Quan Thần

Chương 1765: Mặt trái




Một lời vừa nói cả hội trường lập tức yên lặng. Yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng thở.

Đại hội hội đồng nhân dân tỉnh Tề được trang trí sắc màu rực rỡ, trang nghiêm và thiêng liêng. Màn nhung đỏ thẫm, hoa hoàn toàn mới. Trong đại sảnh ở tầng một của hội trường hoa được tạo hình giống như sóng biển và ngọc trai. Mang ý nghĩa giống như kinh tế của tỉnh Tề đang giương buồm ra biển lớn. Hơn nữa lại xây dựng không khí trang nghiêm. Trên lễ đường cũng được trang trí trang trọng.

Nhưng hiện tại, bầu không khí trên lễ đường trầm mặc mà ngưng trọng.

Dám chất vấn uy quyền của Chủ tịch tỉnh ngay trên hội trường, không phải không có tiền lệ. Nhưng dám khí thế như thế, chỉ trích Tôn Tập Dân ngay trước mặt là không thể đảm nhiệm chức Chủ tịch tỉnh. Và đề cử Hạ Tưởng làm ứng cử viên Chủ tịch tỉnh, có thể nói là to gan lớn mật. Không phải giác ngộ chính trị mà một đại biểu Hội đồng nhân dân nên có, lại càng không phải là những lời mà một Đại biểu Hội đồng nhân dân nên nói.

Khâu Nhân Lễ mặt biến sắc.

Tôn Tập Dân cũng biến sắc.

Chu Hồng Cơ cũng vậy.

Hạ Tưởng… vẻ mặt không thay đổi. Thích thú nhìn vị đại biểu hội đồng nhân dân đưa ra đề nghị. Người này tướng mạo xấu xí, hình như là nhà xí nghiệp thị trấn nhỏ. Mặc kệ là ai, y là một khẩu súng, một khẩu súng một phát trúng hai đích. Vừa bắn ra hai viên đạn, một viên trúng Tôn Tập Dân, một viên trúng hắn.

Cũng giống như lời đồn lúc trước, mượn đao giết người, vừa bôi đen Tôn Tập Dân, lại kéo hắn xuống nước. Một công đôi việc, một hòn đá ném hai con chim.

Trình Tại Thuận sắc mặt không thay đổi, Tần Khản sắc mặt cũng như không. Tuy nhiên đều hơi hơi toát ra một tia khiếp sợ, có vẻ như chưa từng thấy. Dù sao cũng là sự kiện lớn trong cuộc sống chính trị trong nước. Nếu bị giới truyền thông đưa tin, chắc chắn có thể gây chấn động cả nước.

Đương nhiên, giới truyền thông không đưa tin.

Đại biểu Hội đồng nhân dân tỉnh Tề phát biểu xong, vẫn không quên lễ phép gật đầu,

- Đây chỉ là quan điểm của cá nhân tôi, xin cảm ơn.

Thành thục hay không cũng không quan trọng. Có thật sự không hài lòng với Chủ tịch tỉnh hay không cũng không quan trọng. Cho dù là sau lưng mắng Tôn Tập Dân cũng không quan trọng, chỉ cần không nói ra trước công chúng là được.

Cho nên trong đầu không ít người đã có suy nghĩ – đây là sự kiện chính trị. Sự kiện chính trị vô cùng nghiêm trọng! Sau khi đại hội Hội đồng nhân dân và Mặt trận tổ quốc chấm dứt, chắc chắn sẽ xảy ra một cuộc tranh giành, tính toán chính trị trong phạm vi lớn.

Không suy nghĩ giống những người khác, trong đầu Tôn Tập Dân chỉ có một suy nghĩ, làm sao để qua được việc hôm nay, Trình Tại Thuận còn có tính toán gì phía sau?

Quả thật, Đại biểu Hội đồng nhân dân có quyền trực tiếp chất vấn năng lực của chính quyền. Cũng có quyền được đề cử người ứng cử viên Chủ tịch tỉnh. Nhưng là một đại biểu hội đồng nhân dân chín chắn sẽ làm ở sau lưng, không phải đề xuất trước mặt mọi người. Làm phía sau còn có đường lui. Đề xuất trước mặt mọi người chẳng khác nào quyết một phen sống mái, ngay cả đường lui cũng từ bỏ.

