Quan Thần

Chương 1448: Cái gọi là tâm phúc




Tào Thù Lê không tham gia cuộc họp mặt, cô ấy đang sắp xếp lịch trình cho chuyến đi của Hạ Thiên Thành và Tào Vĩnh Quốc, mấy gia đình đoàn tụ, ở nhà đương nhiên không chứa nổi, cuối cùng Lý Thấm nài nỉ mãi, vì sự tiện lợi của đại gia đình, quyết định tất cả đều ở cao ốc Tề Thị.

Đương nhiên, đêm nay cô ta và Hạ Tưởng vẫn phải ở trong nhà.

Nhìn thấy mọi thứ quen thuộc trong nhà, rèm cửa hoa đinh hương, sô pha màu đỏ, đèn áp tường lấp lánh ngôi sao mặt trăng, nghĩ lại cũng đã mấy năm rồi không qua đêm ở nhà, trong lòng Tào Thù Lê dâng trào sự ngọt ngào và chua xót.

Gia đình là bến bờ ấm áp, tuy rằng đối với cô ta mà nói, Hạ Tưởng đi đến đâu, thì nhà sẽ bố trí ở đó, nhưng với cô thì, tuy rằng ở tỉnh Yến còn có vài căn nhà, nhưng căn nhà ở ký túc xá ủy ban Xây dựng là điểm khởi nguồn cho mơ ước của cô, cũng là nơi nảy nở tình yêu giữa cô và Hạ Tưởng, làm sao có thể quên được!

Lại thấy sau khi Hạ Tưởng về đến nhà, mệt mỏi không có tinh thần nằm lên ghế sô pha, thoáng chốc cô bỗng cảm giác trở lại với khoảng thời gian yêu đương ngọt ngào mà đơn thuần ngày trước, tự nhiên không khỏi ngượng ngùng mà mỉm cười.

Đối với Tào Thù Lê mà nói, kế hoạch lớn của Hạ Tưởng là một chuyện lớn, cô không quan tâm chính trị, cô chỉ quan tâm tâm trạng của Hạ Tưởng là tốt hay xấu, chỉ quan tâm sự trưởng thành của Hạ Đông có vui hay không, chỉ lo lắng sức khỏe của cha mẹ có tốt hay không, việc đọ sức trên chính trị, mặc kệ là sóng gió ở BắC Kinh, hay là lũ lụt ở Tương Giang, hay là gió thổi ở thành phố Yến, cô ấy đều không để tâm đến.

Bởi vì cô ta tin chắc rằng Hạ Tưởng người đàn ông mà cô ta yêu thương, có thể dễ dàng giải quyết bất cứ vấn đề khó khăn nào.

- Ngày mai mấy người bên bố anh khoảng 10 giờ đến, em để họ trực tiếp đến cao ốc Tề Thị.

- Ừ.

- Ngày mai mấy người bên ba em khoảng 11 giờ tới, cũng sẽ trực tiếp đến Cao ốc Tề Thị.

- Ừ.

- Đúng rồi, tối nay Thù Quân vốn muốn qua đây chơi, em không cho, sợ anh ta làm phiền anh nghỉ ngơi, ngày mai gặp nhau thì hay hơn…

- Ừ!

Cô bé Lê nói gì, Hạ Tưởng không chút nghĩ ngợi, tất cả đều đáp lại bằng một giọng khẳng định. Những việc trong nhà, Hạ Tưởng lười quan tâm, cô bé Lê nói thế nào là thế đấy, hắn chỉ muốn khoanh tay làm chủ. Bởi vì có quá nhiều việc lẩn quẩn trong đầu hắn, quá nhiều mối quan hệ cần phải xử lý cho thông suốt.

Cả một ngày hôm nay, hắn chủ động nhận được điện thoại của ba nhân vật quan trọng của tỉnh Ủy tỉnh Yến, trong đó bao gồm Chủ tịch tỉnh Cao Tấn Chu, Phó Bí thư Tỉnh Ủy Hồ Tăng Chu và Bí thư Thành Ủy thành phố Yến Vu Phồn Nhiên.

Ba người trên, trong kế hoạch của hắn, là lực lượng hoàn toàn có thể dựa dẫm được, lại cộng thêm Mã Kiệt hôm nay đi cùng suốt ngày, trên cả Hội nghị thường vụ Tỉnh Ủy, nắm chắc như thép bốn phiếu trong tay.

Hắn chủ động liên lạc gọi ra ngoài ba cuộc điện thoại, Trưởng ban tổ chức cán bộ Vương Bằng Phi, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Trương Kiềm, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tiếu Viễn Tâm.

