Quan Thần

Chương 1879: Khai đao




Nếu nói một tiếng súng lúc nãy, tương đương với sự cảnh cáo gián tiếp đối với Thai Sở Phong và Khang Chí, thì hành động Hạ Tưởng kiên quyết phải đợi Lâm Song Bồng đích thân mở còng tay cho y, đồng nghĩa với đòn cảnh tỉnh trực tiếp!

Tuy giọng Hạ Tưởng nói rất nhẹ, cũng không nghiêm khắc, nhưng lại lộ ra một sự kiên quyết không có gì nghi ngờ, ngụ ý chính là, sự việc hôm nay, đừng mong dễ dàng kết thúc.

Khang Chí cảm giác hai chân hơi nhũn ra:

- Phó, Phó bí thư Hạ, là tôi không đúng, tôi sai rồi, xin anh trừng phạt tôi.

- Phó bí thư Hạ…

Thai Sở Phong cũng không thể không tỏ thái độ.

- Hiểu lầm, đều là hiểu lầm, lúc nãy nếu Phó bí thư Hạ sớm tỏ rõ thân thận, cũng sẽ không có chuyện thế này, Phó bí thư Hạ đại nhân đại lượng, anh hãy rộng lòng, để tôi mở…

Thai Sở Phong cúi đầu khom lưng, mặt mũi như nô tài, tuy nhiên cũng không thừa nhận, bộ dạng của y vẫn thật sự khiến lãnh đạo cấp trên bình thường hết cách với y.

Đáng tiếc, Hạ Tưởng không phải là lãnh đạo cấp trên bình thường.

Thai Sở Phong tiến gần hơn về phía trước, Hạ Tưởng lùi lại sau một bước, ngồi lại xuống ghế, cười lạnh lùng một tiếng:

- Hiểu lầm? Phó Cục trưởng Thai, hiểu lầm của anh thật là qua loa. Nếu tôi không phải Phó bí thư tỉnh ủy, chỉ là một du khách bình thường đến Dương Thành du lịch, hôm nay có phải là chẳng những bị chém ba mươi ngàn đồng, sau đó đến em gái của Chủ tịch tỉnh Phó cũng bị các anh làm nhục không?

Cả nước chỉ có một Chủ tịch tỉnh Phó, là Phó Tiên Phong sức mạnh trung kiên của nhà họ Phó mà ai ai cũng biết, Thai Sở Phong tuy chỉ là một Phó cục trưởng nhỏ bé của Phân cục công an quận Lam Thiên Dương Thành, nhưng đối với Phó Tiên Phong danh tiếng khắp thiên hạ cũng nghe như sấm bên tai. Một câu em gái của Chủ tịch tỉnh Phó của Hạ Tưởng, giống như một nhát búa nặng đánh trúng ngực của Thai Sở Phong.

Phó Tiên Phong tuy chỉ là Chủ tịch tỉnh Tương, nhưng con người anh ta làm việc ân oán rõ ràng, hơn nữa tính cách ra tay không chừa lối thoát, cho dù Thai Sở Phong ở xa tận Dương Thành cũng có nghe tới, vừa nghe, suýt nữa sợ hãi rớt cả cằm.

May là không để Sa Đại Bao động đến Phó Tiên Tiên, nếu không không cần Hạ Tưởng ra tay, dưới sự tức giận của nhà họ Phó, thậm chí dám mang người từ Bắc Kinh giết thẳng đến Dương Thành, cũng phải đòi phân thây Sa Đại Bao.

Mà y phỏng chừng cũng không thoát đi đâu được, nói không chừng cũng sẽ phơi thây đầu đường!

Tay Thai Sở Phong đơ giữa không trung, không đưa ra trước được chút nào nữa, nụ cười trên mặt cũng cứng lại.

Khang Chí muốn nói gì đó, lại nuốt trở vào, tình hình hiện tại nói gì thêm nữa cũng vô dụng, y bèn yên lặng đưa mắt ra hiệu với Trọc Đầu, ám chỉ Trọc Đầu lập tức điện thoại báo cho Khang Hiếu.

Có lẽ, chỉ có Khang Hiếu mới có thể giải vây.

- Phó bí thư Hạ, mở ra trước đã… được không? Cứ đeo cái đồ này như thế, tôi thấy khó chịu.

Chúc Cảnh Hoa mặt như đưa đám nói, y thật sự khó chịu muốn chết, bởi vì y phải chịu trách nhiệm liên quan.

