Quan Thần

Chương 370: Gặp lại Liên Nhược Hạm




Hạ Tưởng đành phải dùng đến vốn ngoại ngữ đáng thương của hắn để tìm đường đi tới chỗ của công ty Liên Nhược Hạm. Bởi vì hắn không nói trước việc hắn đi Mỹ, chủ yếu là muốn để cho Liên Nhược Hạm phải giật mình.

Công ty hệ thống phát triển phần mềm tìm kiếm trên mạng của Liên Nhược Hạm đặt ở ngoại thành của thành phố San Francisco, là một chỗ giống như công viên, cây cao bóng cả, sắc màu rực rỡ, tất cả lọt vào mắt Hạ Tưởng đều trở thành cảnh đẹp khiến cho Hạ Tưởng không thể không cản thán, ít người đúng là tốt, ít nhất là môi trường sạch sẽ hơn rất nhiều.

Diện tích của nước Mỹ thì chỉ nhỏ hơn chút ít so với Trung Quốc, tuy nhiên dân số thì chỉ bằng một phần sáu dân số của Trung Quốc, không khí tự nhiên có vẻ trong sạch hơn rất nhiều. Còn với Australia, Canada, nếu dùng ánh mắt của người Trung Quốc mà bình phẩm thì không khỏi hình dung tới chỗ không có người, hơn nữa còn làm cho người ta khó có thể tin chính là diện tích của Canada so với Trung Quốc thì lại còn lớn hơn, nhưng số lượng nhân khẩu thì chỉ có 35 triệu người.

Dân số của một quốc gia chỉ bằng dân số của một tỉnh trong nước.

Có lẽ ở Canada, mỗi người đều là địa chủ, mỗi người đều có diện tích đất đai cực kỳ lớn với đầy đủ tiện nghi.

Hạ Tưởng hoàn toàn cảm thán, khi đến trước trụ sở công ty thì hắn gặp một cô gái xinh xắn làm nhiệm vụ tiếp tân, nhìn thấy bộ dáng khéo léo đáng yêu của cô bé, hắn chợt nhiều thấy có nhiều điểm tương đồng với Vệ Tân.

Đầu tiên là cô gái nói một tràng tiếng Anh với Hạ Tưởng, Hạ Tưởng chỉ cười cười nói:

- Cùng là người Trung Quốc, đề nghị cô nói tiếng Trung Quốc.

Cô gái kêu lên một tiếng "À" rồi mỉm cười:

- Sao anh lại biết tôi là người Trung Quốc, không đoán tôi là người Nhật Bản hoặc người Hàn Quốc?

Phải nói lúc này (năm 2001) thì địa vị của người Trung Quốc ở trên thế giới cũng không cao, người xuất ngoại đa phần bị lầm lẫn cho rằng là người Nhật Bản hoặc người Hàn Quốc, thậm chí là người Đài Loan, rất ít người mở miệng ra đoán được đây là người Trung Quốc.

Hạ Tưởng liền cười đầy kín đáo:

- Người Trung Quốc và người Nhật Bản, Hàn Quốc khác nhau rõ ràng. Tôi liếc mắt một cái là có thể nhận ra.

Cô gái bắt đầu tò mò, quên mất công tác của mình, liền hỏi:

- Thần kỳ như vậy sao? Mau nói cho tôi biết làm sao biết được?

Lúc cô gái nở nụ cười thì má bên trái có một lúm đồng tiền, má bên phải lại không có, giống như là Liên Nhược Hạm. Hạ Tưởng liền ngây người sửng sốt, sau đó nói:

- Không thể nói cho cô biết, có một số việc chỉ có thể biết, không thể nói cho người khác được.

Cô gái mất hứng nói một câu:

- Lừa đảo, chắc chắn là vừa rồi anh đoán mò, không ngờ lại đoán trúng, chứ làm gì có bí quyết?

- Cô gái Nhật Bản thì biết nghe lời, cô gái Hàn Quốc thì nho nhã lễ độ, chỉ có cô gái Trung Quốc thì mới rất hiện đại, lại không có vẻ đẹp hiền thục. Tôi nói có đúng không vậy?

Thanh âm của Liên Nhược Hạm ở phía sau Hạ Tưởng đột ngột vang lên.

Hạ Tưởng thì không có việc gì nhưng cô gái lại hoảng sợ, vội vàng hơi cúi người, kích động nói:

- Tổng giám đốc Liên.

