Quan Thần

Chương 151: Đền ơn cứumạng của anh




Chuyện này để nói sau đi. Dù nhận cũng có thể làm gì, quan to tình nghĩa giảm mà. Không nói chuyện này nữa, chuyện của Cao Kiến Viễn xử lý ra sao?

- Đồng ý điều kiện của y.

Hạ Tưởng không hề suy nghĩ đã nói. Lần trước hắn gặp Cao Kiến Viễn thì còn chưa đủ. Hắn phải chính thức làm quen và tạo quan hệ lâu dài với Cao Kiến Viễn, mà trước mắt cách ràng buộc tốt nhất là siêu thị Giai Gia.

Thực tế hắn cũng biết từ chối Cao Kiến Viễn là không thể. Cao Kiến Viễn không chỉ là con của Bí thư tỉnh ủy, hơn nữa tốt nghiệp một trường đại học hàng hiệu thì phải có đầu óc và tầm mắt. Cao Kiến Viễn thấy thứ tốt thì sẽ có đủ biện pháp có được nó, ít nhất lúc Cao Thành Tùng còn làm Bí thư tỉnh ủy thì không ai có thể chặt đứt tay của y.

Nếu không chặt đứt được thì không bằng bắt tay. Khi bắt tay thì phải giấu cẩn thận một chiếc kim châm độc mãn tính, mà đâm phải khiến đối phương khó có thể phát hiện. Chờ khi Cao Kiến Viễn hiểu ra thì chất độc đã làm y hối hận cũng muộn.

Chẳng qua Hạ Tưởng nói lại phải đường hoàng, có những bí mật hắn mãi không thể nói với ai khác:

- Cao Kiến Viễn là con của Cao Thành Tùng, chúng ta không thể nào từ chối y. Hơn nữa yêu cầu của y là lấy đất đổi cổ phần cũng là hợp lý. Hơn nữa liên minh với Cao Kiến Viễn thì sẽ có trợ giúp lớn đối với sự phát triển của siêu thị Giai Gia.

- Cao Kiến Viễn là con của Bí thư Cao? Mẹ ôi, anh nói sao lại lợi hại như vậy. Nghe nói rất nhiều người có lai lịch tranh đoạt miếng đất đó mà cũng không được.

Phùng Húc Quang hết kinh ngạc lại chuyển thành khó xử.

- Anh biết điều kiện của Cao Kiến Viễn không quá đáng, nhưng cổ phần của công ty bây giờ có chút vấn đề. Bởi vì đến bây giờ còn chưa có doanh thu nên các cổ đông khác không chịu đầu tư thêm, thậm chí có người muốn bán lại cổ phần. Anh nghĩ đến tương lai nhưng người khác không như vậy. Anh muốn mua đất nhưng các cổ đông khác không quá ủng hộ, cho nên mảnh đất kia anh phải lấy danh nghĩa cá nhân mà mua. Nếu trao đổi 10% cổ phần thì anh sẽ không có quyền khống chế cổ phần.

Tuy rằng không biết trong lịch sử Phùng Húc Quang giải quyết như thế nào, nhưng hôm nay Hạ Tưởng thấy cơ hội này thì sao có thể bỏ qua. Hắn nhìn Mễ Huyên, Mễ Huyên rất thức thời đứng lên bực bội nói:

- Anh cho là ai cũng muốn nghe các người tính kế người khác sao? Người xấu thì nói chuyện với nhau sau lưng tôi đó.

Tỏ vẻ khó chịu xong, cô khoát tay đi ra khỏi văn phòng:

- Tôi ra mua mấy thứ, đến lúc đó bảo Tổng giám đốc Phùng thanh toán.

Mễ Huyên vừa đi, Hạ Tưởng liền nói:

- Anh bây giờ còn bao cổ phần.

Phùng Húc Quang giơ tay lên nói:

- 58%.

