Quan Thần

Chương 1846: Điểm giao đấu mới




Trái ngược hoàn toàn với sự khô rét ở Bắc Kinh chính là, Dương Thành thường có mưa phùn, sau khi xuống máy bay, cảm nhận được không khí ấm áp phả vào mặt, tâm tình Hạ Tưởng liền tốt lên.

Ngồi trên xe chuyên dụng Tỉnh ủy phái tới đón, Hạ Tưởng tiếp nhận một tập tài liệu Đường Thiên Vân đệ trình – là tổng hợp tình hình trong dịp Tết âm lịch – xem qua loa một chút, rồi để sang một bên.

Trong thời gian Tết âm lịch, Bắc Kinh mưa gió bão bùng, Dương Thành bình an vô sự, cũng không có động thái gì bất thường. Cũng đúng thôi, các nhân vật cấp quan trọng của Lĩnh Nam đều đến Bắc Kinh, hơn nữa cũng vào lễ mừng năm mới, bình thường cũng chẳng ai muốn sinh sự gây chuyện cả.

Ngoại trừ loại người như Ngô Công Tử, ai lại không để cho người khác ăn tết tốt đẹp?

Đường Thiên Vân ngay từ đầu im lặng không nói, sau khi xe đi được mười phút, gã rốt cục kiềm chế không được tò mò, nói:

- Phó Bí thư Hạ, tôi ở Dương Thành nghe được rất nhiều tin đồn ở Bắc Kinh, không biết là thật hay là giả...

Khác với ở Bắc Kinh cây cối đã tiêu điều, hai bên đường phố của Dương Thành, cây xanh um tùm, làm cho người ta vui vẻ thoải mái. Hạ Tưởng thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ, thản nhiên cười:

- Cũng đã truyền tới Dương Thành rồi sao? Nói thử nghe một chút, là sự việc thú vị gì vậy.

Đường Thiên Vân cũng khẽ mỉm cười:

- Tin đồn cũng có liên quan đến Phó Bí thư Hạ, nói là Phó Bí thư Hạ hành động dứt khoát, quyết định mọi việc lớn...

- Ha ha...

Hạ Tưởng cười lớn thành tiếng,

- Cái gì mà hành động dứt khoát, quyết định mọi việc lớn, thật sự là đồn bậy.

Đường Thiên Vân hiếm khi nói nhiều, rất hứng thú nói:

- Cũng không biết là ai đồn ra, dù sao tin đồn cũng rất sinh động, ví dụ như nói Phó Bí thư Hạ tỉ mỉ khéo léo bày bố cục diện, Cao Nha Nội khổ tâm bị trúng bẫy. Rồi ví dụ như diệu kế ba bình rượu của Phó Bí thư Hạ, Ngô Công Tử say mèm thành con chó rượu...

Hạ Tưởng lại cười:

- Bắc Kinh cách Dương Thành đến mấy ngàn km, không khí lạnh còn chưa đến, lời đồn đại thì lại bay nhanh như vậy.

Đường Thiên Vân thật cẩn thận hỏi:

- Phó Bí thư Hạ, tôi nghe được có tin tức nói, Diệp Thiên Nam có thể sẽ đảm nhiệm chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề?

Hạ Tưởng tâm niệm khẽ động, Đường Thiên Vân tuy rằng trầm mặc ít lời hơn so với Trương Lực, nhưng sự nhạy cảm chính trị thì không hề kém một chút nào. Với việc bổ nhiệm Diệp Thiên Nam cảm thấy vô cùng hứng thú, đã cho thấy điểm bắt đầu của gã hết sức chính xác.

- Cậu cho rằng Diệp Thiên Nam thích hợp đảm nhiệm chức vụ nào hơn?

Hạ Tưởng cố ý kiểm tra Đường Thiên Vân, xem năng lực phân tích của Đường Thiên Vân đối với thời cuộc và gã hiểu được Hạ Tưởng bao nhiêu.

- Tôi cũng không dám nói lung tung.

Đường Thiên Vân hàm súc mà cười,

- Tuy nhiên tôi vẫn cho rằng, Diệp Thiên Nam bắt đầu từ công tác nghiên cứu khá thích hợp. Đúng rồi, Trung ương khi nào thì sẽ tuyên bố kết quả xử lý đối với Nhâm Xương?