Hạ Tưởng quay đầu lại thì thấy Liên Nhược Hạm đứng ở phía sau, trên người cô mặc bộ quần áo công sở, trên đầu vẫn một kiểu tóc ngày xưa, nhìn rất đoan trang mà không kém phần tri thức. Cô đang đứng ở cách hắn không xa, trên mặt cô có vẻ tươi cười lại như không có, trong ánh mắt cũng không che dấu được niềm vui bất ngờ, mặc dù cô cố gắng làm bộ bình tĩnh.

Một năm không gặp mà gần như Liên Nhược Hạm không có gì thay đổi, không gầy không béo lên, chỉ có trong ánh mắt thì có thêm chút thành thục, giống như một đóa hoa đang e ấp, nửa đã nở ra nửa e ấp. Tuy rằng lúc này không phải là thời điểm hoàn toàn nở rộ, nhưng là thời khắc xinh đẹp nhất của một cô gái.

Hạ Tưởng hơi có chút kích động, cố gắng bình ổn nội tâm lại, làm bộ kinh ngạc hỏi:

- Nên giải thích như thế nào theo lời nói vừa rồi của Tổng Giám đốc Liên đây?

- Rất đơn giản!

Tuy rằng Liên Nhược Hạm đã hơn một năm không gặp Hạ Tưởng, đột nhiên lại thấy hắn xuất hiện làm cho cô vui sướng rất bất ngờ. Tuy nhiên, thấy Hạ Tưởng đang giả vờ giả vịt, điều này lại càng làm cho nội tâm cô vui vẻ hơn, hào hứng phối hợp diễn trò cùng với hắn.

- Nhật Bản và Hàn Quốc thì vẫn chịu sự ảnh hưởng của văn hóa truyền thống Trung Quốc, đối với các cô gái thì có rất nhiều yêu cầu trên nhiều phương diện, so sánh với Trung Quốc thì có phần nghiêm khắc, khắt khe hơn. Vì thế, các cô gái Nhật Bản và Hàn Quốc học tập việc đầu tiên là sự lễ phép, lễ độ, tiếp theo khi ở trong nhà luôn phải duy trì lễ giáo, khuôn phép.Vì thế, do luôn phải duy trì tác phong lễ giáo của mình nên khi đi ra ngoài kể cả tối thiểu cũng giữ đủ sự lễ phép. Các cô gái Trung Quốc cũng có rất nhiều lễ giáo truyền thống, tuy nhiên qua nhiều cuộc cải cách thì bây giờ gần như biến mất toàn bộ. Tôi đến nước Mỹ đã hơn một năm, cũng đã nghe được rất nhiều người Mỹ đánh giá về các cô gái châu Á, nói là các cô gái Trung Quốc cởi mở ra hơi quá…

Đối với lời nói của Liên Nhược Hạm thì Hạ Tưởng rất tán thành. Hắn liên tưởng đến kiếp trước, trong đoạn thời gian về sau có khoảng thời gian điên cuồng theo xu hướng lấy chồng nước ngoài, nhất là các cô gái lấy chồng người Nhật Bản. Kết quả là sau này rồi mới nhận ra, hóa ra các cô gái khi ra đến nước ngoài thì toàn bộ sự nết na, khuôn giáo đều biến mất, có người lưu lạc trong đám nông dân, thậm chí có người trở thành công cụ sinh dục, khổ không nói hết.

Không nghĩ tới vừa gặp lại Liên Nhược Hạm lại đối mặt với một vấn đề thảo luận sâu sắc thế của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng chợt giật mình bừng tỉnh, không kìm nổi nụ cười, vội nói:

- Tổng giám đốc Liên, tôi được người ủy thác tới gặp cô, có chuyện trọng yếu muốn nói chuyện với cô.

Khuôn mặt xinh xắn của Liên Nhược Hạm nghiêm túc lại nói:

- Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đây luôn, không cần phải úp mở. Tôi và anh cũng không có việc riêng gì để bàn với nhau.

Cô gái ở vị trí tiếp tân nghe thấy vậy, miệng luôn phải cười trộm.

À, cố ý gây khó khăn đây? Hạ Tưởng quay đầu liếc mắt nhìn cô gái đang ở bàn tiếp tân một cái, cố ý lớn tiếng nói:

- Nếu Tổng giám đốc Liên nói vậy thì tôi truyền lời luôn, là của người bạn trai của cô, anh ta nói về cái chuyện giữa hai người lúc đó…

Liên Nhược Hạm cực kỳ xấu hổ, vội vàng chặn lời nói Hạ Tưởng lại:

- Đừng nói linh tinh, cẩn thận không tôi đuổi anh ra ngoài, mau cùng tôi vào phòng.

