Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 20: Ai thiếu nợ ai!




Edit: ZipZip

Beta: Kim 

Chiêm Sắc sửng sốt.

Làm sao anh biết những gì cô nói trong phòng làm việc?

Là Ngải Mộ Nhiên!? Cô vẫn bị anh ta theo dõi sao?

Trong lòng phỏng đoán như vậy, khiến sau lưng cô phát lạnh.

Lúc này, trong bãi đậu xe ánh sáng mờ tối khiến người ta bức bối, giữa hai ngón tay Quyền Thiếu Hoàng kẹp một điếu thuốc lá, hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt anh. Chiêm Sắc không thấy rõ, nhưng theo hiểu biết của cô đối với tên khốn kiếp kia, cũng biết anh tới đây chắc chắn không có chuyện tốt.

Suy nghĩ một chút, cô chỉnh lại mái tóc bị gió thổi loạn, tránh nặng tìm nhẹ nói: “Quyền Tứ Gia, chuyện anh giao phó tôi còn chưa làm xong. Phiền anh đợi thêm hai ngày.”

Quyền Thiếu Hoàng cúi đầu, hít một hơi thuốc. Lúc ngẩng đầu lần nữa, sắc mặt anh còn u ám hơn bóng đêm. Chậm rãi đi từng bước đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống dò xét, quanh thân anh như có một quầng sáng mờ ảo, khiến cho người ta đoán không ra tâm tư.

“Việc chưa làm xong, còn có tâm trạng đi nói chuyện yêu đương?”

Vừa dứt lời, Chiêm Sắc bùng nổ, “Liên quan gì đến anh? Anh tưởng mình là Đới Lạp*, chuyện gì cũng thuộc quyền quản lý của anh à?”

(* Đới Lạp: Một tướng lĩnh Trung Hoa Dân Quốc đầu thế kỷ 20, một trong những người thân cận nhất và là người đứng đầu hệ thống tình báo quân đội của lãnh tụ Trung Hoa Dân Quốc Tưởng Giới Thạch)

Quyền Thiếu Hoàng hừ một tiếng, cắn điếu thuốc, ngón tay đột nhiên lướt qua gò má của cô. Thừa dịp cô ngơ ngác, lại nâng cằm cô lên.

“Nếu tôi là Đới Lạp, vậy em là Hồ Điệp à?! Muốn chơi trò Lương Chúc*, cùng người khác tay trong tay bay đi ư?”

(*Lương Chúc: Lương Sơn Bá – Chúc Anh Đài)

“Vị tiên sinh này…” Lần đầu gặp người đàn ông này, Chương Trung Khải không biết hai người bọn họ có quan hệ thế nào, không tiện xen vào. Thấy chuyện như vậy, liền đưa tay ra muốn che chở Chiêm Sắc, “Quân tử động khẩu không động thủ, có chuyện gì thì nói chuyện bình thường không được sao?”

Cười lạnh một tiếng, rốt cuộc Quyền Thiếu Hoàng cũng chuyển tầm mắt đến mặt anh, khóe miệng cong lên như thường ngày, ba phần khinh miệt bảy phần coi thường.

“Anh là gì của cô ấy?!”

Chương Trung Khải buồn bực, nghiêm túc nói, “Tôi là ai không quan trọng. Quan trọng là hành động của anh thật quá đáng.”

Lạnh lùng quét mắt, trên mặt Quyền Thiếu Hoàng không có bất kỳ biểu cảm gì.

Sống lưng Chiêm Sắc lạnh toát, lồng ngực khó thở lại có chút hoảng hốt. Khí lạnh trên người anh thật u ám mà, quá dọa người. Giống như một vũ khí lạnh bằng xương bằng thịt, hoặc là một thanh kiếm sắc nhọn không cần làm gì cũng có thể khiến người ta có cảm giác đằng đằng sát khí, khiến trong bãi đậu xe đều là áp suất thấp.

Trong lòng căng thẳng, cô tiến lên ngăn ở trước mặt Chương Trung Khải.