Thật không đơn giản, Hạ Tưởng âm thầm tán thưởng. Đường Thiên Vân tuy rằng nói rất hàm súc, nhưng suy nghĩ thật ra đã rất rõ ràng, không ngờ cũng có thể đoán được hắn cố ý để Diệp Thiên Nam đến Lĩnh Nam đảm nhiệm chức Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, có hiểu biết, phỏng chừng cũng là nghe được một số tin đồn.

- Cũng nhanh thôi, vị trí Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, có lẽ không thể để trống mãi được.

Hiểu biết của Hạ Tưởng đối với Đường Thiên Vân lại sâu sắc thêm một tầng, nhưng đối với việc Đường Thiên Vân rất có lai lịch theo như lời Trần Hạo Thiên, vẫn là tạm thời chưa rõ ràng.

Tuy nhiên đối với nhân vật quan trọng mà Cổ Thu Thật nói, chuyến đi Bắc Kinh lần này, mục đích của hắn rất rõ ràng, không sai, chính là Trương Lực!

Nhưng lúc này Hạ Tưởng vẫn chỉ biết một mà không biết hai, hắn chỉ biết Trương Lực là nhân vật quan trọng theo như lời Cổ Thu Thật, cũng biết Trương Lực là người thành phố Mai Hoa, nhưng trừ việc đó ra, điểm quan trọng của Trương Lực cuối cùng nằm ở chỗ nào, vẫn hoàn toàn không biết gì cả.

Tuy nhiên thông qua tiếp xúc với Trương Lực ở Bắc Kinh, Hạ Tưởng trái lại đối với tính cách và năng lực làm việc của Trương Lực, lại có hiểu biết thêm một bước.

- Hiện tại Dương Thành đang phổ biến một câu - liều mình cùng Công Tử - nhất là ở bên trong Tỉnh ủy, mọi người đều tán dương.

Đường Thiên Vân mặt tủm tỉm cười,

- Nghe nói Ngô Công Tử bị xuất huyết dạ dày, hôn mê trong bệnh viện một ngày một đêm mới tỉnh?

... Ngô Công Tử không chỉ hôn mê ở bệnh viện một ngày một đêm mới tỉnh, sau khi tỉnh lại, còn phải nằm viện nửa tháng mới có thể hồi phục sức khỏe hoàn toàn. Trong thời gian ngắn muốn làm việc xấu chắc chắn là không thể được. Nghe nói sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, gã còn ồn ào rêu rao lần sau sẽ lại so đấu với Hạ Tưởng, còn chưa tỉnh ngộ lại sau khi bị Hạ Tưởng giỡn cho quay vòng vòng.

Sau khi Ngô Hiểu Dương cúi đầu khuất phục, đưa Ngô Công Tử đi, Thi Khải Thuận cũng đồng thời rời đi. Mà Ngô Công Tử và Thi Khải Thuận vừa đi, Mưu Nguyên Hải ngủ li bì bỗng tỉnh dậy, sau khi uống hai chén trà đặc, giống như người không có việc gì quay mình rời khỏi.

Nha Nội vẫn ở lại chưa đi, lại cùng Hạ Tưởng thảo luận kín nửa ngày, cuối cùng mới đi. Lúc gã đi, sắc mặt vẫn không tốt lắm, hiển nhiên là không đạt được ý kiến thống nhất với Hạ Tưởng.

Tuy nhiên Hạ Tưởng trái lại đã giải đáp một thắc mắc của gã.

Nha Nội không hiểu hỏi:

- Phó Bí thư Hạ, anh vẫn tiếp được rượu Ngô Công Tử, khiến anh ta uống đến xuất huyết dạ dày, tại sao không đi cứu người trước? Cứu người có thể coi như quan trọng hơn so với việc dạy Ngô Công Tử một bài học.

Hạ Tưởng cũng không giấu diếm:

- Không giấu gì anh, không lâu sau khi Ngô Công Tử tới, người cũng đã được cứu ra.

Nha Nội càng không hiểu chút nào:

- Làm sao có thể? Sau khi Ngô Công Tử đến đây, vẫn chưa hề nói người giấu ở đâu?

Đối với câu hỏi này của Nha Nội, Hạ Tưởng cũng không trả lời, khiến cho Nha Nội nhăn mũi bỏ đi.

Nha Nội vẫn nghĩ không thông suốt mắt xích trong đó, mãi cho đến sau này khi gã gặp lại Ngô Công Tử, mới biết được thủ đoạn của Hạ Tưởng.

Gã không khỏi không vừa sợ vừa nể hơn đối với Hạ Tưởng, càng hết sức cảnh giác hơn đối với Hạ Tưởng.

