Quan Sách

Chương 15: Người phụ nữ đứng ở trước cửa




Uống rượu cũng hơi nhiều, lúc Trần Kinh về thì đầu hơi nặng và đi đứng loạng choạng.

Trong ký ức của hắn, đã lâu lắm rồi không uống rượu thả phanh như ngày hôm nay, lần uống rượu thả phanh gần đây nhất là lúc tốt nghiệp đại học, tất cả mọi người cùng nhau uống rượu chia tay, lúc đó, còn trai trẻ long bông, uống mãi mà không biết say là gì.

Bấm tay tính toán, tốt nghiệp đại học chẳng qua cũng mới 3 năm trước thôi, nhưng 3 năm đó đối với Trần Kinh mà nói, nó dài hơn cả 20 mấy năm nữa, con người của hắn bây giờ và con người của hắn hồi trước, hoàn toàn như 2 con người khác nhau.

Trần Kinh không phải là thằng ngốc, trong quan trường điều cấm kị nhất chính là gây ra nhiều thù hằn, trong lòng hắn hiểu rất rõ điều này.

Quyết định xét xử vụ tịch thu 400 mét khối nguyên liệu gỗ ở xã Bình Động thực sự rất là gian khó, những thứ ở đằng sau 400 mét khối gỗ đó quá sâu xa, Trần Kinh đã từng tự nhờ Mông Hổ điều tra, nghe nói trưởng phòng của phòng nào đó ở thị trấn, một mình đã sở hữu 100 mét khối nguyên liệu gỗ.

100 mét khối nguyên liệu gỗ, cứ tính 1 mét vuông 500 đồng mà tính, vậy thì chỗ đó cũng đã 5 chục ngàn đồng rồi, tương đương với tiền lương 5 năm mấy của một nhân viên công chức bình thường.

Quyết định này của Trần Kinh, nhất định đã đắc tội một nhóm người nào đó, điều này không có gì phải nghi ngờ.

Biết rõ trong núi có cọp, nhưng vẫn cứ lên núi, dĩ nhiên Trần Kinh đã suy nghĩ kỹ càng.

Suy nghĩ thứ nhất, Trần Kinh là người quá bình thường ở Lễ Hà, không công vác lấy cái danh tài tử, ở trong cái ổ của Phòng Lâm nghiệp 2 năm rồi, mà đến một chút cơ hội biểu hiện cũng không có. Lâu lâu thì phát biểu mấy bài văn trên báo thành phố và báo tỉnh, ngoại trừ mấy người quen biết chuyện này, cộng với việc không có ai đây đem chuyện này ra để sao tác, hắn vẫn không thể nào ngóc đầu dậy được.

Lăn lộn trong quan trường, không sợ người ta thù ghét, càng không sợ người ta thích, mà chỉ sợ bị người ta quen lãng và khinh thường. Hiện giờ trong tay Trần Kinh không dễ dàng gì có được cơ hội này, hắn nhất định phải làm điều gì đó chấn động một chút, làm cho người ta thích thì khó, nên chỉ còn cách làm cho người ta hận thôi.

Người lãnh đạo tìm kiếm người tài, thực ra rất nhiều lúc cũng như chọn mớ rau, mỗi người một sở thích, Trần Kinh tiếp tục lặng lẽ thì sẽ hoàn toàn không còn cơ hội nữa, cũng chính vì thế, chi bằng Trần Kinh liều một phen, dùng số nguyên liệu trong tầm tay của mình, đốt vài đống lửa thật đẹp, làm một chút chuyện thực tế.

Cách làm của Trần Kinh bây giờ mới thật sự phù hợp với tính cách vốn có của hắn, hồi trước Trần Kinh là con người có khí phách của dân trí thức, bảo vệ chân lý là bổn phận của hắn, bây giờ trong tay hắn có quyền lực, không làm một chút chuyện để vui lòng người, thì sẽ có chút gì đó không giống với bản tính của hắn.

Ngoài suy nghĩ thứ nhất ra, Trần Kinh còn phải suy nghĩ đến nhân tố liên quan Lâm Trung Tắc. Một mặt là Lâm Trung Tắc dám dùng Trần Kinh, chính là vì cá tính của Trần Kinh nổi trội, nếu Trần Kinh có thể làm đến nỗi con ruồi cũng khó mà lọt, thì gã làm sao dám tiếp tục dùng Trần Kinh chứ?