Hạ Tưởng đắc ý, nghênh nghênh đầu đi theo Liên Nhược Hạm lên tầng. Cô gái tiếp tân ở phía sau ngẩn người ra, giơ ngón tay cái lên nghĩ thầm về Hạ Tưởng: "Rất đẹp trai! Mình xem anh ta chính là bạn trai của Tổng giám đốc Liên, cũng giả bộ khéo lắm."

Hạ Tưởng đi theo Liên Nhược Hạm đi vào văn phòng của cô. Văn phòng của Liên Nhược Hạm bố trí rất được, diện tích khoảng chừng 50 m2, đầy đủ các đồ dùng cần thiết, có một cửa sổ thật lớn đến sát đất với một cái rèm rất đẹp, trong phòng có đầy đủ các thiết bị rất hiện đại. Hắn không ngừng hâm mộ nói:

- Đúng là người có tiền, người nghèo như tôi đúng là không có cách nào so sánh được với Tổng giám đốc Liên.

Lời còn chưa dứt một mùi hương thơm cùng cơ thể mềm mại lao thẳng vào lòng hắn, lại còn động lòng người hơn nữa khi cái miệng xinh xắn chủ động áp vào cái miệng của hắn, còn có giọng nói đứt quãng:

- Anh nói nhiều lời vô nghĩa làm gì, lúc nào cũng vậy, đến gặp người ta còn có tâm tình nói linh tinh.

Hạ Tưởng được Liên Nhược Hạm ôm chầm lấy, hắn liền tận hưởng đôi môi xinh xắn đầy nóng hổi cùng với thân thể rất nóng bỏng của cô. Lúc này đúng là các tâm tư trêu đùa biến mất sạch, hắn liền ôm chặt lấy cô, sau đó bắt đầu hôn một cách mãnh liệt.

Cũng không biết trải qua bao lâu, chỉ sợ đây là cái hôn dài nhất từ khi chào đời của hắn. Bỗng nhiên, lúc này trên cái môi của hắn truyền đến một sự đau nhức, giống như là đã bị chảy máu. Lúc này, Liên Nhược Hạm thoát ra khỏi vòng tay của hắn, vừa tức giận vừa cười cợt nói:

- Trừng phạt anh một chút, cho miệng anh đau một lần để anh nhớ kỹ.

Lòng của phụ nữ như đáy biển, một giây trước còn dịu dàng như dòng nước thế mà ngay sau đó lại sắc lạnh như băng, như dao. Hạ Tưởng cũng chỉ biết rút lấy khăn tay ra, lau máu chảy trên miệng, lắc đầu nói: Nguồn: http://truyenfull.vn

- Nhớ kỹ cái gì? Thời khắc nào em cũng nằm trong tim của anh, chưa bao giờ từng quên? Làm sao lại còn cần cái gì để nhớ lại?

Vốn Liên Nhược Hạm đang có rất nhiều điều muốn nói, cô có rất nhiều sự oán giận và ủy khuất đang định tuôn trào ra, nghe thấy câu nói này thì dường như đã đánh trúng điểm yếu nhất, thiếu chút nữa phải bật khóc. Cô thì thào nói:

- Anh đúng là khắc tinh của em, là oan gia đối đầu em. Vì sao rõ ràng là em đang rất hận anh, quả thực đang muốn đánh, mắng anh một chút. Nhưng khi nhìn thấy anh rồi, lại thấy trong lòng không nỡ, bao nhiêu oán giận đều biến mất.

Hạ Tưởng tiến lên ôm chặt lấy Liên Nhược Hạm:

- Bởi vì em là cô gái tốt nhất trên thế giới, là người con gái có tấm lòng bao dung nhất, có tình yêu lớn nhất, luôn luôn làm cho ý chí của người khác phải lưu luyến.

Liên Nhược Hạm nghe được câu cuối cùng, khó hiểu hỏi:

- Anh nói bậy gì đó, cái gì gọi là luôn để cho người khác phải lưu luyến?

- Anh nói sai!