Hạ Tưởng khoát tay:

- Cảnh Hoa, xảy ra chuyện thế này, tôi rất đau lòng. Tỉnh ủy tổ chức hành động đặc biệt đã được một thời gian rồi, quận Lam Thiên không hề nghiêm túc thực hiện tổ chức công tác của Tỉnh ủy.

Chiếc mũ lớn trên đầu bị lấy xuống, Chúc Cảnh Hoa càng thấp thỏm lo âu trong lòng, hận chết Thai Sở Phong, y dữ tợn trừng Thai Sở Phong một cái.

Thai Sở Phong lại không hề sợ Chúc Cảnh Hoa, tuy Chúc Cảnh Hoa là người lãnh đạo trực tiếp của y, nhưng quyền quyết định vận mệnh của y một chia làm hai, Chúc Cảnh Hoa chỉ chiếm một nửa, nửa còn lại, nằm trong tay Cục trưởng cục công an thành phố Hướng Dân Tân, tức là, Chúc Cảnh Hoa trong trường hợp Hướng Dân Tân chưa gật đầu, không thể cách chức y ngay tại chỗ.

Chủ yếu còn một điều, hậu đài của y cứng rắn, Chúc Cảnh Hoa không dám vì lấy lòng Hạ Tưởng mà đắc tội với y!

- Phó bí thư Hạ…

Đang lúc giằng co, lâm vào thế khó phân thắng bại, Lâm Song Bồng rốt cục cũng tới rồi.

Xuất hiện cùng Lâm Song Bồng, lại còn có Trương Lực!

Sự xuất hiện của Trương Lực, khiến Chúc Cảnh Hoa rất ngạc nhiên, Trương Lực thân phận đặc biệt, chẳng những quan hệ riêng tư của y vô cùng phức tạp, quan trọng nhất là, y là thư ký Chủ tịch tỉnh, sự xuất hiện của y, là với thân phận cá nhân hay là đại diện Mễ Kỷ Hỏa đích thân tới, ý nghĩa không hề giống nhau.

Lâm Song Bồng còn không biết sự việc nghiêm trọng thế nào, sau khi nhận được thông báo, vội vàng chạy tới, trên đường trong lòng còn nghĩ, Hạ Tưởng lại đào hố cho y, hay là sắp đặt cái bẫy? Lẽ nào là Hạ Tưởng không cam lòng sự tiếp xúc của Diệp Thiên Nam và nhà họ Quý, mượn cớ gây sự, muốn trả một vố?

Ôm tâm trạng một phần khó hiểu mấy phần bất mãn, lúc Lâm Song Bồng đang muốn xuất phát chạy đến nhà hàng Hoa Khách - bối cảnh của nhà hàng Hoa Khách y đương nhiên rất rõ - Trương Lực lại đột nhiên đề xuất muốn đi cùng y, y cũng không tiện từ chối, bất luận Trương Lực xuất phát từ mục đích gì, y hoàn toàn chưa nghĩ sâu xa.

Không phải không muốn suy nghĩ dụng ý của Trương Lực, mà là không kịp nghĩ nhiều.

Lâm Song Bồng lắng nghe báo cáo điện thoại trên đường, chỉ biết đại khái, cho rằng sự việc rất dễ giải quyết, để nhà hàng Hoa Khách nhận lỗi xin lỗi và bồi thường thiệt hại là được, y thậm chí còn trách Hạ Tưởng chuyện bé xé ra to, chuyện lớn bao nhiêu đâu, cứ muốn kinh động y ra mặt, dù sao y cũng là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Bí thư Thành ủy.

Đến lúc đẩy cửa phòng, Lâm Song Bồng liền lập tức dựng lên chính trị quan chính xác - cho dù không thông báo y đến, y cũng phải đến, bởi vì sự việc thật sự làm lớn rồi, e rằng y cũng không giải quyết nổi.

Phó bí thư Tỉnh ủy bị còng lại, là sự việc chính trị nghiêm trọng, mấy quan lớn nhỏ có mặt, nếu là cách chức hết thì hơi quá, nhưng xử phạt toàn bộ thì không thoát một người, nói không chừng dưới cơn thịnh nộ của Trần Hạo Thiên, đến y cũng khó chối được tội này!

