Quan Môn

Chương 820: Thư ký mới





Ở thời điểm trước kia, tự do yêu đương xác thực là không nhiều lắm, tình huống được tổ chức xử lý khá nhiều, tất cả mọi người là giúp nhau hỏi thăm một chút các thành phần trong nhà, là bần nông, trung nông hay là phú nông? Tự nhiên là lấy thân phận bần nông làm mục tiêu cầm đầu, nếu như là địa chủ mà nói…, chuyện này đoán chừng sẽ kiên quyết không gả nữ nhi ra ngoài đấy.
Nhưng mà hiện tại, mục tiêu kén vợ kén chồng của mọi người đều bị đảo ngược rồi, trước tiên là hỏi trong nhà có tiền hay không, có phòng ở hay không, có cán bộ lớn hay không, có hay không có quan hệ với bà con, bạn bè ở nước ngoài?
Chuyện này biến hóa cũng nói rõ một vài vấn đề, hình thức kinh tế trong nước đang phát sinh biến hóa, hiện tại mọi người đã không còn nhận thức cổ hủ nữa, bắt đầu tiếp nhận nền kinh tế thị trường này, mọi việc đều dùng tiền tài để cân nhắc một chút, mặc dù là bị cho rằng cảm tình thuần túy nhất cũng bị tiền tài đong đếm.
Buổi sáng ngày 12/6, trong phòng săn sóc đặc biệt của bệnh viện nhân nhân thứ hai tỉnh thành.
- Lão Cù, ngươi cũng không cần lo lắng, hoặc đây chỉ là vấn đề tạm thời, sẽ nhanh qua.
Long Chính Tiết vỗ đầu vai của Cù Hữu Nghĩa.
- Ai, chuyện tình lúc này, đối với Sĩ Vinh có đả kích rất lớn…
Sắc mặt của Cù Hữu Nghĩa rất kém coi, tựa hồ vài ngày không gặp đã già hơn rất nhiều:
- Nếu như chân trái của hắn vĩnh viễn mất đi tri giác, ta rất khó tin tưởng phải chăng hắn có thể gắng gượng được tiếp.
- Không gắng được cũng phải gắng, hắn chính là độc đinh của dòng tộc Cù gia.
Long Chính Tiết điều chính sắc mặt nói, sau đó hắn lại thở dài:
- Ta suy nghĩ một số biện pháp nữa, ở chỗ tổng bệnh viện nhập ngũ mời thêm mấy vị chuyên gia tới xem một chút, xem xem bọn họ có biện pháp hay không…
Tiếp đó hắn còn nói thêm:
- Chỉ là té ngã một cái, làm sao có thể khiến cho một chân bị bất động được?
- Thiên ý khó dò, họa phúc ai có thể dự tính?
Cù Hữu Nghĩa lắc đầu, tâm tình rất kém cỏi.
Cù Hữu Nghĩa không khỏi nhìn lại nhi tử Cù Sĩ Vinh đang nằm ngủ trong phòng bệnh một chút, mặt buồn rười rượi, từ sau buổi tối Cù Sĩ Vinh ngã sấp xuống, toàn bộ cái chân trái liền mất đi cảm giác, bây giờ đã đi đến bệnh viện nhiều ngày, vẫn không có chút khởi sắc gì.
Vì chuyện này mà Cù Hữu Nghĩa buông xuống hết thảy sinh ý, chuyên môn mời chuyên gia nổi danh về giải phẫu thần kinh bên Hồng Kông đến hội chẩn cho chân trái của nhi tử, lại không có được một kết luận nào, chỉ nói là cũng không phát hiện ra dấu hiệu bệnh lây qua đường tình dục.
Đối với bệnh như vậy, tất cả mọi người đều thúc thủ vô sách.
