Quan Thần

Chương 390: Cuộc đọ sức lần thứ hai




Hồ Tăng Chu liền vội vàng mà tỏ vẻ cung kính, tuy rằng cả hai người đều là cấp Phó tỉnh, nhưng quyền lực giữa hai bên thì không thể so sánh được.

Đầu tiên Thôi Hướng nói khách sáo với Hồ Tăng Chu, nhớ lại việc trước kia y ở thành phố Chương Trình đã trải qua quá trình công tác rất vui vẻ, rất có vẻ như tâm sự giữa bạn bè cũ, khiến Hồ Tăng Chu không hiểu tại sao y lại nói như vậy. Nghĩ thầm rằng Phó Bí thư Thôi không có việc gì làm hay sao, lại nhàn rỗi gọi điện đến chỉ để kể những chuyện ngọt bùi trong quá khứ như vậy, chắc chắn y không nhàn rỗi đến như vậy.

Quả nhiên sau khi nói vài lời qua lại, Thôi Hướng chuyển đề tài nói:

- Thị trưởng Hồ, nghe nói bất động sản Cát Thành có ý muốn xin đất thuộc nhà máy thép và nhà máy dược phải không? Bất động sản Cát Thành là một nhà đầu tư không tồi, năm đó khi tôi đảm nhiệm chức vụ Bí thư Thành ủy thành phố Yến, bất động sản Cát Thành đã giải quyết được không ít các vấn đề nan giải, cải tạo lại hạng mục thôn nội đô, công trình an dưỡng, vân vân, đã giúp Ủy ban nhân dân thành phố sắp xếp giải quyết thật tốt cho các doanh nghiệp. Tổng giám đốc của bất động sản Cát Thành là Kiều Bạch Điền đã đề xuất với tôi và muốn tôi cùng ngồi bàn bạc với thị trưởng Hồ, ha hả. Nói nhiều lần quá, tôi lại thật sự không có biện pháp nào, mới gọi điện thoại cho anh, muốn nghe ý của anh

Trong lòng Hồ Tăng Chu khá căng thẳng, Phó Bí thư Thôi thật đúng là đang giúp đỡ bất động sản Cát Thành, chẳng những chỉ ra bất động sản Cát Thành với Phó Bí thư Thành ủy và ông ta có mối quan hệ tốt đẹp, còn nói ý là quan hệ cá nhân giữa Kiều Bạch Điền và ông ta cũng không tồi.

Phó Bí thư Thôi mở miệng mời cùng ngồi bàn bạc, nếu đồng ý thì tương đương với việc ngấm ngầm phải ủng hộ bất động sản Cát Thành. Nếu không đồng ý thì tương đương với việc bỏ lỡ một cơ hội kết bạn với Phó Bí thư Thôi. Hồ Tăng Chu lâm vào thế khó xử, cuối cùng không biết là có nên đồng ý hay không, chỉ nói là chờ y sắp xếp thời gian tốt sau đó sẽ gọi lại cho Phó Bí thư Thôi.

Hiện tại Thôi Hướng rất mạnh, cứng rắn và ở thế đang bay lên, có thể trở thành chỗ dựa vững chắc cho y, coi như là cũng có một người đứng sau ở tỉnh. Tự nhiên Hồ Tăng Chu suy nghĩ xao động, hơn nữa việc Hạ Tưởng bị điều đến văn phòng Tỉnh ủy, nghe đồn cũng là do ý của Phó Bí thư Thôi, lại ngay lập tức có thể chứng minh được quyền uy của Phó Bí thư Thôi ở tỉnh ủy, chứng minh rằng ở đó ông ta cũng có tiếng nói.

Hồ Tăng Chu do dự hai ngày, thiếu chút nữa gọi điện thoại cho Thôi Hướng, không ngờ lại nghe được tin tức khiến y tạm thời bỏ đi suy nghĩ ở trong đầu. Chính là có tin phong thanh truyền ra từ Tỉnh ủy, nói là trong ngày đầu tiên Hạ Tưởng đi làm, Bộ Ngoại thương đã ra công hàm thuyên chuyển công tác gửi tới Tỉnh ủy.

Hồ Tăng Chu vội thở một hơi, vốn y nghĩ đến việc Thôi Hướng ở trong Tỉnh ủy thật sự là có tiếng nói, nói một là một. Nhưng không nghĩ tới năng lực của Hạ Tưởng cũng không phải bình thường mà rất lớn, không ngờ có thể kinh động tới Bắc Kinh, trực tiếp khiến Bộ Ngoại thương ra công hàm thuyên chuyển công tác muốn điều hắn tới Bắc Kinh, làm vậy không phải là khiến Thôi Hướng khó chịu sao? Ông có bản lĩnh điều động Hạ Tưởng đến Tỉnh ủy để đó không trọng dụng, tôi cũng liền có năng lực điều hắn tới Bắc Kinh để trọng dụng.

Quả thực chính là một bước cũng không nhường, hơn nữa còn gửi công hàm đến vào ngày đầu tiên Hạ Tưởng đi làm, đúng là có ý khiêu khích rất rõ ràng.

