Quan Thần

Chương 537: Hạ Tưởng ra tay




Đương nhiên, đứng ở góc độ của Hồ Tăng Chu mà suy xét, cách làm của y cũng không thể dị nghị, y là thị trưởng, là nhân vật chính phủ số một, nhưng từ khi đảm nhiệm thị trưởng đến nay, vẫn luôn cho người ta ấn tượng là mọi chuyện đều theo sau bước chân của Trần Phong. Thân là nhân vật số hai danh chính ngôn thuận của thành phố Yến, cũng quả thật có vẻ hơi tầm thường. Hồ Tăng Chu muốn mượn sự uy tín suy giảm trong hội nghị thường vụ lần này của Trần Phong, thừa cơ thoát khỏi cái bóng của Trần Phong, tại thành phố Yến đề xuất quan niệm chấp chính rõ ràng của y, hơn nữa ở bộ máy chính phủ thúc đẩy phong cách chấp chính của y, mọi chuyện đã làm đều là hợp lẽ thường tình, là một con đường mà thị trưởng muốn có được thành tựu thì nhất định phải đi.

Chẳng qua Hồ Tăng Chu xử lý quá qua loa và quá nôn nóng, chẳng những không làm tốt công tác trên chuyện bổ nhiệm của y, lại mượn thời cơ uy tín của Trần Phong bị tổn hại mà phân rõ ranh giới với Trần Phong, có hiềm nghi ném đá xuống giếng, hơn nữa cũng sẽ ấn tượng bội bạc cho người ta.

Trần Phong lần này đem chuyện Hà Giang Hoa ra nói, là hành động rung cây dọa khỉ, suy xét trong đó cũng có cả Hồ Tăng, có thể nói là một kế vô cùng cao minh một hòn đá ném hai con chim. Vừa giảm bớt phe của Phó Tiên Phong, vừa gõ chuông cảnh báo Hồ Tăng Chu.

Chỉ có điều Hạ Tưởng suy đi nghĩ lại suy xét đến rất nhiều phương diện. Duy nhất không nghĩ tới chính là vì sao ông cụ Ngô gia ra tay lại giơ cao đánh khẽ, chẳng lẽ chỉ vì nể mặt ông cụ Khâu gia? Hay là vì ông cụ Ngô gia đa mưu túc trí, muốn mượn lúc rối ren cân bằng thế lực thành phố Yến, tại tỉnh Yến hoặc thành phố Yến cài thế lực của Ngô gia? Tuy rằng bây giờ không có bất kỳ dấu vết gì thấy rõ Ngô gia sẽ cài người vào tỉnh Yến hoặc thành phố Yến, nhưng đứng trên điểm cao nhất nhìn xuống, có rất nhiều cách nghĩ vượt ra khỏi tầm mắt của Hạ Tưởng.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân quận Hạ Mã, hoặc vì nguyên nhân khác, thành phố Yến vẫn luôn không được Ngô gia quan tâm, liền đột nhiên lọt vào pháp nhãn của ông cụ, muốn vươn tay tới thành phố Yến, mở rộng sức ảnh hưởng một chút?

Hạ Tưởng dù sao vẫn còn trẻ, chưa từng lên chức cao, cũng chưa từng nắm quản một đại gia tộc, hắn có tài năng có thông minh, nhưng còn xa vẫn chưa đạt được trí tuệ thâm hậu dương đông kích tây trong con đường làm quan lăn lộn cả đời của ông cụ Ngô.

Hắn còn đang suy xét, có lẽ Hồ Tăng Chu cho rằng trước mắt là thời cơ tốt nhất để thoát khỏi cái bóng của Trần Phong, nhưng theo hắn lại là quá nóng vội. Tuy nhiên hắn cũng tin rằng, Hồ Tăng Chu sẽ không kết thành đồng minh với Phó Tiên Phong, bởi vì Phó Tiên Phong chưa chắc xem trọng Hồ Tăng Chu, đồng thời, Hồ Tăng Chu đối với thái tử đảng cũng có thành kiến sâu nặng. Với sự hiểu biết của Hạ Tưởng đối với y, khả năng lớn nhất của Hồ Tăng Chu chính là ở thành phố Yến cố gắng hết sức để bồi dưỡng thế lực của y, mượn lúc Trần Phong và Phó Tiên Phong ngầm đấu đá, trong thời gian ngắn nhất tạo dựng phe cách của y.