Tiếp đó hắn lại mời tiến sĩ James nổi danh về phương diện về giải phẫu thần kinh của nước Mỹ, kết quả cũng không có được bất luận giải đáp gì, chỉ có thể nói là chân trái của Cù Sĩ Vinh cũng chưa từng xuất hiện tình trạng héo rũ, nhưng vẫn không thể hoạt động.
Đáng được ăn mừng nhất, chính là chân trái của Cù Sĩ Vinh cũng chưa từng xuất hiện tình trạng hoại tử học là dinh dưỡng không thể truyền đến, cho nên hiện giờ bọn hắn còn có thể tiếp tục mời bác sĩ đến khám và chữa bệnh, chỉ hi vọng có thể có người giải quyết được vấn đề này, tốn một cái giá lớn hơn nữa, Cù Hữu Nghĩa cũng sẽ không tiếc.
Chỉ là sau khi Cù Sĩ Vinh phát hiện ra vấn đề này, cảm xúc một mực vô cùng không ổn định.
Mấy ngày qua những thứ hắn đập nát đã vô số kể, đám y tá bác sĩ đối với người bệnh táo bạo này cũng không có cách nào, nếu như không phải Cù Hữu Nghĩa ra giá cao, hơn nữa còn có chỉ thị của Quyền chủ tịch tỉnh Long Chính Tiết, đoán chừng cũng không có người nào nguyện ý đi tới chăm sóc hắn.
- Ta nghe nói ở trong nước có rất nhiều sư phụ khí công có danh khí lớn, bản lãnh của bọn hắn là sâu không lường được, có thể hay không mời bọn họ đến khám và chữa bệnh cho Sĩ Vinh?
Cù Hữu Nghĩa hướng Long Chính Tiết dò hỏi, trong mắt tràn đầy chờ mong.
- Cái này…
Long Chính Tiết đang muốn nói, chuyện này đều là giả dối, nếu thật như có sư phụ khí công ngưu bức như vậy, những người lãnh đạo như bọn họ, có ai là không sống được đến mấy trăm tuổi? Bất quá chứng kiến thấy sắc mặt Cù Hữu Nghĩa mệt mỏi, liền nhịn xuống, gật đầu hồi đáp:
- Được, ta đi liên lạc một chút.
Cù Hữu Nghĩa lại nhìn Cù Sĩ Vinh đang nằm tỏng phòng một chút, trong lòng tràn đầy cảm giác đen tối.
Nếu như không phải cho Cù Sĩ Vinh dùng thuốc an thần, hắn cũng không thể chìm vào giấc ngủ được, nhưng mà loại thuốc an thần anyf lại không thể khiến Cù Sĩ Vinh tỉnh táo lại được, cuối cùng cũng phải đối mặt với khó khăn, đứa nhỏ này từ nhỏ đã không bị khổ, hiện nay đột nhiên chân trái lại xảy ra tình huống như vậy, tự nhiên là không chịu được.
Nếu như không thể xây dựng lại sự tin tưởng vào cuộc sống của hắn, Cù Hữu Nghĩa thật có chút lo lắng, nhi tử có sống nổi hay không.
Thế nhưng mà, làm như thế nào để xây dựng lại lòng tin của hắn đây? Đây đúng là một vấn đề lớn, tiểu tử này ngoại trừ trêu đùa phụ nữ ra thì thật sự không có chỗ nào tốt.
Cù Hữu Nghĩa nghĩ tới vấn đề này, không khỏi đau đầu từng đợt, bản thân liền có một tên nhi tử như bao cỏ vậy, hết lần này đến lần khác lại tê liệt một nửa, đây thật là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương rồi, không chừng một cái hậu đại cho Cù gia cũng không lưu xuống được.
Lo lắng của hắn không phải là không có nguyên nhân, bởi vì Cù Sĩ Vinh phát hiện chân mình không di chuyển được, còn không lo lắng lắm, nhưng mà về sau lại phát hiện một vấn đề trọng yếu, chính là vật kia của hắn không cương lên được, lúc này mới bắt đầu cuồng loạn lên.
