Quân Nhân Trong Khói Lửa

Chương 30




Edit: Dương

***

Tại Tư mở ô lên, lao vào trong mưa, nhanh chóng chạy xuống dưới chân núi.

Thâm sơn cùng cốc, cỏ dại trên núi hoang mọc thành từng bụi, trên đỉnh đầu sấm chớp rền vang, xung quanh cô u ám tối đen giống như đêm khuya, chỉ khi có tia chớp mới vạch ra một tia sáng trên bầu trời, mưa lớn tầm tã làm xói mòn đất bazan dưới chân tạo thành những khe rãnh rất sâu, ruộng đất cũng nứt ra giống như vậy, đường xuống núi lầy lội không chịu nổi, khiến cho mỗi bước đi của cô càng thêm khó khăn.

Vóc người Miêu Luân hơi béo, thấp... Tại Tư gặp hắn ta vài lần, cái này cô đều có ấn tượng.

Hơn nữa quan trọng nhất là, nếu như cô nhớ không nhầm, lần đầu tiên gặp Miêu Luân, vả lại thời điểm bị Miêu Luân trói đến quân khu, quân hàm trên quân phục hắn ta mặc trên người, chính là một đường gấp khúc đậm.

.... Cấp bậc quân đội không thể lừa được người.

Trong mấy trăm chiến sĩ đến khu mỏ Pinpet lần này, chỉ có một mình Miêu Luân có thể đồng thời phù hợp với hai điều kiện trên.

Tại Tư càng đi càng nhanh, không cẩn thận đạp phải một cục đá, lập tức té ngã, cái ô bị gió lớn thổi bật ngửa, cô dứt khoát ném đi, gắng sức đứng lên, đội mưa đi về phía trước. Mưa lớn tầm tã làm ướt khuôn mặt và mái tóc dài của cô, cái váy mỏng trên người cô cũng bị nước mưa lạnh như băng gội rửa thành dáng vẻ ướt đẫm, mưa quá lớn, cô lấy cánh tay che mưa, nước mưa chảy theo cánh tay của cô, đôi mắt cũng gần như không mở ra được.

Khang tẩu đuổi tới, bà cũng không có ô, dùng một cái áo chắn ở trên đầu Tại Tư. Tiếng mưa rơi ầm ĩ, Khang tẩu chỉ có thể căng cổ họng hét lên, "Tiểu thư, đồi núi hoang dã, mưa còn lớn như vậy, cô là muốn đi đâu hả?"

Tại Tư cũng không quay đầu lại, tiếp tục đi tới, "Tôi phải đi xuống đường quốc lộ dưới chân núi."

"Cô đi xuống đường quốc lộ làm cái gì?! Không được, mặc kệ muốn làm gì thì cũng phải đợi mưa tạnh rồi hãy nói, mưa này rất lạnh, tiểu thư, vết thương của cô vừa mới khôi phục được vài ngày, cô không thể hành hạ chính mình như thế!"

Khang tẩu kéo Tại Tư lại, Tại Tư đẩy bà ra. Cô nhanh chóng vén tóc ướt che ở trước mắt, lắc đầu, "Khang tẩu, dì không cần phải đi theo tôi, bây giờ dì lập tức đi về lều lấy điện thoại, thông báo cho Chu Giác Sơn, nói cho anh ấy biết tôi hoài nghi Miêu Luân và Lô Tuấn Tài có chút quan hệ!"

Khang tẩu khó hiểu, "Gì? Lô Tuấn Tài là ai?"

"Dì không cần phải để ý, dì cứ như vậy trực tiếp truyền lời cho Chu Giác Sơn, anh ấy sẽ rõ!"

Trong đường hầm kia ẩn giấu nhiều tiền như vậy, trên tiền còn dính máu... Nếu như hỏi ai ở thị trấn Daren có thể rút ra được nhiều tiền mặt như vậy, ngoại trừ Lô Tuấn Tài, sợ rằng cũng không có người thứ hai.

