Quan Thần

Chương 270: Đánh lén




Điều này làm cho Tra Phương mặt mày xám như tro, trong lòng lại tức giận, bất bình, nghĩ rằng mình là người đáng phải bị mắng chửi vậy sao? Công tác của Phòng Công thương luôn luôn khai triển tốt, cho dù có một vài điểm xấu nhỏ cũng là việc bình thường, bây giờ Chủ tịch huyện Khâu không nể tình chút nào, ngay tại mặt bắt bẻ, đúng là không chịu nổi.

Oán thầm là việc oán thầm, bên ngoài mặt y vẫn biểu hiện ra vẻ cung kính, chờ cho Chủ tịch huyện Khâu mắng chửi trong mấy phút. Có lẽ là mắng mỏ sinh mệt mỏi, cũng có lẽ là thấy mắng mỏ y cũng không có ý nghĩa gì, liền phất phất tay cho Tra Phương bỏ của chạy lấy người.

Tra Phương vừa đi, Khâu Tự Phong đột nhiên mắng to một tiếng:

- Hạ Tưởng, tao và mày không đội trời chung.

Sự phẫn nộ của Khâu Tự Phong có nguyên do là y nhận được một cuộc điện thoại từ Bắc Kinh, nói cho hắn một tin tức vô cùng khiếp sợ cũng như vô cùng phânx nộ, khiến những điều hắn đang chờ mong đều trở thành một cơn lửa giận.

Gia tộc số một của Bắc Kinh, cô con gái của Ngô gia chính xác đang ở thành phố Yến, cô tên là Liên Nhược Hạm, bây giờ là Tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Cảnh.

Liên Nhược Hạm, không ngờ là Liên Nhược Hạm.

Khâu Tự Phong vốn đang cùng chờ mong vào đám hỏi với Ngô gia, đám hỏi của y với Mai Hiểu Lâm thất bại khiến hắn gần như khi đối diện với cuộc hôn nhân do gia tộc sắp xếp trở nên hoàn toàn mất đi hứng thú, cũng vốn không xem việc này quá trọng yếu nhưng mơ hồ nghe nói cô con gái của Ngô gia vô cùng giỏi giang, cực kỳ xinh đẹp, tuổi so với Mai Hiểu Lâm cũng ít hơn mấy tuổi, hơn nữa còn nghe nói còn chưa có yêu đương ai.

Là đàn ông thì đều có tâm lý muốn độc chiếm, Khâu Tự Phong tự cho là đã nhặt được bảo bối của thiên hạ, cho rằng cuối cùng vận khí của y cũng vận chuyển, có lẽ còn có thể tình đầu ý hợp với cô con gái của Ngô gia, trở nên có một tình yêu chân chính. Nhưng y thật không ngờ, người con gái của Ngô gia chính là Liên Nhược Hạm.

Vì sao lại chính là Liên Nhược Hạm? Vì sao lại không thể là người khác?

Khâu Tự Phong gần như trở nên như cuồng bạo.

Nếu đúng ra mà nói thì quan hệ giữa Hạ Tưởng và Mai Hiểu Lâm chỉ là sự phỏng đoán của y thì độ thân mật quyến luyến của Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm thì nhìn thấy được. Cho dù Liên Nhược Hạm không phải là bạn gái của Hạ Tưởng, nhưng cô đối với Hạ Tưởng đúng là có tình cảm thắm thiết, điều khác thì không nói, chỉ bằng việc cô đem chính cái xe mình yêu thích nhất cho Hạ Tưởng sử dụng là đã đủ thuyết minh mọi vấn đề.

Đột nhiên y nhớ rất rõ ánh mắt của Liên Nhược Hạm chưa bao giờ rời khỏi người Hạ Tưởng, vẻ dịu dàng trong ánh mắt thể hiện rõ ra ngoài. Bây giờ nghĩ lại, không phải là đang say đắm trong tình yêu thì là cái gì? Khâu Tự Phong càng nghĩ càng nổi giận, không kìm chế nổi. Vì sao Hạ Tưởng lại giống như là khắc tinh của y, luôn luôn trở thành chướng ngại vật ngăn cản y?