Hồ Tăng Chu lập tức có suy nghĩ là sẽ không hướng về phía Thôi Hướng nữa, mà chờ một thời gian nữa, không cần kích động mà làm vậy, chỉ khiến mất nhiều hơn được, cứ để mọi việc diễn ra. Hạ Tưởng cũng rất thân thiết với Tập đoàn Viễn Cảnh, cho dù mình ủng hộ bất động sản Cát Thành, cũng không chắc có thể thông qua hội nghị thường vụ. Đến lúc đó lại làm Phó Bí thư Thôi mất hứng, không phải mất cả chì lẫn chài sao?

Hiện tại mấu chốt là Phó Bí thư Thôi có thật sự nắm trong tay quyền uy đối với cục diện này không, nếu có liền khiến Phó Bí thư Thôi vui vẻ.

Nếu không có, rất xin lỗi, trước tiên phải chờ Bí thư Trần và mấy ủy viên thường vụ vui vẻ rồi sẽ nói sau. Cho nên khi Hạ Tưởng đề nghị muốn y đến công viên Rừng Rậm để giải sầu, Hồ Tăng Chu do dự một chút rồi đồng ý.

Hạ Tưởng nhiều ít cũng có thể đoán được thái độ Hồ Tăng Chu do dự chắc là có người tạo áp lực cho y, nhưng không dám khẳng định chính là Thôi Hướng. Hắn cũng không nói nhiều về chuyện đất đai, chỉ cùng với Hồ Tăng Chu đi vào trung tâm an dưỡng và trung tâm hội nghị, mời y đi thăm một vòng sau khi công trình được hoàn thành.

Hồ Tăng Chu là lần đầu tiên thấy một trung tâm hội nghị và viện an dưỡng vừa đẹp vừa thoải mái đến như thế, sau khi đã cưỡi ngựa xem hoa một vòng, liền tán dương không dứt lời, luôn miệng tấm tắc khen:

- Sau này thành phố mà có bất cứ hội nghị nào, nhất định phải tổ chức ở đây, tốt quá rồi, hoàn cảnh sống rất thoải mái, các thiết bị ở đây đều là loại một, đúng thật là tuyệt vời.

Hạ Tưởng khẽ cười, nhân cơ hội nói:

- Thị trưởng Hồ nhân dịp tết có thể đến viện an dưỡng ở mấy ngày. Có một số cán bộ ở ngoại thành, lễ tết không trở về nhà, đều đến viện an dưỡng đặt phòng. Do chỉ mới bắt đầu kinh doanh, nên trước mắt, viện mới chỉ hoạt động thử nghiệm, chỉ cần là những cán bộ cấp cục trở lên của tỉnh thành đều có thể ở miễn phí một tháng nhân dịp lễ tết.

Hồ Tăng Chu không khỏi xúc động, nhà ông ta ở ngoại thành, trong nhà lại chẳng có bao nhiêu thân thích, cho nên chẳng mấy khi lễ tết nào ông ta lại muốn trở về nhà. Con cái đang học xa nhà, nói rằng muốn đi du lịch với bạn bè, cũng không về, chỉ có ông ta cùng vợ nên khó tránh khỏi buồn tẻ. Đến viện an dưỡng sống có khi lại tốt, vừa thanh tịnh lại thoải mái, việc gì cũng không cần bận tâm.

- Trong thời gian sống ở đây, các vị còn được cung cấp các dịch vụ miễn phí, tất cả là vì muốn nâng cao chất lượng phục vụ sau này. Đồng thời cũng mời thị trưởng Hồ đề xuất những ý kiến quí báu, nhằm cải tiến chất lượng phục vụ ở đây.

Hạ Tưởng nhìn thấy Hồ Tăng Chu đang dao động, liền tiếp tục nói:

- Đồng thời tôi cũng có mời bí thư Trần, Phó bí thư Vương, Trưởng ban Phương cùng Chủ nhiệm Tần vào dịp tết đến đây ở mấy ngày, một mặt góp phần thêm náo nhiệt, mặt khác tìm thêm những chỗ còn thiếu sót, ngoài ra, trong tỉnh cũng có một bộ phận lãnh đạo tỉnh đến dự, hiện giờ vẫn chưa có thể xác định cụ thể là những vị nào, nhưng khẳng định có được 2, 3 người đến tham quan.

Một bữa tiệc thịnh soạn!

Hồ Tăng Chu đột ngột thở một cách khó khăn. Hạ Tưởng ra ám hiệu, nếu Hồ Tăng Chu tham gia bữa tiệc, sẽ có thể lấy thân phận cá nhân có thể được một lần tiếp xúc ở cự ly gần trên mọi phương diện với các lãnh đạo ở hai cấp tỉnh và thành phố. Không chỉ có thể thành công trong việc cùng với một vài nhân vật trọng yếu ở thành phố Yến thiết lập quan hệ, còn có thể tiến thêm một bước tiếp cận với các vị lãnh đạo trong tỉnh, thể hiện ý muốn được sát nhập vào đội ngũ của họ.

