Quan Môn

Chương 812: Niếp bộ trưởng đích thân đến





Nghe được tiếng thì thào kiều diễm của nàng, lúc này Diệp Khai làm sao còn không hiểu ý?
Hắn ôm ngang Mộc Uyển Dung, đi vài bước ngã lăn lên mặt giường lớn rộng rãi.
Trong tiếng thở gấp của Mộc Uyển Dung, Diệp Khai hôn ngấu nghiến lên môi nàng, nhanh tay cởi áo nàng, ở giữa đồi ngực hiện rõ một sợi dây chuyền bạch kim lóng lánh, ở giữa là một mặt tượng Phật phỉ thúy sáng ngời, là lễ vật mà hắn tặng cho nàng.
Bị Diệp Khai kích thích, Mộc Uyển Dung khép hờ mắt rên khẽ, đôi chân hất văng giày cao gót, không chút kiêng nể ôm ấp lấy hắn, không chút e thẹn bộc phát dục vọng nguyên thủy nhất của mình.
- Diệp Khai…nha…
Mộc Uyển Dung không ngừng đòi hỏi, đôi môi áp sát môi Diệp Khai, dưới ánh đèn càng thêm kiều diễm.
- Diệp Khai…nhanh đi…Diệp Khai…yêu em…
Nói thật lòng hiện tại Diệp Khai cũng có chút không thể kềm nén, dù sao mấy hôm nay hắn liên tục chạy tới chạy lui, ngoại trừ ở thủ đô gần gũi với Chung Ly Dư cũng chưa từng gần gũi qua với nữ nhân khác, lúc này làm sao có thể tiếp tục kiên trì? Vì vậy hắn kéo nhanh quần áo của Mộc Uyển Dung, sau đó tự cởi quần áo của mình nhanh chóng tiến tới.
- Ah…ah…Diệp Khai…em thích…
Diệp Khai cảm giác được sự cuồng nhiệt của Mộc Uyển Dung, hắn tựa hồ cũng không dừng được nữa, tuy mỗi lần chạy nước rút cảm giác thật bất đồng, một dòng diện lướt qua khiến thân thể hai người cùng run rẩy, đồng loạt lên đỉnh cao.
Thật lâu sau Diệp Khai cảm thấy mình lại tiếp tục hứng lên, liền từ phía sau ôm Mộc Uyển Dung, cả hai đều giống như nằm sấp ngay trên giường.
Mộc Uyển Dung nằm sấp quay đầu, đôi chân giãy ra, liếc mắt nhìn Diệp Khai như oán trách, ánh mắt vũ mị khiến Diệp Khai cảm giác dục hỏa lại bừng bừng cháy lên.
- Diệp Khai…anh thật sự muốn làm chết người ta…ân…
Mộc Uyển Dung mềm nhũn nằm nghiêng bên người Diệp Khai, đôi mắt mê ly nửa khép nửa mở, đôi môi đỏ hồng hôn nhẹ cánh tay hắn, vuốt ve lồng ngực rướm mồ hôi của hắn.
- Mộc chủ tịch, em thật sự rất tuyệt!
Diệp Khai xác thực có chút mệt mỏi, ở trước mặt nữ nhân làm người tiêu hồn thế này, có một phần khí lực ai còn có thể kiên trì?
- Em còn muốn nữa…
Thân thể mềm mại của Mộc Uyển Dung lại cọ sát trên người Diệp Khai, đôi tay lướt xuống ngực hắn, vuốt lên tiểu huynh đệ đã mềm xuống của hắn.
- Lại đến lần nữa a…
- Ah…
Diệp Khai hoảng sợ, tuy một đêm vài lần không thành vấn đề, nhưng dù sao cũng phải nghỉ ngơi một lát đi?
Ngay khi Diệp Khai còn đang cảm thấy thật kinh ngạc, Mộc Uyển Dung đã cười khúc khích nhảy lên khỏi giường:
- Hì hì, trêu chọc anh thôi, anh nghĩ muốn em cũng không cho anh được nữa, em đi tắm rửa, một lát còn phải trở về, sáng mai có cuộc họp, em cần phải chuẩn bị một chút!
