt.
Bí thư Nhạc Sơn nói với đồng chí Hồng Chính:
- Áp lực tài chính quá lớn, tài chính để cung cấp tiền lương cho viên chức đều sắp trở thành vấn đề lớn, rồi còn các khoản tiền như là y tế, bảo hiểm, giáo dục cho các viên chức chính phủ gì đó… những người này đi làm, cũng không thể để bọn họ tự chạy đi ra ngoài kiếm tiền chứ? Trong thời gian ngắn thì còn được, nếu trong thời gian dài thì tài chính địa phương sẽ bị phá sản mất!
Theo như lời ông, thì chuyện đó thật không phải là chuyện giật gân, mà nghe xong những câu nói của Diệp Khai xong, lại tổng hợp phân tích những tình hình thực tế mới đưa ra được một cái kết luận tương đối chính xác.
Thời điểm trước kia, khi mà tài chính của trung ương thu nhập được ít, tài chính địa phương thu nhập được nhiều,bây giờ lại cải cách phân chia chế độ thuế, tình huống như vậy liền đảo ngược rồi, biến thành tài chính trung ương thu nhập nhiều, mà tài chính địa phương thu nhập vào ít.
Thế nhưng bởi vì như thế, vốn là ở địa phương có thể làm được rất nhiều chuyện, hiện tại cũng là vì tài lực khó khăn, không có cách nào làm được nữa. Mà trên trung ương thì lại có nhiều tiền thêm, thậm chí không còn biết nên dùng vào việc gì nữa.
Thay đổi như thế, hậu quả trực tiếp chính là tài lực của trung ương phóng đại lên, có khả năng làm được rất nhiều hạng muc lớn, cũng có khả năng đi làm một số công trình đầu tư dài hạn. Nhưng khiếm khuyết chính là kinh tế địa phương lại chịu ảnh hưởng khá lớn, chính yếu nhất chính được thể hiện ở một số dự án quan trọng của chính quyền địa phương.
Tài chính cho những hạng mục kiến thiết của những địa phương này lập tức lâm vào tình hình bị mắc cạn, không thể thôi động nổi nữa.
Giống như hạng mục đường cao tốc của tỉnh Hà Đông đang được triển khai dở dang, lúc này chính phủ thi hành điều này thì không thể cam đoan được khả năng tài chính rồi.
Mặc dù nói Diệp Khai đáp ứng phụ trách toàn bộ vấn đề về tài chính, nhưng với tư cách là Bí thư tỉnh ủy, nt Nhạc Sơn cũng để tâm tìm đường đi chứ. Cũng không thể dựa vào toàn bộ tài chính đều là đi vay được? Đến lúc đó trong tỉnh còn có bao nhiêu quyền lên tiếng về con đường này chứ? Mặc dù nói chuyện gì đều có thể thông qua hiệp thương mà giải quyết, không bằng nói tới mấy chuyện chia tỉ lệ cổ phần,chia phần trăm hoa hồng gì đó. thậm chí về sau có khi còn phải mang con đường cao tốc đó vận tác ngoài thị trường, những điều này đều là có thể tưởng tượng tới được.
Nhưng là cuối cùng, dự án mà bản thân mình không bỏ tiền ra thì luôn có cảm giác mình không có đủ trọng lượng trong đó.
- Đồng chí Nhạc Sơn. Chuyện này là không có cách nào thay đổi được. Trung ương đã quyết tâm rất lớn rồi, việc triển khai tổng thể trên cả nước là sẽ không thay đổi, sẽ không vì tạm thời khó khăn mà lùi bước đâu.
Đồng chí Hồng Chính trả lời cũng vô cùng kiên trì:
- Anh cũng là cán bộ từ trung ương xuống, nếu có thể hiểu được mục đích của việc cải cách phân chia chế độ thuế. Trong thời gian ngắn, ở địa phương nhất định sẽ có chút không thích ứng được, gặp phải một số khó khăn. Nhưng mà chỉ cần cố gắng lèo lái là tốt rồi, tăng thu giảm chi, chắc chắn sẽ có biện pháp ứng phó rồi. hơn nữa việc cải cách phân chia chế độ thuế chẳng qua chỉ là thay đổi quan hệ phân phối tài chính giữa trung ương với địa phương mà thôi, tổng sản lượng kinh tế cũng sẽ không chịu ảnh hưởng gì. Những số tiền đó cũng chỉ là tiến hành phân phối theo hình thức khác mà thôi, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với nền kinh tế của địa phương.