Ngoài ra, Trần Kinh còn phải suy nghĩ đến áp lực hiện giờ của Lâm Trung Tắc.

Hiện nay, đâu đâu cũng nói là Phòng Lâm nghiệp không ổn, Lâm Trung Tắc sắp bị rớt đài, với tình hình này, Phòng Lâm nghiệp tiến hành một vài hành động lớn, cũng có nghĩa là lấy hành động thực tế để đập tan mấy lời đồn đại nhảm nhí đó, điều này có lợi đối với việc ổn định cả Phòng Lâm nghiệp, Lâm Trung Tắc cũng sẽ vui tai vui mắt.

Trong đó, Chu Sâm Lâm cũng là một nhân vật mà Trần Kinh coi trọng, thân phận của người này rất nhạy cảm, Trần Kinh kéo y vào chuyện này, chính là muốn lợi dụng thân phận nhạy cảm của y làm vật che chắn.

Hiện giờ cục diện của Lễ Hà rất là mỏng manh, miễn là đề cập đến vấn đề đấu tranh của tầng lớp Huyện ủy, đều không phải là chuyện nhỏ. Nhìn Chu Sâm Lâm giống như là một người không hề liên quan đến chuyện này, nhưng dù sao y có qua lại Chủ tịch huyện họ Mã, thì bất cứ người nào lúc đối mặt với vấn đề này, đều không thể không cẩn thận suy tính kỹ càng.

Men rượu ngà ngà, đầu óc của Trần Kinh hiện ra rất nhiều hình ảnh liên quan đến Vương Thanh Nhàn, Vương Thanh Nhàn này là người có tiếng ở Lễ Hà, không phải dễ chọc. Hơn nữa trong số cán bộ có chức có quyền Lễ Hà, lý lịch của ông cũng thuộc loại lão làng, trong chính trị ở Lễ Hà, Vương Thanh Nhàn được coi là một nhân vật.

Nhưng mà hôm nay, biểu hiện của Vương Thanh Nhàn rất là ôn hoà, Trần Kinh lần đầu tiên gặp người bí thư họ Vương này, nhưng không biết tại sao, ấn tượng của hắn với người này lại sâu sắc lạ thường.

Không phải nói khoác, gặp được Vương Thanh Nhàn, Trần Kinh mới coi như gặp được nhân vật trung tâm của chính trị Lễ Hà. Tuy Trần Kinh đến Lễ Hà 2 năm rồi, nhưng sức lực của 2 năm này, thực sự chỉ đứng một bên.

Vì vậy mà trong lòng của Trần Kinh, hắn coi ngày hôm nay như là một sự khởi đầu, cũng vì vậy mà buổi tiệc rượu ngày hôm nay lại có ý nghĩa đặc biệt đến như vậy.

Thông thả bước về ký túc xá của mình ở bên ngoài khu vực người nhà của Phòng Lâm nghiệp, hôm nay không thấy quầy hàng nướng của hai vợ chồng chú Từ, lúc hắn đi ngang qua chỗ chú Từ hay bày quầy hàng nướng, cố gắng tỏ ra tỉnh táo hơn.

Khu người nhà của Phòng Lâm nghiệp không ít người quen qua lại, Trần Kinh không muốn bộ dạng say xỉn của mình bị nhiều người nhìn thấy.

Đợi Trần Kinh đã tỉnh rượu hơn, lúc hắn lần mò về ký túc xá của mình thì đã rạng sáng rồi.

Hành lang hơi tối, phát ra tiếng xẹt xẹt, Trần Kinh đưa tay mò mò chiếc chìa khóa.

Một ánh đèn pin bỗng dưng từ đâu đó chiếu thẳng vào mặt, làm cho Trần Kinh hơi chói mắt.

- Anh… anh chính là Phó phòng Trần sao?
Giọng nói của một người phụ nữ vang lên.

Trần Kinh lờ mờ không hiểu chuyện gì, tay mò được chiếc chìa khóa rồi bước về phía trước vài bước, bước đến gần mới nhìn rõ mặt mũi của đối phương.

Người phụ nữ chắc chưa đến 30 tuổi, ăn mặc khá mộc mạc, đeo bao tay, tóc tai chải gọn gàng, được cột gọn trên đầu. Làn da của cô ấy trắng mịn màng, mặt mũi cũng khá xinh, thân hình nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn dáng người, thì xem ra cũng không thấp.