- Ngủ quá muộn sẽ không tốt đâu…
Diệp Khai nhìn thời gian một chút, hiện tại đại khái đã gần mười hai giờ đêm, vì vậy liền nói ra:
- Anh nghĩ em không cần quay về làm gì, anh đặt cho em một phòng em ngủ lại đi!
Vào lúc này nếu Mộc Uyển Dung trở về không khỏi sẽ làm cho người khác chú ý tới, tạo thành tin đồn nữ chủ tịch thành phố chơi đêm về khuya, mặc dù không ai biết nàng đã đi đâu, nhưng nếu bị người đồn đãi sẽ ảnh hưởng thanh danh.
- Cũng được, xem như là bàn công tác quá muộn nên ngủ lại khách sạn vậy!
Mộc Uyển Dung thoáng suy nghĩ liền tán thành ý kiến của Diệp Khai.
- Nhưng đêm nay Mộc chủ tịch cũng đừng mong chạy, phải ngủ lại với anh mới được!
Diệp Khai bỗng dưng nở nụ cười.
- Chán ghét, anh còn chưa thấy đủ sao…em không được…
Mộc Uyển Dung bọc khăn tắm trốn vào trong phòng tắm đóng cửa lại…
Sáng sớm ngày tiếp theo, Mộc Uyển Dung có chút chột dạ, liền vội vàng tránh khỏi Diệp Khai đang dây trên cơ thể mình, chuẩn bị đi ra, sau đó ôm lấy y phục của mình, trùm khăn tắm chạy tới căn phòng mà Diệp Khai đã đặt trước cho nàng, rửa mặt và sửa sang lại quần áo trên người.
Nếu như loại chuyện này bị người ta phát hiện, truyền ra ngoài mà nói…, tuyệt đối là một chuyện động trời.
Mặc dù cảm tình của Mộc Uyển Dung và chồng của nàng đã sớm rạn nứt, cũng ly thân lâu ngày, nhưng mà ở trên phương diện pháp luật, tầng quan hệ vợ chồng kia, dù sao vẫn đang còn đó, chưa thoát khỏi liên quan.
Chỉ xét từ hướng này, chuyện giữa nàng và Diệp Khai, đúng là chuyện không muốn nhìn đấy.
Đến hơn chín giờ sáng, Diệp Khai mới bắt đầu rời khỏi giường, chậm rãi rửa mặt, sửa sang lại, đến khi bên phía Tỉnh ủy gọi điện thoại đến thúc giục, hắn mới lên xe, chạy thẳng đến Tỉnh ủy.
Đến mười rưỡi sáng, đồng chí lãnh đạo của Trung Hiện Bộ đặc biệt đi tới Long Thành, là vì tân nhiệm Phó bí thư tỉnh Hà Đông, Quyền chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết đồng chí, tuyên bố quyết định bổ nhiệm.
Mộc Uyển Dung có xe riêng của mình, đi trước một bước.
Sau khi Diệp Khai ngồi lên xe, liền nói với Lý Hải:
- Thông báo bổ nhiệm lãnh đạo cấp tỉnh bộ, nhiều lắm là cần tới một cái Phó bộ trưởng ra mặt … Cũng không cần làm long trọng như vậy?
Nói chung, chỉ cần thông báo cho Tỉnh ủy một cái là được, không nghĩ tới lần này lại làm ra việc long trọng như vậy, đám lãnh đạo thành phố bọn họ cũng đều tới, quy mô to lớn, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy đến nhân chức, cũng không có tràng diện to lớn như vậy.
- Không phải là vị Long tỉnh trưởng này rất có bối cảnh sao?
Lý Hải đối với những chuyện như thế này, ngược lại là không rõ ràng lắm.
- Thời điểm ở Tây Nam trước kia, vị Long tỉnh trưởng này đã tương đối cường thế, chỉ là nhìn không ra bối cảnh, rất khó để biết là người của ai, mà hôm nay đã chiếm được ưu ái của đồng chí Giang Thành, cũng chỉ là tạm thời hiện rõ mà thôi.