... Chả trách Hạ Tưởng cứ ép gã gọi điện thoại mời Ngô Công Tử đến, sau khi Ngô Công Tử tới rồi, Hứa Quan Hoa liền lấy lý do sắp xếp tiệc rượu để đi ra ngoài một chuyến. Thật ra sau khi Hứa Quan Hoa ra ngoài, lập tức khống chế lái xe của Ngô Công Tử, dưới sự dẫn dắt của lái xe Ngô Công Tử, tìm được địa điểm giấu người.

Thuận lợi giải cứu Cổ Ngọc, Tùng Phong Nhi và Tiếu Giai.

Mà sau khi biết được Ngô Công Tử vì sao lại bất chợt bắt cóc ba người, Nha Nội lại dở khóc dở cười, thiếu chút nữa ngay trước mặt mắng Ngô Công Tử là người ngu xuẩn bậc nhất thiên hạ.

Thực ra Ngô Công Tử ban đầu chỉ muốn bắt cóc Tiếu Giai, nhưng không biết tại sao, sau khi thủ hạ của gã ra tay, vừa lúc gặp được Tiếu Giai và hai người đẹp khác ở cùng một chỗ. Mấy thủ hạ kia liền suy xét, bắt cóc một người cũng là bắt cóc, bắt cóc ba người cũng là bắt cóc, liền đem luôn ba người trở về.

Ba người cũng rất phối hợp, không chút hoang mang, không ầm ĩ không náo loạn, thậm chí còn hoàn toàn trấn tĩnh mà nên nói cái gì thì nói cái đó, quần áo nào đẹp, đồ ăn ở đâu ngon, xe nào đi tốt,..v..v.., khiến thủ hạ của Ngô Công Tử cũng rất khâm phục. Cho dù mấy tên ngu ngốc cũng không biết ngoại trừ Tiếu Giai chỉ phú không quý ra, hai người đẹp kia, là đại phú đại quý.

Cũng may, thủ hạ của Ngô Công Tử đối đãi với ba người Cổ Ngọc rất lịch sự, vô cùng tôn trọng, nếu bọn họ dám động đến ba người Cổ Ngọc, thì hiện tại cuộc sống đã không thể tự lo liệu được. Tuy nhiên lúc người của Hứa Quan Hoa chạy tới, họ cũng bị đánh cho tơi bời, phỏng chừng ít nhất cũng phải nằm ở bệnh viện trên mấy tháng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Sau khi được giải cứu, Cổ Ngọc còn nghẹo đầu thở dài một hơi:

- Chơi chẳng vui gì, nhanh như vậy đã bị các anh giải cứu ra? Phải cho các anh lo lắng vài ngày, cho các anh cũng biết là đã mất đi thứ quý giá.

Thật ra điện thoại di động của Cổ Ngọc có chức năng định vị, trong nháy mắt lúc bị bắt cóc, chỉ cần cô lặng lẽ ấn một nút là có thể khiến lão Cổ lập tức biết được vị trí của cô, cô lại cố ý không ấn, chính là cố ý khiến Hạ Tưởng lo lắng vì cô, thể hiện một chút tầm quan trọng của cô.

Sau sự việc, ba người Cổ Ngọc, Tùng Phong Nhi và Tiếu Giai nghe nói đến sự tích anh hùng Hạ Tưởng ba bình rượu trắng đấu Ngô Công Tử, đều thiếu chút nữa cảm động đến rơi lệ. Cổ Ngọc cảm động là bởi vì cô biết bình thường Hạ Tưởng không thế nào uống rượu, sở dĩ đấu rượu cùng với Ngô Công Tử, thứ nhất là vì khiến Ngô Công Tử uống đến chết khiếp, thứ hai là biểu lộ rõ ràng tiếng lòng của hắn, người đàn ông không thể uống được rượu vì chính người phụ nữ mình yêu, lại mượn rượu giải ngàn sầu.

Tiếu Giai cảm động là bởi vì Hạ Tưởng vì cô mà xuất đầu lộ diện, không quản trở mặt với Nha Nội, không quản huyết đấu với Ngô Công Tử, đã bao nhiêu năm. Sau khi cô vẫn im hơi lặng tiếng lảng tránh Hạ Tưởng, chưa bao giờ tranh đua hay tính toán cái gì, nhưng cô rốt cuộc cũng là phụ nữ, cũng mong ngóng cho dù là một chút yêu và thương của người đàn ông. Bây giờ cô đã hiểu, Hạ Tưởng đối với cô vẫn như cũ không thay đổi, mặc dù hiện tại địa vị cao không giống như năm đó.

