Quan Thần

Chương 1847: – Thúc đẩy




Tuy rằng Hạ Tưởng đã rời khỏi tỉnh Tề, nhưng đối với thế cục của tỉnh Tề vẫn luôn vướng bận trong lòng. Dù sao hắn đối với tỉnh Tề đã bỏ ra quá nhiều tâm huyết, thậm chí có thể nói, sự quan tâm của hắn đối với tỉnh Tề vượt qua mối quan tâm của hắn đối với tỉnh Tương.

Tỉnh Tề gửi gắm rất nhiều tình cảm lý tưởng chủ nghĩa của Hạ Tưởng, bắt đầu từ vấn đề an toàn thực phẩm, lần đầu tiên lấy thân phận người phát ngôn của thế lực gia tộc đấu tranh với một thế lực khác, và giành được thắng lợi.

Nói tới cũng nực cười, Hạ Tưởng lấy thân phận của thế lực gia tộc, đấu tranh với hệ bình dân, là đấu tranh vì những lợi ích cơ bản nhất cho dân chúng là an toàn thực phẩm. Thế lực gia tộc liên kết với hệ bình dân, đấu tranh nhằm đảm bảo cuộc sống cơ bản nhất cho người dân, dường như là một sự trào phúng sinh động rõ ràng.

Kỳ thật trào phúng không phải là thế lực gia tộc, mà là một thế lực khác.

Hô khẩu hiệu cũng vô dụng, chủ nghĩa cũng không thể chấp nhận được, chỉ cần chế độ một lòng vì dân một lòng vì công bằng chính là chế độ tốt.

Lúc này Hạ Tưởng cũng không biết rằng, bao nhiêu năm sau, không ít nhà sử học nhất trí tán đồng xem một nhiệm kỳ ở tỉnh Tề là nhiệm kỳ bước đầu hình thành quan điểm chính trị của Hạ Tưởng. Những nghiên cứu và tranh luận của các nhà sử học tìm hiểu về Hạ Tưởng trong thời gian nhậm chức của Hạ Tưởng ở tỉnh Tề, cũng đã rất nhiều, các luận văn và tranh cãi càng ồn ào hơn, nhưng đều có một nhận thức chung là, Hạ Tưởng khoác áo thế lực gia tộc, nhưng con đường đi lại là con đường bình dân chân chính vì nước vì dân.

Còn có một điểm khiến Hạ Tưởng đối với tỉnh Tề nhớ mãi không quên, chính là trận chiến cuối cùng với thế lực địa phương tỉnh Tề, còn chưa quyết định thắng bại cuối cùng. Chức Phó chủ tịch thường trực tỉnh, vô cùng quan trọng, Lý Vinh Thăng lên chức trong nền tảng Ủy ban nhân dân tỉnh bất ổn, lực khống chế không đủ. Hơn nữa mười ngày sau khi Khâu Nhân Lễ rời chức, nếu có một Phó chủ tịch thường trực tỉnh mạnh mẽ nổi lên, có lẽ sẽ khiến cục diện tỉ mỉ mà Hạ Tưởng đã bố trí ở tỉnh Tề bị sụp đổ.

Cũng may, tuy rằng Tạ Tín Tài không được thăng chức như ý nguyện, ứng cử viên lại vẫn là người thuộc thế lực gia tộc - Vu Phồn Nhiên!

Vu Phồn Nhiên hiện đang là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy tỉnh Yến, Bí thư Thành ủy thành phố Yến, bước tiếp theo bình thường không phải là Phó bí thư tỉnh ủy thì cũng là Phó chủ tịch thường trực tỉnh, hiện giờ một bước lên vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh, nhìn về lâu dài, chắc chắn là muốn lên chức chính ở tỉnh Tề rồi.

Tỉnh Tề là một trong những tỉnh lớn có thành tựu kinh tế, ở trong nước rất được chú trọng, lực lượng nhà họ Ngô có thể từng bước quản lý tỉnh Tề, cũng là chuyện tốt. Tuy rằng không phải Tạ Tín Tài, nhưng Vu Phồn Nhiên kinh nghiệm chính trị phong phú, tin tưởng có thể mở ra cục diện ở tỉnh Tề nhanh chóng hơn so với Tạ Tín Tài.

Chẳng qua Vu Phồn Nhiên vừa đi, chức Bí thư Thành ủy thành phố Yến lại do Lục Nho tiếp nhận, liên tưởng đến lập trường và biểu hiện Lục Nho trong sự kiện nhà họ Phó, Lục Nho chủ trì toàn bộ công tác thành phố Yến, cũng không phải là một việc quá tốt.