Nếu đem so sánh thì sự thu hút của Phó bí thư Thôi Hướng kém hơn nhiều so với các cán bộ ở hai cấp tỉnh thành của Hạ Tưởng. Có điều Hồ Tăng Chu vẫn còn hoài nghi, cái quan trọng là, trong tỉnh sẽ có ai đến dự?

Hạ Tưởng gần như đoán được tâm tư của ông ta, mỉm cười và tiếp tục nói:

- Trong tỉnh chính xác sẽ có Phó Chủ tịch tỉnh Tống và Phó Chủ tịch tỉnh Cao, Trưởng ban Mai do phải quay về thủ đô nên không biết chính xác ngày nào, có điều ông ấy cũng tỏ ý chắc chắn sẽ đến xem, chắc hẳn rất náo nhiệt. Còn có Phó Chủ tịch tỉnh Mã cũng đã nhận lời đến dự, nhưng chưa quyết định có ở lại hay không. Nếu thị trưởng Hồ có quen biết với những lãnh đạo trong tỉnh, tất nhiên cũng có thể mời đến, tết mà, càng náo nhiệt càng vui. Hiếm có dịp các lãnh đạo có thể cùng vui một chút, lập nên viện an dưỡng này, không phải là vì phục vụ các vị hay sao?

Đủ rồi, cũng đủ phân lượng rồi, Hồ Tăng Chu trong một thoáng đã hạ quyết tâm. So sánh với với việc hợp tác với với Phó Bí thư Thôi còn chưa hiểu rõ tính tình thì tốt nhất là bắt tay với Hạ Tưởng. Chỉ riêng việc hắn ta có thể mời bao nhiêu nhân vật quan trọng trong số những lãnh đạo hai cấp của tỉnh thành đến, tin tưởng rằng cho dù thế lực của Phó Bí thư Thôi có tăng mạnh hơn nữa, cuối cùng cũng không làm gì được Hạ Tưởng.

Hồ Tăng Chu lại càng không muốn vì dựa dẫm vào Phó Bí thư Thôi mà trở nên bị cô lập trong thành phố Yến. Nghĩ lại, trong vấn đề đất của nhà máy thép và nhà máy dược, rõ ràng Hạ Tưởng có thể mạnh mẽ cưỡng ép thành phố Yến thông qua, vậy mà vẫn phải nhọc lòng mời ông ta đến tham gia viện an dưỡng, mượn cớ đề xuất một bữa tiệc giao lưu trong dịp này, cũng là một thái độ cung kính đối với ông ta. Hồ Tăng Chu lại đánh giá Hạ Tưởng cao thêm vài phần.

Chàng trai trẻ này rất không tồi, hiểu được thế nào là tạo thế lực và càng biết cách mượn thế lực của người khác, điểm mấu chốt là rất để ý tới tâm tư của người khác, làm việc luôn để lại đường lùi, không biết chính xác thì không làm bừa, đây đúng là một mầm non tốt.

Hồ Tăng Chu vỗ mạnh vào vai Hạ Tưởng:

- Tiểu Hạ, cậu đã rất có thành ý. Trong tết này, tôi đến đây để góp thêm phần náo nhiệt, đừng ghét bỏ tôi tới gây thêm phiền toái nhé.

- Không thể nào, không thể nào, thị trưởng Hồ đến, tôi vui còn không kịp.

Tảng đá đang đè nặng trong lòng Hạ Tưởng rơi xuống, hắn bèn nhân cơ hội tăng thêm chút lửa

- Tôi vẫn luôn có một cảm giác thân thiết khó diễn tả với thị trưởng Hồ, trước đây không nói được nguyên nhân là gì, cho đến khi nhận được lễ vật của ngài, mới biết được rằng một thư pháp gia mà tôi đã biết từ lâu ngờ đâu chính là thị trưởng Hồ, đúng là làm cho tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Một trong những thư pháp gia mà tôi yêu thích nhất, chữ của thị trưởng Hồ vẫn luôn khắc sâu trong tim tôi, tôi đã từng tỉ mỉ mò mẫm một thời gian. Chỉ tiếc rằng thư pháp của tôi chẳng có lấy một chút tài năng thiên bẩm, nếu không có cơ hội tôi cũng muốn học ở ngài cách viết thư pháp.

Hồ Tăng Chu lập tức vui vẻ ra mặt.

Nói tới tình yêu đối với thư pháp, Hồ Tăng Chu gần như đã đạt đến trình độ si mê. Hạ Tưởng hầu như là người đầu tiên tán thưởng thư pháp của ông ta, cũng là người đầu tiên mà ông ta đích thân kí tặng. Lời khen của Hạ Tưởng làm cho ông ta rất vui mừng, liên tục nói: - Tiểu Hạ, không cần tự ti, trong đạo của thư pháp, tài năng là một chuyện, phấn đấu cần cù cũng là một phần rất quan trọng. Tôi lại cảm thấy cậu rất tài năng, trong dịp lễ lộc như thế này, khi có thời gian chúng ta cùng nhau trau dồi giao lưu đạo thư pháp, cậu thấy thế nào? Còn có Chủ tịch Trương ở tỉnh ủy cũng rất thích thư pháp, hay là đến dịp tết này, tôi cũng sẽ mời ông ấy đến, cả ba chúng ta cùng ngồi luận đạo?