Một đại biểu HĐND bình thường cách xa nối tám cây sào cũng không đến Chủ tịch tỉnh. Dựa vào cái gì chỉ trích Chủ tịch tỉnh không cố gắng hết sức trong công việc. Có tư cách gì đề cử người làm Chủ tịch tỉnh.

Đúng vậy, y không có tư cách, cũng không có can đảm. Nhưng có người có tư cách cũng có can đảm. Và còn có thủ đoạn mượn đao giết người. Mượn đao của đại biểu Hội đồng nhân dân, giết Tôn Tập Dân và Hạ Tưởng.

Khâu Nhân Lễ phải tỏ thái độ, y vô cùng nghiêm túc nói:

- Đại biểu Hội đồng nhân dân có quyền giám sát chính quyền, nhưng các đại biểu chú ý, không phải việc gì cũng tùy tiện phát biểu. Tôi nghiêm túc nhắc nhở các đồng chí một chút. Đồng chí Tôn Tập Dân là người duy nhất được Trung ương chỉ định làm Chủ tịch tỉnh, không thể thay đổi. Mong muốn của Trung ương, không thể nghi ngờ cũng không thay đổi.

Trình Tại Thuận cũng vội vàng giảng hòa:

- Căn cứ quy định của pháp luật về bầu cử. Đề ngị của một đại biểu Hội đồng nhân dân sẽ không đưa ra thảo luận ở hội nghị lớn. Không có trong chương trình làm việc của hội nghị.

Nói là giải thích nhưng thực ra là nói bóng gió. Phải đạt đến số người đề cử theo pháp luật quy định mới có hiệu lực.

Sau đó, Tôn Tập Dân và Hạ Tưởng gặp nhau, trao đổi, Hạ Tưởng ngược lại an ủi Tôn Tập Dân.

Tôn Tập Dân vô cùng khó hiểu. Tuy nói y trở thành người đứng mũi chịu sào, là đối tượng công kích. Nhưng Hạ Tưởng cũng bị kéo xuống nước. Thậm chí có khả năng cuối cùng Hạ Tưởng đã bị thương nhiều nhất. Tại sao mặc kệ là thời điểm bắt đầu lời đồn hay là bây giờ đến khi ra tay thực sự, Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh. Chẳng lẽ hắn đã có kế sách vẹn toàn?

Mấu chốt là Hạ Tưởng còn có cách nào để vượt qua chuyện này?

Tôn Tập Dân rất nghi ngờ. Trở lại văn phòng, lại thảo luận với Chu Hồng Cơ rất lâu. Kết luận cuối cùng cũng chỉ là chia tổ thảo luận và cố gắng làm làm công tác tư tưởng đối với các đại biểu. Cho dù nói ra, Tôn Tập Dân cũng tốt, Chu Hồng Cơ cũng tốt. Các đại biểu đều không xa lạ gì. Các đại biểu chẳng những quen biết, thậm chí còn từng làm việc với nhau. Tần Khản cũng làm việc ở tỉnh một thời gian dài, thường xuyên xuống cơ sở, với một số đại biểu cũng có tình cảm thân thiết.

Kết luận trong cuộc thương nghị giữa Khâu Nhân Lễ và Hạ Tưởng là, sự tình vẫn chưa lớn, tạm thời không thể báo cáo Trung ương. Một chút việc nhỏ đã báo cáo, có vẻ tỉnh Tề rất không lượng thứ. Có thể áp chế thì áp chế, tin rằng làm ầm ĩ một lần là được rồi.