Tại Tư biết rõ, từ lần trước Chu Giác Sơn hỏi cô làm sao để điều tra chuyện quan viên tham ô hủ bại, sau đó hắn vẫn đang theo dõi và truy tìm chứng cứ, thế nhưng tình hình kéo dài, tiến triển điều tra chậm chạp, mặc dù Chu Giác Sơn không đề cập với cô, nhưng Tại Tư đại khái có thể đoán được, chắc là trong quá trình điều tra hắn gặp phải trở ngại gì đó...

Người như Lô Tuấn Tài, gian trá xảo quyệt, tham tiền quên nghĩa, nếu ông ta đã có thể coi thường tính mạng của hơn trăm thợ mỏ trong khu mỏ Pinpet, vậy tương tự chuyện thuê người khác giết người, tám mươi phần trăm ông ta cũng làm ra được!

Miêu Luân là sĩ quan của bang Nam Shan, mặc dù cấp bậc của hắn ta không cao, thế nhưng cũng vẫn có thể tiếp xúc được không ít các tin tức điều tra nội bộ trong quân đội. Miêu Luân rốt cuộc là một người lính, Lô Tuấn Tài chỉ sợ sẽ không thuê Miêu Luân đi giết người... Nhưng Lô Tuấn Tài có thể bỏ tiền thuê Miêu Luân để Miêu Luân tiết lộ tiến triển điều tra của quân đội cho ông ta.

Một khi Lô Tuấn Tài có Miêu Luân cung cấp tin tức chính xác tiến triển điều tra của quân đội, ông ta liền có thể tiên hạ thủ vi cường [1], có thể sẽ diệt trừ sớm những người có thể đe dọa địa vị của ông ta... Sau đó, sẽ trả cho Miêu Luân một khoản thù lao.

[1] Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì có thể chiếm được lợi thế.

Vậy thì hai túi dệt lớn chứa tiền nhuốm máu kia, tám phần là tiền Lô Tuấn Tài trả cho Miêu Luân.

Thế nhưng tại sao trên tiền lại có máu...

Tại sao Miêu Luân chỉ đổi tiền sang túi khác, nhưng lại không lấy tiền đi...

Trong lúc nhất thời Tại Tư không nghĩ ra, có thể cô cũng không kịp suy nghĩ nhiều như vậy, thời gian cấp bách, Chu Giác Sơn vẫn còn ở dưới chân núi... Vạn nhất Lô Tuấn Tài thay đổi ý nghĩ, lại dự định trực tiếp ra tay với Chu Giác Sơn, vậy thì Miêu Luân kia chính là một quả bom hẹn giờ bên người Chu Giác Sơn...

"Khang tẩu, dì mau trở về, dì mau về gọi điện thoại cho Chu Giác Sơn!"

Tại Tư liên tục khuyên Khang tẩu nhưng bà cũng không nghe theo, "Không được, tôi phải đi theo cô, Chu trưởng quan đem cô giao cho tôi, tôi trước hết nhất định phải bảo đảm sự an toàn của cô!"

Hai người giằng co không xong, Tại Tư cũng không có biện pháp. Cô chỉ có thể gia tăng tốc độ dưới chân mình, nhanh chóng đi xuống chân núi, trong lòng lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng Chu Giác Sơn trong mười phút này sẽ không gặp chuyện gì ngoài ý muốn.

Sắc trời càng lúc càng tối, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, mặt đường phía trước mở rộng thêm một chút, chỗ này cách đường lớn còn một đoạn, Tại Tư đứng ở vị trí cao, nhìn thấy có hai tên lính đang ngồi nhóm lửa trong một cái lán che mưa, ven đường đậu hai chiếc xe, một chiếc là xe gắn máy, một chiếc là xe jeep.

Tại Tư mừng rỡ, nhanh chóng bước tới, cô lau qua khuôn mặt một chút, vắt nước trên cái váy ướt đẫm của mình, "Xin chào, làm phiền một chút, có thể cho tôi mượn điện thoại di động và xe..."

Lời còn chưa dứt, một binh lính trong đó nghiêng đầu nhìn sang.

Miêu Luân lấy tay lau tro bếp trên mặt mình, nở nụ cười xán lạn.

"Du tiểu thư à, đã lâu không gặp, trời mưa to như vậy, đồi núi hoang dã, làm sao cô lại chạy tới đây?" Áo khoác quân phục mà Miêu Luân thường mặc được buộc ở thắt lưng, một đường gấp khúc đậm trên quân hàm, sáng loáng.

