Quan Thần

Chương 811: Tiến thoái lưỡng nan, kéo tơ lột kén




Sau khi tan họp, Hạ Tưởng trở lại phòng làm việc, thấy vẻ mặt Lý Tài Nguyên tươi cười với vẻ thành công nên đã không nặng không nhẹ mà châm biếm y một câu:

- Tài Nguyên, phải nhớ kỹ một điều, thắng không kiêu bại không nản mới có thể thành việc lớn. Việc đáng buồn nhất chính là ăn mừng trước khi thủ chiến, đắc chí mà hí hửng.

Lý Tài Nguyên như đã hiểu ra, vẻ mặt lập tức nghiêm túc:

- Vâng, Phó thị trưởng Hạ. Tôi hiểu rồi, sau này nhất định sẽ sửa.

Hạ Tưởng lại cười khoát tay đi vào phòng, vừa mới ngồi xuống, điện thoại lại vang lên, là điện thoại của Tỉnh ủy.

Không phải điện thoại của Ủy ban nhân dân tỉnh, cũng không phải điện thoại của văn phòng Tỉnh ủy mà là điện thoại của Ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy.

- Trưởng ban Mai, chào ngài.

Hạ Tưởng mở lời chào hỏi hết sức lễ độ.

- Hạ Tưởng, gần đây sao không đến xem Mai Đình thế nào? Công việc quan trọng, nhưng con gái cũng rất quan trọng, có phải hay không?

Mai Thái Bình vừa mở lời đã nhắc tới Mai Đình, khiến Hạ Tưởng khẽ động lòng. Quả nhiên, ngay sau đó Mai Thái Bình lại nói:

- Ngày hôm qua Hiểu Lâm gọi điện thoại cho tôi, nói xong liền khóc vì quá nhớ con gái, muốn tôi có thời gian thì đưa Mai Đình đến thành phố Tương Giang gặp nó. Tôi làm gì có thời gian?

Hạ Tưởng không tiếp lời Mai Thái Bình, hắn cũng không dám đưa Mai Đình đến tỉnh Tương gặp Mai Hiểu Lâm, chẳng khác nào thừa nhận sự thật hắn là bố đẻ của Mai Đình. Cho dù Tào Thù Lê không nóng vội, Liên Nhược Hạm thế nào cũng sẽ nổi nóng.

Hắn hiểu rõ Mai Thái Bình bây giờ gọi điện thoại tới không phải là vì tình thân giữa Mai Đình và Mai Hiểu Lâm, chắc chắn là có chuyện quan trọng khác.

Quả nhiên, Mai Thái Bình lại ha hả cười:

- Hạ Tưởng, phổ biến kỹ thuật biến đổi gien không phải là việc gì quan trọng, hiện tại có phải đã gây quá ồn ào hay không?

Đã nhập đề chính, Mai Thái Bình đã nhắc tới việc phổ biến kỹ thuật biến đổi gien. Đã sớm nghe nói về việc phổ biến biến đổi gien trong cả nước là dự án hợp tác lớn nhất giữa nhà họ Mai và nhà họ Phó, Hạ Tưởng vẫn đang lo lắng không biết lúc nào Mai Thái Bình đem ra nói, hắn cũng biết sớm muộn gì Mai Thái Bình cũng sẽ chủ động nói với hắn, với tính cách của Mai Thái Bình thì có câu nào nói câu đó, sẽ không giấu được quá lâu.

- Cũng không quá ồn ào, Trưởng ban Mai, ngài cũng biết tình thế của thành phố Lang rồi, tôi phản đối biến đổi gien là bởi vì tôi thật sự cho rằng kỹ thuật biến đổi gien chưa nhuần nhuyễn, phổ biến ở địa phương khác thì tôi không xen vào nhưng ở thành phố Lang thì tôi sẽ kiên quyết phản đối. Chưa kể, vốn chỉ là chuyện phản đổi việc phổ biến kỹ thuật biến đổi gien bình thường nhưng đã có người mượn cơ hội tạt nước bẩn vào tôi, cứ như tôi rất dễ bị bắt nạt vậy, bây giờ chỉ vừa mới mở đầu, về sau chắc rằng cũng có không ít chuyện xảy ra…

Hạ Tưởng rõ ràng là nói về việc ở thành phố Lang, trên thực tế lại thể hiện lập trường kiên định của hắn với Mai Thái Bình, trong vấn đề biến đổi gien, một bước cũng không nhượng bộ.

