Quân Sủng Thiên Kim Hắc Đạo

Chương 28: Nàng dâu nhà Thượng Quan




Lúc này An Linh Nguyệt mới gật đầu vừa lòng, kéo Vân Sở đến ngồi bên cạnh mình nói: "Thế này mới đúng chứ, phụ nữ nha, nhất định phải độc ác với đàn ông, nếu không bọn họ sẽ không biết sự lợi hại của chúng ta. Tiểu tử A Triệt này bị chính bà nội nó làm hư rồi, sau này con cần áp chế nó thật tốt, để tránh nó trở nên vô pháp vô thiên."

Vân Sở cười trả lời: ''Dì cứ yên tâm, anh ấy mà dám bắt nạt con, ta sẽ bắt anh ấy quỳ trên tấm ván giặt quần áo."

"Cái này đúng rồi, ha ha, nhớ lại những năm đó khi cha nó còn trẻ cũng không ít lần phải quỳ trên tấm ván giặt quần áo........."

"Thật sao thật sao? Dì, dì thật lợi hại nha, con còn phải học tập dì nhiều.........."

Thượng Quan Triệt nhìn hai người phụ nữ coi trời bằng vung này, có chút đau đầu. Ông trời ơi, có phải là anh sai lầm rồi không? Anh không nên mang nha đầu này về đây mới phải, biết rõ mẹ anh là người như vậy rồi mà, hiện tại lại đưa thêm một người đến đây thì chẳng phải cái gia đình này sẽ bị quậy đến tận trời sao.............

Cũng may, khi hai người phụ nữ đang muốn lật trời thì một giọng nói già dặn mà uy nghiêm truyền đến.

"Cháu ngoan đã trở về rồi sao? Đến đây, để bà nội ngắm nghía cẩn thận nào.............."

Nghe thấy vậy, An Linh Nguyệt vốn dĩ đang cười ha ha thì trở nên yên tĩnh, gương mặt một phút trước còn cười tươi nay lại trở nên vô cùng hiền thục, đứng dậy, đỡ bà lão vừa mới bước từ trên lầu xuống, cười nói dịu dàng: "Mẹ, sao người đi ra nhanh như vậy, con định một lúc nữa tự mình đi vào mời người đó........"

Bà lão liếc nhìn cô một cái, không vui nói: "Nếu mẹ còn không đi ra thì chẳng phải cháu ngoan của mẹ sẽ bị con dọa chạy sao."

"Khụ khụ, mẹ, làm sao có thể chứ, hôm nay A Triệt đưa Sở Sở về nhà ăn cơm mà." An Linh Nguyệt cười lấy lòng.

"Bà nội, thân thể có khỏe không?" Thượng Quan Triệt đứng dậy, đỡ lấy bên kia của bà lão, hỏi khéo léo.

"Vẫn là cháu ngoan của tôi còn suy nghĩ cho bà nội, thân thể bà cháu vẫn rất tốt, ha ha! Không phải là nói đưa cháu dâu của bà về sao? Đâu, cho bà nội nhìn một cái nào." Bà lão vỗ vỗ tay Thượng Quan Triệt, cười xúc động.

Vân Sở cũng đứng lên, nhìn bà lão mặc một bộ quần áo hoa màu xanh đứng giữa Thượng Quan Triệt và An Linh Nguyệt, mái tóc bạc trắng được buộc lại chỉnh tề, trên mặt đầy nếp nhăn, nhìn qua có thể nhận ra là một bà lão vô cùng khỏe mạnh. Vị này chính là bà nội của Thượng Quan Triệt sao? Trong truyền thuyết, người từng lấy một địch trăm, người từng vì ông nội Thượng Quan Triệt mà gây dựng được một đế chế riêng, là một tài nữ sao?

Về chuyện của Thượng Quan Triệt, thật ra Vân Sở cũng không biết nhiều lắm, điều duy nhất cô biết chính là anh có một bà nội vô cùng mạnh mẽ, còn có một bà mẹ xuất thân từ hắc đạo nhưng tính tình còn trẻ con. Còn về cha anh, có vẻ như là sĩ quan, chức vị lớn đến mức nào cô hoàn toàn không biết. Tuy nhiên với tình hình ngày hôm nay thì dường như cha Thượng Quan Triệt không có ở nhà............