"..."

Tại Tư kinh sợ, há miệng.

Cô lùi về phía sau nửa bước, nhíu mày, siết chặt nắm tay, ánh mắt dời đi, trên mặt đồng thời thay đổi đan xen mấy loại biểu cảm khác nhau.

Khang tẩu tới chậm một bước, đụng vào cánh tay của cô. Nhỏ giọng hỏi, "Tiểu thư? Không phải vừa rồi cô còn..."

"Không có chuyện gì..." Tại Tư quay đầu lại, trong nháy mắt ngăn cản lời nói của Khang tẩu, cô âm thầm cấp cho Khang tẩu một cái ánh mắt.

Khang tẩu hậu tri hậu giác, sóng mắt Tại Tư khẽ động, nhanh chóng suy nghĩ trong hai giây, lại xoay người nói chuyện với Miêu Luân.

Cô cười nói, "Miêu trưởng quan, tôi vừa vặn nhàn rỗi không có chuyện gì, liền kéo Khang tẩu đi cùng tôi đến chỗ núi này ngắm cảnh, gặp phải mưa lớn, lạc đường, anh bây giờ có rảnh không, có thể đưa tôi và Khang tẩu về khu mỏ không?"

Miêu Luân và binh lính bên cạnh ngầm nhìn vào mắt nhau.

Nhướng mày, cùng cười.

Người nào không biết, gần đây Chu Giác Sơn đối xử với người phụ nữ Trung Quốc trước mắt này không tệ...

Chu Giác Sơn là một đoàn trưởng khí phách, bọn họ ước gì lấy lòng được hồng nhân [2] bên người Chu Giác Sơn, ngày sau có cơ hội thăng chức tăng lương, đây chính là cơ hội tốt...

[2] Hồng nhân: người gần gũi, thân cận.

"Được! Du tiểu thư, không thành vấn đề! Trước tiên cô ngồi đây hơ lửa, sưởi ấm cơ thể, tôi qua bên kia thu thập chỗ ngồi phía sau xe jeep một chút!" Miêu Luân lập tức đứng lên, phủi bụi trên mông, hắn ta cởi áo khoác ở thắt lưng xuống, khoác lên người, đội mưa chạy về phía xe jeep trên đường đối diện.

Gần đây sửa đường, bọn họ xếp vài thanh gỗ phương [3] bị hỏng còn dư lại khi sửa đường vào chỗ ngồi phía sau của chiếc xe jeep này, tro bụi đất cát và vụn gỗ còn rơi khắp mọi nơi.

[3] Gỗ phương: là một trong những vật liệu chủ yếu dùng trong công trình kiến trúc, thường được sử dụng đồng thời với gỗ cốp pha, chủ yếu dùng làm keel gỗ. Chất liệu của gỗ phương chủ yếu là gỗ sam và gỗ tùng.

Cách đó ba bốn mét, ba người trong lán che mưa đều nhìn thấy hắn ta khiêng mấy thanh gỗ phương bị hỏng chạy đến cốp sau, người lính còn lại kia nhìn tình hình hiện tại một chút, cũng không ngồi ở đây nữa, vỗ vỗ tay đứng lên.

"Du tiểu thư, con đường phía trước vẫn còn ít việc chưa làm xong, tôi đi trước đây, hai người đợi ở đây nhé."

"Ừ." Tại Tư mím môi, gật đầu.

Người binh lính kia đội lên đầu một cái túi nylon trong suốt, không nói gì nữa, lái xe gắn máy rời đi.

Mưa to như trút nước, trong màn mưa trống rỗng, những hạt mưa dày đặc nối liền nhau thành một đường, phóng tầm nhìn ra phía xa, phạm vi một trăm mét xung quanh đây chỉ còn lại ba người Tại Tư, Miêu Luân và Khang tẩu.

Nước bùn thấm vào quần áo, quả thật vừa ẩm ướt lại vừa lạnh, Khang tẩu cởi áo khoác ẩm ướt trên người mình xuống, hơ trên bếp lò, bà cúi đầu xuống nhìn một chút đôi giày trên chân Tại Tư, khom lưng muốn giúp cô cởi ra, Tại Tư xua tay, dùng khóe mắt khẽ lướt qua, nhìn thấy Miêu Luân vẫn đang ở chỗ xe jeep vội vàng khiêng mấy thanh gỗ phương.