Hạ Tưởng nghiêm trang nói:

- Em quên mất rằng anh thích nhất là nằm trên một chỗ cực kỳ mềm mại, không chịu đứng lên, vô cùng lưu luyến.

- Anh…

Liên Nhược Hạm tỉnh ngộ lại, khuôn mặt xinh đẹp của cô lập tức ửng đỏ.

Cô nhéo cho Hạ Tưởng mấy cái và nói:

- Đồ lưu manh, đồ háo sắc, đồ xấu xa.

Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng. Rất may là mấy người phụ nữ của hắn cũng đều không tệ lắm, đều có xuất thân rất gia giáo. Kể cả là Tiếu Giai cũng không bao giờ nói ra lời thô tục nào khó nghe, cho nên lúc mắng hắn thì cả ba cô gái gần như đều giống nhau, không ngoài ba câu trên.

Cao Tấn Chu cho hắn hoạt động tự do trong vòng thời gian ba ngày. Hạ Tưởng còn có một khoảng thời gian tươi đẹp ba ngày bên cạnh Liên Nhược Hạm.

Liên Nhược Hạm ở trong một khu nhà cao cấp của nước Mỹ, một biệt thự có ba tầng, trước cửa là gara và thảm cỏ, phía sau còn có một vườn trồng rau, tổng diện tích đất chiếm giữ khoảng chừng 1000 m2. Hạ Tưởng hâm mộ đến chảy nước miếng ra, nói thẳng với Liên Nhược Hạm là cô hoàn toàn đã bị trào lưu tư tưởng của chủ nghĩa tư bản phương Tây làm cho sa đọa, hủ hóa. Liên Nhược Hạm liền phản bác:

- Anh đừng làm ra vẻ giả bộ không hiểu, em kiếm tiền của người Mỹ, ở trong nhà của nước Mỹ, thuê người Mỹ làm công cho mình. Như vậy, một người Trung Quốc như em có hưởng thụ thì cũng không có gì, trên thực tế là đang làm vẻ vang cho nước nhà, anh có biết điều đó không?

- Đã biết!

Hạ Tưởng làm ra vẻ như vừa bừng tỉnh, lãnh ngộ được tư tưởng lớn.

- Nếu trong thời gian anh xuất ngoại khảo sát thế này mà lừa gạt được mấy cô gái nước Mỹ ngây thơ thì cũng xem như vì nước nhà mà làm các điều vẻ vang, có phải không vậy?

Liên Nhược Hạm mở to hai mắt ra nhìn, cái miệng của cô hơi mở ra, bộ dạng vừa cười vừa có ý tứ khiêu khích.

- Thiếu nữ ngây thơ? Ha ha.

Bỗng nhiên, cô cất tiếng cười to.

Hạ Tưởng khó hiểu hỏi:

- Làm sao vậy? Anh nói điều gì sai à?

- Anh nói không sai, nước Mỹ cũng có các thiếu nữ ngây thơ, tuy nhiên trên cơ bản là anh phải đi tìm hiểu ở trong các nhà trẻ.

Liên Nhược Hạm áp vào người Hạ Tưởng, ánh mắt của cô trở nên mê ly.

- Anh nói xem, em gia nhập quốc tịch nước Mỹ, sau đó làm bộ là thiếu nữ ngây thơ, bị anh lừa gạt đưa về nước. Anh xem thử như vậy thì anh có cảm giác thành tựu không?

Hạ Tưởng luôn luôn tự nhận thấy mình cũng có sức phòng vệ đối với người đẹp, thậm chí ở chung nhà với Tào Thù Lê đã hơn nửa năm mà cũng không bắt cô lại, vào dạng cũng là người có định lực lớn. Nhưng hắn cảm thấy rất khó hiểu, khi đối mặt với Liên Nhược Hạm giả giả thật thật thì hắn luôn không thể kháng cự, rất dễ dàng bị cô châm lên ngọn lửa trong lòng.

Có lẽ, Liên Nhược Hạm luôn tồn tại vẻ đẹp mê người cả bên trong lẫn bên ngoài, làm cho trái tim người đàn ông luôn muốn chinh phục.

Hạ Tưởng liền không nói nữa, ôm chầm lấy Liên Nhược Hạm, hung hăng ném cô lên cái giường xa hoa, làm bộ nhe răng cười độc ác.

- Ha ha, trước khi nói tới việc xuất khẩu thiếu nữ ngây thơ thì phải kiểm tra xem rốt cuộc có bao nhiêu sự ngây thơ đây?

