Quan Thần

Chương 1836: Thắng liên tiếp ba trận




Người đứng phía trước chính là người cầm quyền thực sự của nhà họ Ngô là Ngô Tài Dương!

Có hai người đi theo sát phía sau Ngô Tài Dương, một là Mai Thăng Bình, một là Khâu Tự Phong.

Ngô Tài Dương, Mai Thăng Bình, Khâu Tự Phong cùng với Phó Tiên Phong và Khâu Nhân Lễ, như vậy lực lượng trung kiên của các thế lực gia tộc toàn bộ đều tập hợp đông đủ.

Phía sau ba người họ còn có vô số các quan lớn của tỉnh bộ, Tống Triêu Độ và Tào Vĩnh Quốc cũng ở trong nhóm đó!

Nếu nói nhóm người trên còn chưa đủ đáng sợ thì đứng phía sau Tào Vĩnh Quốc còn có vài người, một người là Chủ tịch tỉnh Tề Lý Vinh Thăng, người còn lại là Chủ tịch tỉnh Yến Đỗ Bang Trung.

Và phía sau Đỗ Bang Trung còn có một người nữa, cũng không già lắm, quá lắm chỉ 45 tuổi, tuy là xếp ở cuối nhưng có thể chen vào giữa Bí thư Tỉnh ủy và Chủ tịch tỉnh thì nhất định cũng là có cấp quan lớn trong Tỉnh bộ.

Ở trong nước những người 45 tuổi mà đã là nhân vật cấp cao trong Tỉnh bộ thì không có là bao, vả lại thân phận của y rất đặc biệt, y luôn đi theo sau mọi hành động của Ngô Tài Dương nhân vật nắm giữ thế lực gia tộc, có ý sâu xa hơn là muốn âm thầm tuyên bố và ám chỉ rõ ràng với bên ngoài.

Không phải ai khác, chính là thư ký đứng đầu trong Đoàn Trung ương, Thủy Thiên.

Ngô Tài Dương người chưa đến nơi thì tiếng đã tới trước, khí thế đến dọa người. Khi y bước vào trong thì không chút chần chừ đứng bên cạnh Hạ Tưởng, và theo sát phía sau là Mai Thăng Bình, Khâu Tự Phong cùng với Tống Triêu Độ, Tào Vĩnh Quốc, Lý Vinh Thăng và Đỗ Bang Trung, cũng nối bước, trực tiếp gia nhập vào hàng ngũ của Hạ Tưởng.

Thủy Thiên là người sau cùng, sau khi xuất hiện, tuy y đã cố tình tỏ vẻ khiêm tốn nhưng vẫn thu hút được ánh nhìn của tất cả mọi người, không phải bởi vì Thủy Thiên có cấp bậc cao và nhiều quyền thế mà là bởi vì y đã là một trong những nhân vật đại diện cho Đoàn Trung ương, lập trường của y là đại diện cho lập trường của Tổng Bí thư.

Bước chân của Thủy Thiên tuy chậm nhưng không dừng lại, bước qua vạch giữa, thản nhiên đứng ngay phía sau Tào Vĩnh Quốc.

Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng lại nhìn nhau lần nữa, trong ánh mắt tỏ vẻ kinh hãi.

Cùng với việc Ngô Tài Dương gia nhập vào phe Hạ Tưởng, Cao Tấn Chu và Vu Phồn Nhiên lúc nãy vẫn đứng ngay giữa cũng lặng lẽ di chuyển, gia nhập vào hàng ngũ của Hạ Tưởng, và việc chọn hàng ngũ của Thủy Thiên cũng kéo theo Trịnh Thịnh và Chủ tịch tỉnh Tây về phe Hạ Tưởng để dựa dẫm.

Tình thế đã có biến đổi lớn kể từ khi Ngô Tài Dương bước vào!

Trước đó, tuy nhà họ Phó là chủ tác chiến nhưng dù sao ông cụ Phó cũng đã qua đời, khí thế giảm mạnh, hơn nữa có hai vị Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng trấn giữ, với phe của nhà họ Phó so với phe mà Hạ Tưởng đứng đầu thì không những không chiếm ưu thế về số lượng người mà khí thế cũng không bằng đối phương.

Hơn nữa Cao Tấn Chu, Vu Phồn Nhiên không gia nhập vào chiến đoàn, Trịnh Thịnh khoanh tay đứng nhìn. Về phía Hạ Tưởng, trước khi Phó Tiên Phong ra lệnh bảo Phạm Duệ Hằng cút đi và hạ lệnh bắt Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn thì vẫn ở trong thế yếu.