Đồng chí Hồng Chính có quyết tâm rất lớn về việc thúc đẩy cải cách phân chia chế độ thuế. Bí thư Nhạc Sơn tranh luận với ông thật lâu, cũng chẳng có lấy chút kết quả nào ưng ý, chỉ đành rầu rĩ trở về trụ sở của tỉnh ở thủ đô.
Đúng lúc này, sắc trời đã muộn, cũng đã tới thời điểm ăn cơm tối.
- Ồ, sao lại còn có cua nữa?
Bí thư Nhạc Sơn xuống nhà ăn liền ngạc nhiên phát hiện vấn đề này.
- Là đồng chí Diệp Khai sai người đưa tới, cua rất tươi ngon nha.
Nhân viên công tác đứng bên cạnh trả lời nói.
- À, thằng này đúng là nhà giàu, ăn mấy con cua của hắn cũng chẳng sao đâu.
Bí thư Nhạc Sơn nghe xong liền gật gật đầu nói.
Thư ký Quan Hạc của Bí thư Nhạc Sơn đang đứng cạnh nghe thấy thế, liền tìm chén đĩa, mang mấy con cua tới.
Bí thư Nhạc Sơn cũng không nói thêm gì nữa, cầm lấy một con cua, bắt đầu dùng kìm tách vỏ nó ra, thoái mái ăn uống. sau khi ăn liền một lúc ba con xong, mới có chút phiền muộn nói với Quan Hạc:
- Chuyện hôm nay không thuận lợi.
Quan Hạc cẩn thận nhìn nhìn Bí thư Nhạc Sơn, đương nhiên biết hôm nay ông ta đi gặp đồng chí Phó thủ tướng Hồng Chính là vì điều gì.
Tổng thể mà nói, đồng chí Hồng Chính cũng Bí thư Nhạc Sơn đều là những người có tác phong mạnh mẽ, cá tính cũng mạnh mẽ, hai người này cùng ngồi lại một chỗ, tranh luận vê việc cải cách phân chia chế độ thuế, hiển nhiên là thành đấu đá bằng võ mồm rồi. Chỉ là Bí thư Nhạc Sơn lại theo lý mà cố gắng, còn đồng chí Hồng Chính lại nhất mực kiên trì kế hoạch điều chế tỉ lệ thuế của trung ương, cũng không có khả năng vì ông tới nói mấy câu mà thay đổi. Cải cách phân chia chế độ thuế là không thể nào ngăn cản được.
- Nhưng mà cũng không phải là hoàn toàn không có thu hoạch.
Đồng chí Nhạc Sơn dùng khăn tay lau miệng, sau đó nói với Quan Hạc:
- Tôi nói với bên đồng chí Hồng Chính muốn có bốn trăm triệu, xem như ủng hộ tài chính cho dự án đường cao tốc kia, cũng còn hơn là không có gì rồi.
- Đây cũng là chuyện tốt mà, có thể lấy được nhiều tiền như thế từ chỗ đồng chí HỒng Chính, Bí thư Nhạc Sơn ông cũng là người đầu tiên rồi!
Quan Hạc nghe xong liền lập tức trở nên vui vẻ, nói:
- Bí thư Nhạc Sơn, tối nay có muốn uống thêm một hai chén hay không?
- Ừm, một chén là được rồi.
Bí thư Nhạc Sơn nghĩ nghĩ, liền đồng ý nói.
Quan Hạc có chút hưng phấn, chạy tới cần bình lão Bạch Phần tới.
Loại này tuy rằng giá thấp hơn mấy loại rượu Mao Đài rát nhiều, nhưng cũng là rượu quê, chất lượng cũng được công nhâ, cho nên Bí thư Nhạc Sơn rất thích uống rượu này.
Nói là một ly, nhưng nhìn bộ dạng giống như thư ký Quan Hạc đã tiếp cho ông ta rất nhiều.