Nên nói rằng ý tưởng của Hồ Tăng Chu không tồi. Thân là một thị trưởng, y cũng có bản lĩnh có quyền phát biểu lớn nhất. Nhưng khiến Hạ Tưởng không xem trọng tiền đồ của Hồ Tăng Chu chính là lần này Phó Tiên Phong là mượn lực đẩy lực, có hiềm nghi đầu cơ trục lợi. Hồ Tăng Chu có lẽ cũng nhạy bén mà phát hiện ra huyền cơ trong đó, và có ý noi theo Phó Tiên Phong, muốn ngư ông đắc lợi từ bên trong, chỉ có điều Hồ Tăng Chu lại quên mất một điểm, y là thị trưởng không giả, nhưng y vừa không có thế lực hùng mạnh và trí tuệ chính trị như Trần Phong, vừa không có bối cảnh và thâm trầm như Phó Tiên Phong, tính cách của y đã quyết định cho dù có vài ủy viên thường vụ đoàn kết bên cạnh y, cũng sẽ không kết thành một đồng minh vững chắc!

Con đường thích hợp cho Hồ Tăng Chu đi nhất chính là tuyến đường trung gian, mà không phải là tuyến đường độc lập. Tính cách và bối cảnh của y quyết định mọi thứ. Mà hiện tại y lại tự cho rằng thời cơ chín muồi, liền muốn cân sức ngang tài với Trần Phong tại thành phố Yến, hoặc cùng Trần Phong, Phó Tiên Phong ba bên đối đầu, sợ là tính toán sai.

Hạ Tưởng nghĩ thông suốt then chốt trong đó, liền lập tức thể hiện ý kính nể Trần Phong:

- Bí thư Trần nương tay tha cho Hà Giang Hoa một phen, ông ta là người thông minh, chắc chắn sẽ đưa ra sự lựa chọn sáng suốt. Quen biết bí thư Trần nhiều năm, bây giờ tôi mới biết. Tôi còn rất nhiều điểm cần phải học hỏi ở ngài…

Trần Phong mặc kệ Hạ Tưởng nịnh bợ, mà khơi dậy hứng thú mà hỏi:

- Bước tiếp theo cậu nên làm thế nào?

- Ngày mai nếu như không có việc, tôi sẽ tìm Trần Thiên Vũ tiếp xúc một chút, thương lượng một chút về công việc tiếp theo.

Hạ Tưởng phút chốc cảm thấy thoải mái không ít, Trần Phong làm vậy không nghi ngờ gì là cho hắn một cơ hội tốt để lôi kéo Trần Thiên Vũ, hắn làm tốt công việc giai đoạn đầu trước, dọn sẵn đường cho Trần Phong theo sau ném ra quả bom nặng ký.

- Ừ, phải nói chuyện cho tốt, hơn nữa còn phải đi sâu vào nói chuyện.

Trần Phong mỉm cười nhìn ra cửa sổ, hơi cảm thán mà nói

- Một lần bổ nhiệm không trọng đại, không ngờ lại dẫn đến không ít biến động, còn khiến cục thế thành phố Yến trở nên phức tạp lên, tiểu Hạ, sau này cậu chủ quản quận Hạ Mã, công việc mới bắt đầu chắc chắn còn khó khăn hơn chút, hơn nữa thân là đảng ủy và chính phủ cấp một, tôi cũng không tiện can thiệp quá nhiều, trên căn bản làm thế nào triển khai công việc, làm thế nào tạo dựng hệ thống của bản thân, làm thế nào mở rộng quan niệm chấp chính của bản thân, đều phải trông cậy vào bản thân cậu…

Trầm mặc một hồi, Trần Phong lại nói lời thành khẩn, tình ý sâu xa:

- Bước đầu tiên đảm nhiệm chủ tịch quận, bước thứ hai thì phải tiến tới bí thư, cho cậu thời gian một năm, thế nào, có lòng tin không?

