Quan Môn

Chương 782: Diệp chủ tịch thành phố





Trước kia hắn luôn cảm giác mình ở thành phố Đông Sơn đó rất tốt. Nhưng mà bây giờ thoạt nhìn, sống trên đất làm quan cũng chẳng phải là việc tốt gì.
Mặc dù nói mạng lưới quan hệ của hắn khá rộng, nhưng theo đó mang lại phiền toái cũng đủ khiến người khác đau đầu.
Lúc này lại xảy ra chuyện lớn như thế, hắn xử trí bất lực không nói, đồng thời lại còn phải đối đầu với tên Diệp Khai oan gia này, hoàn toàn không có khả năng hòa giải nữa. Đúng là gặp chuyện lớn rồi.
Mặc kệ cuối cùng kết quả xử lý ra sao, trước mắt cái vị trí Chủ tịch thành phố này không thể nào giữ được nữa,
Mạnh Chiêu còn chưa kịp suy nghĩ kỹ phải xử lý chuyện của Diệp Khai ra sao, liền nhận được một tin tức khác, chính là Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn đã ngồi trực thăng, bay tới thẳng huyện Từ Lăng.
Hóa ra hắn luôn cảm thấy, nếu như Bí thư Nhạc Sơn chậm chạp không tới, bản thân hắn vẫn còn có được chút thời gian mà vận tác, còn có thể làm được chút việc đền bù cứu trợ gì đó. Thế nhưng hắn tuyệt đối không ngờ tới, Bí thư Nhạc Sơn lại nhanh chóng như vậy chạy tới huyện Từ Lăng. Đúng là làm cho hắn trở tay không kịp nữa.
Nghe được tin tức này xong, Mạnh Chiêu lập tức mặt mày xám như tro tàn, trong nháy mắt điện thoại rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.
Không nghĩ tới, mọi chuyện lại xảy ra nhanh như thế.
Bí thư Nhạc Sơn tới thật nhanh mà đi càng nhanh hơn.
Diệp Khai thậm chí không có cơ hội gặp mặt bí thư Nhạc Sơn một lần thì người đã đi mất.
Hội nghị cải cách chế độ thuế thủ đô đã đến gần trước mắt, hắn đương nhiên không thể dừng chân tại nơi này quá lâu, cho nên đại bộ phận sự tình đều giao cho bí thư Tần Phương Trần xử lý.
Bí thư Nhạc Sơn đi tới Đông Sơn chỉ làm hai việc, thứ nhất là đi tới khu vực tai nạn thị sát công tác cứu tế, vấn an quần chúng gặp tai họa, thứ hai là tuyên bố quyết định miễn chức chủ tịch thành phố Đông Sơn của Mạnh Chiêu, bổ nhiệm Diệp Khai làm phó bí thư thành ủy Đông Sơn, đề danh Diệp Khai đảm nhiệm chức vụ quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn.
- Nhị thiếu gia như vậy đã trở thành chủ tịch thành phố rồi sao?
Nhóm người Lý Hải sau khi nghe được tin tức này cũng đều có cảm giác khó thể tin.
Mặc dù nói lúc trước Diệp Khai đã là cán bộ cấp chính sảnh, hơn nữa còn là nắm thực quyền, nhưng phải nói hắn đột nhiên được quản lý một thành phố địa cấp có tới mấy triệu dân cư, thật sự làm cho người cảm thấy vô cùng ngoài ý muốn.
Cũng không biết bí thư Nhạc Sơn rốt cục xuất phát từ suy nghĩ gì lại bổ nhiệm Diệp Khai nhậm chức này đây?
Chuyện này quả thật làm cho người ta có cảm giác có chút ngoài ý muốn, chẳng những đội ngũ cán bộ thành phố Đông Sơn cảm thấy có chút khó thể lý giải, mà ngay cả bản thân Diệp Khai cũng cảm thấy có chút khó thể tin.