Điều làm cho người ta khó tin chính là trên tay người phụ nữ này đang bồng một đứa nhỏ, đứa bé đó khoảng ba, bốn tuổi, đã sớm ngủ say trong lòng của cô ấy từ lâu.

- Cô là…
Trần Kinh nghi ngờ khó hiểu, đã khuya lắm rồi, một người phụ nữ lạ mặt, bồng đứa con ngồi trước cửa nhà của mình, đây là chuyện quái quỷ gì vậy.

Người phụ nữ không trả lời câu hỏi của Trần Kinh, mà chỉ nhìn Trần Kinh đánh giá, được một lúc, mới bất chợt nói một câu:
- Ồ, anh trẻ quá? Anh có phải là Phó phòng Trần không?

- Tôi là Phó phòng Trần, đồng chí, cô nói thẳng vào vấn đề chính đi!
Trần Kinh nói, hắn đưa tay nhìn đồng hồ, đã 12 giờ 30 phút rồi, ở đây lại xuất hiện một người phụ nữ?

Người phụ nữ hơi câu nệ bồng đứa bé, xem ra cô ấy đã đợi ở đây rất lâu rồi. Trần Kinh còn thấp thoáng nhìn thấy, dưới chân của cô ấy còn có một chiếc túi da, hình như là đến từ nơi nào đó xa lắm.

Nhưng giọng nói của người này đúng là giọng của người Lễ Hà, trong phút chốc, Trần Kinh không thể đoán ra thân phận của đối phương.

- Tôi là Từ Lệ Phương, hai người lớn tuổi họ Từ bày quầy hàng nướng ở trước cửa chính là ba mẹ của tôi.
Người phụ nữ nói.

Trần Kinh sững sờ, nói:
- Ồ…, tôi biết, tôi biết, vậy cô Từ, cô đến đây…

- Lần trước quầy hàng nướng của gia đình tôi bị người của Lôi Ca đến gây chuyện, chính anh đã ra mặt giúp đỡ, tôi lần này cố ý đến đây để cám ơn anh!
Người phụ nữ mỉm cười nói, cô ấy bồng đứa bé hơi mỏi tay, vừa nói vừa nhanh nhẹn đổi tay.

- Đó chỉ là chuyện nhỏ, không cần phải cám ơn! Chú Từ là người thật thà, chúng tôi coi như là bạn cũ. Lâu lâu có mấy thằng du côn đến kiếm chuyện cũng không phải là chuyện gì to tát…
Trần Kinh nói:

Hắn do dự một hồi, rồi lấy chìa khóa mở cửa, bước vào trong phòng mở đèn, người phụ nữ đứng ở cửa phòng rụt rè không biết có nên vào hay không.

Trần Kinh vừa định nói thì người phụ nữ đó mở miệng nói:
- Không phải như anh nghĩ đâu, người của Lôi Ca đó cố ý kiếm chuyện. Bọn họ từ lâu đã nói là không để cho ba mẹ tôi làm ăn nữa, quầy hàng nướng của gia đình tôi dọn đến đâu, thì hắn ta cũng sẽ cho người đến gây chuyện ở đó… Ngày hôm đó may mà có anh, nếu không…

Trần Kinh cau mày, hắn bắt đầu cảm thấy sự việc hơi phức tạp, Lôi Ca mà người phụ nữ nói đến, Trần Kinh cũng đã từng nghe tiếng của hắn ta.

Trong đám du côn ở vùng Lễ Hà này, Lôi Ca này coi như là một thằng đại ca, trong thị trấn chưa thể gọi là xã hội đen, nhưng Lôi Ca này có thể coi là thủ lĩnh của một nhóm người có tính chất xã hội đen.

Trần Kinh cẩn thận đánh giá người phụ nữ một lần nữa, dung mạo của người phụ nữ thực sự có chút nhan sắc, dù không trang điểm, nhưng bộ dạng vẫn xinh đẹp.

Kể ra thì Trần Kinh và nhà họ Từ cũng là chỗ quen biết, hơn nữa Trần Kinh đã từng ăn cơm đón giao thừa ở nhà của ông Từ, nhưng từ trước đến giờ không biết gia đình của hai người lớn tuổi này lại có một đứa con gái. Đương nhiên, Trần Kinh cũng chưa từng hỏi chuyện liên quan đến các thành viên trong gia đình.