Nhưng chính trị từ trước đến nay luôn có kết quả cân bằng, may là tại tỉnh Yến vẫn có Cao Tấn Chu có thể giữ cân bằng với Lục Nho, mà người được chọn làm Thị trưởng thành phố Yến cũng như ý nguyện của Hạ Tưởng, chính là Chương Quốc Vĩ!

Chương Quốc Vĩ ở vị trí cấp sở hơn bốn năm năm, rốt cục cũng tiến được một bước quan trọng trên con đường làm quan, từ Giám đốc sở thăng chức lên Phó tỉnh!

Có thể thấy được, một người đứng vào đúng hàng ngũ quan trọng bao nhiêu.

Với mưu trí và thủ đoạn của Chương Quốc Vĩ, có y và Lục Nho trong bộ máy, tin tưởng hoàn toàn có thể khiến đồng chí Lục Nho phải thận trọng hơn rồi.

Về dự định chọn người làm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy Lĩnh Nam, đối với Hạ Tưởng mà nói thì xem như một tin tức tốt - Thủ tướng nhượng bộ vào phút chót, đồng ý để Diệp Thiên Nam đảm nhiệm Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Tỉnh ủy Lĩnh Nam, không còn kiên trì muốn để Diệp Thiên Nam theo đuổi vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề nữa.

- Khi Ban Tổ chức Trung ương trưng cầu ý kiến rộng rãi, một câu đánh giá Diệp Thiên Nam của Trịnh Thịnh đã mang tới tác dụng quan trọng. Còn có một điều khiến cho người ta khó hiểu chính là, Chủ tịch Quốc hội lúc đó tỏ vẻ trầm mặc, cũng không phản đối việc bổ nhiệm Diệp Thiên Nam, cũng không đề xuất ý kiến bất đồng đối với việc bổ nhiệm Vu Phồn Nhiên và Chương Quốc Vĩ.

Cổ Thu Thật hiển nhiên có ý nghi vấn, bởi vì sự mặc nhận của Chủ tịch Quốc hội cũng nằm ngoài ý muốn của gã, gã liền đoán, Hạ Tưởng ở sau lưng đã làm sự tình gì khiến Chủ tịch Quốc hội cũng e dè hơn.

Hạ Tưởng cười ha hả:

- Bí thư Cổ không cần nghi ngờ tôi, thật ra tôi muốn nhưng dù sao cũng không ảnh hưởng được quyết định của Chủ tịch Quốc hội.

Cổ Thu Thật thấy Hạ Tưởng không nói thật, liền ám chỉ nói:

- Phó Bí thư Hạ ba bình rượu định giang sơn, có phải lúc ấy anh và Nha Nội đã bàn bạc đại sự gì đó hay không?

Hạ Tưởng cũng không muốn lộ ra nhiều lắm thỏa thuận giữa hắn và Nha Nội với Cổ Thu Thật, không phải không tin được Cổ Thu Thật, mà là không muốn để Cổ Thu Thật tham gia, nói:

- Quả thật là có nói một vài việc, hiện tại vẫn không tiện báo cáo với Bí thư Cổ.

Cổ Thu Thật hiểu ra điều gì đó:

- Trong lòng cậu biết là được, chú ý một chút định hướng công tác, đừng quá thô lỗ. Đợi sau khi đồng chí Diệp Thiên Nam tới Lĩnh Nam, cậu nhất định phải khiến tài trí thông minh của đồng chí Diệp Thiên Nam có chỗ dụng võ, mới không phụ lòng đồng chí Diệp Thiên Nam trong một lần được trọng dụng lại này.

Cổ Thu Thật cũng thật thú vị, Hạ Tưởng cười ứng phó mấy câu.

Hôm nay mới là ngày mồng sáu, còn chưa chính thức đi làm, Hạ Tưởng chỉ trực ban, cũng không có công việc gì phải làm, lưu lại ở văn phòng mấy giờ, rồi đi về nhà.

Buổi trưa cùng Đường Thiên Vân ăn một bữa cơm.

Buổi chiều rảnh rỗi không có việc gì, Hạ Tưởng đang định lên mạng, lại nhận được điện thoại của Chương Quốc Vĩ.

- Phó Bí thư Hạ, anh đi gấp quá, tôi cũng không kịp tiễn anh.

Chương Quốc Vĩ hiển nhiên là nghe được tin đồn, giọng nói hưng phấn khác thường,

- Nếu có cơ hội đến thành phố Yến công tác, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt công tác với đồng chí Lục Nho, nhất định sẽ không để Phó Bí thư Hạ lo lắng về thế cục thành phố Yến.