Diệp Khai lắc đầu nói:
- Muốn truy hỏi ngọn nguồn mà nói …, cũng chỉ có chính hắn mới biết được chuyện gì đã xảy ra.
Kỳ thật loại chuyện này cũng rất dễ hiểu, nhân vật ở trong quan trường, bình thường thì cũng không muốn lộ ra lá bài tẩy của mình quá sớm, dù sao bị để lộ át chủ bài, khiến cho người ta liếc mắt xem thấu mà nói…, ở trong cuộc chiến chính trị sẽ rơi vào thế hạ phong.
Bởi vì ngươi không biết át chủ bài của người khác, mà người khác lại nhìn thấu lá bài tẩy của ngươi, ở trong đấu tranh chính trị dĩ nhiên là cục diện địch tối ta sáng, chính là vô cùng bất lợi.
Đương nhiên rồi, cũng có một loại người có hoàn cảnh tốt đấy, ví dụ như Diệp Khai chính là đệ tử của gia tộc hào phú, chỉ cần là người hơi biết một chút nội tình, thì sẽ biết hắn là nhân vật liên quan đến Diệp gia.
Lùi lại một chút để cầu việc khác mà nói…, còn có một số nhân vạt chính trị, tuy cũng là xuất thân từ gia tộc hào phú đấy, nhưng mà do nhiều nguyền nhân khác nhau, gia tộc của hắn có thể đã bị suy sụp, vậy nên tài nguyên chính trị do gia tộc lưu lại không đủ sức để khiến hắn vươn tới vị trí cao hơn, dưới tình huống như vậy, hắn nhất định phải thông qua ngoại lực, tìm kiếm sự trợ giúp để đi lên.
Nói như vậy, bối cảnh của loại người này cũng liền trở nên mơ hồ, tuy tới tới lui lui chỉ là mấy chi lực lượng như vậy, nhân vật trọng yếu trong hội tự nhiên là minh bạch, nhưng mà ở trong mắt người bình thường, liền trở nên vô cùng mập mờ không rõ ràng.
Long Chính Tiết Quyền chủ tịch tỉnh này, tuy không phải là đệ tử của gia tộc hào phú, nhưng mà từ biểu hiện lúc hắn ở Tây Nam đến xem, tuyệt đối là có một lực lượng bối cảnh đang ủng hộ hắn đấy, nếu không ở trên vị trí kia, không có khả năng biểu hiện mạnh mẽ như thế được, thế cho nên lúc hắn đến Bắc Kinh, tác phong làm việc vẫn giống như ngày cũ, không hề thay đổi.
Chỉ là cái tỉnh Hà Đông này, cũng không phải là địa phương gió em sóng lặng, một Bí thư Nhạc Sơn cũng đã vô cùng cường thế rồi, bây giờ lại đến một vị chủ nhân không chịu khiêm tốn như vậy nữa.
Ngược lại là Diệp Khai rất hiếu kỳ, sau khi Long Chính Tiết Quyền chủ tịch tỉnh đến Hà Đông, hai vị đại nhân vật cường thế này va chạm, sẽ bắt đầu từ chuyện gì đây?
Lái xe của Diệp Khai đi vào trong bãi đỗ xe ở trước mặt đại lâu Tỉnh ủy, lúc này Diệp Khai xem xét, chiếc xe đã bị xước khá nhiều rồi.
Hắn lại để cho Cam Tĩnh tùy tiện đem xe tới ven đường đậu lại, sau đó liền mang theo đám bảo tiêu đi tới.
Đến lúc này, liền gặp được Bí thư Tỉnh ủy Nhạc Sơn và người tiếp nhận chuyên trách Phó bí thư của Cố Thành là Khu Thái Sinh đồng chí, Bí thư Kỷ ủy Tần Phương Trần đồng chí, Bộ trưởng tổ chức Tỉnh ủy Lưu Nhất sơn, Tổng bí thư tỉnh ủy Chu Tử Kiện, còn có một đám Phó tỉnh trưởng của chính quyền tỉnh, thình lình đều đi ra đại môn, đi về phía bãi đất trống bên ngoài cửa.