Hạ Tưởng gật đầu nói:

- Vậy không bằng như thế nào, chuyển 5% cổ phần của em ra, anh chuyển 5% cổ phần, như vậy là đủ 10%. Anh còn lại 53% là được chứ gì.

Phùng Húc Quang vội vàng đứng lên nói:

- Anh nói chuyện với chú không phải có ý này. Chú đừng hiểu lầm.

Phùng Húc Quang như vậy làm Hạ Tưởng biết y rất gấp. hắn liền ấn đối phương ngồi xuống:

- Nghe em nói, đừng kích động. Em cũng không phải người làm chuyện tốt không lưu tên. Anh trực tiếp nói với Cao Kiến Viễn là cổ phần này có em bỏ ra một nửa, em muốn nhân cơ hội này làm bạn của y. Anh coi em như người giúp vui được không?

Nếu không thể lộ ra ý đồ của mình, Hạ Tưởng không thể không bỏ chút vốn liếng ra. Hắn lúc trước muốn 10% cổ phần chính là lưu lại chờ Cao Kiến Viễn ngoi lên sẽ dùng để ném đá dò đường. Không phải hắn không thích tiền mà hắn biết nhìn về tương lai. 10% cổ phần có thể thành công quan hệ với Cao Kiến Viễn. Trở thành bạn của Cao Kiến Viễn sẽ mang lại giá trị cao hơn 10% cổ phần này nhiều.

Thực ra mới đầu Hạ Tưởng vốn muốn bỏ ra cả 10%, nhưng nghĩ lại làm như vậy thì Phùng Húc Quang nhất định sẽ nghĩ nhiều, không ai tin có người sẽ ném tiền không cần. Lại nói trước dó Hạ Tưởng nghĩ chuyển nhượng 10% cho Cao Kiến Viễn thì sẽ cắt đứt quan hệ với Phùng Húc Quang, bởi vì hắn vẫn băn khoăn tại sao Cao Thành Tùng ngã mà Phùng Húc Quang vẫn không ngã, không biết Phùng Húc Quang có chỗ dựa và tâm cơ như thế nào? Chẳng qua sau khi tiếp xúc thì hắn mới biết cách xử sự của Phùng Húc Quang rất khôn khéo, đáng làm bạn. Vì thế hắn quyết định lưu lại 5% cổ phần, cũng có thể có lợi ích chung với Phùng Húc Quang.

Giữa bạn bè phải có cùng lợi ích để duy trì quan hệ.

Phùng Húc Quang có chút xấu hổ gãi đầu nói:

- Không đúng, cho dù chú muốn làm quen Cao Kiến Viễn, hy vọng về sau được y giúp thì cũng không nên bỏ cổ phần ra như vậy. Nói thật có phải là chú muốn giúp anh không?

- Được rồi, em thừa nhận em có tư tâm.

Hạ Tưởng muốn làm ra một điều mà không ai có thể bắt bẻ:

- Không ai không yêu tiền mà, chẳng qua em thấy siêu thị Giai Gia do anh khống chế cổ phần thì tốt hơn. Nếu không sau này phát triển mà anh không thể quyết định được thì sao? Anh cần đầu tư, cần mở chi nhánh, mở các cửa hàng ăn nhanh thì cũng không thể trực tiếp quyết định. Đương nhiên anh là anh của em, em nguyện ý bỏ ra 5% cổ phần để mua sự yên tâm cho anh.

- Mẹ nó chứ.

Mắt Phùng Húc Quang hơi ướt rồi ôm lấy Hạ Tưởng:

- Chú nói được, ân tình này thiếu chút nữa làm anh muốn khóc. Hai anh em ta không cần nói nhiều, về sau anh và chú không phân biệt. Của anh là của chú, đương nhiên ngoài chị dâu ra. Ngoài anh ra thì có lẽ chú cũng không thèm cô ấy.