Liên Nhược Hạm làm bộ kinh hoàng lúng túng, hô lên cứu mạng. Vừa kêu lên được hai tiếng thì thanh âm liền đã thay đổi, nghe giống như là cầu xin tha thứ, sau đó thì thay đổi hẳn, trở thành chất giọng phức tạp, đầy sự rên rỉ.

Không biết khi nào, bên ngoài trời mưa đã lách tách rơi, gió nhẹ mưa phùn, các cành cây lay động, dường như cùng đang diễn xuất một bản tình ca bất hủ.

- Anh nói thành thật xem, vụng trộm với em ở đây có phải là có chút chột dạ không? Có phải là sợ em ở bên này có người nên cố tình đến bất ngờ để tập kích?

Thanh âm của Liên Nhược Hạm có chút lười biếng, ẩn chứa sự cực kỳ vui sướng và thỏa mãn, xen lẫn trong tiếng mưa.

- Anh nói xem, có phải là anh đã tính toán trước rằng ngày hôm nay của em là ngày nguy hiểm không?

- Trong thời gian một năm qua anh như thế nào? Có đúng là thực lòng nghĩ tới em không? Còn nữa, anh và cô bé Lê đã có rồi phải không? Đã có bước đột phá mới chưa?

Liên Nhược Hạm liên tục đặt ra câu hỏi, Hạ Tưởng đột nhiên phát hiện ra phụ nữ và đàn ông trước khi có chuyện ây dường như tương phản nhau. Trước khi xảy ra chuyện ấy, phụ nữ thường rụt rè, tế nhị, có nhiều vấn đề không dám nói trực tiếp. Nhưng sau khi đàn ông sở hữu được rồi, thì tâm lý phụ nữ lại muốn chiếm bằng được người đàn ông.

Hạ Tưởng đành phải trả lời từng câu một. Đối với Liên Nhược Hạm thì hắn vẫn tồn tại cảm giác áy náy trong lòng nên cố gắng hết sức lực để chiếu cố cô. Trên thực tế, Liên Nhược Hạm cũng chưa từng bắt hắn phải làm gì, chỉ cần yêu cầu hắn đối xử với cô tốt là được. Mà một cô gái thông minh thì ngay trước mặt đàn ông, cô chỉ cần đối xử cho tốt, không cần người đàn ông phải báo đáp lại, một ngày nào đó, người đàn ông sẽ bị tình cảm của cô làm cho lay động.

Nói chung, đàn ông thường thích nghe lời phụ nữ, nhưng thường phải khi nào người đàn ông đó thích người phụ nữ rồi từ từ anh ta trở nên bắt đầu nghe theo lời nói của cô gái đó.

Cứ như vậy, bên ngoài mưa phùn rả rích rơi, trong một buổi chiều ở nước Mỹ, bên trong khu nhà cao cấp của Liên Nhược Hạm, Hạ Tưởng và Liên Nhược Hạm cùng say mê nồng nhiệt với nhau, đắm chìm trong giấc mộng ở vùng đất San Francisco tuyệt vời này.

Ngày hôm sau, Hạ Tưởng theo Liên Nhược Hạm đi thăm các thắng cảnh của San Francisco. Không còn các áp lực phức tạp như trong nước, lúc này Liên Nhược Hạm giống như một cô gái đang trong tình yêu cuồng nhiệt, thỉnh thoảng kéo Hạ Tưởng xuống hôn những nụ hôn nồng thắm. Cô cùng Hạ Tưởng chầm chậm bước đi trên đường, tiếng cười vui vẻ không ngừng vang lên, ánh sáng tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp mê người, trên cơ thể cô phơi bày ra thần thái chưa bao giờ có.

Hạ Tưởng liền nhớ tới câu "Mưa làm đất thêm đầy sức sống".

Hắn bỏ hết tất cả các tạp niệm, toàn tâm toàn ý du ngoạn cùng Liên Nhược Hạm. Dù sao cũng khó có được cơ hội hai người ở chung với nhau mà không cần phải kiêng dè ánh mắt của người khác. Hắn cũng bỏ qua thân phận Phó Chủ tịch huyện của hắn, tạm thời quên rằng mình là người trong chốn quan trường, ở nơi đất khách tha hương, một lần đi theo tiếng gọi của tình cảm chân thật.