- Bí thư Nhạc Sơn có phải có chút thiếu cân nhắc hay không? Tôi còn trẻ như vậy, xác thực không thích hợp đảm nhiệm chức vụ trọng yếu như thế…
Diệp Khai vừa nhận được bổ nhiệm liền lãnh giáo với bí thư Tần Phương Trần.
Mặc dù bí thư Tần Phương Trần đối với quyết định của bí thư Nhạc Sơn đồng dạng có chút kinh ngạc, nhưng năng lực tâm lý thừa nhận của hắn hiển nhiên là mạnh mẽ hơn Diệp Khai một chút, nghe được lời nói của Diệp Khai liền nói với hắn:
- Quyết định của bí thư Nhạc Sơn đại biểu cho hai phương diện Tỉnh ủy cùng Ủy ban tỉnh, nếu như ông ấy đã quyết định như vậy, vậy cậu phải đem trọng trách của thành phố Đông Sơn khơi mào ra mà xử lý, hiện tại tình huống bên này thế nào cậu cũng thấy rõ rồi, sự tình của thị trấn Khang Thành vừa lan ra, các cán bộ Đông Sơn lòng người lạc tán, cậu phải ở trong thời gian ngắn đem công tác nắm vững là tốt nhất, không phải là thời điểm cậu đưa ra dị nghị với quyết định của lãnh đạo, đây là tổ chức tín nhiệm cậu, cũng là khảo nghiệm năng lực làm việc của cậu.
Sau đó Diệp Khai liền gọi điện cho Diệp lão gia tử, tỏ vẻ đối với công việc này khá hoang mang.
- Với tư cách là cán bộ đảng viên, khi tổ chức cần tới cháu thì nhất định phải nghênh khó khăn mà tiến.
Diệp lão gia tử giáo huấn Diệp Khai một trận, sau đó lại dặn dò vài câu:
- Tình huống của Đông Sơn thật phức tạp, quặng mỏ nhiều, không dễ sửa chữa, lần này điều cháu đi qua làm việc hẳn đồng chí Nhạc Sơn đã hạ quyết tâm muốn triệt để giải quyết sự tình tại Đông Sơn, cháu phải phối hợp cho tốt không thể phụ sự phó thác!
Diệp lão gia tử nói thật đơn giản nhưng Diệp Khai nghe xong trong lòng liền hiểu rõ.
Mặc dù nói bổ nhiệm hắn làm quyền chủ tịch thành phố Đông Sơn là do bí thư Nhạc Sơn đưa ra quyết định, nhưng chuyện này nhất định là đã được cao tầng cho phép, bằng không mà nói bí thư Nhạc Sơn cũng không dám đem một cán bộ hai mươi tuổi như hắn ngồi vào cương vị trọng yếu đến như thế.
Dù sao bí thư thành ủy hoặc là chủ tịch thành phố địa cấp chẳng khác gì là một tiểu quan biên giới rồi, ở trên địa bàn của chính mình đều có được quyền tự chủ rất lớn, nếu so với bí thư huyện ủy hoặc chủ tịch huyện, còn lớn hơn thật nhiều lần.
Đương nhiên quyền lực cùng trách nhiệm luôn luôn cùng tồn tại, Diệp Khai ngay lập tức liền cảm thấy trọng trách trên đầu vai của mình nặng nề hơn không chỉ gấp mười lần.
Có bị trọng trách này đè cho suy sụp hay không, trong lòng Diệp Khai cũng không biết được, chỉ có thể kiên trì mình trần ra trận, nghĩ tới thành phố Đông Sơn cũng chẳng phải là đầm rồng hang hổ, chính mình còn có thể trấn áp cả thành phố Long Thành, vậy tới thành phố Đông sơn cũng sẽ không bị áp đảo!
Trải qua ba ngày đêm cứu viện, bên thị trấn Khang Thành khả năng tìm được người sống sót cơ hồ là bằng không, hiện tại vấn đề phải cân nhắc đơn giản là vấn đề bồi thường cùng trùng kiến lại sau tai nạn.