Rất rõ ràng, nhất định là bọn hắn đã nhận được tin tức, quan lớn của Trung. Tổ. Bộ đã sắp đến rồi.
Chỉ cần nhìn đội hình nghênh đón, Diệp Khai cũng có thể đoán được, người tới ít nhất cũng là cấp Phó bộ trưởng, bằng không mà nói, đảm đương không nổi Bí thư Nhạc Sơn tự mình ra nghênh đón, còn bày ra đội hình phô trương lớn như vậy.
Diệp Khai nhanh chóng hòa vào đội ngũ ra nghênh đón, liền thấy Bí thư Thị ủy Long Thành Kim Trạch Khải cùng đám người thị trưởng Mộc Uyển Dung, nhất là Mộc chủ tịch mặc một bộ váy màu trắng sữa rất chỉnh tề, dưới chân là một đôi giày cao gót, tóc cũng đã được chải chuốt gọn gàng, nhìn bộ dáng rất có khí chất, khiến cho đám đàn ông chung quanh, thỉnh thoảng lại quay đầu liếc một cái.
Bí thư trưởng Chu Tử Kiện thấy được Diệp Khai, liền dùng ngón tay cách không ra hiệu, nhẹ gật đầu một cái, há to miệng một chút, ý là nói ta đã nhìn thấy ngươi rồi, tiểu tử ngươi lại đến muộn, thái độ này là không đoan chính đấy.
Khóe miệng của Diệp Khai hơi vểnh lên, ý là nói ngượng ngùng, lần sau sẽ không như thế này nữa.
Bí thư trưởng Chu Tử Kiện nhìn Diệp Khai cười cười, sau đó liền theo Bí thư Nhạc Sơn, mọi người đi tới sân bãi trung tâm, bên cạnh có một mảng cây cối cao lớn, lá cây màu xanh to bè, che được khá nhiều ánh nắng mặt trời mãnh liệt, rất cả mọi người đều tụ tập ở dưới gốc cây, trông về phái trước đại lộ ở phái trước đại lâu Tỉnh ủy.
- Thật là nóng nực.
Bí thư Thị ủy Long Thành Kim Trạch Khải nhìn nhìn lên bầu trời, lại thấy vạn dặm không mây, không khỏi có chút buồn bực.
Khí trời tháng sáu, mặt trời lớn như vậy, đúng là rất dễ dàng làm cho người ta đổ mồ hôi đấy.
Nhất là đám cán bộ lãnh đạo bọn họ, bình thường hoạt động thể dục vốn đã ít, lúc này lại chạy ra ngoài nắng đón khách, tự nhiên xem như là một việc đi chịu khổ rồi.
Ngược lại là Diệp Khai ăn mặc rất tùy tiện, chính là áo phông ngắn tay màu đen cùng với cái quần jean thật mỏng, giày da màu đen, xa xa nhìn lại, so sánh với một sinh viên đại học bình thường cũng không có gì khác nhau đấy.
Trên thực tế, nếu như không phải những người nơi này trên cơ bản đều nhận ra hắn mà nói, thật sự là sẽ có người cho hắn là một nhân viên công tác làm việc lặt vặt đấy.
- Kim bí thư, gần đây thân thể tốt chứ?
Nghĩ đến Kim Trạch Khải vẫn là Thường ủy Tỉnh ủy, Diệp Khai đã nghĩ nên trò chuyện với hắn hai câu, dù sao mọi người cũng là đồng liêu một hồi, đều đang làm quan ở thành phố Long Thành.
- Ha ha, coi như cũng được, như cũ thôi.
Hiển nhiên Kim Trạch Khải cũng không muốn ở trong trường hợp này, cùng Diệp Khai ôn chuyện.
Phải biết rằng lãnh đạo chẳng mấy chốc nữa sẽ đến, hắn tán gãu với người bên cạnh thì sẽ là chuyện gì đây, đó là đối với lãnh đạo không tôn trọng nha.
