Quân Quyền Liêu Sắc

Chương 31: Rốt cuộc ai đùa giỡn ai?




Edit: Li

Beta: Dollan

Kế hoạch A là kế hoạch gì? Chiêm Sắc không biết.

Năm phút sau…

Ngay tại cửa ga xe lửa phía Tây đông đúc vang lên tiếng hét chói tai của một đám người, đem bầu không khí khẩn trương đẩy đến cao trào. Sự hỗn loạn nho nhỏ vừa qua, các trinh sát ZMI ẩn nấp tại hiện trường nhanh chóng xuất kích, không tốn nhiều công sức đã bắt được người đàn ông trẻ tuổi mặc áo hoodie đen đỏ kia.

“Báo cáo lão đại, đã bắt được người!”

“Ừ.”

“Đã thông báo cho sở giao thông vận tải, thiết lập các điểm để kiểm tra giao thông gần nhà ga. Cảnh sát sẽ tiếp tục tìm kiếm.”

“Ừ.”

Nghe tiếng dòng điện ‘rè rè’, Chiêm Sắc không hiểu bọn họ nói cái gì.

Nếu người đã bắt được thì lục soát rồi chặn đường làm gì?

Trong lòng trầm xuống. Sự tình quá mức thuận lợi, thuận lợi đến nỗi cô không tin sẽ đơn giản như vậy.

Cộc — cộc.

Có người gõ cửa sổ xe.

Hàng mi sắc bén của Quyền Thiếu Hoàng khẽ nhíu, anh hạ cửa sổ xe xuống nhận lấy một tờ giấy từ trong tay trinh sát.

“Lão đại, đây là tên hỗn đản vừa mới bắt được, nhường ngài xử lý!”

“Đã biết.”

Phản ứng của Quyền Thiếu Hoàng giống như nửa điểm đều không nằm ngoài dự liệu của anh. Chỉ thấy vẻ mặt anh âm trầm, bình tĩnh mở tờ giấy trắng ra. Đó là một tờ A4 thông thường, có thể xuất hiện trong bất kỳ cửa hàng in ấn nào. Chữ viết trên giấy cũng là chữ được in ra từ máy tính.

Trên giấy, chỉ có vài câu ——

[ Quyền Tứ Gia, hạnh ngộ*.

(*Gặp nhau một cách may mắn)

Tôi là ai, anh biết. Anh là ai, tôi cũng biết.

Hôm nay để anh chạy một chuyến tay không, chờ lâu như vậy mà thật ngại. Xem ra duyên phận của chúng ta chưa tới, muốn gặp mặt còn phải tìm cơ hội khác. Tôi rất lấy làm tiếc về sự phản bội của Đại Loa. Cũng may, cuối cùng tôi cũng lĩnh hội thủ đoạn của Quyền Tứ Gia một cách chân chính. Chỉ là, có lẽ anh đã bỏ sót một vài chi tiết, anh tính kế tôi như vậy, cô bé kia sẽ không an toàn. Rất, rất không an toàn. Cô bé không an toàn, Vệ Quý Bắc sẽ càng lo lắng. Và khả năng tôi có được Bắc X-11C càng cao, anh nói có đúng không?

Hẹn gặp lại! Hy vọng lần sau gặp mặt, chúng ta có thể cùng nhau vui vẻ uống rượu. ]

……

Nắm tờ giấy trong tay, khóe miệng Quyền Thiếu Hoàng nhếch lên, cười như không cười.

“Thú vị.”

“Quyền Tứ Gia…” Anh ngồi ở bên cạnh cô, tất nhiên Chiêm Sắc đã thu hết chữ trên tờ giấy vào đáy mắt. Hừ hừ, cô thật vất vả mới bắt được cơ hội, có thể không nhân cơ hội đả kích sao? “Không phải anh nắm chắc phần thắng trong tay à? Thế nào? Cảm giác bị người ta đùa bỡn không dễ chịu chút nào đúng không?”

Liếc xéo cô, sóng mắt tà mị của Quyền Tứ Gia rung động.

“Người có thể chơi anh còn chưa được sinh ra. Ai chơi ai, em chờ xem đi?”

Xùy!

Người ở dưới mí mắt còn lặng lẽ chuồn mất, vẫn ở đó mà khoác lác sao?