Chủ tịch Mặt trận tổ quốc Tỉnh ủy Trương Xán Dương? Hạ Tưởng nghĩ thầm, thị trưởng Hồ đúng là rất lợi hại, Hạ Tưởng giờ mới biết được kẻ hậu thuẫn sau lưng của ông ta trong tỉnh chính là Trương Xán Dương.

Đối với nhân cách của Trương Xán Dương, Hạ Tưởng càng không hiểu rõ. Nhưng Hồ Tăng Chu đã mở miệng đề nghị, hắn ta cũng nhanh miệng đáp lại:

- Thế thật là tốt, Chủ tịch Trương có thể đến, viện an dưỡng đúng là vinh hạnh cực kì. Tôi vẫn còn có một yêu cầu hơi quá, nếu lúc đó thị trưởng Hồ và Chủ tịch Trương có ngẫu hứng, có thể viết ra những bức thư pháp tuyệt vời, cũng xin được treo trong viện an dưỡng, để làm tăng thêm mấy phần hơi thở văn hóa cho viện an dưỡng.

Hồ Tăng Chu cười lớn và nhận lời, tuy nhiên đưa ra một điều kiện:

- Không kí tên, không thu tiền nhuận bút danh nghĩa

Sau đó ông ta lại nhìn đầy thâm ý Hạ Tưởng

- Còn nữa Tiểu Hạ, việc tôi tặng chữ cho cậu là chuyện bí mật của chúng ta, không được tùy tiện lan truyền ra ngoài.

Hạ Tưởng mỉm cười hiểu ý.

Thị trưởng Hồ nói không được tùy tiện lan truyền ra ngoài, không phải thật lòng không tiết lộ ra bên ngoài mà là làm cho Hạ Tưởng xem xét thời thế, nói ra một cách khéo léo. Người có lợi có thể biết, người thưởng thức có thể biết, người không biết thưởng thức hoặc không có lợi đương nhiên không cần phải biết.

Cùng một lý lẽ, đối với những bức thư pháp sau này được treo trong viện an dưỡng, cũng cùng một cách nhận định như vậy. Nếu có vị lãnh đạo tỉnh nào thích chữ của thị trưởng Hồ, chữ đó sẽ trở thành một tác phẩm thư pháp của thị trưởng Hồ. Nếu như bị một vị lãnh đạo tỉnh nào đó phê bình, chữ đó sẽ chỉ là chữ của một kẻ vô danh tiểu tốt, chẳng phải là một tác phẩm thư pháp nào cả.

Giữa trưa, Hạ Tưởng mời Hồ Tăng Chu ở Sâm Lâm Cư ăn cơm, Sở Tử Cao tự mình ra đón. Hồ Tăng Chu rất cao hứng không ra ám hiệu bảo Sở Tử Cao tránh ra, mà còn nói cười vui vẻ, cùng Hạ Tưởng và Sở Tử Cao nói chuyện trên trời dưới đất.

Sở Tử Cao sao có thể không biết tân Thị trưởng của thành phố Yến. Mặc dù có chỗ còn kinh sợ, tuy nhiên bởi vì cơ duyên của Hạ Tưởng, hắn hiện tại cũng gặp nhiều quan lớn thị thành, vẫn có thể thản nhiên ứng đối, để lại cho Hồ Tăng Chu một ấn tượng không tồi.

Ngày đầu tuần, mới vừa đến nơi làm việc, Hạ Tưởng đã nghe thấy một việc làm cho người ta kinh ngạc. Bộ ngoại thương trước đó đã triển khai một hội nghị nội bộ, chính là báo cáo tình hình kinh tế của cả nước. Trong hội nghị, Bộ trưởng Dịch đích thân nói: Trong việc nhận định cơ cấu kinh tế và cơ cấu sản xuất công nghiệp của các tỉnh, đối với sự phát triển của các tỉnh ở Tây Nam và Tây Bắc rất đáng được tuyên dương, đồng thời, đối với nguồn lực điều chỉnh cơ cấu kinh tế của tỉnh Yến không đủ, cơ cấu sản xuất công nghiệp không hợp lý thì đưa ra ý phê bình một cách khéo léo.

Đương nhiên bộ ngoại thương không có quyền quản lý đối với tỉnh Yến. Đề ra kiến nghị cũng là chỉ đạo của cấp trên, và đề xuất phê bình cũng chính là do những hệ lụy do sản xuất công nghiệp lạc hậu của tỉnh Yến, có thể nói là điểm trúng mấu chốt. Hội nghị nội bộ của bộ ngoại giao cũng không có bất kì ảnh hưởng nào đối với những quyết sách của tỉnh Yến, nhưng thường phải báo cáo với quốc vụ viện, mời Phó thủ tướng chủ quản xem qua.

