Quan Thần

Chương 2166: Nên tính sổ rồi




Ba người bên trong thế hệ thứ hai của Ngô gia, nếu luận ai là người có mối quan hệ chặt chẽ nhất với Hạ Tưởng, không phải là Ngô Tài Dương người hiện tại vừa có công tâm dẫn dắt lại có tư tâm yêu quý Hạ Tưởng, mà là người mấy năm gần đây vẫn tránh ở phía sau màn, chính là Ngô Tài Giang!

Trên thực tế mấy năm qua Ngô Tài Giang tuy rằng vẫn là người đứng phía sau màn chủ trì Sự vụ kinh tế nhà họ Ngô, không hề xuất đầu lộ diện, cũng hoàn toàn biến mất bên trong vận mệnh chính trị trong nước, nhưng âm thầm, trong lòng Ngô Tài Giang không hề mất đi tình cảm mãnh liệt một thời.

Ông muốn làm một phen sự nghiệp.

Ngô Tài Giang và Mai Thái Bình có chỗ giống nhau, thời trẻ phóng đãng tùy hứng, sau khi đi vào quan trường, hồi tâm và muốn làm một phen sự nghiệp. Chẳng qua ông không may mắn như Mai Thái Bình, nhà họ Mai chỉ có Mai Thái Bình một người có thể làm nhân vật chính, nhưng nhà họ Ngô, còn có một Ngô Tài Dương.

Ông nhất định phải vì Ngô Tài Dương nhường đường.

Sau khi tiếp nhận sự vụ kinh tế nhà họ Ngô, Ngô Tài Giang hạ quyết tâm phải làm ra một phen thành tích, nhưng sau khi ông xoay người mới phát hiện, so với sự thong dong ở trên trường chính trị, thì ở sự vụ kinh tế, không thể nói là hai mắt mờ mịt, nhưng là lực bất tòng tâm, không thể thong dong bố cục.

May mắn còn có Hạ Tưởng!

Sự trợ giúp của Hạ Tưởng đối với sự vụ kinh tế nhà họ Ngô, ngoại trừ Ngô Tài Giang không người nào biết được.

Hạ Tưởng không muốn để nhà họ Ngô nhận ân tình của hắn, cũng không muốn cho những người khác của nhà họ Ngô hiểu lầm, hắn chỉ ở thời điểm thích hợp cùng Ngô Tài Giang âm thầm gặp mặt hoặc là trò chuyện, nói cho Ngô Tài Giang cơ hội tới, phải đúng lúc bắt lấy.

Xuất phát từ sự tín nhiệm đối với Hạ Tưởng, Ngô Tài Giang đối với đề nghị của Hạ Tưởng nói gì nghe nấy, hai lần nâng cao trọng đại, mấy lần bố cục có lợi lâu dài, những gì có ích đều do Hạ Tưởng kịp thời nhắc nhở, Ngô Tài Giang trong lòng như gương sáng, nếu không có Hạ Tưởng thì tổng sản lượng kinh tế nhà họ Ngô có thể duy trì được hiện trạng đã là điều may mắn lắm rồi, đừng nói nâng cao một phần ba, chính là nâng cao một phần mười cũng là thành tích rất giỏi.

Hạ Tưởng lần nữa yêu cầu Ngô Tài Giang không cần nói ra chân tướng cho người khác biết, Ngô Tài Giang cũng giữ bí mật, nhưng hôm nay, khi Ngô Tài Hà liên tiếp công kích Hạ Tưởng, mà Hạ Tưởng tức giận nói ra lời nói tự tuyệt với nhà họ Ngô, thì Ngô Tài Giang rốt cục không kìm nổi, nói ra bí mật giữa ông và Hạ Tưởng.

Cũng là bí mật lớn nhất của Hạ Tưởng.

Ngô Tài Giang lời vừa ra khỏi miệng, mọi người đều kinh hãi.

Ông cụ Ngô ánh mắt thản nhiên mà uy nghiêm rơi trên người Hạ Tưởng, sau một lúc lâu không nói gì, chỉ có điều ngân nga thở dài một tiếng.

Ngô Tài Dương cũng là khiếp sợ, khẽ lắc đầu, ánh mắt dừng lại trên người Hạ Tưởng rất lâu, cũng cảm tình phức tạp lắc lắc đầu.