Phạm Duệ Hằng dùng quyền lực lớn trong tay, lại thêm một phiếu phủ quyết, lại chuyên quyền độc đoán, ông ta muốn điều chỉnh nhân sự, nhất định không lách qua cán bộ Ban tổ chức được, nếu không, không hợp quy củ.

Đồng thời, cũng không qua mặt được Hồ Tăng Chu.

Nhưng nói đi phải nói lại, nếu như không phải hắn biết trước sự việc, có sách lược trở tay từ trước, ngay lúc Phạm Duệ Hằng lập tức lấy phương án điều chỉnh nhân sự ra, đồng thời tự biên tự diễn trước hội nghị công việc Bí thư, sau đó êm xui đưa lên hội nghị thường vụ, thì khả năng thông qua là một trăm phần trăm!

Bởi vì người mà Phạm Duệ Hằng điều chỉnh là thân tín của hắn, trước khi hắn mở miệng, Cao Tấn Chu, Hồ Tăng Chu, Vu Phồn Nhiên, bao gồm cả Khâu Tự Phong sắp đến nhậm chức, đều sẽ không chủ động ra mặt, dù sao cũng không dính dáng gì đến quyền lợi của bọn họ.

Chỉ cần sau khi hắn chủ động đề nghị, nể mặt hắn, các vị ủy viên thường vụ cấp quan trọng mới đồng loạt lên tiếng, mới hình thành một lực lượng mạnh mẽ và đầy quyền lực, hạn chế việc làm khư khư cố chấp của Phạm Duệ Hằng.

Do đó, thông báo bí mật của Đàm Quốc Thụy, đích thực đã tạo cơ hội trước cho Hạ Tưởng, cũng khiến Hạ Tưởng có một sự thay đổi ấn tượng đối với Đàm Quốc Thụy, đương nhiên, không thể chỉ vì chuyện này mà sẽ thân với Đàm Quốc Thụy.

Chỉ cần sự ủng hộ của bốn vị ủy viên thường vụ, tuy rằng trong đó còn có Chủ Tịch Tỉnh và Phó bí thư tỉnh Ủy, nhưng cũng không đủ sức chống lại hành động nhất mực cố chấp của Phạm Duệ Hằng, cần phải có nhiều tiếng nói hơn của các ủy viên thường vụ khác.

Dựa vào nguyên nhân trên, Hạ Tưởng mới chủ động gọi cho Vương Bằng Phi, Trương Kiềm và Tiếu Viễn Tâm, thật không ngoài dự đoán, thái độ của Trương Kiềm cũng coi như rõ ràng, thái độ của Tiếu Viễn Tâm thì ba phải cái nào cũng được, chủ yếu là thái độ của Vương Bằng Phi, hình như có chút do dự, khiến cho Hạ Tưởng một lòng lo lắng.

Nói cho công bằng, hắn cho rằng quan hệ của mình với Vương Bằng Phi cũng được, nhưng cũng biết, mối quan hệ giữa hắn và Vương Bằng Phi không bền lâu. Nhất là thời gian rời khỏi tỉnh Yến hơn một năm nay, liên lạc với Vương Bằng Phi càng ngày càng ít, người còn thì ân tình còn, người đi thì tình nghĩa bạc bẽo, rất bình thường, cũng có thể hiểu được, hắn không hề có ý chỉ trích Vương Bằng Phi điều gì.

Nhưng Vương Bằng Phi cứ lắc lư do dự khiến cho kế hoạch bao vây của Phạm Duệ Hằng tăng thêm biến số. Bởi vì vừa hay Vương Bằng Phi lại là Trưởng ban tổ chức cán bộ, nếu như Trưởng ban tổ chức cán bộ và Bí thư Tỉnh ủy một lòng với nhau, đã âm thầm ấn định phương án điều chỉnh từ trước, cũng sẽ tạo ra sức tấn công rất lớn trong cuộc họp của các bí thư.

Đương nhiên, Hạ Tưởng còn một con át chủ bài có thể đánh, bởi vì chỉ cần Cao Tấn Chu và Hồ Tăng Chu mỗi người một lý do lên tiếng phản đối, Phạm Duệ Hằng cho dù có nhất trí cùng Vương Bằng Phi, muốn thông qua hội nghị thường vụ cũng rất khó, không thể xem thường uy quyền của Chủ tịch tỉnh và Phó Bí thư tỉnh Ủy

Chỉ có điều… sự do dự ngoài ý muốn của Vương Bằng Phi, vẫn khiến cho Hạ Tưởng có chút thất vọng.

Nếu như tính luôn phiếu của Trương Kiềm, coi như trừ đi phiếu của Vương Bằng Phi và Tiếu Viễn Tâm ra, kế hoạch của hắn trên hội nghị thường vụ khởi điểm cũng có năm người ủng hộ rồi.

