Quan Thần

Chương 1287: Lấy tĩnh chế động




Hạ Tưởng lấy di động ra, vội vàng trịnh trọng xin lỗi Phó Tiên Phong, sau đó hắn đóng điện thoại nhìn Phó Tiên Phong cười:

- Công việc gấp quá nên cần gọi một cuộc điện thoại.

Phó Tiên Phong khoát tay:

- Với tôi còn khách khí làm gì?

Dường như nghĩ tới điều gì, hỏi thêm một câu,

- Không phải bởi vì việc cầu đường tỉnh Tương chứ?

Hạ Tưởng lắc đầu:

- Cũng không hẳn.

Quả thật chỉ có thể nói là không hẳn, bởi vì Trần Công Phương tuy nói là có liên hệ gián tiếp với cầu đường tỉnh Tương, nhưng hắn hiện tại phải xử lý chính là vấn đề Lâm Hoa Kiến.

Vừa mới khởi động máy liền nhận được điện thoại của Tăng Trác:

- Chủ nhiệm Hạ, Trưởng ban thư ký Đào có chuyện quan trọng muốn hướng anh báo cáo.

- Được, bảo anh ta nửa giờ sau đến văn phòng chờ tôi.

Hạ Tưởng vừa nghe giọng điệu của Tăng Trác biết có sự việc khẩn cấp, liên tưởng đến lời Phó Tiên Phong vừa nói, hắn chỉ biết, giờ cùng Phó Tiên Phong ngồi nói suông đã không còn thích hợp.

Thượng cấp bị cấp dưới tìm cách dụ dỗ chỗ nào cũng có. Người trong quan trường đều biết rằng, từ trước đến nay dưới huyện dụ dỗ thành phố, thành phố dụ dỗ tỉnh, tỉnh dụ dỗ trung ương, cũng là việc nhìn sắc mặt nhau mà làm. Từ xã đến huyện, nói dối hết bài này đến bài khác, một đường lừa đến tận Trung Nam Hải.

Thậm chí còn có việc cấp dưới đi thị sát xanh hoá, phía dưới huyện vì giả tạo diện tích xanh hoá, đưa ra bản đồ núi hoang nước xanh đầy hoang đường. Lấy trí tuệ người trong nước, sự tình hoang đường đến đâu cũng đều có, chỉ không thể tưởng tượng được, chứ không có gì làm không được.

Kỳ thật bình tĩnh mà xem xét, Lâm Hoa Kiến chỉ mượn tay hắn bắt Trần Công Phương. Trần Công Phương khẳng định cũng có chuyện. Nếu không, Lâm Hoa Kiến lá gan dù có lớn đến mấy, cũng không dám bịa đặt sự thật, vu cáo hãm hại một Phó thị trưởng.

Nhưng vấn đề là Trần Công Phương từng dùng tên thật tố cáo cầu đường tỉnh Tương, khẳng định có nội tình sâu bên trong. Hạ Tưởng còn vì cảm giác bị người lợi dụng mà phẫn uất.

Phó Tiên Phong thấy Hạ Tưởng gặp vấn đề khó khăn, liền nói:

- Nếu có việc cậu cứ đi trước...

Chủ tịch tỉnh Phó xếp hạng phó Tỉnh ủy thứ nhất, kỳ thật cũng có quyền hỏi đến vụ án ở Ủy ban Kỷ luật tỉnh, nhưng nếu Hạ Tưởng không nói ra, Phó Tiên Phong cũng sẽ không hỏi nhiều, nhất là thấy hắn có vẻ rất kiềm chế, hai là cũng vì tôn trọng Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng cũng biết nếu Phó Tiên Phong cuối cùng thông qua con đường bình thường cũng có thể biết được kết quả, khẳng định cũng sẽ có ý kiến đối với hắn, chần trừ một lát hắn cũng nói một chút:

- Trước khi tan tầm, Lâm Hoa Kiến tìm tôi, nói là nắm giữ chứng cớ vô cùng xác thực, yêu cầu bắt giam Trần Công Phương, còn nói Ủy ban Kỷ luật đã âm thầm điều tra Trần Công Phương hơn nửa năm... Tôi thấy quả thật Ủy ban Kỷ luật đã nắm giữ tài liệu tỉ mỉ xác thực, liền phê chỉ thị.

Mặt Phó Tiên Phong trong nháy mắt liền ngưng trọng.

Hạ Tưởng còn nói:

- Gần đây nhất lại vừa vặn thu được mấy thư tố cáo cầu đường tỉnh Tương, nhưng tôi trước đó cũng chưa có nghe qua Trần Công Phương từng dùng tên thật tố cáo Cầu đường tỉnh Tương!