Lâm Song Bồng suy cho cùng giác ngộ chính trị cao hơn Chúc Cảnh Hoa, Thai Sở Phong nhiều, sau sự kinh hãi trong chớp mắt, lập tức lại ý thức được một vấn đề quan trọng hơn khác, bỗng chốc ướt cả lưng… Hành động đặc biệt triển khai đến nay, ngoại trừ Hạ Tưởng đích thân tới Hồng Hoa cách chức mấy tên tham ô ngay tại chỗ, thì không có tiến triển quan trọng khác, Dương Thành càng đối đãi tiêu cực, không hề có một lần hành động quy mô lớn.

Chính vì Dương Thành bất động, các thành phố địa phương khác cũng im hơi lặng tiếng, đều đang xem chừng thế nào, Hạ Tưởng phỏng chừng sớm đã muốn bắt đầu từ Dương Thành, đang lo tìm không được điểm đột phá, việc hôm nay, đồng nghĩa với việc tạo ra một cơ hội tốt cho Hạ Tưởng!

Đường đường Phó bí thư Tỉnh ủy ăn cơm bị chém, hệ thống tín nhiệm của Dương Thành nên đến lúc xây dựng lại… Nghĩ thông được điểm này, Lâm Song Bồng sợ sệt kinh hãi!

Không được, bị Hạ Tưởng bắt được thóp của y, vốn dĩ sự việc kẹt đường lần trước còn chưa hoàn toàn qua đi, vốn muốn mời Diệp Thiên Nam đến Hoa Mai trả lại một vố, lại không ngờ Hạ Tưởng khéo léo tận dụng lợi thế, mượn một lần chém khách, lần nữa đặt y vào ranh giới khó cả đôi đường.

Lâm Song Bồng gần như phải ngửa mặt lên trời thở dài, đã sinh Bồng, sao còn sinh Tưởng?

Chỉ có điều thở dài thì thở dài, việc nên làm vẫn phải làm, hơn nữa còn phải không được qua loa chút nào.

Bước nhanh đến trước Hạ Tưởng, Lâm Song Bồng hơi cúi đầu cong lưng:

- Phó bí thư Hạ, xin anh phê bình tôi, là sai lầm trong công tác của tôi, để anh phải sợ rồi.

Lại quay lưng nói với Chúc Cảnh Hoa:

- Bí thư Chúc, sao còn không mở còng cho Phó bí thư Hạ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Chúc Cảnh Hoa nghẹn đi:

- Phó bí thư Hạ nói…

Hạ Tưởng giơ giơ chiếc còng trên tay:

- Tôi vốn bảo phải mời đồng chí Song Bồng mở giùm tôi, tuy nhiên bây giờ đổi chủ ý rồi, phải mời đồng chí Mưu Nguyên Hải đích thân đến mở ra cho tôi. Nếu Bí thư Mưu không chịu, tôi thật không sợ mang còng tay về Tỉnh ủy, tin là Bí thư Trần cũng được, Chủ tịch tỉnh Mễ cũng được, đều vui lòng tự tay mở ra cho tôi.

Lâm Song Bồng suýt nữa lùi lại mấy bước, lại chửi thề mấy câu, tuy nhiên suy cho cùng vẫn là trí tuệ chính trị chiến thắng sự kích động:

- Phó bí thư Hạ, tôi biết anh chịu ấm ức, tôi trịnh trọng hứa với anh, việc hôm nay chắc chắn sẽ cho anh một trả lời vừa lòng, nếu không vừa lòng, xin anh xử phạt tôi.

- Đồng chí Song Bồng, anh trước tiên đừng vội ôm trách nhiệm, nợ phải tính từng món từng món một.

Hạ Tưởng vừa nói xong, vẻ mặt thản nhiên bỗng chốc trở nên vô cùng nghiêm khắc, ánh mắt như điện nhìn Trương Lực.

- Thư kí Trương, anh nói thử xem nàh hàng Hoa Khách chẳng những lũng đoạn thị trường, còn tồn tại hành vi lừa gạt giá cả nghiêm trọng, nên xử lý thế nào mới thích hợp?

Lâm Song Bồng hít một hơi lạnh, Hạ Tưởng muốn bắt Trương Lực khai đao!

Sau sự việc đào hầm lần trước, Lâm Song Bồng đã biết một điều, Hạ Tưởng nhất định biết Trương Lực có tác dụng bắc cầu giật dây trong sự việc Mộc Phong, Hạ Tưởng chắc sẽ có thủ đoạn công khai và âm thầm đối đầu với y, vậy thì tất nhiên sẽ không khách sáo với Trương Lực. Đừng thấy Trương Lực là thư kí của Mễ Kỷ Hỏa, nhưng nếu Trương Lực vi phạm nguyên tắc lớn của Hạ Tưởng, Mễ Kỷ Hỏa sẽ không bao che khuyết điểm, thậm chí còn sẽ vứt bỏ Trương Lực không hề do dự.

