Quan Thần

Chương 567: Nghe mùi mà đến




Thôi Hướng gần đây quả thật không được tốt lắm.

Trước kia, lên chức Phó bí thư tỉnh ủy tốt hơn so với Phó chủ tịch tỉnh, dù sao công tác Đảng rất trọng yếu. Nhưng hiện tại thể chế chính trị từng bước cải cách, ngày nay tất cả chiến tích đều hướng về kinh, bộ máy chính phủ quản lý kinh tế ngày càng quan trọng, trung ương càng ngày càng chọn người trong cán bộ trẻ cho bộ máy chính phủ, nhất là Phó chủ tịch tỉnh thường trực và Phó chủ tịch tỉnh thường vụ, cơ hội lên chức về sau sẽ lớn hơn so với làm Phó bí thư chuyên trách.

Cụ thể tại tỉnh Yến, khả năng Mã Vạn Chính và Tống Triêu Độ thăng tiến đến Chủ tịch tỉnh so với gã lớn hơn nhiều.

Mã Vạn Chính là Phó chủ tịch tỉnh thường trực, là người thứ nhất nối nghiệp Chủ tịch tỉnh, ngoại trừ tuổi hơi lớn hơn một chút, gần như không có khuyết điểm khác, Thôi Hướng vẫn cho rằng Mã Vạn Chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất. Mặc dù Tống Triêu Độ chiếm cứ ưu thế về tuổi tác, nhưng kinh nghiệm lý lịch ít hơn, thời gian đảm nhiệm Phó chủ tịch tỉnh lại ngắn, gã tự nhận điều kiện bản thân nhiều ưu đãi hơn so với Tống Triêu Độ.

Tống Triêu Độ cho dù có chiến tích từ việc thi hành chính sách điều chỉnh kết cấu sản nghiệp, muốn tranh đoạt chức Chủ tịch tỉnh với gã cũng không có khả năng hình thành ưu thế tính áp đảo. Mã Vạn Chính chẳng những được xếp đầu, kinh nghiệm lý lịch cũng dày nhất, Thôi Hướng luôn đang suy nghĩ nếu Mã Vạn Chính có thể dời tỉnh Yến thì tốt rồi...

Nhưng đột nhiên trong lúc đó, gã mơ hồ nghe được tin tức, Mã Vạn Chính dường như sẽ dời tỉnh Yến... Sau khi nghe được tin đồn, Thôi Hướng vô cùng kinh ngạc, vội hỏi thăm chung quanh thủ đô, kết quả được câu trả lời là, tỉnh Yến tạm thời không có thay đổi.

Có một số việc thà rằng tin là có còn hơn không chịu tin, Thôi Hướng vì đề phòng lại cho Phó Tiên Phong hỗ trợ tìm hiểu một chút tin tức, Phó Tiên Phong sau khi nhận được điện thoại của Thôi Hướng, mỉm cười:

- Bí thư Thôi, tôi đang muốn mời ngài tụ họp, vừa lúc ngài gọi điện thoại tới, buổi tối gặp mặt được không?

Buổi tối 7 giờ, đúng lúc đèn đường vừa lên, Thôi Hướng và Mã Tiêu ngồi chung một xe, hướng về địa điểm Phó Tiên Phong hẹn gặp —— Hồng Tụ Thanh Hương. Đi bộ trên con đường yên tĩnh làm bằng đá, Thôi Hướng mang chút kinh ngạc nói:

- Không ngờ tới thành phố Yến còn có nơi yên tĩnh trong chỗ náo nhiệt như thế này, thật sự là khó có được. Tôi tại thành phố Yến cũng lâu, thật không biết trong ngõ nhỏ này có một quán trà.

Mã Tiêu mỉm cười:

- Tiên Phong bình thường thích tìm kiếm quán trà có chút phong vị và lịch sự tao nhã, nên chỉ cần là nơi có một chút đặc sắc, y đều có thể phát hiện.

Thôi Hướng nghĩ thầm rằng quả nhiên là xuất thân Thái Tử đảng, khẳng định là khi tuổi trẻ không có việc gì, mỗi ngày chỉ suy nghĩ ăn uống, trở thành thói quen. Nếu tầng lớp bình dân, cùng thời gian bận rộn cho lên chức và làm việc còn chưa đủ dùng, làm gì có thời gian nhàn hạ như vậy?

