Quan Thần

Chương 1541: Chờ đợi một cơ hội




Màn đêm buông xuống thành phố Lỗ, ánh đèn rực rỡ, phồn hoa như cũ.

Trong phồn hoa, là ly hợp buồn vui và sung sướng của những người dân bình thường, còn sau sự phồn hoa, lại là mưu đồ của người trong chốn quan trường. Trên thực tế, người người muốn vào quan trường, có khi người trong quan trường ngược lại không sống thoải mái được như dân chúng tóc húi cua.

Hạ Tưởng về đến nhà, nằm nghiêng trên ghế thật thoải mái. Về cơ bản, ngoại trừ tin tức ra, những chương trình TV khác hắn sẽ không xem, thà đọc thêm sách còn hơn xem mấy phim truyền hình tạp nham.

Các chuyên gia nghiên cứu, TV là công cụ hữu lực mạnh nhất tạo ra số đông nhóm người IQ thấp, không láo chút nào, bởi vì khi xem TV, đại não không cần suy nghĩ, cơ thể ngừng hoạt động, bị các tình tiết thật thật giả giả trong phim truyền hình điều khiển cảm xúc, trong lúc khóc khóc cười cười, thời gian cứ vậy trôi đi, cuộc sống cứ vậy mà lãng phí, nghĩ lại, chẳng thu hoạch được gì.

Đối với thành phố Lỗ bề ngoài yên ả nhưng lại có dòng chảy ngầm bên trong, trong lòng Hạ Tưởng biết rõ, rằng nhất định sẽ có nhiều mặt thế lực đang thường xuyên tiếp xúc và hòa hợp, cũng rõ Tôn Tập Dân đang tích cực lôi kéo ba vị Phó chủ tịch tỉnh quan hệ mật thiết với Hà Giang Hải trong bộ máy chính quyền tỉnh, còn rõ Hà Giang Hải còn đang gặp gỡ riêng tư với Lục Hoa Thành, thậm chí càng rõ Hà Giang Hải còn mời Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Lỗ Hòa Cải Lợi. Nhưng Hòa Cải Lợi từ chối không đi, tỏ rõ thái độ sẽ không tham dự vào đó.

Tuy nhiên, Hà Giang Hải vẫn mời được Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật thành phố Sử Thương Hữu.

Một loạt những hành động của Hà Giang Hải cùng với việc muốn đạt được mục đích gì, không cần nói cũng biết, là muốn trừ khử Đới Kế Thần, cho dù không đẩy Đới Kế Thần vào chỗ chết thì cũng muốn mượn cái chết của Trần Thu Đống phủ định toàn bộ Đới Kế Thần, tóm lại, Hà Giang Hải là muốn hạ độc thủ, bởi vì y tức giận rồi.

Từ Quận Hạ Mã đến thành phố Lỗ, trên đường gặp nhiều kẻ tức giận rồi, Hạ Tưởng không hề sợ thủ đoạn của Hà Giang Hải.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không phóng đại cho rằng Hà Giang Hải không đáng nhắc tới, mà ngược lại, Hà Giang Hải là một trong những đối thủ mạnh nhất của hắn.

Dĩ nhiên, Hà Giang Hải không có trí tuệ chính trị hơn người bằng Diệp Thiên Nam, cũng không xuất thân thế lực gia tộc như Phó Tiên Phong, nhưng chớ quên, hiện tại trên khu vực tỉnh Tề, Hà Giang Hải không những có thể vung tay múa chân, hơn nữa, ở tỉnh Tề, y còn có thể hô mưa gọi gió.

Đạo lý rồng mạnh khó đè đầu rắn địa phương luôn chuẩn xác ở mọi nơi, nước Mĩ hùng mạnh đánh thắng Iraq nhỏ yếu, nhưng lại có thể thế nào? Đóng quân ở Iraq mấy năm, còn không phải không được gì đã rút, cuối cùng chán nản kết thúc, bởi vì trên lãnh thổ của người khác, có hùng mạnh đi nữa suy cho cùng cũng là kẻ nơi khác đến.

Nếu đem thế lực địa phương của Diệp Thiên Nam ở tỉnh Tương so sánh thành một cây đại thụ, vậy thì thế lực địa phương của Hà Giang Hải ở tỉnh Tề chính là một ngọn núi cao, đại thụ có cây lớn rễ sâu cũng có khả năng bị người khác nhổ tận gốc. Nhưng núi lớn, ai cũng không đẩy ngã được.