“Quyền Thiếu Hoàng, anh có tư cách gì can thiệp vào chuyện riêng của tôi?”

Quyền Thiếu Hoàng cười cúi đầu hút thuốc, trong ánh đèn mờ ảo có thể thấy một đôi lông mày nhíu chặt.

“Tiểu Chiêm, đi theo tôi!”

Có thể là người trong mộng của Ngải Mộ Nhiên cùng các thiên kim tiểu thư, không thể nghi ngờ là giọng Quyền Thiếu Hoàng rất hay. Dĩ nhiên, giọng nói hay cũng là dấu hiệu cho thấy người đàn ông có phải là cực phẩm hay không. Tuy nhiên, hiện tại Chiêm Sắc lại nghe thấy giọng anh trầm thấp từ tính còn mang theo mấy phần ưu sầu khó hiểu.

Đi theo anh?

Ba chữ đơn giản, anh coi cô thành người như thế nào?

Không biết bị cái gì kích thích thuốc nổ trong đầu, cô hừ lạnh một tiếng, dứt khoát không để ý tới anh, trực tiếp khoác lên cánh tay Chương Trung Khải, đổi thành bộ dáng chim nhỏ nép mình, ngẩng đầu nhìn anh cười.

“Đàn anh, đột nhiên em không muốn về sớm như vậy. Hay là, anh đưa em đi ăn đêm được không?”

“Được.”

Chương Trung Khải cười cười, vỗ lưng cô an ủi, sau đó lấy chìa khoá mở cửa xe.

Chiêm Sắc cười vui vẻ, vòng qua thân xe đến bên ghế phụ ngồi.

Phía sau, Quyền Thiếu Hoàng thản nhiên nói, nhưng từng câu từng chữ đều có ý cảnh cáo.

“Chiêm Sắc, lòng khoan dung của tôi không còn nhiều, em dùng tiết kiệm một chút.”

Nhấp môi dưới, Chiêm Sắc không quay đầu lại. Cô là một người phụ nữ đơn giản, mà người đàn ông họ Quyền này quá phức tạp, quá phiền toái, quá khó hiểu. Bất kể anh tiếp cận cô vì lý do gì, cô cũng không muốn có nhiều dính líu với anh. Đúng lúc bây giờ tỏ rõ thái độ, tránh cho sau này nằm không cũng trúng đạn.

Chỉ như vậy, đường mình mình đi, để những kẻ cặn bã tránh ra!

Không nghĩ tới—

Cô còn chưa lên xe, liền bị người đàn ông này sải bước tới kéo cánh tay lại, khí thế hung hăng chắn ngang, đẩy cô lên thân chiếc xe đang đậu bên cạnh, “Mẹ nó tối nay em dám đi, tôi đảm bảo, anh ta tuyệt đối không đợi được em đến tuổi ba mươi.”

Ồ, đây là Tây Sở bá vương* sao?

Cướp người, hay là uy hiếp?

(*Tây Sở bá vương: Hạng Tịch, biểu tự là Vũ, do đó ông được biết đến rộng rãi qua cái tên Hạng Vũ hoặc Tây Sở Bá vương, là một nhà chính trị, một tướng quân nổi tiếng, người có công trong việc lật đổ Nhà Tần và tranh chấp thiên hạ với Hán Cao Tổ đầu thời Nhà Hán.)

Chiêm Sắc tức chết, mặc dù cô không khoẻ như người khác, nhưng cũng không phải quả hồng mềm. Nếu chọc vào điểm mấu chốt, tức giận lên cũng là một con sư tử cái. Cho nên, cô đẩy cánh tay đang đỡ lấy mình của Chương Trung Khải ra, sau đó liền nhào về phía Quyền Thiếu Hoàng tay đấm chân đá.

“Anh dựa vào cái gì? Quyền Thiếu Hoàng, anh nghĩ tôi là người thế nào? Dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”

“Tiểu Chiêm, mẹ nó là em nợ tôi!”

Chửi thề một tiếng! Chiêm Sắc tức đến mức đầu óc choáng váng.