- …

Hạ Tưởng chỉ là gật đầu, con đường tương lai đang ở dưới chân. Trong lòng hắn cũng có nguyện vọng mãnh liệt, chẳng qua không muốn ở trước mặt Trần Phong nói có vẻ như hoàn hảo mà thôi.

Sự yêu mến của Trần Phong đối với hắn không thay đổi, Hạ Tưởng vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Mặc kệ Trần Phong có phải là biết rõ năm xưa hắn ở sau lưng, âm thầm giúp ông hóa giải áp lực đến từ Cao Thành Tùng, tấm lòng bảo vệ của Trần Phong đối với hắn, vẫn luôn là tài sản đáng trân trọng nhất của Hạ Tưởng.

Trần Phong bước đầu đã trang bị phẩm cách một nhà chính trị.

Buổi tối, Hạ Tưởng trịnh trọng mời Trần Phong, Lý Đinh Sơn và Phương Tiến Giang ăn cơm, suy nghĩ lại, lại mời cả Cao Hải. Mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, đối với thế cục tương lai của thành phố Yến, mỗi người đều có lo lắng riêng.

Tuy nhiên Cao Hải đối với việc tiếp cận với Trần Phong, Phương Tiến Giang vô cùng vui mừng, cũng vô cùng cảm ơn Hạ Tưởng đã chủ động tạo cơ hội cho y.

Hạ Tưởng cũng biết điều gì nên nói điều gì không nên nói, trong bàn tiệc, không nhắc đến một chút nào liên quan đến chuyện của Hà Giang Hoa, càng không tiết lộ riêng với Cao Hải. Càng có cảm giác thần bí, mới càng có niềm vui bất ngờ, mới càng khiến Cao Hải cảm kích Trần Phong.

Ủy ban nhân dân quận và quận ủy quận Hạ Mã chính thức thành lập vào ngày 15 tháng 8, hiện cách ngày thành lập còn nửa tháng, trên căn bản tất cả ủy viên thường vụ mới nhậm chức của quận Hạ Mã đều bận rộn với đơn vị trước đây của mình, tiến hành công tác bàn giao sau cùng. Trần Thiên Vũ cũng là như thế, đang bận rộn lần lượt cáo biệt với người trong đơn vị trước đây, chuẩn bị chính thức đến thành ủy báo danh, hơn nữa làm thủ tục giao nhận.

Trần Thiên Vũ vốn là phó chủ tịch quận An Trường thành phố Yến, lần này đến quận Hạ Mã đảm nhiệm ủy viên thường vụ, phó chủ tịch thường trực quận, coi như tiến một bước nhỏ, cũng là chuyện tốt đáng để chúc mừng. Y tâm trạng vui vẻ, hưởng thụ sự chúc mừng của đồng nghiệp và cấp dưới, thu dọn xong tất cả đồ vật, sau đó đi xuống dưới lầu, chuẩn bị rời khỏi chính phủ khu An Trường đã công tác hai năm

Đi đến cổng chính, vẫy tay với những người đưa tiễn, nghĩ tới sắp phải rời khỏi nơi quen thuộc, không khỏi cũng có chút luyến tiếc. Tuy nhiên nghĩ tới sắp đến cương vị công tác mới phát huy tác dụng quan trọng hơn, y liền có một chút cảm giác trông đợi và kích động khó hiểu. Quận Hạ Mã tuy là quận mới, nhưng bởi vì có sự dốc sức ủng hộ của hai cấp tỉnh thành, sau này chắc chắn có thể làm ra chiến tích lớn hơn, mà vị trí của y lại là phó chủ tịch thường trực quận, lên một cấp, tuyệt đối có thể một bước từ trưởng phòng đến Phó giám đốc sở, hoàn thành một lần thăng tiến quan trọng nhất trong đời người.