Nhưng bây giờ Ngô Tài Dương chỉ vừa đến, lại có Mai Thăng Bình cùng lúc xuất hiện, hơn nữa còn có Thủy Thiên ở Đoàn Trung ương cùng đi, như vậy phía Hạ Tưởng không những chiếm lợi thế về số đông mà khí thế cũng lớn mạnh hơn, quan trọng nhất là sự gia nhập của Thủy Thiên mang ý nghĩa Tổng Bí thư đã bày tỏ lập trường kiên định trong cuộc đọ sức giữa thế lực gia tộc đồng tâm hiệp lực chống lại phe bình dân.

Đối kháng, đã lên đến tầng lớp cao nhất!

Câu tuyên bố đáng sợ của Ngô Tài Dương quả thực có uy lực vô cùng, kể cả Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng là một trong những ông trùm cũng có lúc lỡ lời, cả buổi không nói câu nào.

Vẻ oai vệ của Ngô Tài Dương đã âm thầm lấn áp được mấy ông tai to mặt lớn. Cũng đúng, không tới mười tháng nữa Ngô Tài Dương sẽ trở thành một trong những người tai to mặt lớn, và người đứng đầu bây giờ sắp lui xuống, kẻ lên người xuống, mà Ngô Tài Dương lại mang vẻ oai vệ của cả một thế lực gia tộc nên khí thế lần này sắc bén vô cùng.

Nhưng… Chủ tịch Quốc hội cũng sẽ không vì vậy mà rút lui, Phó Tiên Phong chẳng những đã mắng Phạm Duệ Hằng mà còn bắt Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn, cũng đồng nghĩa với việc tất cả những cố gắng trước đây đều vô ích, dường như lúc nãy Hạ Tưởng đã rất hào phóng nhường một bước, không phải nhượng bộ mà cố ý tỏ ra cho đối thủ thấy mình yếu thế.

Sắc mặt của Thủ tướng không được tốt, hôm nay vốn thấy sắp hoàn toàn thắng lợi, không ngờ giữa chừng lại nhảy ra tên Ngô Tài Dương, kết quả khiến cho một cục diện tốt bị hủy hoại trong nháy mắt.

- Tài Dương, ông mới đến, không hiểu rõ tình hình đừng nên vội vàng kết luận, không có điều tra thì không có quyền phát ngôn.

Chủ tịch Quốc hội vô cùng khách khí khi nói chuyện với Ngô Tài Dương, hoàn toàn khác biệt với lúc thúc ép Hạ Tưởng.

- Chủ tịch Quốc hội nói đúng, không có điều tra sẽ không có quyền phát ngôn. Tuy nhiên, có một số việc vốn dĩ không cần điều tra đã có thể nhìn thấy được rõ ràng.

Ngoài mặt Ngô Tài Dương luôn khách khí nhưng thực ra không một chút nhượng bộ:

- Phạm Duệ Hằng tụ họp những người như Phạm Tranh, Cao Kiến Viễn ngang nhiên đến nhà họ Phó gây rối trong khi ông cụ Phó vừa mất không lâu, như vậy không phải muốn ức hiếp nhà họ Phó thì là gì? Trước khi tôi đến, ba ông cụ của nhà họ Ngô, nhà họ Mai, nhà họ Khâu đã nói, tuy rằng ông cụ Phó đã ra đi nhưng nhà họ Phó còn có những thành viên như chúng ta, và có ba ông cụ che chở cho nhà họ Phó, không thể để cho nhà họ Phó bị người khác ức hiếp. Tôi phụng mệnh của ba ông cụ, chính là đến đây để xử lý những người dở hơi đó!

Trực tiếp đưa ra ba ông cụ, hành động lần này của Ngô Tài Dương, hiển nhiên là sẽ không lui nửa bước.

Năm đó lúc Ngô Tài Dương và ông cụ Ngô đang náo loạn, là một người làm quan hơn mười năm từ bên tỉnh Tây Bắc xa xôi, đừng xem mấy năm gần đây đảm nhiệm chức vụ quan trọng ở Bắc Kinh, tính tình dường như mài phẳng đi rất nhiều, trên thực tế, thì tính hùng dũng và thích hơn thua trong xương cốt vẫn còn, không giống với tính khí âm u lạnh lẽo của Phó Tiên Phong là, Ngô Tài Dương đã trải qua một trận bão táp lớn ở Tây Bắc, tính cách của y vô cùng kiên cường, hơn nữa không bao giờ chịu thua.