Vốn dĩ bình thường các bộ ngành chủ quản đều có thể kiến nghị và phê bình các tỉnh, nhưng mà bộ ngoại giao đã chọn phải một thời cơ rất nhạy cảm, sau khi biết được tin này Diệp Thạch Sinh giận tím mặt, cho rằng Dịch Hướng Sư cố ý thị uy với mình, lúc này gọi điện thoại cho Dịch Hướng Sư, cùng ông ta tranh luận một phen. Kết quả đương nhiên là ai cũng cũng không thể thuyết phục ai.

Ngay sau đó Diệp Thạch Sinh liền nhận được điện thoại của Phó Thủ tướng Hà Đông Thần phân công quản bộ ngoại thương. Giọng Hà Đông Thần nói tiếng phổ thông rất sỏi, cách nói chuyện chậm rãi, hơn nữa không có gì uy nghiêm, có vẻ giống như đang kể chuyện nhà hơn là đang bàn chuyện chính sự:

- Thạch Sinh, Dịch Hướng Sư báo cáo cho tôi, tôi đã xem qua. Đối với kiến nghị về việc điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp ở tỉnh Yến, ông ta có một cách giải thích khác, ông có thể tham khảo một chút, xem coi có thể từ đó vận dụng kinh nghiệm giải quyết thực tế khác hay không.

Hà Đông Thần là người được xếp hạng rất cao trong những phó thủ tướng, hơn thế nữa ông ta là người trẻ nhất trong số đó, là lực lượng trung kiên chủ chốt của nhóm bè phái trẻ trong quốc vụ viện, nghe đồn rằng chỉ một nhiệm kỳ nữa sẽ nắm quốc vụ viện. Tuy giọng của ông ta không được uy nghiêm, nhưng những kẻ quen biết ông ta đều biết rằng, những chuyện mà Phó thủ tướng Hà đã quyết định thì nhất định phải làm đến cùng. Bởi vì ông ta có nhiều thủ đoạn và hiện đang nắm giữ một lớp trí thức anh tài chính trị.

Diệp Thạch Sinh ngây người ra hồi lâu cũng không ngồi xuống. Đến khi trong điện thoại chỉ còn những tiếng bip bip do máy bận thì ông mới tỉnh ngộ ra, lẽ nào Dịch Hướng Sư đã đánh động đến Phó thủ tướng Hà gây áp lực đến tỉnh Yến rồi hay sao? Không thể nào, trong cuộc tranh luận của Dịch Hướng Sư và ông, vừa tranh luận gay gắt nhưng cũng có những lý luận giải quyết những ý kiến bất đồng, nhưng nhìn chung, chẳng thể nào tạo thành ân oán cá nhân được. Hơn thế nữa, theo như những điều ông biết về Dịch Hướng Sư, cũng đủ để hiểu rõ về con người ông ta, không thể có khả năng vì một chuyện nhỏ nhặt của Hạ Tưởng mà gây hấn lên tới quốc vụ viện.

Dịch Hướng Sư không phải người không có đầu óc chính trị. Như vậy việc Phó thủ tướng Hà gọi điện cho ông ta chỉ có một cách lí giải, bản thân Phó thủ tướng Hà nhất định có điều gì đó bất mãn với bộ máy thủ cựu ở tỉnh Yến.

Hơn nữa Phó thủ tướng Hà đích thân gọi điện cho mình, phải chăng đã gửi cho mình một thông điệp? chính là nếu trong nhiệm kì của mình có thể làm cho cơ cấu sản xuất công nghiệp của thành phố Yến được điều chỉnh một cách hợp lý, như vậy khi Phó thủ tướng Hà nắm giữ quốc vụ viện, chẳng còn nghi ngờ gì nữa sự nghiệp chính trị của mình có thể tiến thêm một bước?

Ý nghĩ của Diệp Thạch Sinh đã thay đổi không biết bao nhiêu lần chỉ trong nháy mắt, cuối cùng ông ta cũng bình tĩnh trở lại, quyết định tổ chức một hội nghị nhỏ, thăm dò ý kiến của mọi người. Suy cho cùng tỉnh Yến đã quen thói bảo thủ rồi, ông ta chỉ có một mình, chỉ mình ông ta có muốn thúc đẩy cải cách, cũng chỉ là một cây cột không chống vững nhà.

Hạ Tưởng vẫn còn chưa biết cuộc chiến đấu lần thứ hai đã bắt đầu, Dịch Hướng Sư đã tìm được một cái cớ, mượn cơ hội này làm khó dễ Diệp Thạch Sinh. Cũng chẳng phải do ông ta có ân oán riêng tư với Diệp Thạch Sinh, cũng chẳng phải là do Dịch Hướng Sư bất mãn đối với sự lạc hậu và ảo thủ của chính quyền tỉnh Yến, ông ta cảm thấy tỉnh Yến chỉ như một con thuyền lớn cũ kĩ đã mục nát, loang lổ không kham nổi, lại thêm chẳng ai tu sửa, chỉ miễn cưỡng lắc lư cầu may hướng về phía trước.