Vẫn chưa đủ nửa số.

Tiếu Viễn Tâm và Phạm Duệ Hằng thân với nhau, bên trong cũng có lý do, dù sao thì nếu như trưởng ban thư ký tỉnh Ủy và Bí thư tỉnh Ủy bất hòa với nhau, thì khỏi nghĩ đến việc thi triển công việc. Cho nên thái độ ba phải của Tiếu Viễn Tâm, phù hợp với dự đoán của Hạ Tưởng, cũng không khiến cho tâm trạng Hạ Tưởng tồi tệ lắm.

Trước khi Hồ Tăng Chu chuyển đi, còn có thể giúp hắn một tay ở tỉnh Yến, nhưng lệnh điều đi của Đàm Quốc Thụy đã ban xuống, cũng không còn quyền phát ngôn ở tỉnh Yến nữa, tuy nhiên cũng may, sau này Khâu Tự Phong sẽ nhanh chóng lên nhậm chức, sẽ lắp đầy chỗ trống của Đàm Quốc Thụy.

Tuy nhiên có lẽ Phạm Duệ Hằng sẽ đánh cuộc với thời gian, chỉ cần gã miễn cưỡng lèo lái trong cuộc họp làm việc các Bí thư, thông qua được phương án điều chỉnh nhân sự. Nếu như gã lại gấp gáp mở ra cuộc biểu quyết trong hội nghị thường vụ trước khi Khâu Tự Phong đến nhậm chức, nói không chừng còn thật sự có thể thực hiện được âm mưu của gã.

Vậy thì tiếp theo phải coi Diệp Thạch Sinh rồi, Hạ Tưởng nghĩ ngợi phán đoán, ngày mai sau khi tin tức được lan đi, ủy viên thường vụ tỉnh Ủy không có biểu hiện rõ ràng, ủy viên thường vụ do dự dao động, sẽ có mấy người cải tà quy chính, bởi cái ngoắt tay của Diệp Thạch Sinh, mà đến gia nhập một cách thành khẩn?

Nói thật lòng, Hạ Tưởng không có lòng tin lắm đối với sức ảnh hưởng của Diệp Thạch Sinh ở tỉnh Yến. Bởi vì năm đó lúc Diệp Thạch Sinh còn nhậm chức, thì đã nổi danh là Bí thư yếu đuối, hiện nay ông ta rời khỏi tỉnh Yến mấy năm, còn có mấy ai có lòng tin với ông ta nữa?

Nhưng ngày mai Diệp Thạch Sinh có thu hoạch như thế nào, hắn cũng không có dịp tận mắt chứng kiến. Người nhà sắp đến, hắn cần phải đón tiếp. Cũng may là Mã Kiệt nhiệt tình chủ động đề xuất đưa Diệp Thạch Sinh đi hết toàn bộ lịch trình, Diệp Thạch Sinh cũng gật đầu.

Hạ Tưởng suy nghĩ sự việc hết nửa ngày trời, đột nhiên cảm thấy hai tai yên lặng đi, sao không nghe tiếng của cô bé Lê nói liên miên bên tai nữa? Vừa ngẩng đầu lên mới không nhịn nổi cười, cô bé Lê cong người nằm trên giường, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Hạ Tưởng đắp chăn cho cô, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, sau đó đi ra phòng sách, gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ.

- Tôi vừa đến thủ đô, còn chưa ngủ, biết anh sớm muộn cũng gọi điện thoại đến.

Tống Triêu Độ quả nhiên khá hiểu Hạ Tưởng, luôn chờ Hạ Tưởng chủ động báo cáo tình hình.

- Nghe nói, chuyến đi nghĩ dưỡng của Bí thư Diệp rất vui vẻ?

Bất kể là Tống Triêu Độ, hay là nhân vật liên quan của thành phố Yến, đều có thói quen gọi Diệp Thạch Sinh là Bí thư Diệp, cũng là các xưng hô tôn trọng đối với thành quả mà ông ta có được trong thời gian còn đảm nhận chức Bí thư tỉnh ủy.

Tống Triêu Độ coi chuyến đi lần này của Diệp Thạch Sinh là chuyến đi nghĩ dưỡng, Hạ Tưởng lại biết rằng, Bí thư Diệp đi lần này, chỉ e khó mà nghỉ ngơi được, liền nói:

- Xảy ra chút biến cố, chuyến đi du lịch nghĩ dưỡng của Bí thư Diệp e rằng đã trở thành chuyến đi nhiều chuyện rồi… trước khi Bí thư Phạm đi, còn muốn động tay động chân.