Kỳ thật trỏng lòng Bí thư Nhạc Sơn rất rõ ràng, với tư cách là chuyện cơ bản bên trên đã định ra rồi thì việc phân chia chế độ thuế là không thể nào ngăn cản được đâu. Bằng không mà nói, đồng chí Hồng Chính cũng sẽ không đi đàm phán với nguyên đám Chủ tịch tỉnh rồi. Lần này Bí thư Nhạc Sơn tới tìm đồng chí Hồng Chính tố khổ, cũng chẳng qua cũng không thật sự muốn ngừng lại chính sách này, vì biết rõ ràng nó là điều không thể.
Lần này lão đi qua đó cũng đơn giản chỉ là muốn thông qua việc này lấy chút tiền, kiếm thêm chút lợi lộc về cho tỉnh mà thôi.
Ước chừng cũng là vì trước đó chuẩn bị tương đối đầy đủ, hai tiếp thu được thêm một số quan điểm của Diệp Khai, cho nên lần này khi Bí thư Nhạc Sơn biện luận cùng đồng chí Hồng Chính, cũng giống như có chút cảm giác chiếm được thế thượng phong. Cuối cùng đồng chí Hồng Chính không thừa nhận cũng không được, lời nói của Bí thư Nhạc Sơn vẫn là đưa ra một số vấn đề mấu chốt cần cân nhắc tới.
Đoán chừng cũng là vì nguyên nhân này cho nên đồng chí Hồng Chính mới chịu đáp ứng yêu cầu của Bí thư Nhạc Sơn, cố ý bỏ ra bốn trăm triệu cho tỉnh Hà ĐÔng, với tư cách là tài chính đầu tư cho dự án đường cao tốc tỉnh Hà ĐÔng.
- Công tác của khu lưu trú ở thủ đô phải tăng cường.
Bí thư Nhạc Sơn uống thêm chút rượu, đột nhiên nói ra câu như thế.
Quan Hạc cũng cùng uống chút ít với Bí thư Nhạc Sơn, nghe được hắn nói như thế, không khỏi sửng sốt một chút, sau đó lại bắt đầu thật sự cân nhắc ý tứ của câu nói này.
Từ thời điểm vừa mới bắt đầu, chức năng chủ yếu của khu lưu trú ở thủ đô chính là thu thập tin tức cho địa phương, chạy hạng mục, chuẩn bị tiếp đãi.
Nói ví dụ như có một chủ nhiên của khu lưu trú ở thủ độ, lúc cải cách chế đột thuế mà thăm dò được chỉ tiêu ở các nơi. Chỉ tiêu là phải làm hơn một năm, vì vậy liền lập tức báo cáo cho Chủ tịch thành phố, thành phố cũng nhanh chóng đưa ra quyết sách, cuối năm bỏ ra số tài chính nào đó nâng cao chỉ tiêu của cả năm của địa phương.
Kết quả là năm thứ hai sau chế độ cải cách, dựa theo chính sách, địa phương liền lấy được chỉ tiêu tài chính đủ mức.
Chạy hạng mục chính là công việc hàng đầu của khu lưu trú ở thủ đô. Quan trọng nhất là phải hiểu phương hướng cùng kế hoạch phê duyệt hạng mục hàng năm của tất cả các bộ ủy.
Những mấy người bộ ủy của trung ương đương nhiên báo cáo đầy đủ, hạng mục cùng tài chính sẽ phê duyệt cho bên nào.
một số ban ngành nắm trong tay những hạng mục cùng nguồn tài chính rất lớn, nhưng bọn họ lại không có khả năng tiến hành khảo sát ở khắp nơi trên cả nước. Xem ở dâu cần dự án, đều là do địa phương báo cáo lên chính phủ. Tiêu chuẩn phê duyệt hạng mục cũng không có cân nhắc chừng mực. nếu như anh quá trung thực, không gọi không tới, không tìm tòi thì rát khó tìm được hạng mục rồi.
Cho nên về phương diện khu lưu trú trong thủ đô này cũng vô cùng quan trọng, sau khi thăm dò được tin tức, địa phương sẽ lập tức hành động, tranh thủ hạng mục tranh thủ lấy tài chính.