Tới gian phòng Hồng Tụ Thanh Hương. Phó Tiên Phong và Đàm Long đã chờ sẵn. Thôi Hướng vừa thấy mặt Phó Tiên Phong liền mỉm cười nói một câu:

- Tiên phong thật đúng là lịch sự tao nhã, ngay cả nơi hẻo lánh như vậy mà có thể tìm được, tôi tại thành phố Yến đã bao nhiêu năm, cũng không biết ở đây còn có chỗ bồng lai này.

Đàm Long cười ha hả:

- Người yêu trà, nghe thấy hương trà là có thể tìm được. Người thích cái đẹp, nghe thấy mùi hương biết phụ nữ. Hồng Tụ Thiêm Hương, vừa có trà thơm, lại có người đẹp, Tiên Phong tự nhiên nghe mùi mà tới...

Phó Tiên Phong vẻ mặt đắc ý, xua tay cười:

- Đàm Long không cần nói lung tung, nghe thấy mùi hương biết phụ nữ, là nghĩa tốt, không phải nghĩa xấu, sao nghe ông nói, dường như để lộ ra tư tưởng không thuần khiết?

- Sở Đồng quả thật rất đẹp, rất có hương vị, nhưng chính mồm thư ký Phó Đại của ông nói với tôi, nếu không tôi sao biết?

Đàm Long vẻ mặt cười phóng đãng, gã hiện tại đã quá quen với Phó Tiên Phong, nói chuyện cũng tùy ý rất nhiều, cũng thấu hiểu tính cách Phó Tiên Phong mặt ngoài làm bộ kỳ thật nội tâm cũng có dục vọng. Tuy nhiên Phó Tiên Phong cũng có tình ý riêng, không thích dùng sức mạnh, cũng không thích dùng quyền thế ép người, y thích luận điệu từ từ tiếp cận từ từ đả động, khiến cho Đàm Long cười thầm Phó Tiên Phong tốt xấu cũng đã hơn 30 tuổi rồi, sao còn chú trọng cái gì lưỡng tình tương duyệt (hai bên cùng yêu nhau)?

Đều là người trưởng thành rồi, đều biết đối phương cần cái gì, anh có quyền lực, em thì có thân thể, theo như nhu cầu, hai bên trực tiếp cùng vui vẻ là được, cần gì phải nghĩ tới chuyện tình cảm?

Phó Tiên Phong không giống Đàm Long, y sớm vượt qua giai đoạn sơ cấp vừa thấy gái đẹp là muốn lên giường, cho rằng một người cao thượng phải đem bản năng che dấu đi, chuyện trên giường giữa nam và nữ rất đơn giản, quá trình tiếp cận mới tuyệt vời, y liền cười mắng Đàm Long một câu:

- Người có thể phong lưu, nhưng không thể hạ lưu. Anh Đàm, không phải tất cả phụ nữ đều nhìn trúng quầng sáng Thị trưởng trên người anh, cũng không phải tất cả phụ nữ đều quỳ gối trước tiền tài.

- Tôi không tin!

Đàm Long đã trải qua nhiều phụ nữ, có người ham quyền lực của gã, có người ham tiền tài của gã, tóm lại chỉ cần người phụ nữ mà gã nhắm trúng, không có ai là không rơi vào tay gã, hơn nữa quá trình vốn là anh tình tôi nguyện, trong xã hội, nơi nào chẳng là giao dịch, thân thể hoặc là quyền lực đều là thủ đoạn, từ bản chất mà nói thì không khác nhau.

Đàm Long thấy Phó Tiên Phong vẫn kiên trì quan điểm của y. Liền thừa dịp hôm nay cao hứng, vừa rồi cũng bị lay động sau khi thoáng nhìn vẻ đẹp Sở Đồng, gã to gan đánh bạo nói một câu cũng không ngại Thôi Hướng ở đây:

- Nếu tôi nói vài ba lời khiến Sở Đồng theo tôi, Tiên Phong cậu phải nhường cho tôi, không thể trở mặt.

Thôi Hướng tuy rằng tâm sự ngổn ngang, tuy nhiên thấy mọi người đều cao hứng, cũng không muốn làm mọi người mất hứng, liền cười mà không nói, tỏ vẻ cam chịu.

Mã Tiêu cũng không nói, chỉ có vẻ mặt cười nhìn về phía Phó Tiên Phong.

Phó Tiên Phong ha hả cười:

- Nếu Sở Đồng là một phụ nữ có thể dùng tiền hoặc dùng quyền lực đả động, với tôi mà nói cùng với phụ nữ bên ngoài không có gì khác biệt, tôi sẽ không cùng anh tranh đoạt loại hàng như vậy.