Xét về tuổi tác thì Hạ Tưởng đang vào thời kỳ xuân sắc nhất của đời người, hơn nữa Hạ Tưởng còn là người hồi sinh từ kiếp trước. Nếu một người đàn ông đang ở độ tuổi tràn trề sức xuân, tính cách và sự hiểu biết lại chín chắn và thành thục, chỉ với hai điều kiện này thì gần như tất cả các cô gái không còn sức kháng cự.

Giờ khắc này, sức hấp dẫn của Hạ Tưởng bắt đầu tỏa sáng làm cho Liên Nhược Hạm như uống phải thuốc mê mà như say như dại. Tuy nhiên, trong lòng Hạ Tưởng cũng tự cho mình thả lỏng toàn bộ cơ thể trong đam mê, mặc dù Liên Nhược Hạm hoàn toàn đang chìm đắm trong hạnh phúc.

Đương nhiên, đối với người phụ nữ mà mình yêu cũng yêu say đắm lại mình thì Hạ Tưởng cũng có chút đắc chí. Ai cũng đều hy vọng mình có số làm quan, có đường tình may mắn. Tuy rằng Hạ Tưởng không quá bác ái, nhưng cũng là người đàn ông, cũng có tư tâm về nữ sắc, theo bản năng tâm lý thì cũng muốn đòi hỏi trong cả đời của người đàn ông phải có ba người phụ nữ thì mới tính là đầy đủ.

Trong cuộc đời người đàn ông, có những người phụ nữ chỉ để trân trọng và che chở, có người phụ nữ chỉ để cho sự quý trọng và thương hại, có những phụ nữ lại để cùng sống với mình cả đời, mà có những phụ nữ chỉ dùng để cho sự hoài niệm và nhớ mong.

Vào lúc ăn tối, Liên Nhược Hạm mới chính thức nói cho Hạ Tưởng biết cô đã gia nhập quốc tịch Mỹ.

Hạ Tưởng đúng là không giật mình chút nào, hắn rất tán thành việc Liên Nhược Hạm gia nhập quốc tịch nước ngoài, mặc kệ là nước Mỹ hay bất cứ nước nào khác, miễn là có quốc tịch ở nước ngoài, có thân phận là Hoa kiều là được. Với thân phận này, khi quay trở về nước sẽ được thêm sẽ có những đãi ngộ riêng và có các chính sách chiếu cố. Cho dù với thế lực của gia tộc Liên Nhược Hạm không cần phải có các chiếu cố đặc thù, nhưng việc Liên Nhược Hạm gia nhập quốc tịch Mỹ, theo tư tâm của riêng hắn thì điều này có lợi về mặt lâu dài cho tình cảm và quan hệ giữa hắn và Liên Nhược Hạm.

Trên thực tế, hành động của Liên Nhược Hạm cũng xuất phát chủ yếu là từ ý tưởng này.

- Em đã nghĩ rồi, không thể không có danh phận với anh, nếu vậy thì rất tiện nghi cho anh, làm cho anh đắc ý quá. Em muốn anh và em cử hành hôn lễ tại nước Mỹ, anh có đồng ý việc này không?

Liên Nhược Hạm cắn môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Tưởng, giọng nói của cô khá điềm đạm, lúc nói có vẻ bình thản. Nhưng trên thực tế, vẻ khẩn trương trên khuôn mặt và ánh mắt lộ ra ở trên khuôn mặt đã bán đứng cô, cô rất khẩn trương, lo lắng Hạ Tưởng không đồng ý.

Lúc này Hạ Tưởng đang phân cao thấp với một miếng thịt bò ốp lết, trong miếng thịt bò của hắn thì có tám phần chín hai phần sống. Hắn đúng thật không thể chịu nổi miếng thịt bò nướng chín mà khi cắt ra còn có máu ở giữa miếng thịt bò. Nhân loại tiến hóa đến thời đại cao cấp rồi thế mà cứ giống như thời ăn tươi nuốt sống vậy, cho dù là có tám phần thịt chín. Hắn cũng hiểu và có phần không thể chấp nhận được cách ăn của người Mỹ. Hắn dùng dao cắt đi phần sống của miếng thịt, chỉ ăn những phần chín, nhấm nháp mấy cái rồi lại bất đắc dĩ lắc đầu, cũng không biết vì sao người trong nước đều thích ăn đồ ăn Tây. Nói thật, so về truyền thống thì đồ ăn Tây không thể nào sánh được với sự tuyệt vời với đồ ăn của Trung Quốc.