Chỉ có điều khi y nghĩ tới Chủ tịch quận Hạ Tưởng năm nay chỉ mới 28 tuổi, trong lòng vẫn không được thoải mái cho lắm, nhỏ hơn y chừng 6 tuổi, khiến tâm trạng y vô cùng buồn bực. Y 34 tuổi mới lên được chức trưởng phòng, người ta 28 tuổi đã là phó giám đốc sở, chính là nhân vật số một chính phủ, y có là phó thường trực, cũng là cấp phó, đem so sánh, niềm vui thăng tiến một bước nhỏ liền lập tức không còn sót lại chút gì.

Người so với người, tức chết người, quả nhiên không sai. Cho dù vài năm sau y thăng đến Chủ tịch quận, vẫn bị Hạ Tưởng đè đầu. Chênh lệch 6 tuổi, trên quan trường chính là chênh lệch một cấp, đủ để khiến người ta hoàn toàn hết hy vọng đối với cách nghĩ vượt xa đối phương, làm thế nào vượt? Sau sáu năm, nói không chừng Hạ Tưởng sắp tới phó chủ tịch tỉnh rồi! Text được lấy tại http://truyenfull.vn

34 tuổi đã có thể bước vào cánh cửa cán bộ cấp tỉnh, quá khoa trương rồi. Tốc độ thăng tiến của Hạ Tưởng cũng quá kinh người, Trần Thiên Vũ liền có một ý thù địch sâu nặng đối với Hạ Tưởng chưa từng gặp mặt, không chỉ là bởi vì Hạ Tưởng tuổi còn trẻ đã đè đầu y, cũng bởi vì Hà Giang Hoa

Hà Giang Hoa là hậu đài của Trần Thiên Vũ, tuy rằng là ủy viên thường vụ xếp loại cũng khá gần cuối của thành phố Yến, nhưng cũng là Giám đốc sở danh chính ngôn thuận, cơ hội vừa đến, đến thành phố phía dưới đảm nhiệm bí thư cũng không thành vấn đề. Quan hệ giữa Hà Giang Hoa và Trần Phong bất hòa, cùng Đàm Long quan hệ không tệ, vì thế kéo theo Trần Thiên Vũ cũng khó hiểu mà không có thiện cảm đối với Hạ Tưởng.

Vừa nghĩ, vừa đi đến trước cửa Ủy ban nhân dân quận, y thân là Phó chủ tịch quận, không có xe riêng, cũng không có thư ký riêng, trên căn bản coi như chỉ là một thân một mình đến quận Hạ Mã nhậm chức, cũng coi như đơn giản gọn nhẹ.

Vừa mới tới cửa, di động liền vang lên, Trần Thiên Vũ vừa thấy là một số lạ, nghĩ tới người biết số di động cá nhân của y không nhiều, liền do dự một chút vẫn là nghe máy.

Bên trong truyền tới một giọng nói xa lạ mà thân thiết:

- Xin hỏi có phải chủ tịch quận Trần không?

Trần Thiên Vũ khách khí mà đáp:

- Tôi là Trần Thiên Vũ, anh là ai?

- Tôi là Hạ Tưởng!

Trần Thiên Vũ nhất thời không phản ứng lại, Hạ Tưởng? Ai, Chủ tịch quận quận Hạ Mạ Hạ Tưởng, lãnh đạo cấp trên của y? Sao có thể là điện thoại của Hạ Tưởng gọi tới?

- Hạ… chủ tịch quận Hạ, xin chào, xin chào!

Hơi chần chừ một chút, kinh nghiệm nhiều năm trên quan trường vẫn là khiến Trần Thiên Vũ nhanh chóng tỏ ra thái độ đúng đắn, thân thiện mà đáp lại

- Không ngờ là điện thoại của chủ tịch quận Hạ, thất kính, thất kính. Xin hỏi chủ tịch quận Hạ có tinh thần chỉ thị gì?

