Quan Thần

Chương 77: Người tự nguyện mắc câu




Lý Đinh Sơn mày nghĩ mình thông minh ư, tao cho mày bị thông minh hại. Đến lúc đó Trương Tín Dĩnh vẫn được lên chức, Hạ Tưởng không được gì cả. Phải cho mày thấy rõ Huyện Bá này do ai định đoạt. Lưu Thế Hiên nheo mắt nhìn Hoàng Bằng Phi, hai người gật đầu hiểu ý nhau.

Lưu Thế Hiên tuy rất tức giận nhưng lại nghi ngờ việc Lý Đinh Sơn và Đỗ Song Lâm một hỏi một đáp. Y nghĩ Đỗ Song Lâm thấy tình hình không ổn thì sẽ hướng về phía phái bản địa, muốn có ý tốt với Trương Thục Anh.

Ngô Anh Kiệt nói xong, y liền nhìn Hoàng Bằng Phi và thầm nghĩ Bí thư huyện ủy quản nhân sự, nếu Trưởng ban tổ chức cán bộ không đồng lòng thì Lý Đinh Sơn nhất định có suy nghĩ. Nếu như điều chỉnh một chút thì y là Chánh văn phòng có thể lên làm Trưởng ban tổ chức cán bộ. Trưởng ban tổ chức cán bộ có quyền cao chức trọng, chức Chánh văn phòng sao có thể so sánh.

Phó bí thư Trịnh Khiêm được phân công phụ trách Ban Tổ chức cán bộ nên cũng có chút không hài lòng việc Lý Đinh Sơn đột nhiên tập kích. Tuy rằng y vẫn có chút đau đầu vì Hoàng Bằng Phi luôn không nghe lời mình. Nhưng cũng hiểu Lý Đinh Sơn hỏi lúc đông lúc tây, nhảy qua Ban Tổ chức cán bộ không nói, còn không coi y là Phó bí thư vào đâu. Y vô ý nhìn thoáng qua thấy Lưu Thế Hiên và Hoàng Bằng Phi thầm kết nối liền rất tức giận, y giơ tay nói:

- Bí thư Lý, tôi là Phó bí thư được phân công phụ trách Ban Tổ chức cán bộ, vì sao việc thảo luận điều chỉnh cán bộ lại không nói trước với tôi.

Lý Đinh Sơn đúng là đang chờ câu này của Trịnh Khiêm, y cười ha hả nói:

- Là tôi sai, Phó bí thư Trịnh nói rất đúng lúc. Đề bạt cán bộ là việc lớn, về sau cứ là vấn đề liên quan đến cán bộ thì sẽ do tôi, Phó bí thư Trịnh và Trưởng ban Hoàng trao đổi trước, sau khi có cái nhìn chung rồi sẽ đưa ra Hội nghị thường ủy thảo luận. Vừa nãy tôi nhắc việc đề bạt cán bộ là sinh viên mới ra trường chẳng qua chỉ thuận miệng mà thôi.

Chẳng những Trịnh Khiêm ngẩn ra, Lưu Thế Hiên cũng nghẹn lời nhìn trân trối, kinh ngạc đến độ không giữ được phong cách im như núi. Y nhìn chằm chằm vào Lý Đinh Sơn, giống như không rõ Lý Đinh Sơn tính toán cái gì. Rõ ràng là muốn đề bạt Hạ Tưởng, nhân cơ hội buộc chặt Trương Tín Dĩnh lại để được mình ủng hộ. Y cũng đang chuẩn bị sẵn sàng để cắn lại Lý Đinh Sơn một miếng. Không ngờ Lý Đinh Sơn không cho y cơ hội phản kích đã trực tiếp co đầu rụt cổ. Làm cho y giống như chuẩn bị hết đạn dược ra trận đối mặt kẻ thù thì phát hiện kẻ thù chạy sạch từ lúc nào. Chỉ còn lại một mình y đứng ngẩn ra đó như thằng ngu.