Trong đó càng chết là, người tới lúc này thế nhưng là lãnh đạo của Trung Tổ, tuy bọn hắn chưa có thể cho ngươi từ cấp Phó tỉnh bộ lên đến cấp Tỉnh bộ, nhưng mà tùy tiện ra lệnh một tiếng, nói ngươi nói bậy hai câu, như vậy ấn tượng của ngươi ở trong lòng lãnh đạo đã có thể giảm đi rồi, cho nên không thể đắc tội nhất, chính là những người này.
- Không biết lần này là ai tới đây?
Diệp Khai thuận miệng nói ra.
- Ta cũng không biết, chuyện này đoán chừng là đã được bảo mật, đại khái chỉ có đồng chí Nhạc Sơn là tinh tường.
Ánh mắt của Kim Trạch Khải nhìn về phía xa, trong miệng tùy tiện ứng phó Diệp Khai.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, trong lòng tự nhủ lão Kim ngược lại là đủ cẩn thận, nhưng dựa vào nét mặt của hắn đến xem, lúc này đây người tới lai lịch khẳng định không nhỏ, bằng không mà nói, hắn cũng không cần phải khẩn trương như vậy rồi.
Lại nói Kim Trạch Khải hôm nay, trang phục cũng coi như là lộng lẫy như khi đến dự họp, quần áo chỉnh tề, giày da càng là sáng bóng, cơ hồ có thể dùng để làm gương.
Lại nhìn mấy bị Thường ủy Tỉnh ủy khác cùng với đám Phó tỉnh trưởng, cũng đều là áo mũ chỉnh tề, nghiêm trang.
Nhìn nhìn lại những người khác, Bộ trưởng tổ chức Lưu Nhất Sơn liền ở bên cạnh, Diệp Khai cũng muốn hỏi hắn một tiếng, về sau ngẫm lại chính mình với hắn thực sự là không có bao nhiêu giao tình, đoán chừng hỏi cũng là hỏi không, vẫn là không nói lời nào thì tốt hơn.
May mắn, đợi ước chừng năm phút, chỉ thấy một hàng đoàn xe từ xa lái tới, rất nhanh sẽ tới trước mặt quảng trường đối diện đại lâu ngừng lại.
Mọi người dưới sự dẫn dắt của Bí thư Nhạc Sơn, tinh thần phấn chấn, đi đến nghênh đón.
Chỉ thấy chiếc xe con thứ ba vừa mở của ra, một vị trung niên bốn mươi mấy tuổi đi xuống, khí vũ hiên ngang, đúng là Long Chính Tiết đồng chí mà Diệp Khai đã gặp, tiếp theo từ bên trong chiếc xe thứ hai cũng xuống một vị lãnh đạo tầm 60 tuổi.
- Niếp bộ trưởng?
Diệp Khai thấy người nọ, không khỏi có chút ngạc nhiên nói.
Không tệ, lúc này tới đây không phải ai khác, đúng là người trong cục diện chính trị ủy viên, là bản thân Niếp Vân Phi bộ trưởng của Trung Hiện Bộ.
- Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh Bộ trưởng Niếp Vân Phi đến Hà Đông chỉ đạo công tác.
Bí thư Nhạc Sơn vội vàng đón tiếp, nắm lấy hai tay Bộ trưởng Niếp Vân Phi nói ra.
- Xin chào đồng chí Nhạc Sơn, đã lâu không gặp.
Bộ trưởng Niếp Vân Phi cười cùng nắm tay với Bí thư Nhạc Sơn, sau đó đem Long Chính Tiết hướng hắn giới thiệu:
- Vị này chính là Đại tỉnh trưởng do trung ương phái xuống tỉnh Hà Đông các ngươi, đồng chí Long Chính Tiết.
- Long Chính Tiết đồng chí, xin chào, tôi đại biểu cho Tỉnh ủy Hà Đông, hoan nghênh ông tới công tác ở đây.
Bí thư Nhạc Sơn cười cùng nắm tay với Long Chính Tiết, đối với hắn biểu thị hoan nghênh.