Hạ Tưởng từ trong cách xưng hô tôn kính thân thiện mà khách khí của Trần Thiên Vũ cảm giác được vẻ bề ngoài khách khí và xa lạ, hắn không để ý, trực tiếp tung mồi:

- Chuyện là vậy, chủ tịch quận Trần, liên quan đến việc chứng thực vốn đầu tư của tập đoàn Đạt Tài, nếu anh có thời gian, tôi muốn tốt nhất chúng ta gặp nhau, trước tiên đưa ra một phương án sắp xếp công tác tiếp theo. Ý tôi là, hạng mục đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài cụ thể do anh phụ trách…

Trần Thiên Vũ lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác choáng váng và thất thần, vì sao? Vì sao Hạ Tưởng lại trực tiếp đem một cái bánh có nhân to lớn treo lên đầu y? Ai mà không biết vốn đầu tư tập đoàn Đạt Tài là do Hạ Tưởng một tay thúc đẩy, hơn nữa có tin đồn rằng đầu tư của tập đoàn Đạt Tài chỉ nhận Hạ Tưởng không nhận người khác, Hạ Tưởng cố nhiên đem hạng mục đầu tư tập đoàn Đạt Tài giao cho y phụ trách, coi như trực tiếp đem một chiến tích lớn cho y… Hạ Tưởng và y lại không quen, lại không phải đồng minh, vì sao lại tốt với y như vậy?

Hạ Tưởng cũng có đủ nhẫn nại, sau khi nói xong, liền im lặng đợi y mười mấy giây. Sau mười mấy giây, Trần Thiên Vũ rốt cục lấy lại tinh thần, vội vàng nói:

- Có thời gian, có thời gian, bây giờ tôi có thời gian, ngài nói địa điểm, bây giờ tôi có thể qua đó.

Trong Ủy ban nhân dân quận còn có một Phó chủ tịch quận Tạ Nguyên Thanh cũng là ủy viên thường vụ, nghe nói đến từ thủ đô, có quan hệ với Hạ Tưởng hay không thì không rõ, nhưng Hạ Tưởng hoàn toàn có thể liên kết Tạ Nguyên Thanh treo y lên cao, cho nên Hạ Tưởng đưa cành oliu qua đây, y không có lý do cũng không có khiêm tốn từ chối. Thật sự từ chối, coi như là đóng một cánh cửa lớn của một tương lai tốt đẹp.

Trước tiên mặc kệ Hạ Tưởng là mục đích gì, gặp mặt rồi nói.

Trần Thiên Vũ theo địa điểm mà Hạ Tưởng nói, vội vàng gọi một chiếc xe, phóng nhanh qua đó.

Địa điểm mà Hạ Tưởng hẹn khiến Trần Thiên Vũ rất khó hiểu, là một địa điểm vô cùng hoang vắng, ở bờ phía nam sông Hạ Mã, xung quanh mọc đầy cỏ dại, nhìn bao quát, trong vài dặm xung quanh cũng không có bóng người. Đến nỗi suốt chặng đường tài xế taxi không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu để quan sát Trần Thiên Vũ, thấy ánh mắt hoài nghi của tài xế, chắc chắn có chút nghi ngờ y có phải là người xấu muốn cướp xe hay không.

Đến nơi, Trần Thiên Vũ liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên cạnh chiếc xe Land Rover cao lớn, có một chàng trai đang đứng đón gió. Tóc của chàng trai bị gió thổi có chút hỗn độn, áo thun tay ngắn tùy ý chống eo, thể hiện ra khí thế và tuổi trẻ khác biệt, nhất là vẻ mặt kiên định của hắn, ánh mắt xuất thần nhìn về xa xa.

Xa xa là công nhân đang bận rộn làm việc mở rộng đường sông, đang ở dưới đáy sông sông Hạ Mã, trải tầng không thấm nước. Đáy sông Hạ Mã bị sa mạc hóa nghiêm trọng, nếu không trải một tầng chống thấm, sau khi nước lên, e rằng phải có hơn phân nửa nước sẽ thẩm thấu đến mức làm xói mòn dưới lòng đất, là sông nhân tạo, chịu đựng không nổi sự xói mòn quá độ của nước sông.