Nếu như không giải quyết được vấn đề này, Cù Sĩ Vinh liền không có cách nào khôi phục được bình thường, mà Cù gia cũng sẽ tuyệt hậu.
Lúc Diệp Khai tỉnh lại, đã là 9 giờ sáng.
Bởi vì bày tiệc tẩy trần cho Thường ủy Tình ủy, Bộ trưởng tổ chức Lưu Nhất Sơn, hơn nữa cũng là lần tụ hội thứ nhất với đám Thường ủy Thị ủy, cho nên buổi tối hôm qua uống rất nhiều rượu, mặc dù nói thể chất Diệp Khai cũng rất tốt, không có vấn đề gì về sức khỏe, nhưng mà trong đầu đúng là có chút cảm giác chóng mặt rất nhỏ.
Hắn ở lại nhà khách chính quyền thành phố, ở đây tương đối tiện lợi, ăn cơm thuận tiện, gian phòng cũng có người chuyên phụ trách quét dọn, tính an toàn cũng được đảm bảo, cho nên Diệp Khai cũng lười đi đến cao ốc thường ủy.
Mà một đoạn thời gian gần đây hắn cứ đi đi đến đến, cũng không có nhiều thời gian ở lại thành phố Đông Sơn, lấy được phòng trong cao ốc Thường ủy cũng vô dụng, chẳng bằng đừng để cho người ta không có cơ hội nói lung tung.
- Đông đông đông…
Tiếng gõ cửa vang lên, Diệp Khai đến gần xem thử, chỉ thấy là người trẻ tuổi, lớn lên rất là đoan chính, khuôn mặt có chút cảm giác còn non nớt, lông mày thì đặc biệt rậm rạp, con mắt rất có thần, nói là trẻ tuổi, kỳ thật cũng phải đến 24, 25 rồi.
Diệp Khai mở cửa, có chút không hiểu nhìn hắn.
- Xin chào Diệp chủ tịch, tôi là Đường Mộc, thư ký tạm thời mà văn phòng chính phủ an bài cho anh.
Người trẻ tuổi tự giới thiệu mình cho Diệp Khai.
- A, ngươi chính là Đường Mộc a .
Diệp Khai nghe xong, cũng nhớ tới chuyện này, lúc mình còn ở Long Thành, chợt nghe Lý Hải nói về chuyện này, nói là văn phòng chính phủ tìm cho hắn một thư ký tên là Đường Mộc đấy, không nghĩ tới chính là người này, hắn nhìn nhìn người trẻ tuổi, liền nói:
- Ừ, lại đây, trước tiên cứ ngồi đó đã, ta thu dọn một chút.
Sau khi nói xong, Diệp Khai liền đi vào buồng vệ sinh, sau đó bắt đầu đánh răng rửa mặt, sửa sang lại tóc của hắn.
Qua khoảng mười mấy phút, Diệp Khai sảng khoái tinh thần đi ra.
Hắn ngẩng đầu, liền thấy Đường Mộc đang ở một bên đoan chính mà ngồi, ngược lại trong phòng là đã được dọn dẹp gọn gàng, không khỏi âm thầm gật đầu.
- Đi, trước tiên đi ăn cơm.
Diệp Khai đối với Đường Mộc nói ra.
- Vâng!
Đường Mộc nhẹ gật đầu, sau đó liền nói với hắn:
- Giữa trưa có một bữa cơm đã được an bài, phải bồi tiếp Thường ủy Tỉnh ủy, Bộ trưởng tổ chức Lưu Nhất Sơn, sau đó tiễn ông ấy trở lại Long Thành, bên phía chính quyền thành phố đã sắp xếp, nói là đại bộ phận Thường ủy và Phó thị trưởng sẽ cùng tham gia.
- Ừ, chuyện này thì ta biết, ngày hôm qua ta cũng được nghe Vương Sơn Khôi thông báo rồi.
Diệp Khai gật đầu nói.
