Quân Sủng: Ông Xã Mưu Sâu Kế Hiểm

Chương 5




Lục Dĩ Thừa đợi cô thuận theo, chẳng qua là cô đang làm trò dục cự còn nghênh, chỉ là một cuộc mua bán mà thôi, nếu cô trực tiếp hơn một chút, có lẽ, anh sẽ suy nghĩ lại, từ đùa mà thành thật!

Hai tay Cố Nhất Nặc che ở trước ngực, ngăn cản anh xâm nhập, sức lực cách xa làm cho cô cảm thấy, sự phản kháng của cô yếu ớt biết bao.

Đây không phải là Lục Dĩ Thừa mà cô biết, anh ta tuyệt đối không đói khát đến mức này!

Bàn tay kia với vào trong váy của cô, kéo tầng ngăn cách cuối cùng xuống! Cố Nhất Nặc khép hai chân lại thật chặt!

"Lục Dĩ Thừa! Buông... Buông tôi ra!"

"Buông ra? Em muốn tôi buông ra sao? Hay là ở ngay tại đây, ngay lúc này, em muốn trở thành Lục Thái Thái của tôi? Hm?" Giọng nói giàu từ tính, đặc biệt là tiếng hm mang theo âm mũi nồng đậm, càng thêm phần lạnh lùng quyến rũ.

Cố Nhất Nặc thừa dịp anh không đề phòng, nhấc chân đá anh! Lục Dĩ Thừa không phòng bị, ăn ngay một đạp!

Anh cũng không đau đớn như trong tưởng tượng của Cố Nhất Nặc, thậm chí vẻ mặt cũng không có gì thay đổi, lui về phía sau một bước, ung dung chỉnh lại quần áo hơi xộc xệch của anh.

Giống như tất cả chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra, giống như người đàn ông cầm thú lúc nãy không phải là anh.

Thân mình Cố Nhất Nặc run rẩy không kiểm soát được, nếu cô không dựa vào thang máy, chỉ sợ sẽ xụi lơ trên mặt đất.

"Cho dù hôn sự này là ý của ông nội anh nhưng chúng ta vẫn có quyền lựa chọn, không phải sao? Ít nhất anh cũng có nhiều lựa chọn hơn tôi." Cô run rẩy nói.

"Có lẽ trước khi đính hôn còn có quyền lựa chọn, nhưng hiện tại thì không còn nữa."

Cố Nhất Nặc ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt trong veo mang theo rất nhiều phẫn nộ, còn có mấy phần hận ý.

Lục Dĩ Thừa liếc mắt, ánh mắt thoáng lạnh, đau đớn lúc này làm cho anh ý thức được cô thực sự không muốn.

Anh chưa bao giờ ép buộc phụ nữ, nhìn bộ dáng của cô, anh lại có mấy phần kích động!

Đến bây giờ, chưa có người phụ nữ nào có thể làm cho anh không thể khống chế được như vậy. Nếu vừa rồi cô không cự tuyệt mà còn tiếp nhận, không biết anh còn có thể khống chế được không hay vẫn sẽ tiếp tục làm tiếp?

Tuy rằng anh không làm gì, nhưng nhìn cô bây giờ càng giống như anh đã làm chuyện không bằng cầm thú. Ánh mắt nhìn dọc theo thân thể của cô, dừng ở đôi chân thon thả bên dưới bộ lễ phục nhỏ.

"A!" Cố Nhất Nặc kinh sợ kêu lên một tiếng, nhanh chóng kéo quần lót vừa bị anh kéo xuống lên.

Lục Dĩ Thừa giơ tay, tháo caravat ra.

Cửa thang máy mở ra, Lục Dĩ Thừa không đi ra, mà xoay người nhìn Cố Nhất Nặc, anh nhấc tay lên, Cố Nhất Nặc lập tức căng thẳng, đôi tay gắt gao che trước ngực.

Lục Dĩ Thừa khoác âu phục lên vai cô, ôm vai cô, đi ra khỏi thang máy.

"Ở đây đợi tôi, tôi đi lấy xe đến."

Cố Nhất Nặc đứng ở đó, nhìn bóng lưng của anh, trên bộ quần áo này có hương vị của anh, độ ấm hòa lẫn mùi hương nhàn nhạt của thuốc lá, vai bị tay anh chạm vào, cảm thấy không thoải mái.

Tất cả những thứ này lại không chân thật như vậy, làm cho cô cảm thấy thật bất lực.

Vừa rồi, suýt chút nữa anh đã cưỡng bức cô trong thang máy!

Cô cười khổ một tiếng, nước mắt khống chế không được mãnh liệt trào ra. Âm thanh động cơ khởi động vang lên, xe vòng một cái đến chỗ cô đứng, cô lập tức giơ tay lên lau nước mắt.

"Lên xe."

Hai chữ đơn giản, giống như là mệnh lệnh.

Cố Nhất Nặc mở cửa sau ra, ngồi ở ghế sau.

Lục Dĩ Thừa đánh tay lái, nhanh chóng chạy đi.

Ánh sáng từ những ngọn đèn đường giống như những ngôi sao chổi lướt qua, chiếu sáng khuôn mặt không cảm xúc của Cố Nhất Nặc.