Phó Tiên Phong dùng sức ngửa về phía sau, nặng nề mà tựa lưng vào ghế ngồi:

- Đối với tỉnh Tương mà nói, cậu với tôi đều là dân từ bên ngoài tới, đều không được hoan nghênh. Chủ nhiệm Hạ, anh khẩn trương trở về xử lý, trước tiên hãy dùng hết khả năng áp chế sự tình bắt giam Trần Công Phương, tốt nhất là sau khi thấy rõ phương hướng rồi mới lại ra tay.

Hạ Tưởng gật đầu, khi đi tới cửa, Phó Tiên Phong lại nói thêm một câu:

- Nếu cần tôi ra mặt, cứ nói một tiếng.

Những lời này nói được khá thành tâm. Hạ Tưởng nhìn Phó Tiên Phong vẻ mặt đầy bình tĩnh, lần đầu tiên trong lòng có chút chờ mong đối với Phó Tiên Phong. Sau đó, gật đầu một cái, hắn lại dứt khoát xoay người rời đi.

Hạ Tưởng đi rồi, Phó Tiên Phong một mình ở trong phòng ngây người một lúc lâu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Trở lại Tỉnh ủy, đèn văn phòng vẫn còn để sáng. Hạ Tưởng đẩy cửa đi vào. Đào Hà Giang, Tăng Trác đều ở đó, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, bất ngờ là Lương Hạ Ninh cũng ở đó. Điều đó chẳng những khiến hắn cảm thấy giật mình, trong lòng cũng nhất thời mà trầm xuống. Hắn biết sự tình so với trong tưởng tượng của hắn càng phức tạp hơn.

Vừa thấy Hạ Tưởng bước vào, mấy người đều đứng dậy đón chào. Hắn xua tay ra hiệu cho mấy người ngồi xuống, sau đó ngồi ở trên ghế, đầu tiên là nhìn Lương Hạ Ninh khẽ gật đầu, sau đó dừng ánh mắt ở Đào Hà Giang:

- Nói một chút về tình huống cụ thể đi.

Đào Hà Giang theo bản năng liếc mắt nhìn Lương Hạ Ninh một cái, Lương Hạ Ninh khẽ gật đầu:

- Hà Giang, cụ thể anh cứ nói trước đi, có quên chỗ nào, tôi sẽ bổ sung sau.

Đào Hà Giang cũng chỉ có thể bất chấp khó khăn nói:

- Chủ nhiệm Hạ, năm đó Cầu đường tỉnh Tương ở thành phố Thần Đông nhận xây dựng cây cầu Giao Giang, vừa mới xây xong thì đã bị một con thuyền đụng phải, kết quả cầu liền bị sụp, chết mất 7 người. Sau khi sự cố xảy ra, ở tỉnh phái ra một tổ điều tra. Sau khi điều đã cho ra kết luận, là doanh nghiệp xi măng cung ứng xi măng cho Thần Đông đã bị người động tay động chân, chất lượng kém, nguyên nhân không phải là do bên Đạo Kiều tỉnh Tương thi công. Sau khi kết luận được đưa ra, Trần Công Phương không phục...

Hạ Tưởng vừa nghe liền hiểu rõ mưu mẹo trong đó, nếu hắn đoán không sai, xi măng cung ứng là có quan hệ với Trần Công Phương, mà tổ điều tra sự cố kết luận rõ ràng khuynh hướng che đậy cho cầu đường tỉnh Tương, nói đúng hơn là, vu oan giá hoạ, thay cầu đường tỉnh Tương che giấu.

Quả nhiên, Đào Hà Giang tiếp tục nói:

- Sau khi lại tiếp tục điều tra, liền tra ra doanh nghiệp cung ứng xi măng Vương Hổ là em vợ của Trần Công Phương, cuối cùng Vương Hổ bị phán xử 10 năm tù, Trần Công Phương bị Đảng xự lý cảnh cáo!

Cuối cùng Trần Công Phương có động tay động chân vào trong đó hay không, Hạ Tưởng sẽ không thể dễ dàng kết luận, nhưng hắn hiểu được, đem một sự cố trọng đại như vậy đơn giản đỗ lỗi cho bên cung ứng xi măng đưa xi măng không đạt tiêu chuẩn, tuyệt đối là lừa gạt người thường. Bởi vì doanh nghiệp cung ứng xi măng, thì bên thi công tất nhiên sẽ có nhân viên kỹ thuật tiến hành kiểm tra, nếu không đạt có thể không chọn dùng, giống như mua đồ vật vậy, chất lượng xem qua không đạt có thể không cần tới.