Nếu vậy sao không tìm người diệt trừ thằng nhãi này nhỉ? Trong cơn thịnh nộ, thậm chí Khâu Tự Phong còn nảy ra ý niệm độc ác này. Trước kia, khi ở Bắc Kinh, lúc y giận dữ người nào thì thường đánh gãy tay chân của người ấy, hoặc là đuổi kẻ địch ra khỏi Bắc Kinh, cũng đã thực hiện qua một số thủ đoạn nhơ bẩn. Nhưng đó là lúc tuổi trẻ còn bồng bột, từ khi y theo chính trị tới nay thì tính tình cũng được kiềm chế rất nhiều, hiểu được là phải suy xét vấn đề từ cái nhìn toàn cục, học được các thủ đoạn đánh bọc hậu, cũng từ từ nhận biết được rằng chỉ một bộ phận rất nhỏ trên thế giới giải quyết các mâu thuẫn bằng bạo lực, phần lớn còn lại là phải dùng đến trí tuệ để hòa giải.

Khâu Tự Phong cũng bị ý niệm trong đầu của y làm cho hoảng sợ. Sau đó tự lắc đầu cười giễu cợt mình, đã lớn rồi mà bất cứ lúc manh động nào cũng nghĩ đến việc diệt trừ người khác, đây đâu phải là hình tượng của một người lớn lên trong một gia tộc lớn, thuộc Thái Tử Đảng? Những người này thường thể hiện bản lĩnh một cách chân chính, quang minh chính đại đánh bại đối thủ, lấy cánh tay mình đè đối thủ xuống, làm cho đối thủ không phản kháng được, thắng lợi như vậy mới sung sướng chứ. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.c.o.m

Suy nghĩ thông suốt, lại trải qua quá trình phát hỏa hồi nãy đã đá bay mấy cái ghế dựa, Khâu Tự Phong chậm rãi bình tĩnh trở lại, lấy điện thoại gọi Cường Giang Hải lại.

Cường Giang Hải vừa bước vào thì Khâu Tự Phong đã yêu cầu y đóng cửa chặt lại rồi nói:

- Tìm một vài người tin tưởng được theo dõi Hạ Tưởng, xem có thể điều tra ra chút manh mối nào không?

Cường Giang Hải không rõ vì sao đột nhiên Khâu Tự Phong lại sinh ra hứng thú với Hạ Tưởng, y hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy? Chủ tịch huyện Khâu, ngài muốn tra xét điều gì, tham ô hay vấn đề khác?

- Điều tra về vấn đề tác phong sinh hoạt!

Khâu Tự Phong cũng biết với vị trí hiện tại của Hạ Tưởng thì cũng không có bao nhiêu cơ hội để tham ô.

- Hạ Tưởng còn chưa kết hôn thì làm sao có vấn đề gì trong tác phong cuộc sống?

Cường Giang Hải khó hiểu hỏi.

- Bạn gái hắn là con gái của Phó Thị trưởng Tào, điều tra xem thử hắn có quan hệ mờ ám với cô gái nào khác không?

- Chủ tịch huyện Khâu, Hạ Tưởng còn chưa kết hôn, cho dù chân hắn đứng trên hai chiếc thuyền, cùng một lúc yêu đương với mấy người con gái thì cũng không có việc gì lớn cả. Cho dù hắn thực sự như vậy, bị chúng ta túm được nhược điểm thì cũng không làm gì được hắn, không thể uy hiếp hắn thì làm thế nào?

Cường Giang Hải đối với ý tưởng của Khâu Tự Phong thì cũng không hiểu, cảm thấy tự dưng không có việc gì lại đi kiếm việc phiền toái làm gì.