Khóe môi Chiêm Sắc cong lên, nụ cười càng thêm sâu.

“Phỏng vấn một chút, Quyền Tứ Gia, có người xấu xa hơn. So với anh tàn nhẫn hơn, còn có thể đùa bỡn anh, cảm giác thế nào?”

Không ngại sự châm chọc trong lời nói, người đàn ông kề sát ôm bả vai cô, giọng điệu mập mờ cọ cọ trán cô.

“Chiêm Tiểu Yêu, ngoại trừ em,  không ai có thể đùa bỡn anh!”

Dứt lời liền quay đầu, không đợi cô trở mặt, anh đã thu liễm thần sắc. Sắc mặt lạnh lùng âm u, nói thay đổi liền thay đổi, một đôi mắt đen vừa âm lãnh lại vô tình, nhàn nhạt nhìn về phía trước ra lệnh.

“Các đơn vị, kết thúc công việc! Để cảnh sát gây sức ép.”

“Rõ, Tứ Gia.”

Thiết Thủ vĩnh viễn chấp hành mệnh lệnh.

Minibus rời khỏi bãi đậu xe, trạm xe lửa phía Tây trong phạm vi vừa náo loạn, dưới sự khuyên bảo của cảnh sát, rất nhanh khôi phục bình thường. Tuy rằng vẫn còn đám người tụm ba tụm năm vây quanh một chỗ thảo luận, nhưng cũng không có người chân chính biết chuyện đã xảy ra.

Lúc này.

Trong đám đông huyên náo, một người đàn ông cao lớn bước ra. Một tay kéo vali da màu đen, trên cánh tay khoác một chiếc áo gió màu đen, ngón trỏ tay trái thon dài, đeo một chiếc nhẫn đầu rắn. Dưới ánh đèn, chiếc nhẫn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.

Đi ngang qua vài tên cảnh sát, trên mặt anh ta không gợn sóng, bước chân thản nhiên tự đắc. Trong ánh mắt bình tĩnh, tìm không thấy nửa điểm mũi nhọn lộ ra ngoài, bộ dáng cùng du khách bình thường không có điểm khác biệt nào.

Đi đến lề đường, anh ta vẫy tay gọi một chiếc taxi.

Lên xe, kéo cửa xe xuống, con ngươi anh lạnh như băng, quan sát hoàn cảnh phía bên ngoài.

Nhìn cảnh sát lui tới giao lộ.

Khóe môi góc cạnh lạnh như băng của anh ta nhẹ nhàng nhếch lên.

*

Đối với vấn đề Quyền Tứ Gia nói ‘ai chơi ai’, Chiêm Sắc không muốn quan tâm.

Vấn đề rối rắm nhất của cô bây giờ là: Một khi không thể phá án, làm thế nào cô có thể thoát thân?! Cả ngày bị tên họ Quyền kia dây dưa, thế giới quan và nhân sinh quan của cô sắp bị phá hủy rồi.

Chăm chú nhìn biến hoá trên khuôn mặt nhỏ nhắn, đáy mắt âm trầm của Quyền Thiếu Hoàng chợt lóe.

“Chiêm Tiểu Yêu, xem ra, em không tin tưởng anh?”

“Ồ! Quyền Tứ Gia, người cũng đã chạy, anh còn nói đến lòng tin ư?”

Người đàn ông lạnh lùng cười nhạt, một bàn tay ấm áp đột nhiên rơi xuống bên hông cô.

“Vở kịch mới khai màn thôi!”

Giật mình, Chiêm Sắc lắc đầu.

Lúc này, đối với sự tự tin thái quá của anh, cô không hiểu sao mình lại muốn cười.

“Ha ha, họ Quyền, anh luôn tự an ủi bản thân như vậy à? Đúng, anh tính kế mọi người rất giỏi. Nhưng anh phải biết, núi cao này sẽ có núi cao hơn, người mạnh còn có người mạnh hơn. ”

Quyền Thiếu Hoàng híp mắt, ái muội nhéo nhéo mặt cô.

“Không tồi, cười rộ lên cũng đẹp mắt. Chỉ là có chút ngốc…”

Anh càng nói, Chiêm Sắc càng cảm thấy tên này bị thua thiệt nên không dám trả lời. Vì thế cô càng cười hăng hơn.