Thực ra tỉnh Yến có rất nhiều ưu thế có thể tận dụng, nhưng mỗi một bí thư và Chủ tịch tỉnh ở đây đều bảo thủ. Ngoại trừ việc xây dựng rầm rộ thì việc phát triển kinh tế, điều chỉnh cơ cấu sản xuất công nghiệp dường như từ trước tới nay vẫn chưa có được một thành tựu nào có thể gọi là thành công. Bất kì thành công nào được nhắc tới, hầu như chỉ là ra vẻ mà thôi.

Nhân cơ hội này, Dịch Hướng Sư muốn mỉa mai Diệp Thạch Sinh, xem coi ông ta có dám thúc đẩy một cuộc cải cách lớn ở tỉnh Yến hay không. Trong cuộc tranh luận năm đó, Diệp Thạch Sinh rất khẳng khái, hùng hồn, ai nấy đều biết, nhưng sau khi đến làm Chủ tịch tỉnh mấy năm, ngược lại bặt tăm bặt tích.

Đối với những cuộc tranh chấp của những kẻ quyền thế, Hạ Tưởng không tiếp xúc tới, cho dù có biết cũng không có lợi ích gì. Hắn ta hiện nay ngoài việc làm công việc ở phòng Tin tức ra, thì chỉ dốc tâm dốc sức làm tốt việc di dời đất công ở nhà máy dược và nhà máy thép. Chớp mắt đã thấy sắp tới tết. Thành phố cũng đã quyết định trước tết sẽ định ra quyền sở hữu những khu đất này, việc này cần thời gian không thể qua loa.

Rất nhanh lại đến giờ tan sở, Hạ Tưởng bất ngờ nhận được cuộc điện thoại của Khâu Tự Phong.

Khâu Tự Phong đang ở tại thành phố Yến, sau khi làm xong công việc muốn cùng Hạ Tưởng gặp mặt, nên gọi điện hỏi xem Hạ Tưởng có thời gian không. Hạ Tưởng cười liền gật đầu đồng ý. Quan hệ của Khâu Tự Phong và hắn ta càng ngày càng thân thiết hơn, Khâu Tự Phong là một người có thể hợp tác được.

Do muốn kịp giờ cơm, cả hai hẹn nhau ở nhà hàng Đông Pha gần đó.

Nhà hàng Đông Pha cách thành ủy không xa, cách tỉnh ủy chỉ có một đoạn, Hạ Tưởng lái xe đi được khoảng nửa tiếng thì tới nơi. Khâu Tự Phong đã đến đó trước và đợi hắn ta từ lâu.

Khâu Tự Phong nhiệt tình bắt tay Hạ Tưởng, cả hai cùng hàn huyên. Xem ra, nụ cười của y cũng có vài phần chân thành. Sau khi đã ngồi yên ổn, Hạ Tưởng khách khí nói

- Bí thư Khâu đến thành phố làm việc à?

Khâu Tự Phong không nói lời nào, chỉ nhìn Hạ Tưởng một cách đầy hứng khởi trong một lúc, sau đó cười một cách thâm sâu:

- Trưởng phòng Hạ, tôi đã phát hiện ra, cậu thật sự không đơn giản, đến nơi nào cũng có thể trở thành trung tâm quyền lực.

Hạ Tưởng liền cười:

- Bí thư Khâu, lời nói có thể làm người ta vui nhưng cũng có thể mang lại tai họa, tôi hiện đã quá quen rồi, anh còn cười được à, đúng là không phải bạn bè.

Khâu Tự Phong cười ha hả:

- Cái khác không nói, tính cách của cậu, tôi còn chỗ nào mà không hiểu, làm gì có chuyện nào làm cho cậu chán nản được? Đây cũng là điều tôi khâm phục nhất ở cậu, đến đâu cũng tìm được điểm cân bằng

Y không hề vòng vo, nói thẳng ra suy nghĩ của mình

- Tôi tới tìm cậu, có hai chuyện tôi muốn nói với cậu.

- Mời anh nói.

Hạ Tưởng nói một cách trịnh trọng với Khâu Tự Phong, ra vẻ chân thành đáp lại.

- Vương Bằng Phi bí thư sắp sửa bị điều đi, cậu có nghe nói chưa?

Vương Bằng Phi có hi vọng sẽ được chuyển tới làm bí thư thành ủy ở thành phố Vĩnh Hằng của tỉnh Yến, Hạ Tưởng nghe thấy liền ngạc nhiên nhưng cũng không biểu hiện ra mặt. Với lai lịch của Vương Bẳng Phi, ông ta hẳn cũng nên chủ quản một phương.

Hạ Tưởng liền gật đầu:

- Có nghe qua. Như thế nào, còn có nội tình gì nữa à?