Mặc dù trong lời nói Phó Tiên Phong có ý chê bai, Đàm Long cũng không cho là gì, cười ha hả liền ra bên ngoài hô:

- Mời giám đốc Sở đến đây một chút.

Không bao lâu, Sở Đồng đẩy cửa tiến vào. Cô mặc một chiếc váy dài, dáng người chuẩn, vẻ mặt trầm tĩnh thản nhiên, Thôi Hướng quen biết vô số phụ nữ vừa nhìn một cái, cũng không khỏi âm thầm trầm trồ khen ngợi, nghĩ thầm rằng quả nhiên ngàn người ngàn khuôn mặt. Vẻ đẹp Sở Đồng, quả thật có chỗ hơn người.

Sở Đồng biết rõ mấy vị khách hôm nay rất có lai lịch, một người trong đó dường như đã thấy qua trên TV. Hồng Tụ Thiêm Hương của cô bình thường rất ít có quan lớn tới đây, tiếp đãi chủ yếu là thương nhân nho nhã hoặc giáo sư, học giả, bởi vì Hồng Tụ Thiêm Hương quá mức yên lặng, nhiều người cũng không thích.

Hôm nay đột nhiên xuất hiện mấy vị quan lớn, không khỏi khiến cô tâm thần không yên, bởi vì cô cũng chú ý tới hai người trong đó có ánh mắt không tốt, luôn dừng lại ở trên người cô quá lâu. Sở Đồng mặc dù gặp đủ loại ánh mắt đàn ông, nhưng ánh mắt bọn họ vẫn khiến cô cảm giác không thoải mái. Bởi vì ánh mắt của một người quá nghiền ngẫm, mà ánh mắt của người còn lại cũng không có ý tốt.

Nghe có khách gọi. Cô vốn không muốn ra mặt ứng phó, nhưng cũng biết có đôi khi những sự tình trên cảnh đời, vẫn phải giảng hòa mới được, cũng đành phải chân thành mà tiến vào, trên mặt tươi cười hỏi:

- Các vị khách quý, tôi có thể giúp được gì?

Phó Tiên Phong đầu tiên là liếc mắt nhìn Sở Đồng một cái, trong lòng vừa động, lại liếc mắt nhìn Đàm Long một cái, hơi hối hận những lời vừa nói.

Nhưng Đàm Long không có chú ý tới sự khác thường của Phó Tiên Phong, ánh mắt của gã dính chặt trên người Sở Đồng, di chuyển chưa được nửa phút. Trong lòng dục vọng liền như lửa cháy đổ thêm dầu, áy náy bốc cháy lên, gã liền đứng dậy, cười nói:

- Giám đốc Sở, có một câu không biết tôi nên hỏi không —— cô hình như vẫn là người độc thân?

Sở Đồng trong mắt hiện lên một tia tức giận, theo sau lại miễn cưỡng cười:

- Quý khách muốn uống trà gì? Trà nghệ của tôi tuy rằng bình thường, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng vào miệng, để tôi tự tay pha chế một ấm trà Long Tỉnh cho quý khách, được không?

Đàm Long thấy Sở Đồng không tiếp lời hắn, cảm thấy rất mất mặt, không vui mà nói:

- Tôi hỏi cô có phải độc thân hay không, không phải kêu cô pha trà. Cô có biết tôi là ai không?

Đàm Long hơi hối hận vì không mang thư ký theo, không có thư ký ở bên cạnh thay gã giới thiệu, gã tự giới thiệu, rất không có thân phận.

May mắn Mã Tiêu đỡ cho sĩ diện của gã, mở miệng nói:

- Giám đốc Sở, vị này chính là Đàm Long Phó thị trưởng Đàm, là nhân vật cấp quan trọng của thành phố Yến.

Sở Đồng trong lòng hiểu rõ vài phần, vội khách khí mà cười nói:

- Thì ra là Phó thị trưởng Đàm đại giá quang lâm, thất kính, thất kính. Nếu lãnh đạo lớn hạ cố tới quán, tôi xin đưa ra trà ngon loại thượng hạng tặng cho các lãnh đạo, không biết lãnh đạo có vừa lòng không?

Ánh mắt Sở Đồng liền nhìn về phía Thôi Hướng và Mã Tiêu, bởi vì cô thấy, Thôi Hướng lớn tuổi nhất, chín chắn nhất. Hẳn là vị quan lớn nhất. Mã Tiêu nếu chủ động mở miệng giới thiệu Đàm Long, cũng có thể là một người rất có trọng lượng trong bốn người, hướng hai người bọn họ ra hiệu, có ý xin giúp đỡ.