- Tôi cũng đoán được Phạm Duệ Hằng không dễ gì nhẹ nhàng phẩy tay mà rời khỏi tỉnh Yến, nhất định cũng phải đem theo thứ gì đó, không phải danh tiếng, thì là thành tích chính trị, không phải thành tích chính trị, thì là thời cơ.

Tống Triêu Độ cười với giọng điệu tự tin vô cùng

- Mã Kiệt có thể giúp anh một tí, nhưng có hạn. Tin chắc rằng anh đã có biện pháp giải quyết.

Tống Triêu Độ không đảm nhiệm qua chức Bỉ thư tỉnh ủy ở tỉnh Yến, có thể mai phục giúp hắn, thêm một người ủng hộ như Mã Kiệt, đã là chuyện vui ngoài ý muốn rồi. Hạ Tưởng sẽ không kỳ vọng Tống Triêu Độ sẽ giúp gì thêm, leo đến nấc thang của hắn bây giờ, nếu như việc gì cũng nhờ người khác, cũng là biểu hiện của người thiếu năng lực.

Tống Nhất Phàm giật lấy điện thoại.

- Anh Hạ ơi, năm nay có phải anh không đến Bắc Kinh chơi với em không? Em biết anh làm quan lớn rồi, thế cũng lớn, người cũng lười biếng đi, nên cũng không để tâm đến em nữa, hừ!

Tống Nhất Phàm vừa nghe là một tràn những lời xả tức.

Lễ quốc khánh năm nay đừng nói là có thời gian đi với Tống Nhất Phạm, nói không chừng ngay cả thời gian đi với Liên Nhược Hạm cũng không có, công việc nhiều quá rồi, nhưng người ta tức giận đùng đùng, Hạ Tưởng có thể không để tâm, Tống Nhất Phàm chẳng cần biết là tức giận thật hay là tức giận giả, hắn nhất định cũng phải dỗ dành một chút, ai biểu Tống Nhất Phàm còn nhỏ chứ? Nhỏ chính là lợi thế, phải nhường nhịn một chút.

Cũng may là Hạ Tưởng sung sướng ở chỗ, những phụ nữ bên cạnh hắn đều dễ dỗ dành, không cô nào ngang tàn không nói lý lẽ.

Có sung sướng thì cũng có khổ đau, vừa dỗ dành xong Tống Nhất Phàm, điện thoại của Liên Nhược Hạm lại gọi đến, nói là Liên Hạ nhớ ba, Hạ Tưởng cũng không còn cách nào khác, đang định dỗ dành vài câu. Liên Nhược Hạm nghe thấy Hạ Tưởng tụ họp đại gia đình, đột nhiên nổi hứng, đòi dẫn Liên Hạ và Hạ Đông sáng mai đuổi đến thành phố Yến!

Hạ Tưởng muốn khuyên ngăn, Liên Nhược Hạm không cho hắn cơ hội, lập tức cúp điện thoại.

Được rồi, ai nói có nhiều phụ nữ thì hạnh phúc chứ, Liên Nhược Hạm nhìn thấy ba mẹ thì thôi, để nhạc phụ nhạc mẫu nhìn thấy, thì sẽ có chuyện gì đây? Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hạ Tưởng không khỏi nhức đầu.

Lại nghĩ đến cú điện thoại của Lục Minh, Hạ Tưởng hiểu ra liền cười, dự báo thời tiết nói, ngày mai trời trong xanh, là thời điểm cuối thu khí trời thoải mái khó có được.

Thời điểm tốt có thể tận hưởng cùng gia đình, có thể chia sẽ cùng bạn bè, nhưng Hạ Tưởng có rộng lượng có phong độ đến đâu, cũng không hy vọng sẽ chung vui dưới một bầu trời xanh cùng với những người muốn đạp lên vai hắn mà đi.

Chỉ mong lời nói của Lục Minh là sự thật, như vậy, Hạ Tưởng sẽ có thêm phần thắng.



Lục Minh cũng quả là người kì diệu, Hạ Tưởng thầm nghĩ, trên phương diện chính trị, không bao giờ thiếu nhân vật thúc đẩy vào thời khắc quan trọng, mà sau lưng những người có chức vị trên cao, cũng không thiếu cái gọi là tâm phúc sẵn sàng đạp mình xuống bất cứ lúc nào.

Thấm thoát, đã qua nửa đêm, Hạ Tưởng đừ đến mức mở mắt không nổi, ngày mai, về cá nhân mà nói, thì là đoàn tụ với gia đình vui vẻ thoải mái một hôm, về công việc mà nói, là một ngày quan trọng quyết định thắng thua của việc ra tay từ hai đầu một sáng một tối - Diệp Thạch Sinh và Lục Minh.