Đỗ Thanh Lâm của công ty Hưng đi thật quá vội vàng, hơn nữa Diệp Khai lại ra tay cực nhanh, tài khoản tư nhân bên ngân hàng đã bị đông lại, hiện giờ có thể từ phương diện công ty Hưng lấy tới tài chính, tăng thêm tài chính trong tài khoản tư nhân của Đỗ Thanh Lâm, có chừng hơn hai mươi triệu dùng đền bù tổn thất cho những gia đình gặp nạ ngược lại xem như miễn cưỡng cũng đủ.
Chỉ là bên trong còn có một ít vấn đề về phương diện khác, thí dụ như nơi đặt những công nhân mỏ, an trí các cô nhi, còn có phí phân phát cho người làm thuê, nhưng điều này đều phải do chính phủ tới xử lý.
Nếu như những vấn đề này không có được giải quyết thích đáng, như vậy nhiệm vụ của Diệp Khai cũng không thể nói là thuận lợi hoàn thành.
Vấn đề cứu tế cùng giải quyết hậu sự tuy bí thư Tần Phương Trần đã cho người xử lý, nhưng Diệp Khai với tư cách là quan địa phương cũng phải gánh lên trách nhiệm của mình, dù sao tài chính của thành phố Đông Sơn hiện tại là do hắn nắm giữ.
Liên tiếp ba bốn ngày Diệp Khai đều đi lại trên một tuyến đường, khát thì tùy tiện uống chút nước, đói thì ăn chút bánh mì kẹp đồ chua gì đó.
Bên Đông Sơn vào buổi tối thời tiết tương đối lạnh, Diệp Khai cũng học những lãnh đạo khác ở bên ngoài trùm một chiếc áo bông màu xanh lá, thứ nhất là chịu bẩn, thứ hai là chắn gió ấm áp, thứ ba là nhìn qua gần gũi với quần chúng, là vật dụng thiết yếu của thật nhiều cán bộ thường xâm nhập cơ sở.
Hôm nay trải qua quần chúng cùng đội ngũ cứu tế khai quật, có một ít phòng xá hao tổn nhẹ đã được thanh lý đi ra.
Tuy bên trong có rất nhiều đồ vật đều không thể sử dụng, nhưng dù sao vẫn còn có vật có thể dùng được, tất cả những người sống sót giữ lại một ít xem như là di vật tưởng niệm.
Ngoài ra còn một ít vật tư, những vật này khá bền chắc cũng không bị đất đá trôi làm hủy hoại.
Hiện tại đang có nhiều người làm công tác này, từ bên trong có thể lựa chọn ra được đồ vật còn có thể dùng tới.
Diệp Khai nhìn tình huống công tác cứu tế, cảm thấy bên này muốn hoàn toàn thanh lý ra đại khái là nhiệm vụ không cách nào hoàn thành, trước mắt chỉ có thể tận sức mà thôi.
- Diệp chủ tịch, hay là nên trở về, chỗ này trên cơ bản đã không còn gì để xem nữa rồi.
Cục trưởng Cục công an thành phố Lục Vĩ Phong mấy ngày gần đây biểu hiện phi thường tích cực, cơ hồ buông xuống đại bộ phận công tác một mực vây quanh Diệp Khai.
Lúc này trong nội tâm Lục Vĩ Phong thế nhưng không ngừng đổ mồ hôi lạnh, lần trước nếu hắn thật sự nghe theo lời dặn của Mạnh Chiêu kéo cờ trống đối nghịch với Diệp Khai, như vậy hiện tại vị trí cục trưởng này của hắn xem như là giữ không được.
- Tuy nói như thế nhưng sự tình còn chưa xong công việc nên làm vẫn phải làm.
Diệp Khai nhìn nhìn bùn nhão khắp nơi trên đất, nặng nề nói.