Chương Quốc Vĩ quả nhiên là người thông minh, câu nói đầu tiên đã điểm tới điểm mấu chốt, Hạ Tưởng nói:

- Trên tổ chức tín nhiệm anh, giao thêm trọng trách, anh phải kiên định mà làm thật sự. Đồng chí Lục Nho cũng là một đồng chí không tồi, tuy rằng suy nghĩ hơi có phần bảo thủ một chút, nhưng ở thành phố Yến nhiều năm, cũng có mạng lưới quan hệ rất rộng. Anh phải học tập anh ta nhiều, đồng thời phối hợp bộ máy công tác tốt, cũng phải có gan đề xuất mong muốn của bản thân.

Được Hạ Tưởng khích lệ, Chương Quốc Vĩ càng hưng phấn:

- Cứ theo tinh thần chỉ thị của Phó Bí thư Hạ mà làm. Tình hình ở thành phố Yến, tôi đã nghiên cứu trước rồi, Chung Nghĩa Bình, Giang Thiên... Đều là những đồng chí tốt có thể tin cậy.

Chương Quốc Vĩ đâu chỉ là nghiên cứu một chút, hoàn toàn là lần mò ra toàn bộ thế lực gắn bó của Hạ Tưởng tại thành phố Yến một cách rành mạch, ngụ ý của y chính là, y sẽ hết sức trọng dụng đề bạt mấy người trên, tiếp tục bồi dưỡng và củng cố thế lực tại thành phố Yến.

Nói cho cùng, Chương Quốc Vĩ đã hoàn toàn tự cho mình thuộc cùng một phía với Hạ Tưởng.

Hạ Tưởng liền cảm giác vô cùng vừa lòng, ở trong quan trường nhiều năm, lại lên xuống chìm nổi nhiều lần, Chương Quốc Vĩ hiện tại chẳng những trưởng thành hơn rất nhiều, mà còn một khi đã nhận định mục tiêu, sẽ không có khả năng thay đổi. Bởi vì với tuổi tác và cấp bậc hiện tại của Chương Quốc Vĩ, cơ hội thường thường chỉ có một lần. Nếu y lại đánh mất cơ hội, trên cơ bản cả đời vĩnh viễn không có ngày ngẩng đầu.

Hạ Tưởng tin tưởng, mặc dù từng là đối thủ không đội trời chung với Chương Quốc Vĩ, nhưng thời thế thay đổi, hiện tại đã không còn xung đột lợi ích, lại trải qua quá trình rèn luyện vài năm, Chương Quốc Vĩ không hề nóng vội giống như trước đây nữa. Hơn nữa Hạ Tưởng cũng nhận thức được năng lực của Chương Quốc Vĩ, cho rằng chỉ cần y chịu kiên định công tác, có thể làm ra một việc lớn, chính vì vậy, mới mượn cơ hội ở sau lưng đẩy Chương Quốc Vĩ lên.

Sau đó, lại lên mạng hàn huyên trong chốc lát, nói vài câu với Vệ Tân, Tống Nhất Phàm, Phó Tiên Tiên, Cổ Ngọc, đến ngay cả Mai Hiểu Lâm bình thường không thường xuyên lên mạng cũng cố ý báo tin bình an với hắn.

Vệ Tân vẫn hoàn toàn mạnh khỏe, năm mới ở nhà cùng cha mẹ, Tết âm lịch của cô bình yên và ấm áp. Cha mẹ cũng rốt cục nghe theo sự sắp xếp của cô, từ huyện dọn tới ở thành phố Yến. Tuy nhiên cha mẹ lại lần nữa thúc giục hỏi han đối với việc hôn nhân đại sự của cô, cô đành phải ậm ừ cho qua.

Vệ Tân liền đùa Hạ Tưởng:

- Kỳ thật em hiện tại quen ở một người rồi, vừa nghĩ đến việc có một thêm người đàn ông trong cuộc đời mà không phải là anh, liền cảm thấy thật đáng sợ. Em có một mong muốn nho nhỏ, không biết có thể nhận được sự giúp đỡ của anh hay không?

Hạ Tưởng đoán được tâm tư Vệ Tân, đoán tâm tư của người khác hắn có thể sẽ đoán sai, nhưng đối với tâm tư của Vệ Tân thì vừa đoán liền chuẩn:

- Em muốn anh ra mặt gặp gỡ cha mẹ của em, làm lá chắn cho em?

