Quan Thần

Chương 779: Hội nghị, đều có dụng ý




Ngả Thành Văn nắm chặt tay Mai Thái Bình, trịnh trọng cam đoan:

- Xin Trưởng ban Mai và Tỉnh ủy yên tâm, công tác của Hội đồng nhân dân thành phố Lang, tôi nhất định sẽ làm tốt.

Cuộc đàm thoại chiếu lệ của Mai Thái Bình và Ngả Thành Văn, chính là đại biểu cho tổ chức nói với Ngả Thành Văn, làm tốt công tác Hội đồng nhân dân, không được xuất hiện vấn đề trên phương diện tuyển cử, nếu không Tỉnh ủy sẽ rất khó chịu.

Nếu xuất hiện chuyện Hạ Tưởng rớt tuyển, Tỉnh ủy một khi bị động, một số người ở thành phố Lang sẽ gặp xui xẻo. Ngả Thành Văn đứng mũi chịu sào sẽ phải trả cái giá chịu trách nhiệm chính trị nhất định, bởi vì gã kiêm nhiệm Chủ tịch Hội đồng nhân dân!

Thái độ của Ngả Thành Văn coi như thành khẩn, vốn cho rằng sẽ có được sự tán thưởng của Mai Thái Bình, không ngờ Mai Thái Bình chỉ hơi gật đầu, dường như lại là bộ dáng không hài lòng, đã khiến trong lòng gã khẽ động, sao chứ, đối với Thành ủy thành phố Lang hoặc là nói đối với gã, còn không hài lòng?

Mai Thái Bình vỗ vỗ vào vai Ngả Thành Văn, ánh mắt lại nhìn vào tất cả những người của Thành ủy thành phố Lang tiễn chân ông, sang sảng mà nói:

- Thành phố Lang cách Kinh Tân rất gần, là chuyện tốt, cũng là không tốt. Tốt là, có thể mượn ưu thế của Kinh Tân, phát triển kinh tế của thành phố Lang. Không tốt là, dễ khiến cho lòng người mây trôi, không yên lòng làm tốt công tác. Ở xí nghiệp, có một loại người xấu xa nhất, chính là ăn quả táo rào cây sung. Trong thể chế, cũng có một loại người rất không nhận được sự yêu mến của lãnh đạo cấp trên, đó là đứng núi này trông núi nọ. Tôi kiến nghị mọi người chăm chỉ làm việc, làm tốt công tác của mình, tin tưởng tôi, tuy tỉnh Yến cách mọi người xa hơn so với thủ đô, nhưng Tỉnh ủy vẫn rất hiểu biết nhất cử nhất động của mọi người, Ban tổ chức càng hiểu rõ năng lực và thái độ làm việc của từng cá nhân các anh.

Mai Thái Bình đã đi rồi, nhưng lời của ông lại như chiếc búa tạ, cứng nhắc mà nện vào trong tim của mỗi người. Đều vật lộn trong quan trường với khoảng thời gian không ngắn, ai không rõ ý tứ uy hiếp trong lời nói của Mai Thái Bình chứ? Rất thẳng thừng mà nói với mọi người, đừng cho rằng cách thủ đô gần có hậu đài ở thủ đô thì có thể làm được gì đó, sự bình định và lên chức của các anh, còn nằm trong tay của Tỉnh ủy, chạy không thoát.

Quả nhiên là một Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy rất có cá tính, tuy nhiên người ta có vốn liếng có sức lực nói lời thô tục, cũng quả thực là cái mũ của mọi người đều nằm trong tay ban Tổ chức cán bộ, cho dù ban Tỏ chức cán bộ không thể tùy tiện lấy đi, nhưng muốn nhuộm thành màu đen hay màu đỏ, cũng không phải là một chuyện khó.

Mai Thái Bình đã đi rồi, Khâu Tự Phong lại chưa đi, hơn nữa Khâu Tự Phong cũng làm ra một việc khiến mọi người trong Thành ủy thành phố Lang phải giật mình.

Hạ Tưởng từ khi từ quận Hạ Mã đến thành phố Lang nhậm chức, không mang theo thư ký đến, để Triều Vĩ Cương ở lại quận Hạ Mã, qua sự đề cử của hắn, Triều Vĩ Cương đảm nhiệm thư ký của Giang Thiên.