Còn về Thượng Quan Triệt thì hiểu biết của cô lại càng ít ỏi hơn. Không phải là cô không muốn biết mà căn bản là cô không thể ra tay, anh ta giống như một cái mê cung, khiến cho người khác nhìn không thấu, đoán không ra.

Nghe thấy lời nói của bà lão, Vân Sở ngoan ngoãn cười nói với bà: "Cháu chào bà nội, cháu tên là Vân Sở, năm nay hai mươi tuổi."

Đừng trách cô lừa gạt người già, đây là do Thượng Quan đại thúc cứ cường điệu hóa lên, khiến cô nhất định không thể nói được tuổi thật của mình. Thật ra, 17 và 20 cũng không kém nhau bao nhiêu, hôm nay khi cô ra ngoài đã đặc biệt trang điểm cho bản thân, khiến bản thân nhìn qua có vẻ trưởng thành, chỉ cần biểu hiện tự nhiên một chút thì hẳn sẽ không bị nhìn thấu.

Bà lão nhìn Vân Sở từ trên xuống dưới, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của cô, dáng vẻ nho nhã lễ độ của cô, ngược lại cảm thấy rất vừa lòng.

"Ừ, quả là một đứa bé tốt, bà biết ngay là ánh mắt của cháu trai bà tốt hơn so với mẹ nó mà." Bà lão cười, cầm lấy tay Vân Sở nói: "Nếu Triệt nhi đã nhận định là cháu, vậy thì sau này cháu chính là nàng dâu của Thượng Quan gia rồi."

Thật ra thì bà nội Thượng Quan rất không vừa ý với cách sắp đặt của An Linh Nguyệt cho Thượng Quan Triệt. Theo ý bà, cháu trai của bà ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy, điều kiện lại tốt như vậy, muốn tìm kiểu phụ nữ gì mà chả được a? Tại sao lại phải đi xem mắt giống như thập niên 80 vậy, thật mất mặt.

Cho nên, khi biết Vân Sở là người Thượng Quan Triệt coi trọng, đương nhiên bà sẽ thích, cũng không cần quá để ý đứa bé này như thế nào, chắc chắn bà đồng ý rồi.

Nghe thấy lời nói của bà lão như vậy, gò má của Vân Sở hơi đỏ lên, cúi đầu nói: "Cảm ơn bà nội"

"Ha ha, đừng khách khí, đến đây, cho cháu cái này." Bà lão nói xong, lấy một cái vòng ngọc bằng phỉ thúy trong suốt óng ánh từ trên tay xuống, đeo vào tay Vân Sở, vừa đeo vừa cười nói: "Cái này nha, là tín vật đính ước mà năm đó lão già đưa cho bà. Vốn dĩ sẽ truyền lại cho con dâu bà, giờ sẽ truyền lại sẽ cháu dâu tương lai của bà, đáng tiếc là con dâu bà không được sự đồng ý của bà cho nên cái này sẽ giao cho cháu. Giữ gìn cẩn thận nhé!"

Vân Sở bị đoạn đối thoại này dọa sợ, hoảng sợ nhìn bà lão nói: "Cái này, cái này, cái này sao có thể, bà nội, người đừng khách khí, vật quí giá như vậy, cháu không thể nhận."

Vân Sở vội vàng đưa tay ra từ chối thì lại thấy bà lão nghiêm mặt, nghiêm túc nói: "Bà cũng không sống được vài năm nữa, chẳng lẽ cháu còn muốn lão bà này chết đi còn mang theo nó xuống mộ à?"

Vân Sở ngây ngẩn cả người, cuống quít muốn giải thích thì lại thấy Thượng Quan Triệt cười, kéo tay Vân Sở lại, để bà lão thuận lợi đeo vòng vào cổ tay Vân Sở.

Thượng Quan Triệt bình tĩnh nói: "Sở Sở, em cứ nhận đi, bà nội thích em nên mới đưa nó cho em, chúng ta đều là người một nhà, nếu như em từ chối thì chẳng phải rất khách khí sao."