Thôi Hướng cúi đầu uống trà, không để ý tới. Mã Tiêu thì tránh né ánh mắt, chỉ có cười.

Sở Đồng một lòng liền trầm xuống, biết bọn họ sẽ không giúp mình nói một lời tốt đẹp.

Đàm Long thấy trên mặt Phó Tiên Phong tươi cười ý tứ hàm súc hơi châm chọc, trong lòng nổi lên phiền não không thể giải thích, liền nói: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Giám đốc Sở, mọi người đều là người hiểu biết, không nói hồ đồ, tôi liền ăn ngay nói thật... Quán trà này của cô không tồi, nếu tôi nhận thầu, một tháng bao nhiêu tiền?

Lấy quán trà dụ người, Sở Đồng đương nhiên hiểu được Đàm Long có tâm tư gì, trong lòng lại tức giận, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói:

- Rất xin lỗi Phó thị trưởng Đàm, Hồng Tụ Thiêm Hương tuy rằng lợi nhuận ít, nhưng là chỗ sống yên phận của tôi, tôi yêu quý như báu vật, dù nhiều tiền cũng không chuyển nhượng.

Sở Đồng thái độ kiên quyết, nói gì thì cũng không có đường về.

Phó Tiên Phong trên mặt ý cười liền càng đậm, bày ra thái độ chế giễu.

Đàm Long vốn cũng là thái độ trêu đùa Sở Đồng một chút, nhưng đưa ra thân phận Thị trưởng, thái độ Sở Đồng một chút cũng không có thay đổi, khiến cho gã cảm thấy rất mất mặt, lại bởi vì đã nói trước với Phó Tiên Phong, hiện tại ánh mắt khinh miệt của Phó Tiên Phong nhìn thấy, lại ngay trước mặt Thôi Hướng và Mã Tiêu, liền cảm thấy trên mặt không ánh sáng, không khỏi thẹn quá thành giận.

Đàm Long giơ tay ra để bắt tay Sở Đồng:

- Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, có biết tôi nói một câu quán trà của cô sẽ đóng cửa hay không? Một chủ quán trà nhỏ bé, có thể có mấy cân mấy lạng? Còn thân phận tự cao, cô có thân phận gì?

Sở Đồng làm gì chịu để Đàm Long bắt lấy tay, nghiêng mình tránh sang một bên, giọng điệu kiên quyết nói:

- Mời ngài tôn trọng một chút, tôi là làm kinh doanh chính đáng, kiếm lợi nhuận hợp pháp, thuế nên đóng một phần cũng không đóng thiếu

Đàm Long cười lạnh một tiếng:

- Hợp pháp hay không không phải do cô định đoạt, tôi nói mới được tính.

Gã quay người lại phát hiện sắc mặt Phó Tiên Phong có chút không hài lòng, trong lòng biết là đã làm hơi quá, nhưng hiện tại không có bậc thang để xuống, lại nói thêm,

- Hôm nay ở trước mặt các vị lãnh đạo, tôi cũng không làm khó dễ cô, cô lấy trà thay rượu, kính mỗi vị lãnh đạo một ly, kính tôi ba ly, nói ba tiếng rất xin lỗi, nếu không, tôi đóng cửa cái quán nhỏ này.

Sở Đồng cũng không phải là người chưa gặp qua những trường hợp này, trước kia khi theoThành Đạt Tài, cũng là gặp qua không ít quan lớn tỉnh thành, nào giờ chưa từng gặp qua người vô liêm sỉ như Đàm Long, cô cũng là giận dữ trong lòng, lại thấy ba người khác ngồi yên bất động, nghĩ thầm rằng bốn người đàn ông ức hiếp một phụ nữ, đúng là không có gì tốt, liền quật cường nói:

- Rất xin lỗi, Phó thị trưởng Đàm tôn kính, quán không có phục vụ kính trà, hơn nữa tôi là chủ, không phải nhân viên phục vụ.

Đàm Long vốn nghĩ tìm một bậc thang xuống, không ngờ tới Sở Đồng vẫn không biết điều, trước mặt mọi người không nể mặt gã, không khỏi giận tím mặt:

- Mẹ nó, một con đàn bà thối tha còn kiêu ngạo, không phải là một người mở quán trà sao, tôi một ngón tay là có thể tiêu diệt cô!