Dựa theo quy định, cán bộ đảng và chính quyền cấp Phó giám đốc sở không nên bố trí thư ký, nhưng tình thế lại là, rất nhiều lãnh đạo cấp phó huyện thậm chí đều đã có thư ký, Hạ Tưởng thân là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực, bên cạnh không có thư ký cũng thật khó nói.

Nhưng nếu không mang thư ký đến, thì sẽ do Thành ủy thành phố Lang chỉ định rồi.

Trên vấn đề sắp xếp thư ký của Hạ Tưởng, Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc không dành được sự nhận thức chung, hai người đều có ứng cử viên thích hợp, cụ thể đưa ai lên để Hạ Tưởng chọn lựa, vẫn chưa có quyết định cuối cùng. Không ngờ, Mai Thái Bình vừa đi, Khâu Tự Phong liền rất lỗi thời mà đề xuất một câu:

- Việc sắp xếp thư ký của đồng chí Hạ Tưởng, Bí thư Ngả đã xác định hay chưa?

Ngả ThànhVăn khi từ Cục trưởng thăng lên cấp Phó giám đốc sở, quả thực là bởi vì có Khâu gia tác động, mới thuận lợi vượt qua lần lên chức quan trọng nhất, bởi vậy, trong lòng gã luôn cảm kích với Khâu gia. Cục trưởng đến Phó giám đốc sở, là một cửa mà có đến 60% cán bộ cấp Cục đều bị kẹp chết, nhưng gã vẫn thuận lợi có kinh hãi mà không có nguy hiểm để thăng tiến, hoàn toàn là sự cất nhắc của Khâu gia.

Nhưng cũng không chứng tỏ gã nhất định mọi việc đều nghe theo chỉ thị của Khâu gia.

Khâu Tự Phong tuy cũng là cấp Giám đốc sở, ngang cấp với gã, có thể dùng khẩu khí thương lượng để nói chuyện với gã, nhưng không thể dùng ngữ khí chỉ thị, còn một điểm, Khâu Tự Phong là Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy của thành phố Yến, đâu quản được đến thành phố Lang, gã dựa vào gì mà nhúng tay vào chuyện nội bộ của thành phố Lang?

Thư ký của Hạ Tưởng gã cũng hỏi đến, có phải là quản rộng quá rồi không?

Trong lòng Ngả Thành Văn rất không thoải mái, lại không tiện biểu lộ ra, trước mặt mọi người, ít nhiều cũng phải cho Khâu Tự Phong chút thể diện, chỉ đành miễn cưỡng cười:

- Ồ, đã đưa ra vài ứng cử viên rồi, chờ Phó thị trưởng Hạ lựa chọn nữa thôi.

Cổ Hướng Quốc vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn Khâu Tự Phong một cái, thầm nghĩ Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong đều tận hết sức mà cất nhắc Hạ Tưởng, thật đúng là bất bình thường rồi, Hạ Tưởng có bản lĩnh gì, hoặc là nói có hậu đài gì đáng để cả Mai gia và Khâu gia đều thèm muốn hắn đến thế?

Tuy nhiên Cổ Hướng Quốc cũng đã nghĩ nhiều rồi, Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong bên ngoài đều cất nhắc Hạ Tưởng, trên thực tế có dụng tâm khác cũng nên, đã cất nhắc qua rồi, sẽ tóm giết thôi.

Trong nhóm người của thành phố Lang có cùng ý tưởng với Cổ Hướng Quốc, cũng có không ít người đối với việc Hạ Tưởng gióng trống khua chiêng mà thăng chức, vô cùng bất mãn, đồng thời cũng không xem trọng triển vọng của Hạ Tưởng ở thành phố Lang. Người làm việc cụ thể khiêm tốn ở hoàn cảnh phức tạp của thành phố Lang, còn không nhất định có thể tự lo cho mình, một người thích công khai làm quá ở thành phố Lang nửa phần cũng không có kết cục tốt.