"Khang tẩu, dì giả vờ như không thấy tôi, cứ tiếp tục làm chuyện của dì đi."

Khang tẩu sờ sờ cổ, gật đầu, giả vờ tiếp tục hơ quần áo.

Tại Tư đưa lưng về phía Miêu Luân, ngồi ở trên ghế dài. Cô quay mặt nhìn về phía bếp lò dựng tạm, bên tay trái chất một đống gỗ phương bị hỏng giống như gỗ ở trên xe jeep, những thanh gỗ phương này đều là làm từ gỗ tùng, có thể sửa đường, có thể nhóm lửa, trời mưa xuống thời tiết lạnh, làm củi dùng để nhóm lửa ngược lại rất thích hợp.

Miêu Luân nhanh chóng thu thập xong, không lâu lắm, sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa xe.

Tại Tư duỗi chân, dùng giày vải nhanh chóng đẩy một thanh gỗ phương qua đây, giấu ở dưới làn váy.

Miêu Luân chạy vào dưới lán, "Được rồi! Đi thôi! Chúng ta nhanh chóng đi thôi, cũng không chú ý nhiều như vậy, chủ yếu là vết thương của Du tiểu thư vừa mới tốt lên, dù sao cũng không nên để Du tiểu thư bị cảm lạnh, có phải hay không!"

Khang tẩu gật đầu.

Miêu Luân cười hắc hắc, Tại Tư để cho hắn ta đi trước, hắn ta ở phía trước mở đường. Trời mưa rất lớn, nhưng hắn ta không sợ mưa, chút mưa này tính là cái gì, quan vận [4] trọng yếu hơn, người mà hắn ta ưu tiên cân nhắc hàng đầu lúc này khẳng định vẫn là Tại Tư.

[4] Quan vận: con đường làm quan.

"Ai, Du tiểu thư, ở trên ghế lái tôi có để một cái đệm mềm, sạch sẽ, tôi lấy cho cô ngồi."

"Ở chỗ nào?"

"Ở..."

Một tiếng "Bịch".

Miêu Luân còn chưa dứt lời, hắn ta vừa muốn quay đầu lại, sau ót đột nhiên đau nhói, lập tức ngã xuống vũng bùn ven đường.

Tại Tư mím môi, cắn chặt hàm răng, nước mưa theo bả vai của cô chảy xuống, nhỏ xuống đầu ngón tay đã lạnh cóng đến ửng đỏ của cô, lại theo đầu ngón tay cô chảy xuống thanh gỗ phương cô đang nắm chặt trong tay.

Trong nháy mắt cô vứt bỏ thanh gỗ trong tay.

"Khang tẩu, mau, đưa Miêu Luân lên trên xe!"

Người phía sau không có động tĩnh.

Tại Tư lo lắng quay đầu lại, "Khang..."

Một lực đạo giống như vậy nện xuống, trước mắt Tại Tư tối sầm.

Trong màn mưa, thân ảnh mảnh khảnh lắc lư hai cái, Khang tẩu đỡ lấy Tại Tư, động tác nhanh chóng, đưa Tại Tư lên ghế sau ở trên xe.

Một cô gái quen thuộc bây giờ đang nằm ở ghế sau, Khang tẩu không đành lòng, thở dài, "Thật xin lỗi, Du tiểu thư."

Thời gian không còn sớm, Khang tẩu nhìn Miêu Luân nằm trên mặt đất, ngồi xổm xuống, nhanh chóng cởi áo khoác quân phục trên người hắn ta.

Cùng là một cái áo khoác quân phục, bà mặc lên người cũng rất vừa vặn.

Bà tiện tay lấy điện thoại của Miêu Luân, dựa vào trí nhớ bấm một dãy số điện thoại không có quy luật. Sau đó, lên xe ngồi vào ghế lái, khởi động, chạy tới phương hướng người trong điện thoại chỉ thị cho bà.

***

Lời tác giả: Surprise~~~