Xa xa bên kia bờ sông, chính là một mảng cảnh tượng khí thế ngất trời của thành phố chủ yếu của quận Hạ Mã, tại nơi chàng trai đang đứng, vừa đúng có thể nhìn thấy đường quốc lộ vừa mới trải của quận Hạ Mã, kể cả vô số tòa nhà cao tầng từ mặt đất mọc lên. Nếu như mắt đủ tốt, còn mơ hồ có thể thấy một toà nhà cao 10 tầng, tòa nhà cao tầng xây dựng thành hình dáng vuông vức, uy nghiêm có thừa, không đủ hoạt bát, chính là nơi mà Quận ủy và Ủy ban nhân dân quận mới xây dựng.

Trần Thiên Vũ đi tới phía sau chàng trai, không dám tin mà khẽ hô một câu:

- Chủ tịch quận Hạ?

Hạ Tưởng đã sớm phát hiện Trần Thiên Vũ đã đến, hắn cố ý giả vờ không biết, chính là muốn âm thầm quan sát một chút thái độ của Trần Thiên Vũ. Nếu Trần Thiên Vũ đứng từ xa gọi hắn, nói rõ y ngạo mạn mà không biết lễ phép, không thể kết giao. Nếu như y tiến tới gần, gọi nhỏ, chí ít nói rõ một điểm, y là một người thức thời.

Một người có kết giao được hay không, chính là xem y có trang bị một vài tố chất căn bản hay không. Đứng sai hàng ngũ không quan trọng, quan trọng chính là khi đối diện với lựa chọn mới, có dũng khí và rèn luyện đứng lại vào hàng ngũ hay không.

Cụ thể biểu hiện trên hành động, xem Trần Thiên Vũ có phải biết tiến thoái, biết độ lượng hay không.

Biểu hiện ban đầu của Trần Thiên Vũ, Hạ Tưởng cho điểm đạt tiêu chuẩn.

Hạ Tưởng quay đầu lại, nhiệt tình đưa tay ra:

- Chủ tịch quận Trần, xin chào, xin lỗi khiến anh từ xa đến đây, chủ yếu là tôi muốn cùng anh tận mắt nhìn xem điểm công trình dừng chân của tập đoàn Đạt Tài, cũng tiện biết rõ trong lòng, có phải không?

Thấy Hạ Tưởng vẻ mặt hòa khí, khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy nụ cười ôn hòa, ấn tượng của Trần Thiên Vũ đối với Hạ Tưởng liền hơi có chút thay đổi. Một chủ tịch quận 28 tuổi, tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, không có chút kiêu ngạo, cho người ta cảm giác thản nhiên và hiền hòa, như một người già làm quan nhiều năm, liền khiến Trần Thiên Vũ ít nhiều có chút khó hiểu, Hạ Tưởng luyện làm sao mà luyện được bản lĩnh đối nhân xử thế đạt tới cảnh giới thuần thục hoàn mỹ?

Đồng thời cũng khiến y thầm kinh ngạc, Hạ Tưởng càng dễ gần hơn so với tưởng tượng của y, cũng khiến y đối với chuyện Hạ Tưởng nói sẽ giao hạng mục tập đoàn Đạt Tài cho y phụ trách, càng có cảm giác trông đợi.

Trần Thiên Vũ hai tay nắm chặt tay Hạ Tưởng, hợp thời mà biểu hiện ra thái độ cung kính khiêm tốn:

- Chủ tịch quận Hạ nói chuyện ở đâu thế, tôi thân là phó chủ tịch quận, lẽ nên đến thực địa xem xét… ngược lại ngài đứng trước gió, cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.

Hạ Tưởng tuy rằng thông qua đề danh hội nghị thường vụ chủ tịch thành phố, nhưng vẫn nhất thiết phải thông qua Hội đồng nhân dân quận phê chuẩn mới có thể chính thức nhậm chức chủ tịch quận, hiện tại chức vụ của hắn phải là phó bí thư thay chủ tịch quận, tuy nhiên bởi vì là quận mới, mọi thứ phải nhanh chóng giản lược, Trần Thiên Vũ trực tiếp xưng hô hắn là chủ tịch quận cũng là thái độ bình thường chốn quan trường.