Cả đoạn đường, không ai nói với ai câu nào, Lục Dĩ Thừa nhìn như đang chuyên chú lái xe, trong kính chiếu hậu thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ánh mắt của anh đang quan sát Cố Nhất Nặc ngồi đằng sau.

Âu phục to lớn khoác lên thân thể của cô, làm cô trông nhỏ bé hơn, môi hơi sưng lên, rất kiều diễm, không có son môi, lúc anh hôn cô cũng không ngửi được mùi phấn son nào cả.

Anh hạ cửa kính xuống, một cơn gió lạnh thổi vào, làm cho anh thoải mái hơn, cũng mới phát hiện, đến bây giờ anh vẫn chưa bình phục.

Xe đột nhiên ngừng lại, Cố Nhất Nặc lấy lại tinh thần, nhìn đường phố phồn hoa.

Nhà cũ của Lục gia ở ngoại thành, lái xe cũng mất ít nhất là hơn bốn mươi phút, chẳng lẽ, anh đột nhiên thay đổi chủ ý, không đưa cô đến đó sao?

"Đợi tôi." Vẫn là hai chữ ngắn gọn, vẫn là giọng nói không cho phép cự tuyệt này.

Ở góc độ này của Cố Nhất Nặc, chỉ có thể nhìn thấy anh xuống xe, không thấy được anh đi về hướng nào.

Cô thử mở cửa xe, phát hiện cửa xe đã bị khóa hết. Nếu có thể mở cửa xe, cô sẽ để mặc tất cả mà trốn xuống xe!

Mười lăm phút sau, Lục Dĩ Thừa đã trở lại, trong tay cầm theo vài cái túi giấy, còn có một tách cà phê nóng.

"Không biết em thích uống gì, tôi đành lấy một tách cà phê."

Cố Nhất Nặc nhìn tách cà phê kia, không vươn tay nhận lấy, không ngờ Lục Dĩ Thừa lại mua cà phê cho cô!

"Không thích uống cà phê?"

"Không thích!" Cố Nhất Nặc lập tức lắc đầu.

"Thích uống thứ gì?" Lục Dĩ Thừa bỏ cà phê qua một bên, vừa khởi động xe, vừa nhẹ giọng hỏi.

"Nước khoáng." Cố Nhất Nặc thuận miệng đáp.

"Thay bộ quần áo này đi."

Lúc này Cố Nhất Nặc mới phát hiện trong hai cái túi giấy đều là quần áo. Cô chỉ cảm thấy, máu trong người đều ngưng tụ lại!

Cô ở trong này, thay quần áo trước mặt anh? Tại sao cô phải nghe theo lời anh nói chứ?

"Không cần!" Cô trực tiếp cự tuyệt.

"Nếu em muốn mặc cái váy bị tôi xé rách đó xuất hiện ở Lục gia, tôi sẽ không bận tâm." Lục Dĩ Thừa chuyển hướng, ra ngoại thành xe cộ cũng ít hẳn đi, tốc độ đi xe cũng tăng lên.

Sau đó, anh không nhìn cô nữa, cũng không thèm nói chuyện.

Cố Nhất Nặc cẩn thận bỏ âu phục trên người ra, kiểm tra bộ lễ phục, quả nhiên phát hiện trước ngực có vài chỗ bị xé rách!

Cô cố gắng tránh ở sau xe, trong phạm vi ánh mắt Lục Dĩ Thừa không nhìn đến được, cởi lễ phục.

Lục Dĩ Thừa nhìn bộ lễ phục trên ghế sau, ánh mắt lóe sáng lên vài cái, dường như đang mỉm cười.

Cố Nhất Nặc thay xong quần áo, chỉnh sửa đầu tóc hơi rối lại một chút, anh mua một bộ đồ phong cách Chanel màu hồng, váy lá sen, cộng thêm một cái áo khoác nhỏ, mặc ở trên người cô, đặc biệt ngọt ngào.

Xe chạy nhanh trên đường rộng, hai người không nói chuyện, xe đi vào trang viên biệt thự trên đỉnh núi.

Cảnh tượng quen thuộc trước mắt làm cho Cố Nhất Nặc hơi căng thẳng.

Kiếp trước, sau khi cô có thai thì đến nơi này ở, đến trước khi sinh mới rời đi.

Lục lão gia là người duy nhất cô có thể dựa vào ở Lục gia, lúc cô vừa gả vào Lục gia, ông rất tốt với cô, nhưng sau này đại khái ông cũng thất vọng với cô.

Nhưng, sau khi cô có thai, vì để tránh cho cô xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ông nội đón cô đến đây, tự mình sai người chăm sóc. Tuy rằng, bọn họ không thân thiết như lúc đầu, giống như ông cháu ruột, cô vẫn rất cảm tạ ông nội đã chăm sóc cô.

Xe ngừng lại, Tôn tẩu cùng Tiểu Lưu tiến đến, cung kính nghênh đón Lục Dĩ Thừa trở về.

"Thiếu gia đã trở lại, Cố tiểu thư đâu ạ? Lão gia đã nhắc đến từ lâu, rốt cục thiếu gia đã trở lại." Tôn tẩu hòa ái hỏi.