Nếu không đạt tiêu chuẩn vẫn dùng để đổ bê-tông, Cầu đường tỉnh Tương cũng phải chịu trách nhiệm do quản lý không nghiêm.

Đương nhiên, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cấp nguyên liệu không đạt tiêu chuẩn, thép to biến thành nhỏ, đủ loại thi công, là thủ pháp thường dùng. Hạ Tưởng thật sự rõ ràng, hắn không có ý định đi chỉ trích thi công trong nước thường có những hiện tượng bất lương, chỉ có điều giữa mâu thuẫn của công trình cầu đường tỉnh Tương gặp sự cố và Trần Công Phương, khiến hắn mẫn cảm nhận ra một cái bẫy.

- Trần Công Phương không thừa nhận kết luận của tổ điều tra tỉnh, nói nguyên nhân căn bản là lực lượng kỹ thuật ở chỗ cầu đường tỉnh Tương không quan tâm, tầng tầng chuyển thầu, mới đưa đến ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, hơn nữa cầu đường tỉnh Tương rõ ràng lúc mua đã nói chỉ cần cấp xi măng loại thấp. Giờ cuối cùng lại bị cắn ngược lại một cái, nói thành là vấn đề là do bên cung ứng... Trần Công Phương không thuận theo cũng không buông tha, còn nói sẽ lên trung ương phản ánh vấn đề. Sự tình càng ngày càng lớn. Sau đó Trưởng ban Lương tự mình ra mặt làm công tác đả thông tư tưởng, Trần Công Phương mới ngừng lại. Tuy nhiên anh ta ngoài mặt không náo loạn, nhưng lại âm thầm mà gửi thư tố cáo khắp nơi.

Đào Hà Giang nói xong, lén lút lau mồ hôi trên đầu. Sự tình trước sau, hậu quả đã nói rất rõ ràng, nhưng trên thực tế, các lớp sâu phía sau lại không hề được làm rõ. Trần Công Phương và cầu đường tỉnh Tương ở phía sau sự cố sụp cầu, kỳ thật ở tỉnh Tương có hai thế lực đang tiến hành đọ sức. Đương nhiên, kết quả là cầu đường tỉnh Tương thắng lợi, Trần Công Phương thua, và phải làm vật hi sinh.

Vốn tưởng rằng sự tình sẽ dừng ở đây, sự cố sụp cầu cũng được đè ép xuống, vừa không có truyền thông gây ra chấn động, cũng không trở thành mồi lửa cho sự kiện chính trị. Nhưng không ngờ được, sau khi sự việc xảy ra được hơn nửa năm, lại bùng nổ, hơn nữa lại còn đưa vào tay Hạ Tưởng, Đào Hà Giang chỉ biết, có người muốn mượn thanh kiếm sắc của Ủy ban Kỷ luật, thẳng thừng đem sự kiện Trần Công Phương giải quyết "làm một mẻ, khoẻ suốt đời", khiến Trần Công Phương vĩnh viễn câm miệng. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Bình tĩnh mà xem xét, Đào Hà Giang không nghĩ Hạ Tưởng sẽ tự tay châm ngòi cho sự kiện. Bởi vì, một khi sự tình náo động lớn, về phương diện Ủy ban Kỷ luật sẽ đặc biệt bị động. Hơn nữa người của Ủy ban Kỷ luật, ai cũng không muốn động chạm tới. Đào Hà Giang âm thầm liếc mắt quan sát Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng vừa rồi còn lo âu từ từ đã khôi phục bình tĩnh, nghĩ thầm rằng đừng nhìn Hạ Tưởng tuổi trẻ, thật ra tâm tư khá trầm, nghĩ cũng phải, tâm tư không sâu sao có khả năng tuổi trẻ như vậy liền đảm nhiệm chức Ủy ban Kỷ luật tỉnh?

Ánh mắt Lương Hạ Ninh toát ra vài điều, cảm thấy cần phải giải thích vài câu, nên đã nói:

- Chủ nhiệm Hạ, lại nói tiếp, chúng ta cũng coi như bằng hữu, còn có Hà Giang, Tăng Trác, quan hệ cũng không tồi, tôi cũng liền nhiều lời vài câu...