Lý Đinh Sơn đi vòng một vòng lại về điểm xuất phát, hắn có ý gì?

Mọi người không ngờ kế sách dương đông kích tây hôm nay của Lý Đinh Sơn chính là do bàn với Hạ Tưởng mà có. Phải nói hầu hết là thực hiện theo ý của Hạ Tưởng. Dựa theo ý của Hạ Tưởng và Lý Đinh Sơn thì vốn chỉ là rung cây dọa khỉ, mượn cơ hội nhắc nhở Vương Quan Thanh mà ám chỉ Lưu Thế Hiên. Dù sao ở xã Cổ Trại đã bị tức giận, không xử lý một chút thì ai cũng nghĩ Bí thư huyện ủy chỉ dùng để bài trí sao? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Về phần sau đó Lý Đinh Sơn đột nhiên hỏi Đỗ Song Lâm dùng sinh viên mới ra trường chỉ là đột nhiên nghĩ tới, muốn thử phản ứng của mọi người, lại không ngờ Đỗ Song Lâm lại là người rất nhanh nhạy, không ngờ đưa Trương Tín Dĩnh ra. Điều này làm Lý Đinh Sơn vừa không ngờ vừa thầm khen Đỗ Song Lâm tuy rằng nhìn như ngay thẳng, dám ngay mặt chống đối Trương Thục Anh nhưng thực ra cũng có trí tuệ và thủ đoạn chính trị. Nếu không thì Đỗ Song Lâm sao có thể ngồi vào vị trí Trưởng ban Tuyên giáo.

Chẳng qua Lý Đinh Sơn cũng có chút không hiểu vì sao Đỗ Song Lâm lại rộng lượng đề bạt Trương Tín Dĩnh? Khó hiểu là khó hiểu, y vốn bàn với Hạ Tưởng là qua một thời gian nữa rồi đề bạt Hạ Tưởng lên một cấp, nhưng lúc này có cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua. Y liền thuận nước đẩy thuyền đưa Ngưu Hồng Muội để thử Lưu Thế Hiên, lại mượn miệng Ngô Anh Kiệt để nâng Ngô Anh Kiệt ra, làm cho mọi người có cảm tưởng y một lòng đề bạt Hạ Tưởng. Cuối cùng lại nhẹ nhàng thu hồi lời nói lúc trước, mục đích chính là tung mồi xem ai tình nguyện mắc câu.

Làm mọi người đều nghĩ y nóng vội, y lại không hề vội vàng ngồi đó buông cần, chờ người khác nóng lòng. Lý Đinh Sơn nhìn thoáng qua Hạ Tưởng làm nhân viên ghi chép, ánh mắt hai người lén trao đổi với nhau.

Hạ Tưởng là thư ký của Bí thư huyện ủy nên làm nhân viên ghi chép hội nghị, không có quyền lên tiếng và đề nghị, không có quyền biểu quyết nhưng ít ra được nghe, hiểu được hướng đi của mọi người, cũng là cho hắn có thêm tính toán.

Ngay cả Lý Đinh Sơn cũng không đoán được Đỗ Song Lâm đột nhiên nói ra tên Trương Tín Dĩnh là do Hạ Tưởng ám chỉ.

Hạ Tưởng không có tư cách ngồi trên, hắn luôn ngồi phía dưới, trong tay cầm một quyển sổ ghi chép. Khi Lý Đinh Sơn hỏi Đỗ Song Lâm, Đỗ Song Lâm ngẩn ra một lát, Hạ Tưởng liền nhân cơ hội rót nước cho Đỗ Song Lâm mà cố ý cầm quyển sổ trong tay đặt trước mặt đối phương, bên trên y viết to tên Trương Tín Dĩnh. Vốn không phải do Hạ Tưởng phụ trách rót nước nhưng hắn chủ động làm như vậy thì cũng không ai nói. Đỗ Song Lâm liếc mắt một cái là thấy tên rất to bên trên, ám chỉ rất rõ ràng.