Hạ Tưởng đồng ý với ý kiến của Khâu Nhân Lễ. Cũng không đưa ra quan điểm gì. Khâu Nhân Lễ thấy Hạ Tưởng không có hứng thú lắm, nghĩ Hạ Tưởng tiêu cực đối phó, nói:

- Hạ Tưởng, anh không cần có gánh nặng tâm lý, mấy ông cụ đều che trở anh, tôi cũng tin tưởng anh. Tổng bí thư cũng sẽ không cho rằng anh quấy rối, anh đừng lo lắng, cứ gắng đứng tốt trạm cuối cùng ở tỉnh Tề. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Hạ Tưởng ngược lại coi như không có gì, cười:

- Cảm ơn Bí thư Khâu khuyên bảo. Tôi không sao. Tôi chẳng những phải bình tĩnh đến cùng, hơn nữa còn phải đánh bóng súng. Nổ phát súng cuối cùng ở tỉnh Tề.

Khâu Nhân Lễ thấy Hạ Tưởng vô cùng tự tin, nghĩ Hạ Tưởng chưa từng chứng kiến việc ở Hội đồng nhân dân có đề cử sai lầm dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. Liền cố ý nhắc cho Hạ Tưởng một sự kiện chính trị liên quan đến bầu cử mà bên ngoài không biết.

Hạ Tưởng nghe xong gật gật đầu nói:

- Trong lòng tôi biết rõ, Bí thư Khâu yên tâm.

Khâu Nhân Lễ có thể yên tâm mới là lạ, không nói đến y cũng sẽ bị tấn công, y càng lo lắng tiền đồ sau này của Hạ Tưởng sẽ vì sự kiện lần này mà bị che bởi một bóng ma lớn.

Buổi chiều, Hội nghị tiếp tục tiến hành. Là tuyển cử của hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân khóa mới.

Cũng may tuyển cử buổi chiều không xuất hiện bất ngờ gì. Khâu Nhân Lễ thuận lợi được đề cử làm Chủ tịch hội đồng nhân dân tỉnh khóa mới. Người rào giậu của Trình Tại Thuận được đề cử Phó chủ tịch hội nghị thường vụ hội đồng nhân dân tỉnh khóa mới. Cơ cấu thay đổi không lớn, nói cách khác, căn bản vẫn là thành viên tổ chức của Trình Tại Thuận.

Ngày mai chính là buổi bầu Chủ tịch tỉnh và lễ bế mạch. Nếu nói tin tức ban đầu tung ra và tình huống bất ngờ hôm nay. Sau lưng đối phương đã từng bước đến gần, ý đồ vừa thấy đã hiểu. Nhưng bởi vì đối phương lợi dụng mạng lưới quan hệ phức tạp của thế lực địa phương khổng lồ ở tỉnh Tề, làm Tôn Tập Dân không có kế sách khả thi. Cũng làm cho Khâu Nhân Lễ không có cách nào, cũng là hồi chuông cảnh báo với Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng càng hiểu thêm, đi Lĩnh Nam gặp khó khăn càng ác liệt hơn tỉnh Tề. Không nói đến Lĩnh Nam có một nhóm nhân vật trong quân đội như hổ rình mồi đang chờ hắn đến. Mà thế lực địa phương Lĩnh Nam bí mật mà khiêm tốn. Liên kết mạnh mẽ, cứng rắn càng khó đối phó hơn so với tỉnh Tề.

Mạnh mẽ, cứng rắn bên ngoài, lỗ hổng sẽ càng hiện rõ. Khiêm tốn bên trong, sẽ không dễ phát hiện điểm yếu. Mọi việc có lợi tất có hại, mặc dù đang ở trạm cuối cùng ở tỉnh Tề, Hạ Tưởng cũng đã trải qua một kỳ thi học kỳ khó khăn và sinh động, hơn nữa còn bị bắt ứng chiến. Nhưng cũng đã nâng cao tính nhẫn nại của hắn, rèn luyện việc đối nhân xử thế của hắn.

Buổi tối, Hạ Tưởng và Ngô Thiên Tiếu, Ôn Tử Tuyền gặp nhau. Ngoài ba người còn có một người tiếp khách. Nếu để Tần Khản biết người này đến đây, chắc chắn sẽ chấn động.

Đó là Hà Giang Hải.

Hà Giang Hải bí mật đến thành phố Lỗ, ngoài Hạ Tưởng, gần như không ai biết được.