Người phụ nữ thấy Trần Kinh không cản mình nói chuyện, nên cứ thế mà nói tiếp. Cô ấy nói chuyện không rành mạch lắm, tuy là đầu đuôi câu chuyện không rõ lắm, nhưng không cần mất nhiều thời gian, cuối cùng thì Trần Kinh cũng hiểu nội dung mà người phụ nữ biểu đạt.

Quan hệ vợ chồng của người phụ nữ không tốt lắm, người đàn ông ra ngoài cờ bạc lung tung, ăn cấp hết sạch tiền bạc của gia đình. Lúc không còn con đường nào để đi, người đàn ông đó lén lút ra ngoài làm công, để người phụ nữ ở nhà đối phó với đám chủ nợ.

Một mình người phụ nữ Từ Lệ Phương làm sao có thể đối phó với hoàn cảnh này được?

Lúc đó Từ Lệ Phương làm bảo mẫu ở nhà ông chủ nào đó ở thị trấn. Khi không còn cách nào khác, cô ấy nói tình cảnh của mình cho ông chủ biết.

Ông chủ này rất nhiệt tình, có ý muốn giúp cô nghĩ cách, cuối cùng còn giúp cô ấy dùng quan hệ để cô ấy ly hôn với người đàn ông đó. Khi đã ly hôn, dĩ nhiên Từ Lệ Phương không cần phải đối mặt với mấy chuyện bát nháo đó nữa.

Nhưng lúc vai mới trút được gánh nặng, thì chuyện khác lại ập đến, trên đời không có cái gì là cho không cả, người chủ giúp đỡ cô thì ra đã có ý với cô. Ngày hôm nọ, nhân lúc bà chủ ra ngoài thì đưa ra yêu cầu đó với cô ấy. Từ Lệ Phương làm sao chịu làm những chuyện như vậy, dĩ nhiên cũng khó mà từ chối chống cự.

Người đàn ông yêu cầu mãi cũng đều bị từ chối, cuối cùng ngại quá thành nổi giận, uy hiếp Từ Lệ Phương, nói là nếu cô ấy không chịu nghe lời, thì sẽ để cho đám chủ nợ đó tiếp tục đến kiếm cô đòi nợ.

Từ Lệ Phương bị hù sợ quá, công việc cũng không dám làm tiếp nữa, đã bỏ chạy trong đêm tối từ căn nhà của người chủ đó, do không biết phải đi đâu, nên đành đưa con mình trốn ở nhà của ba mẹ.

Nhưng mà người chủ đó bản lĩnh cao cường, dám tìm đến chỗ ở của Từ Lệ Phương.

Về sau mấy chuyện xảy ra liên quan đến quầy hàng nướng gì gì đó, tất cả mọi căn nguyên đều bắt đầu từ chuyện lúc trước…

Người phụ nữ rủ rỉ nói, nước mắt không ngừng chảy ra, cuối cùng nói:
- Tôi suy nghĩ rồi, tôi không thể ở Lễ Hà nữa, sang sớm ngày mai tôi sẽ đưa con đi. Ở ngoài kiếm một công việc phục vụ gì đó để sống qua ngày, có thể nuôi dưỡng ba mẹ là được.

Nhưng mà điều tôi không thể nào yên tâm chính là ba mẹ của tôi.

Hôm nay, quầy hàng nướng của họ lại bị người ta đập phá, ba tôi còn bị người ta đánh, mẹ tôi khóc không ngừng, bèn nhờ tôi đến kiếm anh, nhưng bị ba tôi cản lại.

Họ không muốn kiếm anh chính là sợ gây phiền toái cho anh, nhưng mà quầy hàng nướng chính là kế mưu sinh của họ, da mặt của tôi dù sao cũng dày như bức tường từ lâu rồi, tôi không để ý dù phải cầu xin người ta một lần nữa…

Đâu gối của người phụ nữ liền cong lại quỳ xuống, Trần Kinh chưa từng gặp cảnh tượng này bao giờ, đỡ lấy người phụ nữ, sức của người phụ nữ lớn quá, không thể nào cản nổi cô ấy, chỉ còn cách để cô ấy quỳ xuống dưới đất…