Ngu công dời núi chỉ là truyền thuyết, lại nói, Hạ Tưởng cũng không nghĩ qua việc phải đẩy dời núi lớn, đó là tư duy ngốc nghếch không sáng suốt. Nếu núi lớn chặn đường đi, có rất nhiều cách có thể đạt được mục đích, dời núi đi là cách làm ngu xuẩn nhất.

Mà Hạ Tưởng chưa bao giờ là một kẻ ngu xuẩn.

- Em thấy, anh là một kẻ ngốc.

Đang suy nghĩ ngây cả người thì Tào Thù Lê đẩy hắn một cái, cười mắng một câu:

- Anh thừa nhận hay không thừa nhận?

Sao lại thành kẻ ngốc rồi, Hạ Tưởng hơi buồn bực, bèn rất không vui đáp lại:

- Anh là kẻ ngốc, em chính là vợ của kẻ ngốc.

Tào Thù Lê cười ngặt nghẽo:

- Anh cũng quá lòng dạ hẹp hòi, một chút cũng không mắng được, em mắng anh một câu, anh trả lại hai câu, có biết điều không vậy?

- Em mới không biết điều, mới lên đã mắng người ta ngốc, anh ngốc ở đâu nào?

Hạ Tưởng vẫn không phục, tiếp tục đáp trả lại.

- Vâng, tự anh xem xem.

Tào Thù Lê lấy tay chỉ tay áo của Hạ Tưởng.

- Anh tự nói xem, anh mà không ngốc, còn có ai ngốc?

Hạ Tưởng cúi đầu nhìn, không nhịn nổi cười, trên tay áo có ba hạt gạo, có hạt gạo cũng cho qua đi, lại còn kẹt đúng vào khuy áo, thật sự rất buồn cười.

Tuy chỉ là chi tiết nhỏ không đáng kể, nhưng cứ nghĩ đường đường là một Phó bí thư Tỉnh ủy, lại lôi thôi lếch thếch như vậy, nếu bị người khác phát hiện, thực sự sẽ trở thành trò cười, hắn đành cười ha ha:

- Ngốc thì ngốc một chút được rồi, dù sao, kẻ ngốc đều sẽ có một người vợ thông minh.

Cười nói mấy câu, tâm trạng Hạ Tưởng thoải mái hơn nhiều, dứt khoát không nghĩ những chuyện phiền phức nữa, núi lớn có cao đi nữa, xe đến phía trước nhất định có đường đi, ngày mai chắc chắn sẽ có một chuyển biến không nhỏ.

Ngày mai là ngày mai, đêm nay nhàn nhã cái đã.

Tào Thù Lê hiểu được sự háo hức trong mắt của Hạ Tưởng, hiểu ý cười một cái rồi đi tắm, Hạ Tưởng vừa cầm điện thoại lên, đang định tắt máy thì điện thoại lại vang lên chẳng đúng lúc.

Nhìn số gọi đến, không nghe lại không được, là Cổ Ngọc.

Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng thật sự rất khâm phục điện thoại Cổ Ngọc gọi đến đều vào những lúc thích hợp nhất, mỗi lần đều có thể đúng vào thời cơ tốt nhất Tào Thù Lê không có bên cạnh, không phục không được.

- Chao ôi, Hứa Quan Hoa gần đây thần hồn điên đảo, có phải do anh gây ra không? Nghe nói cậu ấy yêu rồi?

Cổ Ngọc vừa nghe đã chất vấn một tràng.

Cổ Ngọc hôm qua về Bắc Kinh rồi, có chút việc nhỏ phải xử lý, Nghiêm Tiểu Thì cũng cùng về. Giới thiệu Hứa Quan Hoa và Tùng Phong Nhi quen nhau, là chủ ý của Hạ Tưởng, nhưng người lo liệu cụ thể lại là Nghiêm Tiểu Thì.

Không nghĩ Nghiêm Tiểu Thì lại giấu Cổ Ngọc, âm thầm thúc đẩy việc này, cũng thú vị, Hạ Tưởng nghĩ ngợi, không nhớ hắn đã bảo Nghiêm Tiểu Thì giữ bí mật, sao lại khiến Cổ Ngọc không biết gì cả?