Sự bảo thủ và quy củ của thành phố Lang không như thành phố Yến, thành phố Lang có quy củ của thành phố Lang, có quy củ ở mặt ngoài, vẫn là quy củ ở sau lưng. Không chỉ cần duy trì quan hệ phục tùng ở mặt ngoài với Tỉnh ủy, còn phải duy trì một loại quan hệ đầu mày cuối mắt với thủ đô, lại phải thích hợp mà quăng ánh mắt điệu đàng với Tân Thành, xem có thể đổi lấy một ít đầu tư hay không, mấu chốt còn có, thành phố Lang không chỉ có một Nga Ni Trần, mà còn có một Vương Sắc Vi.

Nga Ni Trần trắng đen cấu kết với nhau tự không cần phải nói, ở thành phố Lang cũng có năng lực hô mưa gọi gió. Mà Vương Sắc Vi một mặt là đóa hoa giao tiếp có tiếng của thành phố Lang, kỳ thực đâu chỉ nổi danh ở thành phố Lang, nghe nói ở hai vùng Kinh –Tân, danh tiếng của Vương Sắc Vi cũng rất lớn, dường như đã đến bước nhân sĩ trong giới không ai không biết. Hơn nữa tin đồn liên quan đến Vương Sắc Vi cũng rất nhiều, cũng có người nói cô là tình nhân của một cán bộ lớn nào đó, kẻ nịnh hót phi thường.

Thành phố Lang, đã không thể đơn giản mà dùng sức ảnh hưởng của chính trị để tạo ảnh hưởng, cũng không thể lấy lợi ích kinh tế để phân chia phe phái, phức tạp đến mức độ khiến người ta như đi trên băng mỏng. Rất nhiều người trong Thành ủy thành phố Lang, chuyện lớn giao cho Bí thư và Thị trưởng quyết định, việc vừa trưng cầu một chút ý kiến của Nga Ni Trần, việc nhỏ bản thân mới có thể tự định đoạt.

Cho nên rất nhiều người đều có tâm tư như nhau, leo càng cao, ngã càng đau, liền xem Hạ Tưởng khi nào mặt mày ủ ê, sau khi ở thành phố Lang ngã vài keo, mới tỉnh táo. Rốt cuộc vẫn còn trẻ, nghe nói còn chưa từng ra khỏi thành phố Yến? Cũng khó trách, tương đương với một bông hoa lớn lên trong nhà kính, làm sao chống lại gió táp mưa sa?

Đáng tiếc rồi, nếu đi thủ đô nấu thêm hai năm kinh nghiệm, cho dù đi thành phố Ngưu hoặc là thành phố biết nghe lời khác, chỉ làm một Phó thị trưởng bình thường, cũng tốt hơn đến thành phố Lang làm Phó thị trưởng thường trực. Thành phố Lang, không phải là nơi tạo ra chính tích, càng không phải là nơi sống cho qua ngày đoạn tháng, Hạ Tưởng, muốn mạ vàng là không sai, nhưng lại đến nhầm chỗ rồi.

Hạ Tưởng cũng không hiểu rõ tất cả mọi người đều không xem trọng triển vọng của hắn ở thành phố Lang, sức chú ý của hắn đã bị vấn đề của Khâu Tự Phong kéo chặt lấy, Khâu Tự Phong bất thình lình hỏi vấn đề thư ký của hắn, liền khiến hắn trong lòng có tính toán, mấy gia tộc lớn ai cũng không chịu buông tha sức ảnh hưởng đối với thành phố Lang, dù sao thành phố Lang cách thủ đô quá gần.

Nếu nói Mai Thái Bình muốn đưa hắn đến thành phố Lang, và giới thiệu Lưu Nhất Lâm làm quen với hắn – với thân phận là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy của Mai Thái Bình thì vẫn coi như là thông qua được, Khâu Tự Phong lấy thân phận Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy, lại chưa qua sự đồng ý của hắn đã trực tiếp đề cập đến vấn đề thư ký của hắn, bình tĩnh mà xem xét, trong lòng Hạ Tưởng quả thực có chút không thoải mái.

Khâu Tự Phong hơi có chút nóng vội, cho dù là tình hình của thành phố Lang đặc thù, gã cũng nên chào hỏi hắn trước mới phải.