Anh ta nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ là một màn đêm tối đen, sâu không lường được,

- Chủ nhiệm Hạ vừa tới tỉnh Tương, không hiểu rõ một vài nội tình ở tỉnh Tương cũng có thể hiểu được. Lúc ấy khi thảo luận về vấn đề quyết định xử phạt Trần Công Phương, tôi là người đưa ra ý kiến phản đối, tuy nhiên cuối cùng Đảng vẫn thông qua xử phạt cảnh cáo Trần Công Phương trong nội bộ. Nói thật, tôi cảm thấy ý kiến xử phạt, cũng đủ khẳng định kết luận của tổ điều tra chính phủ tỉnh...

Hạ Tưởng nghe ra những điều Lương Hạ Ninh vừa nói, chỉ nói đến chính phủ tỉnh không đề cập tới Tỉnh ủy, đã nói lên là về phương diện bộ máy chính phủ, có người muốn sửa trị Trần Công Phương, đồng thời cũng gián tiếp nói rằng, lực lượng hậu trường của cầu đường tỉnh Tương là ở chính phủ tỉnh.

Lương Hạ Ninh lời nói dừng ở đó, không hề nói đến việc Trần Công Phương bị Ủy ban Kỷ luật bắt giam, cũng là vì y là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, tuy nói cán bộ cũng có quyền đưa ra lời bình, nhưng Trần Công Phương đề cập đến nhiều tin tức, sự tình rất phức tạp, vẫn là ít nói cho thỏa đáng.

Nhưng lại không thể không nhiều lời, cũng là xuất phát từ góc độ Hạ Tưởng mà suy xét, thật tâm mà nói, Lương Hạ Ninh vẫn hy vọng Hạ Tưởng và anh ta đi cùng một đoạn đường, mà không phải cấp tiến hoặc tiêu cực.

Hạ Tưởng trầm mặc một lát, hỏi Đào Hà Giang:

- Hiện tại có liên hệ được với phó chủ nhiệm Lâm không?

- Vẫn tắt máy, chắc hiện giờ đã tới rồi Thần Đông.

Thần Đông cách thành phố Tương Giang không xa, cũng khoảng hai tiếng đi đường.

- Vậy chờ tin tức của phó chủ nhiệm Lâm

Hạ Tưởng dường như không có việc gì nữa đứng lên,

- Đã làm kinh động tới Trưởng ban Lương rồi, thật ngại quá. Hà Giang và Tăng Trác cũng vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Hả...

Lương Hạ Tưởng và Đào Hà Giang, Tăng Trác ngơ ngác nhìn nhau, Hạ Tưởng không áp dụng một biện pháp nào, chẳng lẽ là thật sự cam chịu để Lâm Hoa Kiến đùa nghịch sao? Hoặc là nói, Hạ Tưởng còn có chiêu gì phía sau?

Thấy Hạ Tưởng rất ung dung, Lương Hạ Ninh cũng không dám nói gì thêm nữa. Anh ta cho rằng Hạ Tưởng sẽ khẩn cấp mở một cuộc họp hội nghị thường vụ của Ủy ban Kỷ luật, và sẽ phái người đuổi theo Lâm Hoa Kiến, sau đó áp dụng một loạt biện pháp giải quyết hậu quả cho tốt, không ngờ Hạ Tưởng hoàn toàn buông tay, chẳng lẽ là ứng phó tiêu cực, mặc kệ Lâm Hoa Kiến ở Ủy ban Kỷ luật tiếp tục dối trên lừa dưới, cầm giữ đại cục?

Trong lòng Lương Hạ Ninh hiện lên chút thất vọng, chẳng lẽ nói, anh ta không thể tranh thủ kéo Hạ Tưởng về phía anh ta một lần sao?

Mọi người đi rồi, Hạ Tưởng ngồi một mình trong văn phòng, ánh sáng không ngừng rọi xuống, chỉ thấy khuôn mặt hắn có chút lạnh lùng và lãnh đạm.

Buổi sáng ngày hôm sau, tin tức chính thức truyền đến Thần Đông, Phó thị trưởng Trần Công Phương của Thần Đông bị Ủy ban Kỷ luật tỉnh bắt giam!

Tin tức lập tức khiến cho bên trong Tỉnh ủy không khỏi chấn động. Lẽ ra một Phó thị trưởng bị bắt giam cũng không tính là sự kiện gì lớn, hàng năm Ủy ban Kỷ luật tỉnh đều xét xử hơn 10 Phó giám đốc trở lên, nhưng ân oán giữa Trần Công Phương và cầu đường tỉnh Tương, mọi người đều biết.

Điện thoại trong văn phòng Hạ Tưởng dồn dập đổ chuông. Tăng Trác vẻ mặt ngưng trọng tiến vào báo cáo:

- Chủ nhiệm Hạ, Bí thư Trịnh mời anh qua một chuyến!