Hai người quay thân rời khỏi hiện trường, cùng đi tới nhà khách huyện Từ Lăng nghỉ ngơi.
Sau khi ăn cơm xong, chủ tịch huyện Từ Lăng Tôn Sư Văn vội vã chạy qua tiếp đón Diệp Khai.
Nhắc tới cũng có chút kỳ quái, xảy ra chuyện lớn như vậy mà chủ tịch huyện Tôn Sư Văn ngược lại không có chuyện gì, nhưng hắn cũng không may mắn thoát khỏi, bị nhớ lỗi nặng, điều này đối với một cán bộ mà nói xem như đã là xử phạt vô cùng nghiêm trọng.
Sau đó Diệp Khai cũng tìm hiểu qua tình huống, lúc này mới hiểu tinh tường nguyên lai Tôn Sư Văn ở tại huyện Từ Lăng là quần thể yếu thế, cho nên kéo cừu hận không nhiều, ngược lại không bị liên lụy quá nghiêm trọng.
- Diệp chủ tịch, đây là phương án trùng kiến mà trong huyện đưa ra sau tai nạn tại thị trấn Khang Thành, anh xem thử có thỏa đáng hay không?
Tôn Sư Văn đem báo cáo mà mình mang tới đưa qua cho Diệp Khai.
Trùng kiến sau tai nạn nói tới thật dễ dàng, nhưng bắt tay làm thật sự khó khăn.
Vô luận là lựa chọn địa phương hay là chính phủ đầu nhập, lựa chọn đội xây cất cùng trấn an nạn dân, những phương diện này đều phải được cân nhắc chu toàn.
Diệp Khai nhìn nhìn phương án mà Tôn Sư Văn mang tới, có chừng hơn mười trang, cân nhắc đủ mọi phương diện.
- Còn có một chuyện, chính là rất nhiều ruộng đồng bên cạnh đều bị phá hủy…
Tôn Sư Văn nói với Diệp Khai:
- Ruộng đồng bị đất đá trôi xông hủy, không phải một sớm một chiều có thể thanh lý tốt, trên thực tế bởi vì đất đá trôi mang tới đại lượng bùn đất cùng hòn đá, muốn khôi phục lại ruộng đồng không bỏ qua vài năm thời gian căn bản là không thể làm được!
- Ai, đây cũng là chuyện không có cách nào!
Diệp Khai gãi gãi đầu, vùng núi vốn đã thiếu khuyết ruộng đồng, chút ruộng này đều dùng trồng lương thực, trên núi tuy thỉnh thoảng trồng chút hoa màu nhưng không tạo được bao nhiêu tác dụng.
Muốn khôi phục lại sản xuất, lại để cho nạn dân trùng kiến lại thôn trấn có được cuộc sống bình thường, xác thực không phải là chuyện dễ dàng.
- Người luôn cần sinh hoạt, không có khẩu phần lương thực thì có thể từ nơi khác mua vào, nhưng không có thu nhập kinh tế cũng trở thành vấn đề.
Diệp Khai cau mày nói với Tôn Sư Văn:
- Tôi xem núi non bên này cũng không phải đất hoang, thảm thực vật cũng rất nhiều, nếu như trồng táo chua hoặc là táo, sẽ không thành vấn đề đi?
- Vậy thì cũng được, hơn nữa cũng không tệ.
Tôn Sư Văn gật đầu đáp:
- Chỉ là tuy có thể trồng cây táo, nhưng mùi vị lại không bằng nơi khác, cho nên bán cũng không được giá tiền.
- Vậy thì trồng táo chua, thứ này do bên phương diện chính phủ thu mua, cam đoan vấn đề sinh hoạt của cư dân thị trấn.
Diệp Khai suy nghĩ một chút liền quyết định.
- Thế nhưng mà chúng ta thu nhiều táo chua như vậy, có được tác dụng gì?
Tôn Sư Văn có chút khó hiểu.