Hà Giang Hải cung kính ngồi ở ghế cuối, hai tay run nhè nhẹ cầm tập tài liệu Hạ Tưởng đưa, chỉ nhìn vài lần. Cũng không dám nhìn lại, thở dài nói:

- Lão Trình không thức thời, Bí thư Hạ, có thể bỏ qua cho ông ta một lần không?

- Phó Chủ tịch Trình là Phó Chủ tịch hội đồng nhân dân, cùng cấp với tôi, tôi có thể quản ông ấy được không. Bỏ qua cho ông ta, chỉ có trung ương mới quyết định được?

Hạ Tưởng vẻ mặt bình tĩnh, hất hàm lạnh lùng nói.

- Tần Khản hiện tại xem như cùng phe với tôi. Tuy rằng tôi lui xuống nhưng đâm sau lưng Tần Khản một đao không tốt…

Hà Giang Hải gạt Trình Tại Thuận sang một bên, lại khó xử nói đến Tần Khản.

- Trời gây nghiệp chướng có thể tha thứ, tự gây nghiệp chướng không thể sống. Người xưa đã nói đều là đúng cả.

Hạ Tưởng giọng rất nhạt nhẽo, nhạt đến nỗi không có một chút dao động. Hiển nhiên là đã hạ quyết tâm.

- Phó Bí thư Hạ.

Hà GiangHải vẫn chưa hạ quyết tâm, vẻ mặt chờ mong nhìn về phía Hạ Tưởng.

- Anh Giang Hải, anh đã lui xuống, hiện tại không phải là lãnh đạo. Cũng không thuộc phe cánh này hay phe cánh kia, là người tự do. Anh muốn bảo vệ chính mình, bảo vệ ông bạn già, thì hãy làm việc mà anh nên làm. Tôi cho anh một ân tình, cũng là không muốn sự việc quá ồn ào tới mức không vui. Ý của tôi rất rõ ràng, tội ác chắc chắn phải xử lý, tòng phạm bị cưỡng bức không nói đến.

Mồ hôi trên mặt Hà Giang Hải chảy dài. Trước đây y vẫn nghĩ Hạ Tưởng tính cách thư sinh. Không nghĩ hôm nay lộ ra một người mạnh mẽ, chẳng những lạnh lùng đến khiếp người, hơn nữa thủ đoạn còn độc ác, không để cho đường lui. Gần như làm y không thể tin được Hạ Tưởng trước mắt chính là Hạ Tưởng kia.

- Nếu anh nghĩ vẫn chưa ổn, tôi đem tài liệu giao cho Chu Hồng Cơ.

Hạ Tưởng giơ tay cầm lại tài liệu trong tay Hà Giang Hải.

Hà Giang Hải hoảng sợ, dường như ôm tài liệu vào lòng, lắp bắp nói:

- Tôi nghĩ cũng tốt. Phó Bí thư Hạ, tôi sẽ làm, tôi sẽ đi làm tốt.

Hạ Tưởng hờ hững nhìn Hà Giang Hải. Bỗng nhiên ánh mắt dịu đi rất nhiều, chân thật nói, tình ý sâu xa:

- Anh Giang Hải, tôi luôn nhớ giữa tôi và anh không đánh nhau không quen, tốt xấu gì cũng là bạn. Nếu không tài liệu giao cho Chu Hồng Cơ, tin rằng Chu Hồng Cơ hận không thể làm cho tỉnh Tề long trời lở đất. Rất nhiều đồng chí lãnh đạo lão thành cực khổ cả đời, cuối cùng chỉ có hai bàn tay trắng. Tôi không đành lòng nhìn những việc này xảy ra, nếu chẳng may liên lụy đến anh.

Hà Giang Hải toát hết mồ hôi. Gần như làm ướt tài liệu. Y cũng không cố gắng giữ hình tượng, lau mồ hôi trên trán:

- Xin Phó bí thư Hạ yên tâm, tôi hiện tại là người ngoài cuộc, tất cả đều là xuất phát từ lợi ích của các đồng chí lão thành tỉnh Tề. Vấn đề khác, toàn bộ không suy nghĩ.