Ngô Tài Hà vẻ mặt phấn khích nhất, đầu tiên là khiếp sợ, theo sau là vẻ mặt ngạc nhiên, và cuối cùng là vẻ mặt xấu hổ, chậm rãi cúi đầu, im lặng không nói gì, không hề lên tiếng. Y biết lời nói của Ngô Tài Giang khẳng định là thật, những việc lớn liên quan đến sự vụ kinh tế nhà họ Ngô, Ngô Tài Giang không có khả năng cũng sẽ không nói lung tung.

Sao lại như vậy? Sao Hạ Tưởng trợ giúp nhà họ Ngô rất nhiều, nhưng chưa từng đòi lấy ưu đãi từ bên trong sản nghiệp kinh tế nhà họ Ngô? Chẳng lẽ Hạ Tưởng thật sự là Lôi Phong sống?

Hạ Tưởng không phải Lôi Phong sống, chỉ có điều Ngô Tài Hà không rõ chính là, Hạ Tưởng cũng không phải một người tham lam, hắn chưa từng có ý nghĩ phải được ích lợi gì từ bên trong kinh tế nhà họ Ngô, điều càng khiến Ngô Tài Hà không biết chính là, với thực lực kinh tế của Hạ Tưởng, cũng không cần phải tham lam bất kỳ thứ gì từ nhà họ Ngô!

Không chỉ có Ngô Tài Hà không biết thực lực tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng to lớn đến bao nhiêu, liền ngay cả ông cụ và Ngô Tài Dương đối với tổ chức thành viên kinh tế của Hạ Tưởng rốt cuộc thực lực như thế nào, cũng là chỉ biết một mà không biết hai.

Một lát trầm mặc qua đi Hạ Tưởng mở miệng:

- Chú ba quá khen, con cũng không có làm gì cả, so với sự trân trọng của ông cụ đối với con, việc con làm được còn chưa đủ.

- Không nói nữa, không nói nữa.

Ông cụ Ngô gia rốt cục mở miệng, đem chiếc đũa nặng nề đặt xuống

- Hạ Tưởng không nợ nhà họ Ngô gì cả, nhà họ Ngô cũng không nợ Hạ Tưởng cái gì, huề nhau! Về sau nhà họ Ngô ai còn cảm thấy có thể có tư cách mở miệng hướng Hạ Tưởng yêu cầu cái gì quá đáng, chính là con cháu bất hiếu của nhà họ Ngô!

Ông cụ Ngô gia thanh âm rất lớn, tất cả mọi người thế hệ thứ hai thứ ba thứ tư, những người tham dự hội nghị nhà họ Ngô, không một ai không nghe được rõ ràng.

Mỗi người đều hiểu được, lời nói của ông cụ, nhất ngữ định luận, phân rõ giới hạn giữa nhà họ Ngô và Hạ Tưởng, về sau Hạ Tưởng đường có rộng bao nhiêu lớn, vị trí cao bao nhiêu, đều không quan hệ với nhà họ Ngô. Nhà họ Ngô nếu có ai dám lấy đủ loại lý do tiếp cận Hạ Tưởng và hướng Hạ Tưởng đề xuất bất kỳ yêu cầu gì, đều là vi phạm gia huấn nhà họ Ngô, vi phạm ý chí của ông cụ Ngô, chính là quên nguồn quên gốc!

Ở ngoài mặt lời nói của ông cụ Ngô gia dường như bất công đối với Hạ Tưởng, kỳ nếu ngẫm kỹ sẽ hiểu, ông cụ là trân trọng yêu mến Hạ Tưởng. Nhà họ Ngô từ sau khi Ngô Tài Dương, lực lượng kế tục trên chính trị bắt đầu từ Ngô Tài Dương, trong nước bắt đầu tiến vào thời đại Hạ Tưởng. Ông cụ vì toàn thể nhà họ Ngô vẽ nên một giới hạn, chính là không muốn con cháu nhà họ Ngô không có việc gì làm liền lấy đủ loại lý do để tiếp cận Hạ Tưởng và hướng Hạ Tưởng đề xuất những yêu cầu đi quá giới hạn, khiến Hạ Tưởng khó xử.

Có thể nói, một phen tranh luận hôm nay, cũng dẫn phát suy nghĩ sâu xa của ông cụ đối với tương lai lâu dài, nhất ngữ định Càn Khôn, vì mối quan hệ rắc rối phức tạp giữa nhà họ Ngô và Hạ Tưởng quyết định một nguyên tắc chủ đạo, từ nay về sau, khi xử lý quan hệ giữa đời sau nhà họ Ngô và Hạ Tưởng, thước đo chính là lời nói của ông cụ Ngô gia hôm nay.