- Phạm Duệ Hằng lui thì lui, không chịu an hưởng cho tốt, mà còn đến nhà họ Phó làm xấu hổ, ông cụ Phó trên trời có linh thiêng, cũng phải mắng tổ tông của ông!

Ngô Tài Dương tiếp tục nói, vênh váo hung hăng:

- Lại không có người mời anh tới, nếu đã đến rồi thì cúi chào ông cụ Phó vài cái đi, cũng sẽ không có ai nói gì anh, nếu anh cứ muốn cùng với Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn làm loạn, thì dân chúng đều biết rằng người chết là trên hết, dù gì anh cũng đã từng là quan chấp chính một phương, tại sao kể cả việc đối nhân xử thế cũng không hiểu? Tôi sẽ đưa kiến nghị lên Trung ương, bác bỏ đãi ngộ trong cấp Tỉnh của anh!

Sau khi con trai của Phạm Duệ Hằng bị bắt, một lần nữa nghe được ý kiến xử lý phát ra từ miệng của Trưởng ban Tổ chức Trung ương, mắt tối sầm lại thiếu chút nữa bất tỉnh ngã xuống đất.

Cái giá phải trả… thật thê thảm!

Phạm Duệ Hằng không nói nên lời, bởi vì lời nói của Ngô Tài Dương từ nào cũng có lý, y chỉ còn có thể đưa ánh mắt cầu xin nhìn về phía Chủ tịch Quốc hội.

Chỉ có thể lặng lẽ nhìn, không thể quá nổi bật, nếu không sẽ công khai thừa nhận việc y hôm nay chủ động gây sự và không thoát khỏi việc dính líu với Chủ tịch Quốc hội.

Hai tay Chủ tịch Quốc hội đặt ở sau lưng, mọi người đều không nhìn thấy là, đôi tay của y luôn nắm chặt với nhau!

Vẻ mặt tuy vẫn rất bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng lại vô cùng lộn xộn.

Từ lúc nào, Hạ Tưởng đã có đầy đủ sức ảnh hưởng kinh người đến như vậy? Ánh mắt của Chủ tịch Quốc hội lần lượt lướt nhìn qua những người bên cạnh Hạ Tưởng, trong lòng kích động như sóng lớn, trong lúc vô thức, Hạ Tưởng không ngờ đã trưởng thành thành một cây đại thụ sum xuê đến như vậy!

Thế lực gia tộc chưa từng có liên kết nhất trí, toàn bộ nguyên do cũng bởi vì Hạ Tưởng trở thành nhân vật trung tâm, cho nên mọi ý nghĩ đều dừng lại.

Nghĩ sâu hơn, lại càng khiếp sợ, Tống Triêu Độ, Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc, Khâu Tự Phong, Vu Phồn Nhiên, và còn Đỗ Bang Trung, toàn bộ đều xuất thân từ tỉnh Yến, cùng với lời nói của Hạ Tưởng, giới chính trị ở trong nước sẽ là đơn vị lực lượng không thể bỏ qua, thảo nào đã sớm có người nói với gã, bang hội ở tỉnh Yến sẽ trở thành họa lớn.

Tình thế hôm nay càng khiến cho gã hiểu rõ hơn một điều, bang hội ở tỉnh Yến không biết có thể trở thành một đơn vị lực lượng hay không, nhưng Hạ Tưởng, tuyệt đối sẽ trở thành họa lớn! Nguồn truyện: Truyện FULL

Chủ tịch Quốc hội vốn dĩ muốn mở miệng nói vài lời cho Phạm Duệ Hằng, vừa ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt cười như không cười của Hạ Tưởng nhìn về phía Thủ tướng, trong lòng y liền nhảy dựng lên, lập tức nhận ra có gì đó bất thường.

Ngô Tài Dương thân là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, đề nghị Trung ương bác bỏ đãi ngộ cấp tỉnh của Phạm Duệ Hằng, là việc phải làm. Trong sự việc lần này, Thủ tướng cũng có quyền phát ngôn nhất định, nhưng lại không nằm trong phạm vi cai quản của y, trước khi Thủ tướng chưa mở miệng, nếu y thay Phạm Duệ Hằng cầu tình thì tương đương với việc nhúng tay vào việc của Thủ tướng.