Tùng Phong Nhi tuy từng có một quá khứ bất hạnh, nhưng cách đối nhân xử thế của cô cũng có chỗ đáng khen, mấy năm qua, một lòng trợ giúp Tiếu Giai làm ăn, đã rèn luyện thành một người phụ nữ làm ăn trưởng thành và đầy sức quyến rũ. Tình cảm cá nhân của cô vẫn cứ trống rỗng, vốn nghĩ xác định chủ ý độc thân, nhưng Hạ Tưởng vẫn mong muốn tác hợp cô và Hứa Quan Hoa.

Hứa Quan Hoa cần một người con gái tốt có năng lực giúp đỡ y, mới có thể tiếp tục số làm quan, sự nghiệp tấn tới, còn Tùng Phong Nhi cũng cần một chốn về đàng hoàng, nếu không, một người con gái đẹp sở hữu tài sản to lớn, ở đất Bắc Kinh, cuối cùng sẽ dẫn đến chuyện thèm thuồng nhỏ dãi của bọn hổ lang.

Nghiêm Tiểu Thì cũng có chút trình độ, Hạ Tưởng còn lo rằng không dễ lay động, không ngờ Nghiêm Tiểu Thì vừa ra tay, Tùng Phong Nhi liền đồng ý gặp mặt Hứa Quan Hoa. Vừa gặp mặt, Hứa Quan Hoa đã vô cùng hài lòng với Tùng Phong Nhi, lập tức tỏ ý mong muốn tiến xa hơn một bước.

Là người chính trực không hiểu lòng con gái như Hứa Quan Hoa, biểu hiện vội vàng của y là có thể hiểu được, suy cho cùng Tùng Phong Nhi quá ưu tú.

Tùng Phong Nhi hơi mất tự nhiên một chút… rồi đồng ý.

Hứa Quan Hoa không kiềm chế được, trong lòng vô cùng cảm kích Hạ Tưởng. Y không hề biết, Tùng Phong Nhi sở dĩ đồng ý gặp y, hơn nữa lại bằng lòng tiến xa hơn bước nữa với y, thực ra tất cả đều là vì Hạ Tưởng.

Ngay đến Hạ Tưởng cũng không rõ điều bí ẩn bên trong…

Lúc Nghiêm Tiểu Thì nói đến chuyện giới thiệu Hứa Quan Hoa làm quen, Tùng Phong Nhi một mực từ chối, cô không tin đàn ông, cũng không muốn lấy chồng. Nhưng Nghiêm Tiểu Thì là một cô gái vô cùng thông minh, cô biết trong lòng Tùng Phong Nhi trước sau bận tâm đến Hạ Tưởng, tuy không có hy vọng xa vời với Hạ Tưởng, nhưng lại là sự gửi gắm vĩnh viễn trong tận sâu con tim cô.

Trong lòng người con gái đều có một đóa hoa tình yêu đẹp đẽ, chỉ nở vì một người đàn ông, hơn nữa chỉ nở một lần!

Nghiêm Tiểu Thì liền nói với Tùng Phong Nhi một câu, vừa dứt lời, Tùng Phong Nhi đã thay đổi chủ ý.

- Hứa Quan Hoa là một người đàn ông đáng tin cậy, chẳng những đáng tin trong cuộc sống, trong sự nghiệp, cũng là người bạn đáng tin nhất trong quân đội của Hạ Tưởng!

Tùng Phong Nhi liền mang theo sự bận tâm vĩnh viễn đối với Hạ Tưởng, gặp mặt Hứa Quan Hoa. Vừa gặp mặt, cũng thật sự giống Nghiêm Tiểu Thì đã nói, Hứa Quan Hoa chính trực, sáng sủa, là một người đàn ông tốt hiếm thấy trong quan trường.

Tùng Phong Nhi cũng hiểu ý Hạ Tưởng vì cô mà giới thiệu Hứa Quan Hoa, một người đàn ông đáng tin đối với một người con gái mà nói, là tài sản có thể gặp mà không thể đòi hỏi nhất trong cuộc đời, Hạ Tưởng tuy không nói gì cả, thậm chí việc lớn như giới thiệu Hứa Quan Hoa, cũng chỉ ủy thác cho Nghiêm Tiểu Thì ra mặt, nhưng cái gì hắn cũng rõ, hắn chỉ muốn mượn việc này để bày tỏ nguyện vọng hy vọng cô được hạnh phúc cả đời.