Cười nhạo, chế giễu, ngoài cười nhưng trong không cười.

Càng cười, cơn giận trong lòng càng tan nhanh, trên mặt lại ánh lên tia sáng. Mọi người đều nói, nụ cười đẹp nhất không phải là lộ ra tám cái răng mà là nơi đáy mắt và trên lông mày đều là ý cười. Giờ đây, vẻ mặt cô nhuộm đầy ý cười, khiến nét mềm mại ướt át của cô thêm nổi bật, đẹp đến mức câu dẫn lòng người.

Đôi mắt đen của người đàn ông trầm xuống, bàn tay đặt bên hông cô siết chặt, yết hầu khẽ động.

“Chiêm Tiểu Yêu, có biết cười nhạo lão tử kết quả ra sao không?”

Kết quả?

Nghẹn ngào, Chiêm Sắc thật vất vả mới ngừng cười, khiêu khích trừng mắt nhìn anh.

“Thẹn quá hóa giận? Làm vậy cũng không cứng rắn. Thật thất bại!”

Thất bại?

Đáy mắt Quyền Thiếu Hoàng lạnh lẽo, mây đen dày đặc, ánh mắt đảo qua gò má cô, đột nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm cô rồi xấu xa uy hiếp.

“Em có muốn thử chút tư vị của xe chấn không?”

Lời này rất trêu người, rất mập mờ, rất có khí thế!

Nhưng tai Chiêm Sắc lại nóng lên, thưởng cho anh một chữ.

“Cút!”

Mạnh miệng là thế, sống lưng bị đè ở buồng xe không thể động đậy. Anh càng đè chặt, hô hấp càng nồng đậm. Cơ thể anh nóng bỏng đến kinh người, đang yên đang lành truyền sang cô, khiến nhiệt độ toàn thân cô tăng cao.

Đôi mắt quét qua buồng lái, không thấy Thiết Thủ, cô càng thêm khó khăn, không biết phải cầu cứu ai bây giờ.

“Họ Quyền, có thể chừa cho tôi chút mặt mũi được không?”

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, ngón tay tà ác từ bên hông cô chậm rãi di chuyển xuống, thanh âm khàn khàn từ tính phảng phất bên tai.

“Chiêm Tiểu Yêu, vận mệnh sắp đặt em là người phụ nữ của anh, còn muốn chạy?”

Vận mệnh cái rắm!

Trong lòng Chiêm Sắc gấp đến mức tức giận, dùng sức bẻ tay anh.

Nhưng ở phương diện sức lực, phụ nữ so với đàn ông, cho tới bây giờ cũng không có nửa điểm ưu thế.

Giãy giụa? Bất lực.

Kêu la? Kêu ai?

Tức giận mắng? Anh ta không biết xấu hổ, hoàn toàn không quan tâm.

Làm sao đây? Mắt thấy tay anh bắt đầu không đứng đắn, khi sắp rơi vào bàn tay ma quỷ của anh, rốt cuộc máy phát thanh cứu mạng phía trước cũng vang lên.

“Báo cáo ——”

Anh bạn thật tuyệt vời!

Chiêm Sắc thở phào một hơi, cảm ơn trời đất tạ ơn Thiết Thủ.

Con ngươi co rút lại, Quyền Thiếu Hoàng ngồi thẳng dậy, ho khan một tiếng, giọng nói khàn khàn mê người.

“Nói!”

“Kế hoạch A đã thành công thuận lợi, khi Vô Tình dẫn người đến lục soát 25 ngôi nhà trong diện nghi ngờ thì tìm thấy một tầng hầm bị bỏ hoang và Vệ Thác bị bắt cóc, cũng thành công cứu ra. Mặt khác, còn thu được một bộ điện đàm.”

“Ừ!”

Đại khái không lau được dầu, mặc dù kế hoạch thành công nhưng biểu tình của Quyền Tứ Gia lại không dễ nhìn lắm.

Bất quá lúc này, Chiêm Sắc thật sự khiếp sợ ——

Vệ Thác đã được cứu? Vậy thì con tin trong tay đối phương sẽ mất hiệu lực.

Một người chơi trò lặng lẽ trốn thoát, một người chơi kế điệu hổ ly sơn, rốt cuộc ai đang chơi ai?!