Cho nên Bí thư Nhạc Sơn cảm nhận được áp lực của cải cách chế độ thuế xong, điều đầu tiên nghĩ tới chính là nên tăng cường sức mạnh của khu lưu trú trong thủ đô, nhân viên phân tới đây phải thông minh tháo vát, tài chính cũng có thể bảo đảm ưu tiên.
Kỳ thật Bí thư Nhạc Sơn quyết định như vậy cũng đúng. Sau khi cải cách phân chia chế độ thuế, tài chính trung ương dư dật nhiều, tiền trong tay cũng nhiều hơn, cho nên hiện tượng “tiền chạy bộ” cũng càng nghiêm trọng hơn nữa.
Địa phương sở dĩ pải chạy chọt là có hai nguyên nhân. Đầu tiên là chạy chọt phải có tiền. thư hai chính là những số tiền này phải dựa vào chạy chọt mới có thể có được.
Bởi vì nguyên nhân lịch sử, việc quản lý tài chính phân chia cho các bộ ủy tương đối đơn giản, không có liệt kê ra những hạng mục cụ thể.
Ai chạy chọt luồn lách được nhiều, hiểu rõ tình hình của bộ ủy thì tiếp theo sẽ nhận được cấp khoản, điều này đều phải biết nhân cơ hội.
Còn có một số bộ ủy, một người sẽ quyết định một số hạng mục đầu tư quan trọng.
Nói cách khác, chính phủ trung ương có một số bộ môn nắm lấy đại lượng tài chính, tài chính quay vòng. Nhưng lại khuyết thiếu những quy phạm nghiêm khắc xem ai có thể có được số tài chính này, quá trình phê duyệt tài chính khuyết thiếu tính quy phạm, tính minh bạch, quan viên phụ trách được hưởng quyền tự quyết khá lớn.
Trong văn bản tài liệu thường xuyên có ba chữ trên nguyên tắc. Đó chính là còn có con đường đi khác, trái với nguyên tắc. Còn người rõ ràng nhất đối với nguyên tắc đó, người hiểu rõ cách đi đường vòng tránh nguyên tắc nhất lại chính là người quy định chế định.
Trên nguyên tắc, cũng chính là có nghía thiếu thốn nguyên tắc, đây cũng chính là điều xảo diệu của tiếng Hán.
Bởi vì việc chuyển dịch tài chính đều là miễn phí. Cho nên trên lý luận mà nói, nhu cầu của nó là vô hạn, bởi vì tất cả mọi người đều rất cần tiền, nhưng nguồn cung lại là có hạn. cũng là vì trung ương tổng cộng cũng chỉ có chút tiền như thế, cho nên chính quyền địa phương phải cạnh tranh khá kịch liệt, thậm chí có thể dùng tử không từ thủ đoạn để hình dung.
Kiểu cạnh tranh như thế, kinh tế học gọi là Tâm tô quyền lực.
Bên cạnh chữ chạy chọt đó còn phải có chữ “bao”, phải có bao thì mới đi chạy chọt được. Mà bên trong cái bao đó lại không thể trống không được, lợi lộc cũng từ đó mà sinh ra.
- Anh cảm thấy có ai là người để đề cử hợp lý không?
Bí thư Nhạc Sơn nói với thư ký Quan Hạc.
- Người đề cử?
Quan Hạc nghe xong, đương nhiên hiểu rõ Bí thư Nhạc Sơn là đang hỏi việc chọn lựa người đảm nhiệm chức chủ nhiệm khu lưu trủ ở thủ đô. Người mà hắn đầu tiên nghĩ tới chính là Diệp Khai.
Bí thư Nhạc Sơn nhìn thấu ý nghĩ của Quan Hạc, lắc đầu nói:
- Không cần nhắc tới Diệp Khai, tuy cậu ấy có thể nhưng không khả năng đảm nhiệm vị trí tại văn phòng đại diện ở thủ đô.
Thân phận bối cảnh của Diệp Khai đương nhiên có thể xử lý công việc tại văn phòng đại diện ở thủ đô như cá gặp nước, nhưng lai lịch của hắn quá lớn, Diệp gia không khả năng để con cháu mình ngồi vào vị trí đi nghênh đón tiếp đãi người khác, mặc dù nói vẫn là cấp chính sảnh, nhưng dù sao cũng là công tác chuyên hầu hạ cho người.