Vệ Tân lại chỉ đánh một chuỗi dấu ba chấm.

Hạ Tưởng gửi một khuôn mặt tươi cười qua:

- Anh sẽ tìm một cơ hội thích hợp...

Vệ Tân liền nhanh chóng trả lời:

- Em chỉ nghĩ như vậy thôi, anh cũng đừng để tâm, anh dù sao cũng là người có thân phận, nếu chẳng may ảnh hưởng tới tiền đồ của anh, em cả đời cũng không sẽ an tâm.

Nói vài câu với Phó Tiên Tiên, bởi vì Phó Tiên Tiên vẫn chưa ra khỏi nỗi đau buồn.

Hạ Tưởng khuyên giải an ủi cô:

- Chờ tâm tình tốt một chút, thì đến Dương Thành, anh sẽ cùng em đi khắp nơi một chút, xem cảnh vật mùa xuân ở Dương Thành, cũng đỡ hơn một chút so với vẻ u buồn ở Bắc Kinh.

- Vâng!

Phó Tiên Tiên vẫn nói không nhiều lắm, cảm hứng không cao, bộ dáng hơi rầu rĩ không vui.

Hạ Tưởng lại kiên nhẫn dỗ dành cô vài câu, đàn ông dỗ dành phụ nữ là trách nhiệm, hơn nữa hắn cũng quả thật đau lòng trước sự trầm uất của Phó Tiên Tiên. Trước kia một Tiểu ma nữ hoạt bát sáng sủa biết bao, gần đây liên tiếp xảy ra nhiều chuyện, cũng khiến cô mất đi vẻ rực rỡ và nét mặt tươi cười vốn có.

Cũng không nói mấy câu với Tống Nhất Phàm, Tống Nhất Phàm gần đây có phần bận rộn – công ty Vệ Tân lại nhận được một hợp đồng lớn, cô hiện tại đang tăng ca, hơn nữa còn rất có cảm giác tự hào mà nói cho Hạ Tưởng, cô muốn kiếm tiền cho công ty.

Sự vui vẻ của Tống Nhất Phàm khiến Hạ Tưởng hài lòng.

Chỉ có điều không thấy Nghiêm Tiểu Thì lên mạng, khiến trong lòng Hạ Tưởng rầu rĩ, nghĩ đến kết cục cha con nhà họ Phạm, cũng là thở dài trong lòng.

Chắc chắn là trong lòng Nghiêm Tiểu Thì cũng không dễ chịu, dù sao Phạm Duệ Hằng và Phạm Tranh là người thân của cô. Có lẽ đúng là bởi vậy, Nghiêm Tiểu Thì đối với hắn ít nhiều cũng có một chút oán trách.

Nghĩ tới cho tới giờ Nghiêm Tiểu Thì thiệt thòi rất nhiều, Hạ Tưởng đã nghĩ bồi thường Nghiêm Tiểu Thì một chút gì đó, tuy nhiên dường như hắn trời sinh thiếu mất khả năng lấy lòng phụ nữ, suy nghĩ, lại nghĩ không ra làm cái gì mới có thể khiến tâm tình Nghiêm Tiểu Thì tốt hơn một chút.

Trong lúc tâm tư đang bất định, điện thoại reo lên.

Là điện thoại Trương Lực gọi tới.

Hạ Tưởng gập máy tính lại, nghe điện thoại.

Giọng nói cung kính của Trương Lực truyền đến:

- Phó Bí thư Hạ, buổi tối mời anh ăn cơm, có thời gian hay không?

Hạ Tưởng hơi nghĩ ngợi, hỏi:

- Có những ai?

- Có tôi...và một người bạn mà Phó Bí thư Hạ cũng quen biết.

Giọng Trương Lực hơi mơ hồ.

Hạ Tưởng sửng sốt, thư ký Chủ tịch tỉnh mời hắn ăn cơm, Chủ tịch tỉnh không tham gia, theo trạng thái bình thường trong quan trường mà nói, rất không bình thường. Hơn nữa còn muốn giới thiệu bạn bè cho hắn làm quen, Trương Lực chắc chắn lại đang mưu tính việc gì đó.

- Bạn nào? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hạ Tưởng thản nhiên hỏi một câu, hắn không thể tùy tiện đi ăn cơm.

- Bạn bè ở thành phố Mai Hoa…

Trương Lực nói,

- Họ Quý.

Lĩnh Nam có ba bông hoa lớn, có một bông hoa họ Quý, Hạ Tưởng trong lòng khẽ động, nhà họ Quý ở Lĩnh Nam?