Mai Thái Bình cười ha ha:

- Xem kìa, anh không nói rõ nhưng chắc chắn trong lòng cũng có ý kiến đối với tôi, có phải không? Không tồi, đúng là nhà họ Mai và nhà họ Phó hợp tác phổ biến về biến đổi gien ở trong nước, cũng có thế lực nước ngoài tham gia, tuy nhiên đều ở trong phạm vi có thể kiểm soát được. Anh có vẻ có thành kiến sâu sắc đối với kỹ thuật biến đổi gien... Thôi vậy, việc thảo luận kỹ thuật biến đổi gien có khả thi hay không xem ra chúng ta cũng sẽ không đạt được sự đồng thuận. Tôi đề xuất một điều kiện, nể mặt Hiểu Lâm và Mai Đình và cả mối quan hệ tốt của chúng ta trong nhiều năm qua, anh nhường một bước có được không?

Ngắt điện thoại với Mai Thái Bình, Hạ Tưởng lần đầu tiên lâm vào ranh giới tiến thoái lưỡng nan. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Nếu nói Mai Thái Bình cứng rắn yêu cầu hắn nhượng bộ thì việc hắn sẽ phải chịu sự xa lánh và oan ức ở thành phố Lang sẽ xảy ra cùng lúc, ý nghĩ đó nảy lên trong đầu, nhất định phải một mực từ chối Mai Thái Bình. Nếu Mai Thái Bình đề xuất điều kiện trao đổi, hắn cũng sẽ tìm một lý do quang minh chính đại để cự tuyệt nhưng Mai Thái Bình lấy thân phận đường đường là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, và tư cách Trưởng ban Tổ chức cán bộ, hạ thấp thân phận, hơn nữa còn chơi lá bài tình thân và tình bằng hữu, khiến cho hắn rơi vào thế khó xử.

Cán bộ cũng là người, có nguyên tắc và lập trường, cũng khó tránh khỏi dao động trước tình thân và tình bằng hữu. Bình tĩnh mà xem xét, Mai Thái Bình lại quả thật luôn đối xử với hắn không tồi, khiến lòng hắn không thể ác độc đến mức nhất quyết nói không.

Nhường một bước, nhường như thế nào? Mai Thái Bình không nói tỉ mỉ thêm, hắn cũng không hỏi chi tiết, sự việc có lẽ còn có chuyển biến, có lẽ còn có thể giằng co, Hạ Tưởng không quá lạc quan về triển vọng. Đứng trước lợi ích, có lẽ sẽ vẫn còn sự ôn hòa vì quan hệ trước đây, nhưng sau khi tình bằng hữu trước đó đã hết, lợi ích sẽ trở thành lớn nhất, lúc này Mai Thái Bình sẽ không còn phải khách sáo thêm nữa mà có thể phát huy mọi thủ đoạn để gây áp lực.

Mặc dù Hạ Tưởng sớm đã chuẩn bị tâm lý, có lẽ sẽ có một ngày vì động chạm đến quyền lợi của mấy gia tộc lớn ở một phương diện nào đó bạn bè ban đầu cũng có khả năng trở mặt thành thù, nhưng thật không ngờ khi sự việc thật sự xảy ra trước mắt, trong lòng ít nhiều vẫn có chút khó chịu. Con người là động vật có tình cảm, hắn cũng rất hoài niệm thời gian trước kia cùng ngồi uống trà nói chuyện phiếm với Mai Thái Bình, trong lòng thấy cảm động và hoài niệm về việc Mai Thái Bình đã chiếu cố hắn rất nhiều, chỉ có điều sau khi một người đã lên đến một địa vị cao nhất định, tất nhiên sẽ có cách nghĩ và lập trường của chính mình. Hơn nữa cho tới nay Hạ Tưởng quả thật cũng không có gì thay đổi, cũng không phải là hôm nay mới khăng khăng giữ vững niềm tin.

Chỉ có điều đến bây giờ mới xung đột với nhà họ Mai mà thôi.

Suy nghĩ một lúc rồi hắn liền gọi một cú điện thoại cho Mai Hiểu Lâm, hàm súc nói ra những gì hắn đã làm ở thành phố Lang, cùng việc xảy ra xung đột về lợi ích với nhà họ Mai.