Tùng Phong Nhi ngoài mặt thì cười, trong lòng rơi lệ, cuối cùng vẫn kín đáo chấp nhận đề nghị tiến xa thêm bước nữa của Hứa Quan Hoa, Hạ Tưởng hy vọng cô hạnh phúc cả đời, cô nhất định phải hạnh phúc, nếu không, sẽ không xứng đáng với lòng tốt của hắn.

Từ nay về sau, Tùng Phong Nhi sẽ chôn sâu vào đáy lòng người đàn ông ảnh hưởng đến cô hơn nữa là tất cả vận mệnh cuộc đời cô, không bao giờ nói ra ai, cũng không nhắc tới nữa, chỉ vì một lần rung động khắc cốt ghi tâm nhất trong cả cuộc đời, cô không được chùn bước, phải vì sự chúc phúc của hắn mà hạnh phúc!



Hạ Tưởng giao phó Nghiêm Tiểu Thì làm việc này, xem như nhờ đúng người, nếu giao cho Cổ Ngọc, không thể nói nhất định làm hỏng, nhưng tuyệt đối không ra tay thuận lợi như Nghiêm Tiểu Thì.

Nghiêm Tiểu Thì cũng không phải người con gái bình thường, cô suy nghĩ trong sáng mà hoạt bát.

- Dường như chẳng có liên can gì đến anh, chẳng phải nói Nghiêm Tiểu Thì giật dây từ trong sao?

Hạ Tưởng giả vờ không rõ.

- Đừng có pha trò với em, suy nghĩ của anh, em có thể không hiểu sao? Đừng cho rằng em là con ngốc, hừ, cái gì em cũng biết hết.

Cổ Ngọc nửa giận nửa đùa nói một câu, rồi tắt máy.

Cổ Ngọc thật không có ý hỏi tội, cô chỉ là tò mò, hơn nữa cô tuy tự xưng không phải là con ngốc, thật ra cô không giữ được tâm sự, đâu sẽ nghĩ lung tung bên trong còn có điều bí ẩn gì đó?

Qua một đêm tình xuân phơi phới, sáng sớm hôm sau, mặt trời không thấy đâu, không ngờ là ngày âm u, hơn nữa còn chưa đến Tỉnh ủy, đã mưa phùn lất phất.

Đối với nhà thơ mà nói, ngày mưa lắm ưu sầu, đối với quan chức mà nói, mưa hay không mưa cũng chẳng khác nhau là mấy, dù sao cũng ngồi trong văn phong, đi gần có người cầm ô, đi xa có người lái xe, gió thổi không tới, mưa ướt không nổi.

Không lâu sau, trời mưa to. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hôm nay vừa may là thứ ba, không nhiều việc, lại mưa to, công việc có thể để lại sau thì để, thế là trong tòa nhà Tỉnh ủy, yên tĩnh hiếm thấy, xe cộ tới lui rất ít, các Phó chủ tịch tỉnh bình thường bận rộn nhất, cũng đa phần trốn trong văn phòng, không ra ngoài.

Hà Giang Hải hôm nay vốn dĩ muốn xuống một thành phố phía dưới thị sát công việc, thấy mưa to, bèn hủy bỏ chuyến đi, dù sao cũng chỉ là một lần đi lướt qua, đi hay không đi cũng như nhau.

Trong cơn mưa đầu hạ mỗi lúc một to, Tỉnh ủy tỉnh Tề rơi vào sự yên bình khó có, dù rằng ai cũng biết, bây giờ là sự yên bình trước khi mưa to gió lớn đến, bây giờ càng yên bình, khả năng mưa gió càng dữ dội.

Nhưng điều mà họ đều nghển cổ đợi là, yên bình, trước nhất sẽ từ đâu phá vỡ?

Buổi chiều, mưa càng to, hơn 4 giờ chiều, vì trời âm u quá mức, giống như màn đêm sắp buông xuống vậy, không ít người đợi cả ngày, thấy yên bình như trước, đều cho rằng có lẽ hôm nay hết trò rồi, không có chuyện gì xảy ra rồi.

Song, ngay lúc cách thời gian tan tầm chưa đến một tiếng, đã xảy ra chuyện…