Khóe miệng Vân Sở giật giật, nghĩ thầm, người một nhà với em gái anh thì có, ai là người một nhà với anh? Biết rõ cô chỉ là bạn gái giả mà còn bảo cô nhận món quà này. Không phải là cố ý để trong lòng cô lo lắng hay sao?

Tuy nhiên, cúi đầu nhìn cái vòng tay vô cùng tinh xảo trên cổ tay, trên chiếc vòng còn có độ ấm, trong lòng Vân Sở cũng rất thích. Chiếc vòng tay này, nhất định là một bảo bối..........

Nghe thấy lời nói của Thượng Quan Triệt, An Linh Nguyệt bĩu môi, có chút ủy khuất nói: "A Triệt nói đúng nha, Sở Sở, con cứ nhận lấy đi, lúc trước dì dùng mọi phương pháp cũng không được bà nội lấy nó mang ra tặng cho đâu đó."

Nghe thấy lời nói của An Linh Nguyệt, Vân Sở cố gắng nhịn để không cười, gật gật đầu: "Vâng, Sở Sở cảm ơn bà nội yêu thương."

Bà lão gật đầu vừa lòng: "Đều là người một nhà cả, cần gì phải khách khí, cháu nha, nhanh chóng kết hôn với Triệt nhi rồi sinh cho bà nội một đứa chắt trai thì bà nội vui lòng rồi."

Lúc này Vân Sở không thể nhịn được nữa, khóe miệng co rút mạnh, nghĩ thầm, những người này sao có thể như vậy nha, một người rồi lại hai người, ai cũng muốn cô sinh con cho Thượng Quan Triệt.

Đều là do tên khốn Thượng Quan Triệt này, không có việc gì lại đưa cô về nhà làm cái gì, cô mới mười bảy tuổi, sinh con sao? Cô vẫn chưa phát triển hoàn toàn đâu, sinh cái rắm!

Nhưng mà, mặc dù trong lòng vô cùng bất mãn, cô cũng chỉ có thể gật đầu: "Bà nội, người nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi, chờ đến ngày chắt trai người ra đời còn cần bà nội dạy dỗ nữa ạ."

Bà lão sao có thể không nhận ra ý nghĩa lời nói của Vân Sở, ngoài mặt thì đồng ý sinh con nhưng lại dùng một câu sống lâu trăm tuổi để cự tuyệt yêu cầu sớm kết hôn sinh con mà bà đưa ra.

Tuy nhiên, việc này cũng không cần vội, đây là lần đầu tiên cháu trai ngoan của bà mang cháu dâu về, bà còn rất nhiều thời gian để chú ý đến hai người bọn nó.

Bà lão gật đầu nói: "Chỉ có một đứa bé như cháu mới nói như vậy chứ bà nội già rồi, sống không được vài năm nữa đâu."

Vân Sở lập tức nịnh nọt: "Ai nói thế, bà nội vẫn còn khỏe mạnh như vậy, nhất định sẽ sống thật lâu. Nhìn bà có sức sống như vậy, nhìn qua không hề già chút nào, nếu đi ra ngoài dạo phố với cháu người ta sẽ tưởng bà là mẹ cháu đó......."

Vân Sở nói một câu nịnh bợ này khiến bà lão cười ha hả: "Đứa bé này miệng thật ngọt nha, không giống như mẹ Triệt nhi, là người nhiều tuổi rồi mà cứ như chưa trưởng thành vậy."

An Linh Nguyệt cúi đầu, có chút bất mãn nói thầm: "Mẹ, cái này gọi là ngây thơ chất phác, nếu cứ nghiêm túc như vậy thì sẽ nhanh già lắm đó ạ."

"Hừ. . . . . ." Bà lão trừng mắt liếc nhìn An Linh Nguyệt một cái, trong mắt tràn đầy nghiêm khắc. Dễ dàng nhận thấy, bà lão không thích người con dâu này lắm, nhưng Vân Sở có thể nhận ra được, trải qua nhiều năm tuy rằng giữa hai người vẫn còn có chút không thể dung hòa nhưng cũng đã tiếp nhận lẫn nhau rồi. Mặc dù trong lời nói có sự bất mãn nhưng lại mang theo một tia ấm áp.

Điều này, chính là cách gọi của người nhà.............

HẾT CHƯƠNG 28