Phó Tiên Phong vốn định ra mặt ngăn trở, nghĩ lại cảm thấy mất thân phân, lại thấy Đàm Long hơi tức giận, thì không tiện mở miệng gì nữa, khuyên Đàm Long chú ý ảnh hưởng, dường như là giống tranh giành tình nhân với y. Không khuyên gã, lại có chút không đành lòng nhìn Sở Đồng gặp khó khăn, y dùng ánh mắt ra hiệu hướng về Mã Tiêu.

Mã Tiêu hiểu được ý tứ của Phó Tiên Phong, đang muốn mở miệng khuyên bảo, không ngờ lời chưa nói ra, Sở Đồng lại nói Đàm Long một câu:

- Mở quán trà cũng có tôn nghiêm, cũng không phải ngài nói diệt có thể tiêu diệt!

Mã Tiêu lại ngậm miệng, được, thật sự lên cao trào, cái này có trò hay để xem, ai cũng không chịu lui một bước, cũng chỉ còn cách tiếp tục đấu tiếp thôi. Gã cũng có chút bất mãn với Sở Đồng, biết rõ Đàm Long là Thị trưởng, còn dám kiên cường như vậy, cũng quả thật hơi không biết điều. Không phải là một người mở quán trà sao, tuy rằng bộ dạng có vài phần quyến rũ, cũng phải biết nhường nhịn thích đáng mới được, nếu không tại thành phố Yến còn dám chống đối Phó thị trưởng thường trực, thật đúng là tự chê mình sống thọ.

Đường đường Phó thị trưởng thường trực thật sự muốn tiêu diệt một quán trà, đúng là không phải một chuyện to tát gì! Mã Tiêu liền liếc mắt nhìn Phó Tiên Phong một cái, ý tứ là nói, tôi mặc kệ, tùy tiện để mặc, trừ phi Thôi Hướng lên tiếng, gã sẽ không ra mặt.

Phó Tiên Phong cũng khẽ nhíu mày, việc đã đến nước này, y cũng không tiện mạnh mẽ nói Đàm Long thu tay lại, nếu không chẳng những Đàm Long không có mặt mũi, trên mặt mọi người đang ngồi cũng không có ánh sáng.

Thôi Hướng tuy rằng cảm thấy Đàm Long hơi quá đáng, nhưng Sở Đồng quả thật một chút mặt mũi cũng không thèm nể, y cũng có chút tức giận, tại thành phố Yến cho dù cô có hậu thuẫn, cũng phải hiểu một ít lễ tiết mới đúng, ngay cả đường đường Phó thị trưởng thường trực cũng không để vào mắt, mắt cao hơn trán, là ai khiến cô tràn đầy sức mạnh như vậy?

Thôi Hướng cũng quyết định khoanh tay đứng nhìn.

Đàm Long ánh mắt đảo qua, thấy mấy người đều không có ý muốn ngăn cản gã, thậm chí Mã Tiêu còn bày ra thái độ chế giễu xem trò vui, càng làm cho gã cảm thấy vô cùng mất mặt, nếu mười mấy năm trước, gã có thể một chân đá ngã Sở Đồng xuống đất, hiện tại lo ngại cho thân phận, gã áp chế kích động, lấy tay chỉ ra ghế nói:

- Đàng hoàng mà ngồi xuống cho tôi, ngoan ngoãn mà kính trà mỗi người, tôi tạm thời buông tha cô, nếu không hôm nay cô đừng nghĩ rời khỏi phòng này, một cuộc điện thoại của tôi sẽ niêm phong quán trà của cô!

Sở Đồng không muốn đưa Thành Đạt Tài ra, cô cũng biết Thành Đạt Tài là thương nhân hàng đầu của tỉnh Yến, nhưng dưới cơn thịnh nộ của Đàm Long, hàng đầu cũng không chắc dùng được, dù sao nhà doanh nghiệp vẫn không phải quan chức, hơn quan hệ nữa cô và Thành Đạt Tài cũng không phải quang minh chính đại. Nhưng tính cách của cô luôn không muốn cúi đầu, năm đó cũng vì cô không muốn lại làm người phía sau Thành Đạt Tài, không để ý tới sự giữ lại của Thành Đạt Tài mà dứt khoát rời khỏi, mới đưa đến Thành Đạt Tài bỏ mặc cô trong một thời gian rất dài, cô cũng không quan tâm.