Từ khi gặp phải anh cho tới bây giờ, cô chịu không ít uất ức, từng chút từng chút tích tụ. Hận ngứa răng, hai nắm đấm không ngừng nện lên ngực anh.

“Tôi nợ anh? Anh nói, nợ anh cái gì tôi trả lại cho anh.”

“Em lấy gì để trả? Chết tiệt, dừng lại…”

Cổ tay một lần nữa bị anh tóm được, ngay khi anh đưa tay ra ôm eo cô, lửa giận xông lên não khiến đầu óc Chiêm Sắc trống rỗng mấy giây, theo bản năng giơ tay lên quăng cho anh một cái bạt tai.

“Khốn kiếp!”

Ba—!

Một tiếng bạt tai, trong bãi đậu xe trống trải mờ tối, âm thanh đặc biệt vang vọng.

Ở bãi đỗ xe có mấy người, toàn bộ đều ngẩn ra. Không ai nghĩ cô lại đột ngột ra tay, bao gồm cả chính Chiêm Sắc.

Đây là lần đầu tiên cô đánh người.

Đương nhiên, đây cũng là lần đầu tiên Quyền Tứ gia bị người ta cho ăn bạt tai.

Gắt gao nhìn cô chằm chằm, mạch máu ở thái dương anh nhảy lên không ngừng, gần như là phản xạ có điều kiện giơ tay lên.

“F**k! Con mẹ nó em dám đánh tôi?”

Thấy anh tức giận, Chiêm Sắc tự biết mình đánh người là không đúng, nhưng mũi tên đã lên dây, cô không thể thua trận. Ngẩng đầu ưỡn ngực, cô không sợ trời không sợ đất nhìn chằm chằm vào đôi mắt lóe lên ánh sáng sắc bén như sói của anh.

“Đánh gương mặt kia của anh, rất thoải mái.”

Lúc nói lời này, cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu Quyền Thiếu Hoàng cho cô một bạt tai, cũng chỉ coi như hai người huề nhau. Nhưng mà, mặc dù lửa giận của anh phun trào, bùng lên hận ý, nghiến răng nghiến lợi, cả người như đang ở ranh giới của mất khống chế, bàn tay kia cuối cùng vẫn không đánh xuống.

“Tiểu Chiêm, lão tử không đánh phụ nữ.”

Giọng nói của anh nặng nề, rất lạnh, so với cái này thì cái lạnh đêm khuya còn dễ chịu hơn mấy phần.

Chiêm Sắc có chút ngoài ý muốn, loại cảm giác ngoài ý muốn bị nhìn thấu.

Nhưng chuyện đã đến nước này, hai người coi như là vạch rõ, cô cũng không còn phải lo lắng gì, “Quyền Tứ Gia, công việc tôi sẽ cố gắng hoàn thành. Còn có… Tôi cũng muốn cho anh biết, tôi đã có bạn trai, mời anh tự trọng, được không?”

Nói xong, cô quay đầu kéo cửa xe Chương Trung Khải.

“Anh, chúng ta đi thôi.”

Xe từ từ chạy lướt qua Quyền Thiếu Hoàng, trong bóng tối không nhìn rõ gương mặt anh, trong lòng Chiêm Sắc có chút hoảng hốt khó hiểu.

Anh nói cô nợ anh, cô nợ anh cái gì?

Anh thật sự biết cô sao? Tại sao một chút cô cũng không nhớ nổi?

Đều nói đàn ông thành đạt đều có mộng đế vương, càng có hứng thú đối với phụ nữ không chiếm được. Chẳng lẽ cô lại vô tình khiến Quyền Tứ Gia có “hứng thú”? Hoặc là, bởi vì anh có bệnh tâm lý, phải tìm một người chữa trị?

Không đúng. Chuyện này rốt cuộc là sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không nghĩ ra.

Chỉ là, rốt cuộc sẽ có một ngày cô biết chân tướng, nhưng cô thà rằng không hiểu còn hơn.