Mà Tùng Phong Nhi cảm động là bởi vì trong lòng cô đối với Hạ Tưởng có một giấc mơ vẫn luôn luôn mông lung, tuy rằng là mơ, lại không muốn tỉnh lại. Cô cũng biết Hạ Tưởng đối với cô chỉ yêu mến chứ không có tình cảm, nhưng ba bình rượu trắng đấu Ngô Công Tử, khiến bản thân cô cảm nhận được một sự quan tâm không nói thành lời. Ba bình rượu trắng, rõ ràng là chỉ Cổ Ngọc, Tiếu Giai và cô, chính là nói, trong cảm nhận của Hạ Tưởng, cô và Cổ Ngọc, Tiếu Giai quan trọng như nhau.

Ba người phụ nữ tâm tư khác nhau, đối với ba bình rượu trắng của Hạ Tưởng đều lần lượt có những cách giải thích khác nhau, đến cuối cùng ai giải đúng, Hạ Tưởng cũng không trả lời.

Hạ Tưởng chỉ biết sau sự việc, Ngô Hiểu Dương bị lãnh đạo Quân ủy gọi tới, nghiêm khắc mà phê bình một trận, đồng thời nghiêm túc đưa ra lời cảnh cáo đối với y, nếu Ngô Công Tử còn dám càn quấy, thì tự gánh lấy hậu quả, cũng yêu cầu Ngô Hiểu Dương viết bản kiểm điểm.

Nghe nói lúc ấy Ngô Hiểu Dương bị giáo huấn đến không nói được một lời, trong tình hình đứa con vẫn đang hôn mê bất tỉnh ở bệnh viện, y lại nhận được cảnh cáo của lãnh đạo trực tiếp, sự uất ức không cần nghĩ cũng biết.

Tuy nhiên, Ngô Hiểu Dương tức giận như thế nào, đã không nằm trong suy xét của Hạ Tưởng. Hạ Tưởng sau khi gặp mặt Cổ Ngọc, để cô khóc lóc ở trong lòng hắn một vài phút, lại mặt mày rạng rỡ, sau đó, an ủi Tiếu Giai vài câu, rồi lên đường trở về.

Tào Thù Lê tạm thời chưa cùng hắn trở về Dương Thành, bởi vì Liên Nhược Hạm sắp sinh, cô lại phải bay về Mĩ.

Hạ Tưởng cũng biết rõ một điều, tuy rằng việc này sai do Ngô Công Tử, nhưng Ngô Công Tử cũng bị hắn sửa trị không nhẹ. Sau khi trải qua chuyện này, mối quan hệ giữa hắn và Ngô Hiểu Dương đã hoàn toàn không còn có thể hóa giải.

Đúng rồi, còn có quan hệ với Nha Nội, mâu thuẫn đã biểu hiện ra ngoài, hơn nữa còn có khả năng gay cấn thêm một bước.

Nói đi cũng phải nói lại, cho dù Nha Nội muốn hòa giải với hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng đồng ý. Bởi vì Nha Nội một lần gây tai nạn xe cộ, một lần gây ra sự kiện nhà họ Phó, hai lần chủ động khiêu khích, đã chạm tới giới hạn của hắn. Hơn nữa cho dù hắn muốn khoát tay bỏ qua cho Nha Nội, Chủ tịch Quốc hội cũng sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào có thể để đả kích hắn.

Nếu như thế, không bằng cứ đơn giản mà dựa theo hai bố cục đối lập hình thành trong trận chiến nhà họ Phó, tiếp tục tiến về phía trước, xem cuối cùng ai thắng ai thua.

Lúc này, trọng điểm giao đấu lại lần nữa rơi vào Lĩnh Nam, các công tác đặc biệt sắp khai triển và cuộc gặp mặt với nhà họ Quý, có hi vọng dấy lên một hồi tranh đua rầm rộ ở Lĩnh Nam.

Quả không ngoài dự tính của Hạ Tưởng, vừa mới đến Tỉnh ủy, mới ngồi yên ổn, uống một ngụm trà nóng, hắn liền nhận được điện thoại của Cổ Thu Thật.

Việc bổ nhiệm Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề và Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy Lĩnh Nam, bước đầu đã chọn được người, ứng cử viên Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề, vô cùng nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng, không ngờ không phải Tạ Tín Tài, mà là một người quen cũ khác...