Sở Đồng cực có cá tính, từ trước đến nay không thỏa hiệp, liền thẳng thắn nói:

- Phó thị trưởng Đàm, ngài vừa rồi ỷ thế hiếp người, đường đường một người đàn ông, Phó thị trưởng, ức hiếp tôi một cô gái yếu ớt, ngài không cảm thấy xấu hổ sao? Ngài nếu là người độ lượng, nên hướng về tôi xin lỗi mới đúng. Tôi mở chính là quán trà, không phải quán rượu. Làm kinh doanh chính đáng, vừa không trốn thuế, lại không hãm hại lừa gạt ai.

Đàm Long giận dữ cười lại:

- Ha ha, đúng là tóc dài kiến thức ngắn, cô cùng mấy người chúng tôi nói pháp luật, quả thực là trò đùa. Tại thành phố Yến, lời nói của chúng tôi chính là pháp luật, chính là nói một không hai. Sở Đồng, cô hôm nay thật sự là một chút mặt mũi cũng không nể, có phải hay không?

Sở Đồng rốt cục hơi do dự, cô rốt cuộc là kiên trì nguyên tắc không lùi, hay là vì sinh tồn mà hy sinh tôn nghiêm? Cô cũng biết hôm nay không cúi đầu chỉ sợ không qua được cửa này, chỉ có điều cúi đầu trước Đàm Long cố tình gây sự, trong lòng lại không cam lòng.

Không cam thì làm được gì, đối mặt cường quyền, có bao nhiêu người có thể kiên trì nguyên tắc? Sở Đồng trong mắt chứa đầy nước mắt, đang muốn chịu thua, đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.

Đàm Long đang tức giận, cả giận nói:

- Ai gõ cửa? Lăn xa một chút!

Một tiếng nói hơi chút đùa cợt vang lên:

- Phó thị trưởng Đàm tức giận không nhỏ, tiếng nói khá lớn, không sợ làm cho mọi người cả quán trà nghe thấy? Dù sao tôi ở lầu một thì nghe được rất rõ ràng!

Tiếng nói vừa dứt, Đàm Long lập tức sắc mặt thay đổi lớn, cùng Phó Tiên Phong, Thôi Hướng, Mã Tiêu liếc nhau, trong mắt mấy người đều có ý kinh ngạc —— sao lại là hắn?

Ngay cả Sở Đồng cũng là không hiểu chút nào: sao lại là hắn?

Hắn không phải người khác, chính là Hạ Tưởng!

Hạ Tưởng đẩy cửa ra một chút rồi tiến vào, chào hỏi mọi người:

- Các lãnh đạo đều ở đây, khó gặp được các lãnh đạo tụ họp cùng một chỗ, đúng thật là hân hạnh!

Không biết sao, Đàm Long cảm thấy phía sau nụ cười thản nhiên vô hại của Hạ Tưởng, cất dấu sát khí làm cho người ta sợ sệt, trong lòng gã một trận bối rối, một chút không đứng vững, đặt mông ngồi trở lại trên ghế, hỏi:

- Hạ Tưởng, sao cậu lại tới đây?

- Tôi sao không thể tới? Hồng Tụ Thiêm Hương vừa có trà thơm, lại có làn gió thơm, tôi tự nhiên đã nghe mùi mà tới thôi

Hạ Tưởng vẫn tươi cười như cũ, trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, dường như đối với chuyện trước mắt làm như không thấy.

- Hồng Tụ Thiêm Hương là quán trà, mở cửa đón khách, tôi là khách, cùng bạn bè uống trà thì tự nhiên tới đây, vấn đề Phó thị trưởng Đàm rất kỳ quái, chẳng lẽ nói Hồng Tụ Thiêm Hương là ngài mở, không chào đón tôi phải không?

Đàm Long bị Hạ Tưởng trong bông có kim phản bác bị nghẹn một chút, trừng mắt nói không ra lời.

Hạ Tưởng không để ý tới Đàm Long, lại theo thứ tự hướng Thôi Hướng, Mã Tiêu và Phó Tiên Phong chào hỏi, cười nói:

- Hồng Tụ Thiêm Hương vốn không có danh tiếng gì, khó được như hôm nay có nhiều lãnh đạo lớn như vậy đến đây, trên mặt tôi cũng có chút ánh sáng.

Phó Tiên Phong nghe ý tứ trong lời nói của Hạ Tưởng, dường như là Hồng Tụ Thiêm Hương cùng hắn có quan hệ gì đó, liền cười hỏi một câu:

- Sao, ở bên trong Hồng Tụ Thiêm Hương cũng có quan hệ của anh?