- Bảo anh điều tra thì anh cứ điều tra, lắm lời làm gì?

Khâu Tự Phong bị Cường Giang Hải hỏi liên tục nên không giữ được kiên nhẫn, khoát tay nói:

- Tìm một vài người tin tưởng được và có ánh mắt ấy, đừng có làm bại lộ tung tích ra, trước mắt âm thầm điều tra hắn một khoảng thời gian đã rồi tính sau.

Cường Giang Hải buồn bực rời khỏi văn phòng Khâu Tự Phong. Lúc trở lại văn phòng của mình, y suy nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Hứa Đại Căn.

Hứa Đại Căn là tên côn đồ sinh ra và lớn lên tại đất huyện An này, cách đối nhân xử thế của y với người khác cũng khá nghĩa khí, lại hay tranh cường háo thắng với người khác. Cường Giang Hải và y qua mấy lần tiếp xúc, cảm thấy y cũng là người có thể tin cậy được, vì thế nên đem chuyện này giao cho y đi làm.

- Đại Căn, tôi là Cường Giang Hải, có chuyện này tôi muốn nhờ cậu giúp tôi một chút…

Giọng nói của Cường Giang Hải đầy nhiệt tình nhưng không mất vẻ uy nghiêm.

- Phó Chủ tịch huyện Cường có điều gì xin nói ra, Hứa Đại Căn tôi không có bản lĩnh gì cả, nhưng đối với bạn bè mà làm được điều gì thì sẽ không tiếc cả mạng sống này để làm bằng được.

Hứa Đại Căn vừa nói ra đã làm cho lỗ tai của Cường Giang Hải bị chấn động.

Cường Giang Hải nhíu nhíu lông mày. Thật ra y không muốn giao tiếp với một người như Hứa Đại Căn bởi cảm thấy những người như thế này không làm được chuyện gì, nhưng với việc theo ngầm theo dõi người khác thì dạng người như thế này lại là đúng sở trường. Vì thế y liền nhẫn nhịn nói:

- Giúp tôi theo dõi một người, tên hắn ta là Hạ Tưởng, là Phó Chủ tịch huyện. Tôi sẽ phải biết các tin tức rằng 7 ngày một tuần hắn đi làm ra sao, đã gặp qua những người nào… cung cấp tin càng tỉ mỉ càng tốt. Vậy cậu có làm tốt được hay không vậy?

- Theo dõi Phó Chủ tịch huyện à? Chuyện này là chuyện lớn đấy, cũng khá khó khăn.

Giọng nói của Hứa Đại Căn vừa the thé lại vừa khó nghe làm Cường Giang Hải đúng là muốn quẳng cả điện thoại xuống nhưng rồi cũng phải nhẫn nhịn xuống. Y biết rằng Hứa Đại Căn cố ý nói như vậy là để đưa ra điều kiện. Quả nhiên, Hứa Đại Căn dừng lại một chút, sau đó lại nói:

- Là Phó Chủ tịch huyện thì đều có lai lịch không nhỏ, nếu vậy thì sự phiêu lưu mạo hiểm của anh em tôi rất lớn. Không biết Phó Chủ tịch huyện Cường có cách nói nào thuyết phục không?

- Được, xảy ra vấn đề gì tôi sẽ chịu trách nhiệm. Mặt khác, các chi phí, vật dụng trong quá trình vất vả điều tra thì tôi sẽ để bên thuế vụ tạo cho cậu ít ưu đãi.

Hứa Đại Căn có mở một phòng khiêu vũ và một nhà hàng, một cú điện thoại vừa rồi của Cường Giang Hải là có thể miễn giảm cho y không ít tiền thuế.

Hứa Đại Căn hừ hừ mấy tiếng rồi nói:

- Những cái đó cũng chưa thật đầy đủ, nhưng mà tôi sẽ báo cáo tình hình cho ngài.