Trương Lực và Hạ Tưởng khi ở Bắc Kinh từng có qua lại xem như bạn bè, Lâm Song Bồng cũng rõ, nhưng cũng chính vì thế, y mới phỏng đoán Hạ Tưởng đối với Trương Lực có thành kiến lớn rồi!

Lâm Song Bồng không hề đồng cảm với Trương Lực, ngược lại, y còn hơi có ý xem thường Trương Lực, cho rằng Trương Lực vì một người con gái mà không kiên định lập trường chính trị, thật sự là rất không nên. Bây giờ, Hạ Tưởng chuyển họng súng, y lập tức cảm thấy nhẹ nhõm đi nhiều, muốn xem xem Trương Lực sẽ hóa giải đề khó Hạ Tưởng đưa ra thế nào.

Trương Lực quả thật khó xử. Nói nặng đi, sẽ đắc tội với Khang Chí và Khanh Hiếu, nói nhẹ đi, có khả năng sẽ khiến Phó bí thư Hạ thêm thành kiến sâu sắc với y. Y rất rõ, lúc Đường Thiên Vân dưới sự bày mưu đặt kế của Hạ Tưởng mà điện thoại mời y đến nhà hàng Hoa Khách, y sẽ đối mặt với một sự lựa chọn khó khăn trước giờ chưa từng có.

Trương Lực liền hiểu, nội tình y ở giữa phối hợp tác chiến trong sự việc Mộc Phong, đã bị Phó bí thư Hạ tra ra rồi.

Do dự khoảng vài giây, Trương Lực khó khăn mở miệng:

- Tôi cho rằng, đang lúc Tỉnh ủy bắt đầu xây dựng kiến tạo, sự việc nhà hàng Hoa Khách chặt chém khách tính chất vô cùng xấu xa, tình tiết vô cùng nghiêm trọng, nên ngừng kinh doanh chấn chỉnh, và phạt nặng.

- Song Bồng, anh có đồng ý với cách nghĩ của Trương Lực không?

Hạ Tưởng lại đá bóng vào chân Lâm Song Bồng.

Lâm Song Bồng không chút do dự nói:

- Tôi hoàn toàn đồng ý.

- Kết quả xử lý việc lũng đoạn thị trường là ngừng kinh doanh chấn chỉnh, nếu nhà hàng Hoa Khách còn tồn tại các hành vi cưỡng bức, mại dâm chơi gái, Khang Chí thân làm chủ nhà hàng Hoa Khách, nên xử lý thế nào?

Khang Chí sắc mặt lập tức trắng bệch:

- Phó bí thư Hạ…

Lâm Song Bồng cũng hoảng hốt, Khang Chí là cháu trai của Khang Hiếu, lại là bạn tri kỷ của Trương Lực, lại có mạng lưới quan hệ tầng tầng lớp lớp ở Dương Thành, Hạ Tưởng là muốn một phát loại bỏ Khang Chí, lẽ nào là muốn làm giải phẫu lớn, y trừng Khang Chí một cái trước:

- Không có chỗ cho anh nói…

Rồi vội giải thích với Hạ Tưởng.

- Phó bí thư Hạ, sự việc còn phải xác minh thêm bước nữa, bây giờ hay là về Tỉnh ủy đã, tình hình cụ thể tôi sẽ báo cáo tỉ mỉ hơn.

Hạ Tưởng khoát tay:

- Đồng chí Song Bồng, về vấn đề xử lý Khang Chí như thế nào, tôi không hỏi anh…

Lâm Song Bồng bỗng nhiên sững đi, còn chưa phản ứng lại, đã thấy Hạ Tưởng hướng về cửa sau nhà hàng, cao giọng nói:

- Tôi là hỏi Bí thư Mưu và Bí thư Hướng…

Cửa sau vừa vang lên, Bí thư chính ủy tỉnh kiêm Giám đốc sở công an tỉnh Mưu Nguyên Hải và Bí thư chính ủy thành phố kiêm Cục trưởng cục công an thành phố Hướng Dân Tân, theo tiếng đẩy cửa đi vào.

Mà phía sau Mưu Nguyên Hải và Hướng Dân Tân, mấy người khiêng một người, rõ ràng là Sa Đại Bao đang sống dở chết dở.