Ngô Tài Hà không còn lời nào để nói, cúi đầu thật sâu

Ngô Tài Dương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói:

- Quan hệ giữa Hạ Tưởng và nhà họ Ngô vốn rất rành mạch, không có bất kỳ giằng co không rõ ràng nào. Tôi phê bình hắn, là đứng ở trên lập trường giải quyết việc chung.

Ngô Tài Dương ngụ ý là nói, ông thân là Trưởng ban Tổ chức Trung ương, có tư cách phê bình những gì Hạ Tưởng đã làm, về phần người khác..., bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính, không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự, thì không cần lắm miệng.

Ngô Tài Dương tuổi trẻ một mình ở nơi tây bắc xa xôi, quan hệ trong nhà vẫn hơi căng thẳng, tính cách chẳng những bất hòa với ông cụ, ở trong nhà cũng không nhận được sự hoan nghênh của Ngô Tài Giang và Ngô Tài Hà, hiện tại ông đã về Bắc Kinh nhiều năm, quan hệ với ông cụ tuy rằng khôi phục được như lúc ban đầu, nhưng với Ngô Tài Giang, Ngô Tài Hà thì vẫn có khúc mắc.

Gia sự Ngô gia, cũng là một tờ hóa đơn khó tính toán, khó có thể tính rõ ràng minh bạch. Cho nên Hạ Tưởng mới rời xa gia sự nhà họ Ngô, cũng không nhúng tay chia rẽ. Hắn không có ý định đánh giá vị trí Ngô Tài Dương ở Ngô gia, cũng không muốn trợ giúp Ngô Tài Dương củng cố quyền uy người cầm lái trong gia tộc.

Lời nói của Ngô Tài Dương, khiến Ngô Tài Giang hơi lộ ra bất mãn, cũng không khiến Ngô Tài Hà sắc mặt càng thêm khó chịu.

- Tài Dương, chú nói như vậy, tôi là bề trên của Hạ Tưởng, cũng không thể nói hắn vài câu ư?

Ngô Tài Hà rất là không vui.

Hạ Tưởng cũng không nghĩ bữa tiệc đại gia đình của nhà họ Ngô hôm nay lại thành như vậy, cũng khiến hắn nhận ra sự bất hòa bên trong đại gia tộc này. Hắn vốn định dừng lại ở vấn đề này, ông cụ liền hừ một tiếng nói.

- Mấy đứa cãi nhau ầm ĩ đến như vậy có ích lợi gì, phải nghe Hạ Tưởng rốt cuộc là suy nghĩ như thế nào, nó không phải là người không phân rõ nặng nhẹ.

Nếu là trước đây, Hạ Tưởng chắc chắn sẽ giải thích vài câu, hôm nay hắn lại thản nhiên cười, khoát tay áo:

- Nếu con và Ngô gia đã phân rõ quan hệ, hội nghị lần này thành bại cũng không quan hệ tới nhà họ Ngô, con cũng không cần phải giải thích gì nữa, thành bại đều một mình con gánh vác.

Sự tình phát triển đến nước này, ông cụ Ngô gia còn chưa tỏ thái độ về việc Hạ Tưởng mời dự họp tại đại hội, thì bây giờ ông cụ dường như cũng không muốn tỏ thái độ, mà giơ lên chén rượu:

- Được, nói rất hay, nếu sự tình và nhà họ Ngô không quan hệ, Hạ Tưởng quả thật không cần phải giải thích rõ ràng, nào mọi người cùng nâng ly.

Mấy người cùng nhau nâng chén, không khí lại khôi phục bình thường. Nhưng ở bên trong cái bình thường đó, đã có một mạch nước ngầm bắt đầu khởi động.

Mười mấy năm sau, ba nhà Mai, Khâu, Phó vẫn phát triển như cũ, nhưng gia tộc nhà họ Ngô rầm rộ bề thế, năm đó từng huy hoàng một thời giờ đã chia năm xẻ bảy, khó có thể hình thành đủ cụ thể ảnh hưởng đến cục diện chính trị. Chủ yếu là thế hệ thứ ba, bên trong các gia đình con cháu không nên thân quá nhiều, lực ngưng ngưng tụ bắt đầu giảm xuống, hơn nữa khí hậu chính trị quốc nội kịch biến, thế lực gia tộc có sự suy thoái.