Khâu Tự Phong lại không chú ý đến thần sắc của Hạ Tưởng, gã cũng không nghe ra ý lấy lệ trong lời nói của Ngả Thành Văn, còn cười nói:

- Tôi có một ứng cử viên, muốn đề cử với Bí thư Ngả một chút, với sự hiểu biết của tôi đối với Hạ tưởng, ứng cử viên mà tôi đề cử hẳn là thích hợp làm thư ký của cậu ta nhất.

Ngả Thành Văn trong lòng không vui, tuy nhiên vẫn giả bộ hiếu kỳ mà hỏi:

- Là ai? Nói nghe xem.

- Lý Tài Nguyên!

Khâu Tự Phong tung ra một ứng cử viên của gã, còn rất có hứng thú mà nhìn Cổ Hướng Quốc một cái.

Cổ Hướng Quốc giật mình, sao lại là Lý Tài Nguyên? Khâu Tự Phong làm sao lại biết Lý Tài Nguyên?

Lý Tài Nguyên là một thư ký trong phòng Thư ký Thành ủy, cấp bậc là Phó phòng. Năm ngoái khi chuẩn bị lên Trưởng phòng thì bị người ta tố cáo có vấn đề tác phong, sau đó có một người phụ nữ mang con đến làm ầm ĩ ở Thành ủy, tuy Lý Tài Nguyên không thừa nhận, nhưng vẫn làm ầm đến mức dư luận xôn xao, chuyện lên Trưởng phòng hiển nhiên đã không giải quyết được gì. Hơn nữa gã vốn là thư ký của Phó thị trưởng, qua chuyện này, Phó thị trưởng cũng sợ ảnh hưởng không tốt, nên đã thay gã.

Bây giờ tuy Lý Tài Nguyên hàng ngày vẫn đến Thành ủy làm việc, nhưng trên cơ bản giống như đã trở thành người tàng hình, không ai để ý đến gã, càng không có lãnh đạo nào dùng gã khởi thảo văn kiện, gã ngày nào cũng không có việc gì làm, chỉ là sống cho qua ngày đoạn tháng.

Đối với một nhân vật căn bản không có ai để ý tới như vậy, Khâu Tự Phong làm sao có thể đề nghị để gã đảm nhiệm thư ký của Hạ Tưởng được? Đầu óc ông ta có vấn đề sao?

Đầu óc của Khâu Tự Phong đương nhiên không có vấn đề, vẫn híp mắt cười, nhìn Ngả Thành Văn, đợi gã trả lời.

Ngả Thành Văn suy nghĩ, cũng nghĩ không ra đề nghị của Khâu Tự Phong rốt cuộc có dụng ý gì? Là cố ý nói kháy Hạ Tưởng, hay là thật sự không có việc gì làm nên cố ý gây phiền? Đương nhiên hai điều trước đều không phải là ý định ban đầu của Khâu Tự Phong, nhưng gã thực tại nghĩ không ra Lý Tài Nguyên có tác dụng gì lớn, liền nói:

- Đợi một chút tôi cho người đem tài liệu của Lý Tài Nguyên tới, mời đồng chí Hạ Tưởng xem qua, để cậu ấy quyết định là được rồi.

Hạ Tưởng chịu dùng Lý Tài Nguyên mới lạ!

Mọi người có mặt sau khi nghe thấy tên Lý Tài Nguyên, có người cười trộm, có người kinh ngạc, còn có người vui sướng khi người gặp họa, ngày đầu tiên Phó thị trưởng Hạ nhậm chức, đã có người tra thuốc mắt cho hắn, thật thú vị. Không phải nói quan hệ giữa Hạ Tưởng và Khâu Tự Phong không tồi sao? Vậy gã đề nghị Lý Tài Nguyên đảm nhận thư ký của Hạ Tưởng, là chủ ý gì đây?

Khiến tất cả mọi người đều không ngờ đó là, sau khi Khâu Tự Phong đề nghị xong, cũng không quản là kết quả gì, liền cùng với Lưu Nhất Lâm, trao đổi công tác, dường như cũng không quan tâm Hạ Tưởng có đồng ý hay không.

Hạ Tưởng cũng dưới sự sắp xếp của Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố Thường Thư Hân, đã chuyển vào văn phòng làm việc mới của hắn ở thành phố Lang.