Buông điện thoại ra, Cường Giang Hải mắng một câu:

- Cái loại đồ lưu manh, về sau ông dẫm mày chết.

Đối với các hành động như vậy của đối phương thì Hạ Tưởng hoàn toàn không hay biết gì cả, hắn đang bận rộn với việc thu xếp việc trong ngày mai thì Tập đoàn Viễn Cảnh tới khảo sát hạng mục làng du lịch.

Tin tức này thì cũng đã có tiếng gió truyền ra ngoài, Tập đoàn Đạt Tài tạm thời không có động tĩnh. Hạ Tưởng liền quyết định chờ sau khi Tập đoàn Viễn Cảnh tới khảo sát sẽ lại thu xếp để Bất động sản Thiên An tới tiếp tục khảo sát. Hắn không tin là Thành Đạt Tài sẽ không động tâm. Hắn cũng đã gọi điện thoại cho Thẩm Lập Xuân, Thẩm Lập Xuân nói đã báo cáo với Thành Đạt Tài nhưng Tổng giám đốc Thành vẫn chưa tỏ thái độ, khả năng là vẫn còn đang do dự.

Thành Đạt Tài vẫn không coi trọng thị trường tại các huyện, Hạ Tưởng đối với điều này cũng có hiểu biết. Vì thế nên muốn Thành Đạt Tài có hành động thì phải làm cho y thay đổi chủ ý, điều này cũng không dễ dàng gì. Tuy nhiên, Hạ Tưởng tin tưởng chỉ cần đưa thanh thế chuyện này lên đủ lớn, tiếp đó Tập đoàn Viễn Cảnh lên giọng tỏ vẻ có sự thích thú nồng nhiệt với làng du lịch thì lúc đó Thành Đạt Tài sẽ thay đổi chủ ý.

Thành Đạt Tài vẫn luôn muốn giành thắng lợi, nếu có một nguồn sinh lợi nào mới mà bị Tập đoàn Viễn Cảnh đoạt mất thì chắc chắn trong lòng Thành Đạt Tài sẽ không vui.

Hình thức đầu tư quảng trường Nhân dân có chút bắt chước công viên Rừng Rậm, mặc dù Thành Đạt Tài không muốn thừa nhận nhưng trong ván bài về công viên Rừng Rậm thì Tập đoàn của y đã chậm một bước so với Tập đoàn Viễn Cảnh. Chắc chắn y đang có ý định tìm cơ hội để gỡ hòa.

Hơn chín giờ sáng, mấy chiếc xe ô tô của Tập đoàn Viễn Cảnh đã đi vào trụ sở của Huyện ủy huyện An.

Lý Đinh Sơn thay mặt cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cảm ơn Liên Nhược Hạm, tỏ vẻ hoan nghênh. Sau khi mời Liên Nhược Hạm tới một nhà hàng thì Lý Đinh Sơn liền giao cho Hạ Tưởng và Thịnh Đại. Điều rất lạ chính là việc Tập đoàn Viễn Cảnh tới khảo sát là một việc lớn của huyện An, Khâu Tự Phong là Chủ tịch huyện nhưng lại không lộ diện, điều này làm cho người ta không đoán ra việc gì cả.

Liên Nhược Hạm khéo léo ứng phó xã giao, sau khi khách sáo với Thịnh Đại mấy câu rồi đi lại trước người Hạ Tưởng, cười duyên dáng nói:

- Phó Chủ tịch huyện Hạ, chúng ta lại gặp nhau. Lúc trước khi còn ở thành phố Yến, ngài đã vì Tập đoàn Viễn Cảnh của chúng tôi mà làm không ít việc tốt. Vì thế, nếu là hạng mục công việc mà Phó Chủ tịch huyện Hạ coi trọng thì Tập đoàn Viễn Cảnh chúng tôi sẽ ủng hộ một cách mạnh mẽ.