Nhưng nếu không bày tỏ thật sự sẽ không nói được gì, Phó Tiên Phong bắt Phạm Tranh, Ngô Tài Dương diệt Phạm Duệ Hằng, phối hợp rất ăn ý, giống như là thế lực gia tộc lại chuyển bại thành thắng…

Lúc đang do dự, Thủ tướng cuối cùng cũng lên tiếng:

- Tài Dương, anh quá kích động rồi, hôm nay ai cũng không có ý ức hiếp nhà họ Phó, Duệ Hằng cũng là có lòng muốn đến phúng viếng, hơn nữa hôm nay dù sao cũng là lễ truy điệu của lão Phó, dù là việc gì cũng không nên kích động. Nể mặt lão Phó, cứ nghe tôi, việc của Phạm Duệ Hằng, không nên đoán bừa mà đưa ra kết luận.

Nói xong, lại chuyển sang Phó Tiên Phong:

- Tiên Phong, xin anh cũng bớt giận đi, cứ thoải mái đi, hãy nể mặt tôi, đừng trong lễ truy điệu của lão Phó mà bắt người.

Vẻ dịu dàng của Thủ tướng thật lợi hại, vấn đề nan giải, liền đá tới dưới chân Ngô Tài Dương và Phó Tiên Phong.

Ngô Tài Dương không nói lời nào, nhìn sang Phó Tiên Phong. Phó Tiên Phong hơi trầm ngâm, gật đầu nói:

- Sự việc của Phạm Duệ Hằng, xin Trưởng ban Ngô suy nghĩ kỹ.

Lại chuyển sang Phạm Duệ Hằng:

- Mời anh lập tức rời khỏi nhà họ Phó!

Phó Tiên Phong không phải là hạng người dễ dãi, mở lời cầu xin Ngô Tài Dương, xem như đủ nể mặt, hiện tại Phạm Duệ Hằng bị Phó Tiên Phong quát tháo kêu cút đi, không những phải ngoan ngoãn cút đi, mà còn phải cảm ơn Phó Tiên Phong.

Cả đời Phạm Duệ Hằng chưa từng phải chịu sự nhục nhã đến như vậy, đành phải cắn răng nuốt vào bụng, một là cắn răng, hai là không nói lời nào, quay đầu bỏ đi.

So với bóng dáng hiu quạnh trong gió lạnh lần trước, lần này bóng dáng của y càng ảm đảm hơn, khiến cho những người con ông cháu cha đều nhìn ngoài mặt, hận trong lòng.

Phạm Duệ Hằng nuốt hận rời đi, là lần thất bại thứ nhất.

- Người… không thể tha!

Phạm Duệ Hằng dưới sự liên kết sỉ nhục của Ngô Tài Dương và Phó Tiên Phong, sau khi buồn bã rời khỏi, Phó Tiên Phong lại lớn tiếng cự tuyệt đề nghị của Thủ tướng:

- Không phải là không nghe lời của Thủ tướng, mà là Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn, chính là dưới sự chỉ thị của Thủ tướng thì tinh thần mới thả phải bắt đi, bởi vì bọn họ…

- Bởi vì bọn họ gửi thư đe dọa cho Phó bí thư tỉnh ủy!

Hạ Tưởng cao giọng nói:

- Lần trước Thủ tướng đích thân dặn dò phải chỉ lệnh Bộ An ninh Quốc gia nghiêm khắc điều tra sự việc này, vừa lúc Bí thư Khâu thông qua Bộ An ninh Quốc gia đã điều tra được sự thật Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn đã gửi thư đe dọa tôi, hiện tại chứng cứ xác thực, xin Thủ tướng đưa ra chỉ thị.

Chủ tịch Quốc hội không dám tin nhìn sang Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn.

Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn cuối cùng cũng cúi thấp đầu óc ngu xuẩn xuống, không sai, thật ngu xuẩn, bọn họ bị thù hận làm mù quáng, vốn tưởng rằng Hạ Tưởng sẽ không điều tra ra được những việc làm của họ, lại quên là Bộ An ninh Quốc gia là trong phạm vi thế lực truyền thống của Khâu gia!

Thủ tướng bị Hạ Tưởng chiếu tướng, là thất bại lần thứ hai.

Còn lần thất bại thứ ba.

Hạ Tưởng đưa tay làm động tác mời:

- Mời Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng vào trong ngồi, ba ông cụ Ngô, Mai, Khâu đã đợi lâu rồi.

Cái gì? Ba ông cụ vẫn luôn trốn trong nhà họ Phó, Chủ tịch Quốc hội và Thủ tướng cùng nhìn nhau mà kinh ngạc.