Thành ủy thành phố Lang và Ủy ban nhân dân thành phố làm việc ở một trụ sở lớn, lại cùng một tòa cao ốc, phòng làm việc của Hạ Tưởng ở tầng 5, văn phòng Phó thị trưởng thường trực của hắn được bố trí xem như không tồi, so với văn phòng làm việc của Bí thư Quận ủy của hắn ở quận Hạ Mã, xa hoa hơn nhiều.

Hạ Tưởng liền phát hiện, điều kiện làm việc của Thành ủy thành phố Lang thật sự là hàng đầu, không chỉ trang hoàng xa xỉ, đồ dùng toàn mới, hơn nữa toàn là hàng hiệu, đâu đâu cũng thể hiện ra mặt tôn quý, đương nhiên, từ một góc độ khác mà nói, đó là sự lãng phí và xa xỉ.

Phòng làm việc của hắn không nhỏ, đến 50 mét vuông, cũng phân thành hai phòng trong ngoài, phòng ngoài hiển nhiên là dành cho thư ký sử dụng. Phòng trong có bộ sô fa và một chiếc giường rất rộng, còn có bồn hoa và một cây hoa hải đường tươi tốt.

Hạ tưởng ngạc nhiên nói:

- Hoa hải đường là của Phó thị trưởng Thụy để lại sao?

Thường Thư Hân trên dưới 40 tuổi, hơi mập, vóc dáng không cao, bước đi hơi cong lưng, nét tươi cười trên mặt giống như mọc rễ, chưa từng thấy mất đi. Rốt cuộc là đại quản gia của Ủy ban nhân dân thành phố, trình độ tiếp đón không thấp, Hạ Tưởng đối với ông ta tuy không phải vừa gặp mặt đã có thiện cảm, nhưng tuyệt đối sẽ không làm anh cảm thấy phiền chán.

- Là của Phó thị trưởng Thụy để lại, Phó thị trưởng Thụy nói, cây hoa hải đường đã ở cùng ông nhiều năm, đã có tình cảm, vốn muốn đem đi, nhưng lại nghĩ cây di chuyển thì chết, người di chuyển thì sống, nên để lại là tốt nhất, ngộ nhỡ vì thích nó mà làm nó chết, cũng là có lỗi.

Thụy Căn này cũng thú vị, Hạ Tưởng nhìn thêm Thường Thư Hân vài cái, trong lòng đã có chủ ý:

- Lão Thường, Phó thị trưởng Thụy để cây hoa hải đường này cho tôi, ngụ ý cao thượng, tôi phải cảm ơn ông ấy… hoặc là, ông thay tôi cảm ơn ông ấy một chút?

Thường Thư Hân vẫn vẻ mặt không bớt sự tươi cười:

- Được thôi, được thôi, Phó thị trưởng Thụy ở Thành Đông thành phố Lang, lát nữa tôi gọi điện cho ông ấy truyền đạt lại ý của anh.

Có đến mà không có đi là thất lễ, cho dù Thụy Căn có ý hay là vô ý để lại cây hoa hải đường, Hạ Tưởng đang muốn bắt đầu từ Thụy Căn, xem có thể từ mặt bên tìm hiểu một chút về cách đối nhân xử thế và nội tình của Nga Ni Trần hay không, hoa hải đường, xem như là một lời dẫn là được rồi.

Thường Thư Hân làm việc coi như cẩn thận, sau khi sắp xếp xong phòng làm việc, ông ta đưa đến tài liệu của Lý Tài Nguyên. Sau khi Hạ Tưởng xem qua một chút, lúc này quyết định:

- Xin chuyển cáo Bí thư Ngả và Thị trưởng Cổ, nếu như không có vấn đề gì, thì để Lý Tài Nguyên đảm nhiệm thư ký của tôi!

- Hả?

Đến cả Thường Thư Hân đã vật lộn trong quan trường bao năm, cũng bị cách làm dám trọng dụng một thư ký có tác phong cuộc sống của Hạ Tưởng làm cho kinh ngạc!