Hạ Tưởng có chút cảm động mà vỗ vỗ tay Phùng Húc Quang:

- Hy vọng dưới sự dẫn dắt của anh siêu thị Giai Gia càng lúc càng phát triển, 5% của em cũng càng lúc càng đáng tiền.

Tào Thù Lê gọi điện tới hỏi Hạ Tưởng tối có ăn cơm không? Hạ Tưởng không chịu nổi sự nhiệt tình của Phùng Húc Quang nên cùng Mễ Huyên ở lại ăn với Phùng Húc Quang. Hắn liền bảo Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm bắt taxi về. Tào Thù Lê hỏi khi nào về thành phố Đan Thành, cô còn nói Liên Nhược Hạm cũng muốn đi. Hạ Tưởng thầm nghĩ mai cũng không có gì nên quyết định là mai.

Làm hắn có chút khó hiểu là bọn họ đi đâu thì Liên Nhược Hạm theo đến đó, khiến hắn không có thời gian riêng bên Tào Thù Lê, đúng là cái bóng đèn. Đương nhiên chắc có ý đồ gì đây, Liên Nhược Hạm chắc rảnh rỗi nên đi khắp nơi giải sầu.

Đúng là không hiểu rõ tính tình cô gái này. Hắn gọi về nhà nói mai sẽ về, bố mẹ hắn đương nhiên vui vẻ. Vừa lúc Mễ Huyên ở bên giục hắn đi nhanh lên nên hắn không có thời gian nói chuyện Tào Thù Lê với bố mẹ hắn.

Đang ăn thì Hạ Tưởng nhận được điện của Lý Hồng Giang. Lý Hồng Giang rất nhiệt tình mời Hạ Tưởng đi ăn và chơi tối, Hạ Tưởng từ chối và nói mình đang đi ăn với Phùng Húc Quang.

Nhắc đến Lý Hồng Giang, Phùng Húc Quang liền nói nhiều một chút. Y cũng có ấn tượng với Lý Hồng Giang, người không tệ, có năng lực và biết chui. Chẳng qua có một điểm làm người ta thấy Lý Hồng Giang là người có chút thủ đoạn và quá thích thăng quan.

Nói đến thăng quan thì Hạ Tưởng mới nhớ hôm nay khi gặp Tào Vĩnh Quốc quên không nhắc tới Lý Hồng Giang. Lý Hồng Giang thích thăng qua là việc tốt. Mỗi người đều có một khát vọng, có khát vọng sẽ có nhược điểm. Người không có khát vọng mới là người khó đối phó nhất.

Bữa cơm ăn khá lâu, Phùng Húc Quang và Hạ Tưởng nói chuyện việc cải tiến siêu thị, Mễ Huyên lại nói chuyện mở chi nhánh. Ba người vừa ăn vừa nói chuyện đến tối muộn mới xong.

Trước khi đi, Phùng Húc Quang có men say bắt chặt tay Hạ Tưởng mà nói:

- Anh không có anh, chị, em gì cả. Chú về sau chính là em ruột của anh, còn gần hơn vợ anh.

Hạ Tưởng đẩy y mà nói:

- Đừng có hơi tí là lấy chị dâu ra làm ví dụ. Có phải là anh có ý kiến với chị dâu?

Mễ Huyên trừng mắt nhìn trêu chọc:

- Là một người đàn ông thành công thì chán ghét người trong nhà là bình thường. Chẳng qua tôi thấy Tổng giám đốc Phùng theo đuổi cảnh giới là ngọn cờ hồng không ngã, lá cờ mãi tung bay đúng không?

Phùng Húc Quang dựa vào men rượu nên nhìn chằm chằm vào Mễ Huyên:

- Giám đốc Mễ sao thế, tôi nhìn cô mà thấy như cởi mở như vậy, có phải là thiếu một người quản cô không?