Hạ Tưởng thấy Trần Thiên Vũ ít nhất biểu hiện bên ngoài đã làm đủ, liền cười cười, trong lòng đối với y lại tăng thêm không ít điểm ấn tượng, cũng không khách sáo nữa, trực tiếp dùng tay chỉ mảnh đất cao trước mắt mà nói:

- Tập đoàn Đạt Tài chuẩn bị xây dựng một sân golf trên mảnh đất này, một sân golf tọa lạc cạnh sông Hạ Mã, chẳng những có thể cho người ta vui chơi thỏa thích, còn có thể ngoại trừ thư giãn, thỏa thích thưởng thức cảnh đẹp sông Hạ Mã. Có lý do tin rằng, nếu như thiết bị sân golf được đưa đến, phục vụ đạt tiêu chuẩn, cộng thêm môi trường tuyệt đẹp, giá cả rẻ tiền, sau khi xây dựng xong, sẽ thu hút không ít khách thủ đô tới đây tiêu phí.

Trần Thiên Vũ kinh ngạc mà nhìn Hạ Tưởng liếc mắt một cái, nghĩ thầm rằng trước kia chỉ nghe nói Hạ Tưởng có đầu óc kinh doanh, tuy rằng không phải xuất thân từ chuyên ngành kinh tế, nhưng đối với kinh tế vô cùng lành nghề, hôm nay chỉ vừa gặp mặt, vừa nói xong hai câu, y liền không khỏi có cách nhìn khác.

Trần Thiên Vũ là tốt nghiệp chuyên ngành kinh tế danh xưng là thực, sau khi y có được ám chỉ của Hà Giang Hoa, nói rằng cố ý đề bạt y đảm nhiệm phó chủ tịch quận thường trực của quận Hạ Mã, y liền bắt đầu nghiên cứu hình thức kinh tế và điểm tăng trưởng của quận Hạ Mã, tuy rằng chưa chắc tường tận, nhưng cũng là đã bỏ công sức một phen, đại khái cũng đã biết rõ trong lòng.

Hạ Tưởng thuận miệng nói ra triển vọng của sân gofl, khi mới nghe dường như không quá thực tế, bởi vì sao có thể có khách thủ đô đến một nơi cách thành phố Yến vài trăm kilomet để chơi đánh cầu? Nhưng nếu như nhìn xa mà nói, chẳng những có khả năng, hơn nữa còn là rất có khả năng.

Bởi vì Trần Thiên Vũ hiểu biết quy hoạch thành phố Yến, trong hai năm tới, sẽ ở đây xây dựng một cổng ra đường cao tốc, tên là bắc thành phố Yến. Một nơi ra cao tốc duy nhất vốn có của thành phố Yến vẫn gọi là thành phố Yến, thiết lập cổng ra vào bắc thành phố Yến chủ yếu là thuận tiện cho người dân ở phía bắc thành phố Yến thuận tiện lên xuống cao tốc, mà sân golf đang xây dựng cách cổng cao tốc vài trăm mét, có thể thông qua cao tốc đến thẳng thủ đô.

Với giá đất rẻ tiền ở nơi này, với nhân công cực thấp của thành phố Yến, sân golf sau khi xây dựng xong, hoàn toàn có khả năng thu hút khách thủ đô tới đây, bởi vì không quá hai tiếng đi đường, cả đi lẫn về cao tốc chẳng qua chỉ tiêu hao vài trăm tệ, cùng một môi trường và thiết bị giống nhau, giá cả chênh lệch gấp bội, chơi vài tiếng là có thể lấy lại tiền chênh lệch, chắc chắn sẽ có người đến. Không chỉ như vậy, nơi này giáp mặt sông Hạ Mã, quận Hạ Mã sau khi trữ nước sẽ lung linh sắc màu, lại là một thắng cảnh của thành phố Yến, từ lợi ích nhất cử lưỡng tiện này, không bao lâu, nói không chừng có thể ở trong thủ đô nảy sinh không ít ảnh hưởng.

Hạ Tưởng lại suy xét xa hơn, cũng chu đáo hơn Trần Thiên Vũ …