Vốn ông đã cố gắng tự thuyết phục bản thân, đối với Hạ Tưởng đang còn trẻ như thế đã đảm nhiệm chức Phó thị trưởng thường trực, ông đã không còn kinh ngạc nữa, không ngờ, Hạ Tưởng còn dám tiên phong, đến cả Lý Tài Nguyên cũng dám trọng dụng sao?

Thường Thư Hân vốn cho rằng sau khi ông mang tài liệu của Lý Tài Nguyên đến, Phó thị trưởng Hạ xem qua rồi sẽ ném sang một bên, tuyệt đối không ngờ được, Phó thị trưởng Hạ ngay tại chỗ quyết định muốn dùng Lý Tài Nguyên… tai của ông trước nay rất tốt, khẳng định không nghe nhầm!

Thường Thư Hân mới không ngốc đến mức hỏi lại một lần nữa, là cấp dưới, để cho lãnh đạo lặp lại mệnh lệnh là điều kiêng kị lớn nhất, ông vội đáp lại một tiếng, xoay người đi, vừa đi đến cửa, lại vỗ trán quay người trở lại:

- Coi trí nhớ của tôi này, Phó thị trưởng Hạ, vừa rồi có người đưa đến một tấm thiệp mời, quên mất đưa cho anh…

Thường Thư Hân đi rồi, Hạ Tưởng trong tay cầm tấm thiệp mời do Nga Ni Trần đích thân ký tên, trên mặt lộ vẻ cười nhạt. Tấm thiệp mời quá nhanh, Nga Ni Trần không phải là nóng vội, là đợt sóng thăm dò thứ hai.

Đi hay là không đi? Hạ Tưởng nhẹ nhàng gấp tấm thiệp mời lại, để sang một bên, động tác của hắn đã biểu lộ rõ quyết định của hắn.

Bây giờ không phải là lúc tiếp xúc với Nga Ni Trần, Nga Ni Trần cũng chưa chắc muốn thật lòng tiếp xúc với hắn, chẳng qua là muốn xem cách xử lý công việc của hắn mà thôi. Nhất động không bằng nhất tĩnh, cứ chờ đã rồi tính tiếp.

Hạ Tưởng đã dùng thời gian hai tiếng đồng hồ, trước tiên làm quen một chút hoàn cảnh làm việc và quy trình của các hạng mục công việc. Cho dù chính quyền làm việc đều có một trình tự quy định, nhưng quy định là chết, người là sống, cụ thể thực thi như thế nào, liệu có phải nghiêm khắc dựa theo quy trình mà đi hay không, hoàn toàn nhìn theo sự yêu thích của nhân vật số một.

Nói cho cùng, phong cách làm việc của bộ máy chính quyền, do tính chủ quan cá nhân mang đến rất lớn, chính là nói chịu ảnh hưởng rất lớn từ tính cách của Cổ Hướng Quốc. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Đương nhiên, với phong cách làm việc của toàn Thành ủy mà nói, vẫn chịu ảnh hưởng của Ngả Thành Văn nhiều hơn một chút. Hạ Tưởng vẫn chưa hiểu lắm về tính cách của Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, chỉ đơn giản mà tìm hiểu một chút, dù sao cũng không gấp, còn nhiều thời gian.

Tuy nhiên nghe nói Khâu Tự Phong vẫn chưa rời khỏi thành phố Lang, dường như việc trao đổi công tác của gã còn phải tiến hành hai ngày, khiến Hạ Tưởng trong lòng không khỏi suy đoán, Khâu Tự Phong còn muốn ở thành phố Lang hoạt động một lượt, rốt cuộc ý đồ thực sự của gã là gì?

Hơn 4h chiều, Thành ủy thành phố Lang đã tổ chức một cuộc hội nghị thường vụ, không hẳn là chính thức, gần như được xem là một cuộc họp chào đón trong nội bộ, cũng xem như là tụ họp gặp mặt. Trong cuộc họp, Hạ Tưởng xem như chính thức làm quen với toàn thể Ủy viên thường vụ của Thành ủy thành phố Lang, cũng chính là tầng quyền lực nòng cốt thực sự của thành phố Lang.