Hạ Tưởng cũng không tin mấy, hắn chỉ là đưa cơ hội đến trước mặt Đỗ Song Lâm, có nắm được hay không là do y. Kết quả làm hắn rất hài lòng, Đỗ Song Lâm nhìn cái là ra và đọc tên Trương Tín Dĩnh.

Sau khi tan họp mọi người có tâm trạng khác nhau mà rời đi. Ngô Anh Kiệt là người cuối cùng đi ra. Y chờ mọi người đi hết liền bảo người dọn phòng. Sau đó y mới lặng lẽ đến văn phòng Lý Đinh Sơn, gõ cửa phòng ngoài.

Hạ Tưởng đang sửa lại văn bản thấy là Ngô Anh Kiệt liền không hề ngạc nhiên mà nói:

- Chánh văn phòng Ngô, thật có lỗi. Bí thư Lý hơi mệt nên nghỉ ở bên trong, không có chuyện gì quan trọng thì lát nữa gặp.

Ngô Anh Kiệt cười cười trông rất tùy ý mà nói:

- Tiểu Hạ, tối có việc gì không? Không có việc gì thì chúng ta cùng uống mấy chén. Tôi mời khách, dù như thế nào tôi cũng đến Huyện Bá sớm hơn cậu hai năm, coi như nửa chủ, phải thể hiện hết tình của chủ nhà.

Hạ Tưởng biết Ngô Anh Kiệt đang rất cấp bách. Bởi vì y muốn dựa vào Lý Đinh Sơn, nhưng Lý Đinh Sơn vẫn lạnh nhạt với y, khiến y không tự tin. Hôm nay Ngô Anh Kiệt cố ý mời hắn ăn cơm là muốn kéo gần quan hệ. Thực ra người muốn tỏ vẻ dựa vào như Ngô Anh Kiệt thì dùng hay không chỉ là hai sự lựa chọn. Nhưng bây giờ không ai dùng thì cũng có thể dùng.

Lý Đinh Sơn không ra mặt mà do hắn ra mặt giao tiếp với Ngô Anh Kiệt, như vậy càng làm cho Ngô Anh Kiệt lúc nào cũng phải cẩn thận, vì tiến gần hơn mà thêm cố gắng cũng là việc tốt. Hạ Tưởng đặt văn bản xuống và nói:

- Chánh văn phòng mời tôi sao dám không nghe lãnh đạo sai bảo? Lãnh đạo nói đến đâu, tôi nhất định đúng giờ mà tới.

Ngô Anh Kiệt đi rồi, Hạ Tưởng liền nói ý của Ngô Anh Kiệt với Lý Đinh Sơn. Lý Đinh Sơn cũng tán thành. Y vừa nãy tránh ở trong phòng gọi điện cho bạn. Người bạn cũng mơ hồ nói có chuyện khai thác làng du lịch Tam Sơn, chẳng qua không quá chú ý nên sau khi tìm hiểu sẽ nói rõ chi tiết với y. Hạ Tưởng nghe xong cũng biết có một số việc không thể gấp nên chuyển đề tài mà nói:

- Bí thư Lý, ngài cảm thấy Trương Tín Dĩnh sau khi nghe được tin sẽ có phản ứng gì?

Hội nghị hôm nay Lý Đinh Sơn công khai tỏ thái độ đề bạt sinh viên mới ra trường, Đỗ Song Lâm cũng đề cử Trương Tín Dĩnh. Không cần nửa tiếng sẽ rơi vào tai Trương Tín Dĩnh, sau đó Trương Thục Anh sẽ biết. Với tính cách Trương Tín Dĩnh, nếu Đỗ Song Lâm đột nhiên không nói thêm gì thì cô ả không quá gấp mới là lạ.