Thịnh Đại ở một bên, nghe xong mặt mày cứ hớn hở cả lên.

Cao lão từ phía sau tiến lại, nắm lấy cánh tay Hạ Tưởng, lay mạnh mấy cái:

- Tiểu Hạ, đã lâu rồi không gặp cậu. Nói thật ra, đúng là cũng có lúc nhớ cậu. Lại đây, tôi có một số ý tưởng, chúng ta sẽ ngồi trao đổi tham luận với nhau một chút.

Thịnh Đại không biết Cao lão là ai, lại thấy ông ta cứ gọi thẳng Hạ Tưởng là tiểu Hạ, ngay cả chức vụ Phó Chủ tịch huyện cũng không nói ra, trong lòng y nghĩ rằng ông lão này và Hạ Tưởng thân thiết như vậy, chẳng lẽ là thân thích của nhau? Tuy nhiên, cho dù là thân thích, ở đây nhiều người như vậy thì dù sao cũng phải gọi nhau là Phó Chủ tịch huyện Hạ, dù sao trong chốn quan trường thì mọi người cực kỳ để ý đến tiếng xưng hô chức vụ này.

Hạ Tưởng nếu nói cho Thịnh Đại biết rằng ngay cả Phó Chủ tịch tỉnh Cao khi ở trước mặt Cao lão cũng chẳng khác gì một học sinh tiểu học thì có lẽ Thịnh Đại miệng sẽ há to ra, một câu cũng không dám nói ra.

Hạ Tưởng cũng nghiêm trang bắt tay lấy Liên Nhược Hạm, cười nói:

- Hoan nghênh Tổng giám đốc Liên tới huyện An khảo sát. Huyện An có núi rừng như tranh vẽ, là nơi địa kiệt nhân linh, tin rằng sẽ làm cho Tổng giám đốc Liên cảm thấy hài lòng.

Liên Nhược Hạm dùng ngón tay cào nhẹ lòng bàn tay của Hạ Tưởng, ý tứ là anh giả bộ cũng khá đấy. Vẻ mặt của Hạ Tưởng vừa giống như là phụng phịu, lại đang gắng sức làm cho bộ dạng nghiêm túc, điều này làm Liên Nhược Hạm thiếu chút nữa phải bật cười.

Khâu Tự Phong đứng ở trên cửa sổ nhìn ra thấy Liên Nhược Hạm và Hạ Tưởng hàn huyên với nhau thì nghiến răng nghiến lợi. Ở trong mắt người khác thì đây chỉ là lễ tiết bình thường, nhưng lúc này trong mắt y thì cứ nhìn thế nào mà ra hai người đang mắt đưa đi mày đưa lại. Khâu Tự Phong quay người lại, hung hăng đá mạnh một cái vào cái ghế sô pha.

Sau đó, đột nhiên đúng lúc này, y lại cảm thấy dường như mình trải qua một trận lao tâm lao lực quá độ.

Liên Nhược Hạm là người của Ngô gia, lại là Tổng giám đốc của Tập đoàn Viễn Cảnh, nghe nói tính tình của cô mạnh mẽ, không phục tùng sự quản giáo của gia tộc, vẫn một mình sống ở bên ngoài, người trong gia tộc nói cũng chẳng làm cô thay đổi gì.

Tuy rằng Khâu Tự Phong cũng nghe gia tộc mình nói qua, Ngô gia lộ ra ý tứ đám hỏi nhưng còn chưa chính thức đề xuất là bởi vì việc này có được hay không thì bọn họ cũng chưa nắm chắc được.

Công bằng mà nói, sau khi lần trước Khâu Tự Phong gặp qua Liên Nhược Hạm thì rất có cảm tình tốt với cô. Liên Nhược Hạm xinh đẹp cao quý, lại có nét kiêu ngạo, vẻ xinh đẹp của cô đã thoát khỏi tục giới, hoàn toàn phù hợp với quan điểm thẩm mỹ của y. Vì thế khi nghe nói Liên Nhược Hạm là con gái của Ngô gia thì y lập tức mừng rỡ, hận không thể ngay tức thì đính hôn và tổ chức luôn đám cưới với cô.