Bí thư Thành ủy Ngả Thành Văn, Thị trưởng Cổ Hướng Quốc, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Thành ủy Lưu Nhất Lâm, ba người trên Hạ Tưởng xem như đã có ấn tượng bước đầu, những người khác đều chỉ là cưỡi ngựa xem hoa mà bắt tay, bây giờ ngồi trong phòng hội nghị, lần nữa so sánh sơ yếu lý lịch của từng cá nhân, Hạ Tưởng gần như làm được đến mức trong lòng đã hiểu rõ.

Nhân vật số ba thành phố Lang, Phó bí thư Thành ủy Trương Anh Tịch 45 tuổi, mặt gầy, mắt nhỏ dài, trong lúc họp luôn mang bộ dáng uể oải, giống như có ý kiến với Hạ Tưởng, khi làm quen với Hạ Tưởng, chỉ hơi gật đầu, và nói một câu:

- Hoan nghênh,

Rồi không nói thêm một lời nào.

Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Lữ Nhất Khả là một quan viên thuộc loại hình học giả, vừa nhìn rất giống một giáo sư đại học, cặp kính rất dày, diện mạo rất nho nhã. Nếu như không phải độ tuổi 48 của ông ta có chút lớn, hình tượng của ông ta không kém hơn bất kỳ một nam diễn viên nào đó trong nước, thậm chí còn có khí chất thi thư. Hạ Tưởng liền nghĩ, hắn cũng xem như đã trải qua không ít các bộ máy lãnh đạo, những Ủy viên thường vụ Thành ủy thành phố Lang có liên quan, là có hình tượng tập thể tốt nhất mà hắn từng gặp qua.

Lữ Nhất Khả hơi gật đầu với Hạ Tưởng, giọng điệu chậm chạp nhưng vô cùng rõ ràng mà nói:

- Đồng chí Hạ Tưởng thật sự là trẻ, đến thành phố Lang tuổi cũng còn trẻ, vừa khéo có thể thoải mái mà thi triển một chút tay chân. Tuy nhiên vị trí địa lý của thành phố Lang đặc thù, phải chú ý một chút, có lúc không cẩn thận ném một hòn gạch thì rất có khả năng ném vào thủ đô hoặc là Tân Thành…

Lời nói của Lữ Nhất Khả có ý khác, Hạ Tưởng hiển nhiên nghe ra, ý là nói không chừng chọc vào ai đó, đối phương sẽ có bối cảnh thâm hậu. Tuy nhiên Lữ Nhất Khả trước mặt mọi người chỉ rõ, cũng không biết ông ta có ý gì? Hạ Tưởng liền ha hả cười:

- Chủ nhiệm Lữ là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật hòa nhã dễ gần nhất mà tôi đã từng gặp qua, khiến người ta vừa gặp như gió mùa xuân đến.

- Gió mùa xuân cũng chưa chắc đã ấm áp.

Lữ Nhất Khả liền tiếp một câu,

- Có một câu nói rất hay – tiết xuân se lạnh.

Lời của Lữ Nhất Khả vừa nói xong, Lộ Hồng Chiêm liền có chút không thể xem xét mà nhíu mày.

Lộ Hồng Chiêm là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật kiêm Cục trưởng Công an, cũng là nhân vật rất có thực quyền trong các Ủy viên thường vụ.

Lẽ nào nói giữa Lộ Hồng Chiêm và Lữ Nhất Khả có hiềm khích với nhau? Hạ Tưởng chú ý đến chi tiết vẻ mặt không kiên nhẫn của Lộ Hồng Chiêm, trong lòng khẽ động.

Hạ Tưởng cho rằng tiếp theo sẽ là Lộ Hồng Chiêm phát biểu, không ngờ, Lưu Nhất Lâm giành trước một bước, cô mang vẻ mặt cười yếu ớt, mở miệng liền nói ra một câu khiến Hạ Tưởng giật mình:

- Kỳ thực tối hôm qua, tôi và đồng chí Hạ Tưởng, đã gặp riêng nhau rồi…

Chuyện Lưu Nhất Lâm và hắn gặp riêng với nhau, tuy Hạ Tưởng rõ không thể dấu nổi Ngả Thành Văn và Cổ Hướng Quốc, nhưng cho dù dấu không nổi cũng không cần phải nói ra trước mặt mọi người, hành động này của Lưu Nhất Lâm, là dụng ý gì?