- Cây táo chua có tác dụng rất lớn đấy, thứ nhất là dễ sống, hoàn cảnh kém một chút không sao, thứ hai là có thể làm thuốc, hữu ích đối với trái tim, còn có thể gia công sản phẩm thành nước ép, như vậy sẽ có nguồn tiêu thụ rất tốt, mấu chốt là thuần thiên nhiên.
Diệp Khai nói với Tôn Sư Văn:
- Bên trong thành phố hoặc là trong huyện cân nhác đầu tư căn cứ táo chua hoặc là gia công táo, xuất ra sản phẩm, một là có thể đề cao thu nhập, hai là có thể giải quyết vấn đề sinh hoạt của nạn dân thị trấn Khang Thành.
- Mấu chốt là phải xem có nguồn tiêu thụ hay không ah…
Tôn Sư Văn đối với chuyện này cũng không có lòng tin.
- Chỉ cần có thể lấy ra sản phẩm, nguồn tiêu thụ không thành vấn đề.
Diệp Khai đối với việc này ngược lại rất có lòng tin, hắn nhớ tới về sau tựa hồ còn có xí nghiệp gia công táo miếng, đưa ra thị trường rất dễ tiêu thụ.
Điều này nói rõ ý nghĩ của hắn nhất định là không có vấn đề, có thể thành công hay không còn phải xem khả năng mở rộng sản phẩm.
Đối với công tác tuyên truyền, Diệp Khai vẫn luôn rất có lòng tin.
Diệp Khai ở lại huyện Từ Lăng hơn nửa tháng, cuối cùng công việc bên này cũng đã an ổn trở lại.
Thẳng tới khi Diệp Kiến Hoan gọi điện tới cho hắn, phàn nàn hắn không quay về chứng kiến cháu trai ra đời, Diệp Khai mới ý thức được đã sắp tới tháng sáu.
Con trai của Diệp Kiến Hoan cùng Trầm Tuyết sinh ra vào ngày 1 tháng 5, thoáng chốc cũng đã sắp tròn tháng.
- Con của tôi sinh mà chú không đến, khi tới ngày đầy tháng dù sao chú cũng phải tới liếc mắt nhìn một chút chứ, Diệp chủ tịch?
Diệp Kiến Hoan nói với Diệp Khai.
- Là quyền chủ tịch.
Diệp Khai tức giận đáp lại một câu:
- Tôi thật muốn quay về thủ đô một chuyến đấy, nhưng bây giờ công việc quấn thân, không được tự do.
Không cần nói chuyện gì khác, chỉ nói sự vụ ngày thường của thành phố Đông Sơn hơn nữa công tác trùng kiến thị trấn Khang Thành sau tai nạn cũng đủ làm Diệp Khai bận rộn tới sứt đầu mẻ trán.
Bí thư Tần Phương Trần đã quay về trong tỉnh, dù sao công tác Ban kỷ luật thanh tra tỉnh thật bận rộn, không khả năng ở lại thị trấn Khang Thành quá lâu, cho nên trọng trách trên người Diệp Khai lại tăng thêm một ít.
Nhưng có một chuyện cũng thật trọng yếu, lần này trong quá trình gặp phải tai nạn trường học thị trấn may mắn bảo tồn hoàn hảo, nhưng rất nhiều học sinh đã trở thành cô nhi, điều này đối với bọn trẻ cũng là đả kích lớn, ngày sau phải sinh hoạt như thế nào xác thực làm người đau đớn đầu óc, mặc dù nói bên thành phố Đông Sơn đã làm ra an bài tương ứng, thậm chí dựng lên một quỹ từ thiện cho nhóm học sinh, do các xí nghiệp gia thành phố Đông Sơn quyên tặng một khoản tiền, xem như giúp đỡ bọn trẻ sinh hoạt cùng đến trường, nhưng tâm hồn bị tổn thương không phải dễ dàng khôi phục lại.