- Buổi chiều có một cuộc hội nghị bên phía chính quyền thành phố, chủ yếu là thảo luận về vấn đề dự toán xây dựng lại Khang Thành Trấn.
Đường Mộc còn nói thêm.
Diệp Khai nghe xong liền nói:
- Được, chuyện này ta cũng đã nhớ rõ.
- Còn có chính là chủ sự Thị ủy, Đoàn ủy thành phố gánh vác việc tổ chức hoạt động ngày thành lập Đảng cộng sản, hiện tại đang chuẩn bị làm, Bí thư Điền Thanh có hỏi thăm, ngài có thời gian đi đến đó chỉ đạo một chút hay không?
Đường Mộc còn nói thêm.
- Loại chuyện này, cũng cần Chủ tịch đi qua?
Diệp Khai có chút tò mò hỏi thăm.
- Đây coi như là việc lớn, theo đại lý cần phải đi xem một chút, đi một vòng, cùng chào hỏi với mọi người cũng là tốt đấy, dĩ vãng đều là Bí thư Thị ủy hoặc là Chủ tịch đi qua.
Đường Mộc liền đối với Diệp Khai giải thích.
- Ừ, vậy ngươi liền sắp xếp thời gian một chút.
Diệp Khai gật nhẹ đầu, coi như là đồng ý với chuyện này.
Trước kia cũng đã làm như vậy, cho nên hắn cũng khẳng định phải làm theo khuôn khổ cũ, dù sao đây không phải là chuyện bình thường, cũng không phải đơn thuần chỉ là hoạt động giải trí, mà là an bài công việc chúc mừng ngày thành lập Đảng.
Ngừng lại một chút, Diệp Khai liền nói:
- Đại khái niên kỷ của hai ta không khác nhau là mấy, lúc bình thường có thể tùy ý một chút, trong việc an bài công tác, người tùy thời tiến hành làm việc với văn phòng chính phủ, kịp thời đề cập với ta, có chút sự tình không cần thiết, có thể ngăn cản lại, lại phân công cho lãnh đạo quản lý đi làm.
- Vâng.
Đường Mộc nghe xong, lập tức gật đầu ghi chép.
- Ừ, đã làm thư ký cho ta, yêu cầu khác cũng không có gì, chủ yếu là miệng phải chắc, con mắt phải sáng, lỗ tai phải linh, về phần sinh hoạt tiểu tiết thì ta sẽ không đi so đo, nhưng nếu như mà ngươi muốn có cơ hội phát triển tốt, vậy thì phải tự mình yêu cầu nghiêm khắc rồi, ít nhất là không thể để người khác bắt được nhược điểm.
Diệp Khai đối với Đường Mộc nói ra.
Sau khi Đường Mộc nghe xong, lập tức tỏ thái độ nói:
- Cha mẹ tôi đều xuất thân là cán bộ, tình huống trong nhà tương đối ổn định, không có gánh nặng về kinh tế, trước mắt tôi còn độc thân, trong vòng ba năm cũng chưa cân nhắc về việc lập gia đình, xin lãnh đạo cứ yên tâm.
- Không tệ.
Sau khi Diệp Khai nghe xong, không khỏi nhìn hắn nhiều hơn mấy lần, cảm thấy người trẻ tuổi này ngược lại là rất hợp với mình đấy, vì vậy liền cười nói:
- Chỉ cần làm tốt chuyện của mình là được, nếu thật sự gặp chuyện gì khó khăn, bất kể là trên phương diện kinh tế, hoặc là phương diện khác, cũng có thể nói cho ta một chút.
- Cảm ơn lãnh đạo quan tâm.
Đường Mộc mỉm cười nói cảm tạ.
Ở cảm giác trực quan trước mắt mà nói, ấn tượng của Diệp Khai đối với Đường Mộc cũng không tệ lắm, chỉ là người thư ký này đến tột cùng có thể hiểu được tâm tư của mình hay không, đem công việc thường ngày quản lý cho tốt, liền cần phải dùng thử vài ngày mới biết được.