Hắn ta biết Khâu Tự Phong chẳng tốt bụng gì mà nói cho hắn biết tin Khâu Tự Phong bị điều đi, chắc chắn còn có chuyện cần nói.

Khâu Tự Phong lắc đầu cười:

- Thì tôi muốn biết cậu có thể đoán được tới đâu, đối với cậu mà nói, đây chẳng phải là một tin tốt sao. Sắp tới thủ đô sẽ giáng một người xuống làm phó bí thư, anh ta là Phó Tiên Phong.

Hạ Tưởng lập tức hiểu ra:

- Phó gia?

- Không sai, người nổi bật trong thế hệ thứ ba của Phó gia.

Khâu Tự Phong cảm khái nói

- Năm nay mới 36 tuổi, chẳng lớn hơn tôi bao nhiêu, mà đã làm giám đốc sở rồi.

Hạ Tưởng cực kì kinh ngạc, 36 tuổi đã làm giám đốc sở thì không có gì ngạc nhiên, nhưng làm tới phó bí thư của thành phố Yến thì thật sự đáng kinh ngạc. Phó gia không ngờ rất có thế lực, lại có thể nắm được vị trí phó bí thư thành ủy của thành phố Yến.

- Nghe nói, cậu và Phó gia có chút mâu thuẫn? Sau khi Phó Tiên Phong đến đây, có thể gây bất lợi cho cậu. Anh ta có thủ đoạn hơn tôi, lại kiên quyết hơn rất nhiều, cậu cần phải cẩn thận hơn.

Lời nói của Khâu Tự Phong là thật lòng, mối quan hệ giữa Khâu gia và Phó gia khá tốt, nhưng chưa thể coi là thân thiết, nếu đem so sánh, anh ta càng coi trọng mối quan hệ tốt đẹp giữa Hạ Tưởng và Ngô gia cùng với Mai gia. Đương nhiên, còn có bản thân Hạ Tưởng.

Sau khi Hạ Tưởng cảm tạ, cũng chẳng mấy bận tâm việc Phó Tiên Phong sẽ đến, liền hỏi:

- Chuyện thứ hai là gì?

Khâu Tự Phong ngây người sửng sốt, cười ngượng ngùng:

- Tôi nghe nói bộ ngoại thương sẽ điều cậu đến thủ đô, nếu như cậu không muốn ở lại tỉnh ủy của tỉnh Yến mà cũng không muốn đi đến bộ ngoại thương, tôi có một kiến nghị như thế này, cậu nghe thử như thế nào?

Hạ Tưởng nhìn chăm chú vào Khâu Tự Phong, bản thân cũng hiểu được vài phần, Khâu Tự Phong đang thừa cơ lôi kéo hắn ta theo, liền phì cười:

- Nói thử xem.

Khâu Tự Phong thấy Hạ Tưởng không phản đối, thở phào nhẹ nhõm, hắn ta sợ Hạ Tưởng sẽ nhìn thấu mục đích của hắn, sợ Hạ Tưởng từ chối thẳn thừng, chẳng ngờ rằng Hạ Tưởng còn có vẻ hứng thú đến như vậy.

- Khâu gia ở thủ đô thế lực không lớn, ở phía nam thì còn có thể, tôi tưởng là Mai Hiểu Lâm đã nói qua cho anh rồi chứ. Nhưng ở một số bộ ủy ở thủ đô hay cơ quan trung ương, Khâu gia cũng có một ảnh hưởng nhất định. Nếu Trưởng phòng Hạ không thích bộ ngoại giao, muốn đi đến bộ xây dựng hoặc Trung ương Đoàn, tôi đều có thể giúp đỡ.

Thái độ của Khâu Tự Phong rất chân thành, nghe có vẻ không có ý xấu, cố gắng không để Hạ Tưởng phát sinh hiểu lầm, cho rằng hắn ta đang thừa cơ lôi kéo.

Hạ Tưởng hiện đang phân vân việc có nên rời khỏi thành phố Yến hay không, ở lại cũng được, đi cũng tốt, hắn ta cũng có thể thong dong đối mặt. Chỉ là đột nhiên lúc này Khâu Tự Phong lại đề nghị giúp đỡ hắn ta đến làm việc ở bộ xây dựng hay Trung ương Đoàn làm cho trước mắt Hạ Tưởng sáng ngời.

Bộ xây dựng thực ra chẳng đến nỗi nào, từ sau chiến tranh nó được đổi thành bộ xây dựng quê hương và phòng ốc, phạm vi chức trách khá lớn, quyền lực lại càng lớn, có điều, nó không làm cho Hạ Tưởng chú ý, cái làm cho Hạ Tưởng trước mắt sáng ngời chính là Trung ương Đoàn!

Theo dòng thời gian, chính đàn trong nước ngày càng có nhiều cán bộ Đoàn trổ hết tài năng, đảm nhiệm nhiều vị trí chủ chốt. Mọi người đều tung hô Trung ương Đoàn chính là cái nôi của cán bộ. Nếu như hiện nay có thể gia nhập vào Trung ương Đoàn, nói không chừng sau này có thể quen biết được nhiều nhân vật lớn của trung ương. Ít nhất cũng có thể quen được một vài quan lớn, tướng soái.