Sự suy thoái của thế lực gia tộc, tạo ra điều kiện cực kỳ có lợi cho một người leo đỉnh cao, phân tán thế lực gia tộc tìm kiếm trận doanh mới, cuối cùng đều ngưng tụ tới một người, mượn uy vọng người này chấn hưng thế lực hùng phong của gia tộc.

Cũng may mắn có người này tồn tại, mới khiến thế lực gia tộc có thể kéo dài, không có tan rã. Mà người này cũng mượn thời cơ thế lực gia tộc phân tán ngưng tụ, chặt chẽ nắm trong tay quyền to, khai sáng thời hoàng kim nhất trong lịch sử dân tộc Trung Hoa.

Gia yến sau khi kết thúc, Hạ Tưởng trước hết cùng Liên Nhược Hạm nói chuyện trong chốc lát, bàn về bước đi tiếp theo của tổ chức thành viên kinh tế.

Đối với cách làm của Hạ Tưởng, Liên Nhược Hạm nâng hai tay tán thành, cô ôm cánh tay Hạ Tưởng, tựa đầu vào bờ vai của hắn nói:

- Nhà họ Ngô là nhà họ Ngô, em là em. Anh nói cái gì, em làm cái đó, dù sao em là người của nhà họ Hạ.

Cảnh tượng trong bữa tiệc khiến Liên Nhược Hạm rất thích sự kiên quyết của Hạ Tưởng, tuy rằng là có mâu thuẫn xung đột, nhưng cuối cùng khiến mối quan hệ giữa Hạ Tưởng và nhà họ Ngô hoàn toàn vạch rõ giới hạn cũng là chuyện tốt.

Hạ Tưởng xoa xoa cái mũi của cô:

- Được rồi, anh nhận ân tình này của phu nhân.

- Anh ngọt ngào quá.

Liên Nhược Hạm đắc ý cười

- Kế hoạch tổ chức thành viên kinh tế của anh rất khích lệ lòng người, em quyết định đợi đại hội của anh xong xuôi mới đi.

Buổi tối, Hạ Tưởng ở lại nhà họ Ngô. Cơm chiều xong, hắn được mời tới thư phòng ông cụ Ngô gia, tiến vào phòng mới phát hiện, chẳng những Ngô Tài Dương, Ngô Tài Giang và Ngô Tài Hà đều ở đó.

Ông cụ Ngô gia vẻ mặt ngưng trọng, giọng điệu trầm thấp nói:

- Hôm nay trong bữa tiệc gia đình, người đông quá, có một số chuyện nói chưa rõ, hiện tại đúng là thời điểm...

Hạ Tưởng rất cung kính nói:

- Mời ông cụ chỉ bảo.

- Con ở bên sông Hạ Mã cử hành đại hội, ông có một đề nghị...

Lúc trở lại phòng, Liên Nhược Hạm đã ngủ say, tư thế ngủ của cô im lặng mà ngọt ngào như một đóa thủy tiên, làm người ta trong lòng vô cùng yêu thương. Hạ Tưởng nhẹ nhàng đắp cho cô một cái chăn mỏng, gặp ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ dừng ở trên mặt của cô, trong nháy mắt nhưng lại khiến dung nhan của cô đẹp không sao tả xiết, giống như một tiên nữ.

Bên tai vang lên lời nói của ông cụ Ngô gia, Hạ Tưởng tâm tình cũng giống như bầu trời đêm có ánh trăng, mênh mông vô hạn, ngàn dặm rộng lớn, hắn biết, đại hội bên sông Hạ Mã, sẽ là một đại hội hoàn toàn mới, chắc chắn vì cục diện chính trị trong nước ném xuống một tảng đá lớn dẫn phát chấn động.

Di động, liền đột ngột reo vang, may mắn hắn để chế độ rung nên không làm Liên Nhược Hạm tỉnh giấc.

- Chủ tịch tỉnh Hạ, ngày mai giữa trưa, phòng số tám nhà hàng Toàn Tụ Đức, tôi mời khách, ngài có bớt được chút thời gian đến? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Nghe thanh âm xa xôi nhưng quen thuộc truyền đến, Hạ Tưởng cười đầy thâm ý. Đối thủ kiên nhẫn, chỉ so với dự đoán của hắn nhiều hơn một giờ.

Được, nên ngồi cùng y một lúc, nợ cũ nợ mới cùng tính cho xong.