Y cũng biết khi nào y còn sống thì chắc chắn không thoát khỏi sự sắp xếp về đám hỏi chính trị, nhưng cưới người mình thích so với cưới một người mà mình không có chút cảm giác nào thì đúng là hạnh phúc hơn gấp trăm lần. Gặp được Liên Nhược Hạm, y đúng là vừa lòng một trăm phần trăm.

Nhưng lập tức y lại nghĩ tới quan hệ lúc này của Liên Nhược Hạm và Hạ Tưởng, điều này giống như trời mùa hè nóng bức, đang định uống một cốc nước có đá mát lạnh, uống vào đến cổ lại đột nhiên phát hiện ra là nước nóng đến bỏng lưỡi, cảm giác khó chịu này làm y muốn nhảy dựng lên mà chửi.

Hạ Tưởng ơi là Hạ Tưởng, trước hết mày có thân phận là một cái đinh do Lý Đinh Sơn cắm vào trong bộ máy của Ủy ban huyện An. Được rồi, tao thừa nhận tác dụng của cái đinh mày, chẳng những quan hệ tốt với Thịnh Đại mà ngay cả Mai Hiểu Lâm đối với mày thì cũng như là nói gì nghe nấy, tại sao lại vậy?

Khâu Tự Phong đối với Hạ Tưởng đúng là hận thấu xương.

Nhưng y hận thì hận, nhưng cũng biết rằng lúc này y ở huyện An là để làm việc lấy thành tích, mà làm được việc này thì phải triển khai được hạng mục Nhà máy xi măng, mà điều này thì không rời khỏi được sự ủng hộ của Hạ Tưởng! Khâu Tự Phong ở thế khó xử, vừa muốn nhờ vả Hạ Tưởng lại vừa muốn đẩy Hạ Tưởng vào chỗ chết. Mặt khác y cũng biết rằng đừng nhìn Hạ Tưởng tuổi tác không lớn, cấp bậc không cao, nhưng tại thành phố Yến thì lại có quan hệ rất rắc rối, phức tạp. Với tầm ảnh hưởng của Khâu gia tại tỉnh Yến và thành phố Yến thì tạm thời chưa động chạm được Hạ Tưởng. Hơn nữa, Hạ Tưởng lại khéo đưa đẩy trong đối nhân xử thế, mọi việc đều thuận lợi, tại huyện An cũng từ từ có căn cơ và mạng lưới quan hệ. Chỉ cần Lý Đinh Sơn còn làm đây một ngày thì y cũng rất khó lấy ra khuyết điểm của Hạ Tưởng. Thậm chí, có thể nói, y không bị Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn liên kết tính kế để mắc lỗi là đã may lắm rồi.

Chẳng lẽ phải nuốt khúc xương to như vậy xuống họng?

Khâu Tự Phong đắn đo suy tính một hồi cũng không nghĩ ra được biện pháp nào. Bỗng nhiên hai mắt y trở nên sáng ngời, đúng rồi, đã có lời đồn đại nói bạn gái Hạ Tưởng là con gái của Phó Thị trưởng Tào, như vậy sẽ không có khả năng ở cùng một chỗ với Liên Nhược Hạm được. Nghĩ đến đây, y liền cầm lấy điện thoại gọi về Bắc Kinh.

- Ông, ông bảo người con gái của Ngô gia tên là Liên Nhược Hạm còn chưa có bạn trai đúng không ạ?

- Chưa có, Ngô gia nói tầm mắt của Liên Nhược Hạm rất cao, người bình thường về cơ bản là không lọt được vào mắt của cô ta, là cô gái thanh khiết như ngọc. Mà sao vậy, Tự Phong, cháu nghe được lời đồn đại gì?