Nói thực lòng, Hạ Tưởng cũng đang dao động.

Trải qua kinh nghiệm ở Trung ương Đoàn tuyệt đối có lợi cho sự phát triển về sau, có thể nói là bước đầu của việc được đề cử làm ủy viên Trung ương Đảng, hơn nữa Lý Đinh Sơn cũng có mối quan hệ khá tốt với các cán bộ Trương ương Đoàn bậc trung, suy cho cùng ông ta cũng có hơn 10 năm kinh nghiệm làm phóng viên báo Đoàn.

Dần tỉnh táo lại, Hạ Tưởng vẫn cảm thấy hiện tại mình vẫn không thể rời khỏi tỉnh Yến được. Trong giai đoạn này tỉnh ủy nhất định không chịu thả người, Khâu gia một khi lộ mặt, Diệp Thạch Sinh sẽ liền thỏa hiệp. Hiện nay đây không còn là vấn đề đi hay không đi của một cán bộ cấp Cục, mà là vấn đề tỉnh Yến.

Hạ Tưởng lắc đầu và cười: Text được lấy tại http://truyenfull.vn

- Tôi cảm ơn ý tốt của bí thư Khâu, có thể có người sẽ cho rằng có tôi ở bên cạnh thì người đó sẽ yên tâm hơn, cho nên tôi dự tính tạm thời không muốn đi khỏi tỉnh. Nếu như thực sự có cơ hội, tôi muốn được đến Trung ương Đoàn làm việc một thời gian, chỉ là hiện tại… Hay là để sau vậy, hiện nay thêm một chuyện chi bằng ít một chuyện.

Khâu tự Phong hiểu được tâm tư của Hạ Tưởng, khoát tay nói:

- Không phải lo lắng vì phản ứng của Tỉnh uỷ tỉnh Yến. Nếu như cậu muốn đến trung ương Đoàn, Khâu gia sẽ có biện pháp để Tỉnh uỷ tỉnh Yến thả người, chủ yếu là cậu bây giờ có thể không muốn rời xa tỉnh Yến. Cũng được, ngày tháng còn dài mà, chúng ta rồi sẽ còn có ngày lại bắt tay hợp tác, có phải không?

Khâu Tự Phong nói đúng, Hạ Tưởng cảm thấy trước mắt vẫn nên ở lại tỉnh Yến thì tốt hơn, ở đây sẽ học được không ít kiến thức từ Tỉnh uỷ. Điểm mấu chốt chính là hắn muốn xem xem, câu chuyện sẽ phát triển đến một kết cục như thế nào? Nếu Khâu gia lại vô tình xen vào, dùng một sức mạnh nào đó điều hắn đến trung ương Đoàn, về lâu về dài sẽ là chuyện tốt với hắn, nhưng nếu trong thời gian ngắn thì có thể cực kỳ bất lợi cho sự phát triển của hắn.

Đầu tiên sẽ để Ngô gia và nhà họ Mai nghi ngờ hắn và nhà họ Khâu thân thiết với nhau, tiếp đó thực lực của hắn hiện giờ chưa đủ mạnh, đến trung ương Đoàn rồi bắt buộc phải tham gia đội, nếu không kết bè sẽ dễ bị bài xích xa lánh. Nếu kết bè hội thì dễ trở thành vật hi sinh. Cuối cùng hắn cũng không hiểu nhà họ Khâu lắm, tiếp xúc ít, chỉ có tiếp xúc với mỗi mình Khâu Tự Phong nên mới không dám đem tiền đồ gửi gắm vào người nhà họ Khâu.

Nhưng Khâu Tự Phong cũng là xuất phát từ lòng tốt. Hạ Tưởng cũng không muốn để anh ta không cảm nhận được sự chân thành của mình nên nói:

- Tôi và Bí thư Khâu là không đánh không quen biết nhau, trải qua nhiều sóng gió mới có được sự giao tiếp thành khẩn như ngày hôm nay. Tôi tin rằng tình bạn ngày sau sẽ càng được kiên cố hơn.

Khâu Tự Phong cười ha hả:

- Nói rất đúng, nói rất hay. Còn một chuyện nữa, tôi nghĩ cậu nên biết, Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy Trương Xán Dương hiện đang có quan hệ tốt với tôi, đợi lúc thích hợp có thể gặp mặt nhau, tâm tình đôi chút.

Chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh ủy Trương Xán Dương? Chỉ trong thời gian ngắn cái tên Trương Xán Dương đã được người ta nhắc đến hai lần rồi. Lần một là Hồ Tăng Chu, giờ lại đến Khâu Tự Phong. Thì ra trong một mạng lưới quan hệ phức tạp rắc rối, sẽ luôn có một đường xuyên suốt ở giữa, chỉ cần phát hiện ra mấu chốt đó thì có thể dễ dàng nắm cục diện trong tay.