*

“Gương mặt phóng túng của anh như sắc trời chập tối. Mái tóc ướt của em như ánh lửa trong lòng. Niềm vui thoáng chốc mà ngỡ là mãi mãi. Chia ly đằng đẵng là buổi tiệc thanh xuân…” (*)

(* Bài hát: Gửi tuổi thanh xuân (So Young OST) – Vương Phi (Faye Wong))

Trong xe vang lên tiếng hát du dương, giúp sắc mặt Chiêm Sắc hoà hoãn hơn một chút. Chỉ là, trong lòng càng thêm phiền muộn.

Hai người câu được câu không thảo luận sẽ ăn cái gì, bất tri bất giác, xe đã lên đường cao tốc lượn quanh thành phố.

“Sắc Sắc, anh ta thích em?”

Câu hỏi đột ngột của Chương Trung Khải khiến cô bật cười, tay tựa lên cửa xe, cô hờ hững đáp, “Có sao? Người đàn ông như anh ta, sao có thể biết thích là gì.” Cô không tin phiên bản cô bé lọ lem trong đời thực. Một người ở vị trí kim cương mà ai cũng muốn leo lên, sẽ hạ mình mà để mắt đến cô, còn là nắm lấy không buông sao? 

Vớ vẩn.

“A… bỏ lỡ rùa vàng, em không hối hận à?” Ánh mắt Chương Trung Khải sáng như tuyết, ngắn ngủi mấy phút là có thể nhìn rõ đại khái tình huống.

“Em không hối hận, không hối hận thì cơ thể liền khoẻ hơn, ăn cơm cũng ngon hơn.” 

“Nhưng mà, Sắc Sắc, anh ta sẽ không thật sự như vậy đối với em chứ?”

Trong lòng choáng váng, Chiêm Sắc khẽ nhíu mày, “Nói một chút, nếu là thật thì thế nào…!”

Đột nhiên, phía trước lóe lên ánh sáng trắng, một ánh đèn thẳng tắp vọt tới.

Trong lòng Chương Trung Khải khiếp sợ, ngay lập tức đạp thắng xe.

Rầm—

Tiếng va chạm mạnh bén nhọn vang dội.

Anh sao có thể nghĩ tới, người đàn ông lái chiếc Aston Martin ONE-77 trị giá mấy triệu USD đột nhiên chắn ngang dừng ở phía trước, mở đèn pha, chờ anh đâm trúng.

Đâm vào như vậy, xe Buick đương nhiên kém hơn, thân xe chấn động dữ dội.

Đồng thời, dưới tác dụng của quán tính, Chiêm Sắc quên thắt dây an toàn mà đập đầu lên phía trước xe. Đau đến mức mắt nổ đom đóm, trời đất quay cuồng, thiếu chút nữa là nước mắt rơi ra ngoài.

“Sắc Sắc…”

Chương Trung Khải gào lên gọi cô.

Theo lý mà nói, tốc độ xe như vậy nếu có va chạm, trừ thân xe bị tổn thương, người sẽ không có vấn đề gì. Cô chỉ đụng đầu như vậy, nhưng cảm thấy cả người vô lực, tứ chi phát lạnh, đầu đau không chịu được.

Đầu đau.

Đầu của cô chưa từng đau như vậy.

Lắc lắc đầu, cô phát hiện gương mặt Chương Trung Khải trước mắt phóng đại, lại còn biến thành hai.

“Sắc Sắc, Chiêm Sắc?”

Chương Trung Khải vỗ mặt cô, nhưng cô cảm giác thần kinh có chút tê liệt.

Một giây kế tiếp, cửa xe bất ngờ bị kéo ra, gió lạnh thổi vào cùng với một giọng nói quen thuộc: “Tiểu Chiêm —”

Ai đang gọi cô?

Tại sao lại quen thuộc như vậy?

Quen thuộc đến mức khiến trong đầu cô đột nhiên xuất hiện giọng nói của một người nào đó từ phía chân trời, xa xôi đến mức không chân thật…