Một âm thanh già nua truyền đến.

- Cũng không tính là lời đồn đại gì, chỉ có điều cháu nhìn thấy Liên Nhược Hạm và một người đi lại khá gần nhau, quan hệ của bọn họ có vẻ rất mật thiết. Vì thế nên cháu mới hỏi.

- A, việc này đợi đến Ngô gia đưa ra lời cầu hôn chính thức thì ông sẽ nêu ra để hỏi cho rõ. Mà người kia tên là gì?

- Hạ Tưởng, là Phó Chủ tịch huyện An.

- Hạ Tưởng, được, ông đã nhớ kỹ.

Chấm dứt cuộc điện thoại, Khâu Tự Phong tiến lại phía cửa sổ, phát hiện nhóm người Hạ Tưởng đã rời đi. Y hơi lộ ra vẻ mỉm cười, Hạ Tưởng, mày đừng có đắc ý vội, mày muốn kết hôn với con gái của đương kim Phó Thị Trưởng, vậy thì đừng trêu chọc Liên Nhược Hạm. Liên Nhược Hạm là con gái của một trong năm gia tộc số một ở Bắc Kinh, mày không xứng để cưới cô ta. Thế lực của Ngô gia thì mày chưa thể tưởng tượng được đâu, cho dù Khâu gia của hắn ở Bắc Kinh cũng thuộc dạng có số má thế mà khi so sánh với Ngô gia thì không thể so bì được. Vì thế mà nói, khi Ngô gia chủ động đề xuất đám hỏi thì hắn vừa mừng lại vừa sợ, có cảm giác được sủng ái quá mà sinh ra lo lắng.

Hạ Tưởng không ngờ quan hệ không minh bạch của hắn và Liên Nhược Hạm lại làm nổi lên trận lôi đình của Ngô gia.

Ủy viên thường vụ, Phó Chủ tịch thường trực huyện Thịnh Đại, Phó Chủ tịch huyện Dương Đức Hoa, Phó Chủ tịch huyện Hạ Tưởng và Tổng giám đốc Tập đoàn Viễn Cảnh Liên Nhược Hạm cùng sánh vai đi thành một hàng đi khảo sát thực địa dự án làng du lịch. Bởi vì Liên Nhược Hạm đã có Thịnh Đại và Phó Chủ tịch huyện được phân công quản lý chuyên ngành là Dương Đức Hoa cùng đi, Hạ Tưởng vốn cũng chẳng muốn tiến lên để góp vui mà là đi chậm lại, cùng nói chuyện với Cao lão.

Cao lão cùng thảo luận với Hạ Tưởng việc sau khi dời Nhà máy thép và Nhà máy dược đi rồi thì nên xây dựng thành khu nhà cao tầng hay các khu liên hợp nhiều loại nhà. Ý tứ Liên Nhược Hạm là xây dựng các khu nhà liên hợp nhiều dạng nhà hoặc xây biệt thự. Ý tứ Cao lão lại muốn xây dựng thành các khu cao tầng, bởi vì xu thế phát triển của khu nhà cao tầng về sau này lớn hơn, hơn nữa lợi nhuận do tiết kiệm được không gian cũng lớn hơn một chút.

Hạ Tưởng rất rõ trong mười năm tới quả thật phương hướng chính là phát triển nhà cao tầng. Nhưng sau đó mười năm, bởi vì nhà cao tầng càng ngày càng nhiều nên lúc này trong con mắt của người dân thành thị thì nhà cao tầng mất đi cảm giác xa hoa thần bí, đồng thời lại trải qua các luận chứng khoa học chứng minh thì ở tại các tầng cao thì cư dân càng dễ dàng hít lượng lớn bụi bặm và ô nhiễm trong không khí, từ từ các khu nhà cao tầng lại bị chững lại.