Hơn nữa đối với lai lịch của hắn, cũng phải để đám người Lý Hải cẩn thận tìm hiểu một chút, dù sao cũng là vì công tác lâu dài của mình, nếu như có chút phương diện không hợp cách mà nói, cũng có khả năng sẽ ảnh hưởng đến hình tượng chính diện của mình, hắn cũng không thích thư ký của mình xảy ra vấn đề gì.
Mặc dù nói nữ thư ký ở những phương diện này có ưu thế hơn, nhưng mà sau khi đã trải qua chuyện của Quách Du Du, thật sự là Diệp Khai không dám một lần nữa dùng nữ thư ký, mỗi một quy tắc trên quan trường, đều có đạo lý riêng, không cho dùng thư ký khác phái, vẫn là có nguyên nhân.
Trước kia Diệp Khai không tin điều này, hiện tại cũng coi như là nếm được sự lợi hại trong đó.
- Như vậy, bây giờ chúng ta sắp xếp như thế nào?
Lời nói Diệp Khai xoay chuyện, liền hỏi Đường Mộc.
- Hiện tại không có việc gì đặc biệt, nếu như Chủ tịch cảm thấy phù hợp, tôi cho rằng cùng Bộ trưởng Lưu Nhất Sơn nói chuyện một chút, cũng là lựa chọn không tồi.
Đường Mộc liền nói.
- Cũng tốt.
Diệp Khai nghe xong, liền nở nụ cười:
- Lão Lưu cũng không tệ, ngươi cùng đi với ta, lại để cho hắn biết ngươi là thư ký của ta.
- Vâng, lãnh đạo.
Đường Mộc nghe xong, nao nao, sau đó liền mỉm cười đáp lại.
Diệp Khai mang theo Đường Mộc, đi đến chỗ Lưu Nhất Sơn nói chuyện một hồi, đến giữa trưa ăn cơm, cuối cùng là tiễn vị Thường ủy Tỉnh ủy này trở về.
Trên thực tế lúc này đây lão Lưu đối với hắn cũng không tệ, thoáng cái liền đưa tới cho hắn hai vị cán bộ trọng yếu của thành phố Đông Sơn, trưởng phòng tổ chức nhân sự Bộ trưởng Lâm Kế Văn và Phó chủ tịch, cục trưởng cảnh sát Đặng Kim Hữu, hai vị này đã trở thành minh hữu sau này của hắn, hắn đối với quan trường của thành phố Đông Sơn, rốt cuộc không phải đơn độc một mình rồi.
Giữa trưa ở nhà khách chính phủ thành phố nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều đi làm, đến phòng họp nhỏ của chính quyền thành phố, mời Chủ tịch làm việc và thảo luận về công việc trùng kiến Khang Thành trấn.
Tham gia hội nghị có Phó bí thư Thị ủy, Quyền chủ tịch thành phố Diệp Khai, Thường vụ Phó chủ tịch Tống Lâm Sinh, Phó chủ tịch kiêm cục tưởng cảnh sát Đặng Kim Hữu, Phó chủ tịch Hà Hữu Liên, Phó chủ tịch Trần Hữu Văn, Bí thư trưởng chính quyền thành phố Vương Sơn Khôi, Chủ nhiệm văn phòng chính phủ Tôn Thánh.
Công tác trùng kiến sau tai nạn, là chuyện mà Phó chủ tịch Lý Đồng Văn tự mình chú ý, gần đây hắn đã nhiều lần đi Từ Lăng huyện, chính là vì kịp thời hiểu rõ tiến triển của việc trùng kiến sau tai nạn, cùng với việc cân đối về phương diện tiền bạc, vân vân.
Ngày từ đầu hội nghị, Phó chủ tịch Lý Đồng Văn liền đem tình huống cụ thể hướng Chủ tịch hồi báo.