Hạ Tưởng thấy hai người chuẩn bị tranh cãi nên vội vàng ngắt ngang:

- Mễ Huyên, chúng ta chào Tổng giám đốc Phùng đi. Về sau còn có cơ hội gặp mà, về sau tiến triển như thế nào thì cũng được, nhưng bây giờ trước mắt tôi mà? Đừng có nói nhiều, bây giờ muộn quá rồi.

Ý của Hạ Tưởng là hai người đừng liếc mắt đưa tình quá như vậy chứ? Hắn không phản đối, không ủng hộ, nhưng về sau đừng không thèm để ý đến hắn là được. Phùng Húc Quang cười ha hả xua tay rời đi.

Mễ Huyên nhìn chằm chằm Phùng Húc Quang rời đi rồi thở dài nói:

- Nói thật với Hạ Tưởng, Tổng giám đốc không phải loại tôi thích. Ánh mắt của tôi giống cô bé Lê.

Hạ Tưởng giả vờ không nghe thấy:

- Land Rover, xe Land Rover của tôi ở đâu? Đừng có mà mất, nếu không tôi làm trâu ngựa cả đời cũng không trả nổi.

Hạ Tưởng đưa Mễ Huyên về Tào gia thì biết Liên Nhược Hạm đã về khách sạn, hắn liền hẹn Tào Thù Lê là sáng mai sẽ tới đón cô.xx đã vêề

Về khách sạn, Hạ Tưởng vừa định mở cửa thì Liên Nhược Hạm đã đứng trước cửa phòng nhìn hắn, tất nhiên là chờ hắn. Nhớ đến chuyện tối qua hắn lại xấu hổ. Liên Nhược Hạm bây giờ mặc chiếc váy ngủ in hình nhân vật hoạt hình mặc dù không quá bại lộ nhưng trời tối có mỗi hai người nên Hạ Tưởng phải nói:

- Có việc thì nói ở ngoài này đi.

Liên Nhược Hạm có vẻ không vui nói:

- Hôm qua to gan lắm cơ mà, giả vờ nhát gan.

Lời cô nói luôn châm chọc nhưng lại khiến người ta suy nghĩ miên man. Hạ Tưởng đành phải bước vào phòng cô rồi đột nhiên vỗ tay:

- Đúng rồi, tôi giúp cô kiểm tra có gián không nhé?

Liên Nhược Hạm không nói gì mà khoanh hai tay đứng bên. Hạ Tưởng liền cúi người nhìn quanh một lúc, hắn mới thở hổn hển nói:

- Chắc có thể cam đoan về cơ bản là không có gián. Nhưng nếu chẳng may có thì cô có thể dịu dàng bảo nó rời đi. Gián dễ nói chuyện mà.

Liên Nhược Hạm cười hì hì nói:

- Tôi không phải là gián nên sao biết nói tiếng của nó, nhưng có lẽ anh có đó. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Cuối cùng cũng lộ ra một tia đáng yêu, không tin cô giả vờ lạnh lùng hơn tôi? Hạ Tưởng thầm mắng vài câu. Hắn đang định về phòng thì nghe Liên Nhược Hạm ấp úng nói:

- Mai đến nhà anh, tôi, tôi có nên ăn mặc nghiêm túc một chút không?

Hạ Tưởng có chút sửng sốt:

- Không cần, cũng không phải là đến gặp lãnh đạo mà. Hơn nữa cô là bạn cô bé Lê, cứ giả vờ như mọi khi là được. Hơn nữa đừng có mà tính kế ở nhà tôi nếu không tôi giận là đuổi cô về đó.

- Biết rồi.

Liên Nhược Hạm hiếm khi ngoan như vậy. Chờ Hạ Tưởng đi tới cửa, cô lại oán giận nói một câu:

- Anh sao lại về muộn như vậy. Nếu về sớm thì có thể đi rửa xe, xe bây giờ bẩn quá rồi.

Hạ Tưởng cũng mệt không muốn đáp lời cô, về phòng là lăn ra ngủ.