Mai Hiểu Lâm im lặng một lát, mới nói:

- Xung đột với nhà họ Mai, anh còn có nhà họ Khâu và nhà họ Ngô làm hậu phương, xung đột với nhà họ Khâu, anh cũng có nhà họ Ngô và nhà họ Mai để dựa lưng. Trừ phi anh đồng thời xung đột với cả ba nhà thì anh nhất định phải chết. Tuy nhiên em nghĩ anh không ngốc như vậy, và cũng không có năng lực lớn như vậy.

Mai Hiểu Lâm quả thật điềm tĩnh và có nội hàm hơn so với trước đây, cách nói chuyện rất thú vị, Hạ Tưởng liền ha hả cười:

- Em nói xem, nếu Trưởng ban Mai giận anh thì sẽ đối phó anh như thế nào đây?

- Ông ấy có rất nhiều thủ đoạn, nếu anh và ông ấy cùng cấp, ông ấy chưa chắc có thể thắng, nhưng hiện giờ ông ấy là Trưởng ban Tổ chức cán bộ, anh sẽ không có phần thắng. Tuy nhiên ngoài mặt chú em tỏ ra đặc biệt độc lập, thực ra ông ấy thỉnh thoảng cũng rất cô độc, rất quan tâm đến người thân và bạn bè... Nhất là trong tình huống chú ấy có rất ít bạn bè, chỉ có vài người bạn, dù lúc đó chú ấy có giận đến đâu thì sau này cũng sẽ thấy hối hận.

Đúng là con gái là con người ta, mới mấy câu đã nói rõ ngọn ngành về Mai Thái Bình. Mai Hiểu Lâm có chín chắn, vững vàng đi chăng nữa, ở trước mặt Hạ Tưởng cô cũng là một người phụ nữ, hơn nữa còn tự nhận mình là người phụ nữ của Hạ Tưởng, cho nên không hề giấu diếm.

Hạ Tưởng ngắt điện thoại với Mai Hiểu Lâm, lại suy nghĩ trong chốc lát, đang định ra ngoài thì nghe Lý Tài Nguyên báo cáo:

- Phó thị trưởng Hạ, Thư ký Trương đã đến.

Cả Thành ủy chỉ có một Thư ký Trương, Trương Nghiêu là thư ký của Bí thư Thành ủy Ngả Thành Văn, cũng là người có quyền thế nhất trong tất cả các thư ký trong Thành ủy thành phố Lang.

Trương Nghiêu không lớn tuổi, nhiều nhất là 26 tuổi. 26 tuổi đã giữ chức thư ký cho người đứng đầu Thành ủy, quả thật khiến cho người khác phải hâm mộ, nhưng so với một Phó thị trưởng thường trực Hạ Tưởng 29 tuổi, cấp bậc năm nay của gã mới là cấp phòng không đáng nhắc tới. Bởi vì ba năm sau gã cũng 29 tuổi, nhưng cùng lắm là có thể làm đến chức Phó cục trưởng, hơn nữa còn chưa chắc là Phó cục trưởng chính thức.

Hạ Tưởng cũng là Ủy viên thường vụ Thành ủy, Phó thị trưởng thường trực, đem người so với người thì có ganh tị đến chết. Trương Nghiêu trước đây khá vênh váo tự đắc, nhưng sau khi Hạ Tưởng đến gã đã kiềm chế rất nhiều, có Hạ Tưởng làm gương, bất kỳ người nào tự cho là trẻ tuổi tự đắc đều có tâm lý hâm mộ, đố kị, thù hận.

Trương Nghiêu cố tình đến mời Hạ Tưởng tới văn phòng của Bí thư theo yêu cầu của Ngả Thành Văn, bởi vì Bí thư Ngả có việc tìm Phó thị trưởng Hạ.

Thông thường Bí thư có việc tìm Hạ Tưởng mà lại đang làm việc ở chung một tòa nhà thì trực tiếp gọi một cú điện thoại tới là được rồi. Nhưng bảo thư ký đích thân đến mời thì có ý vị sâu xa, thể hiện được rất có thành ý.

Tặng lễ cho người khác, ắt có điều nhờ vả, trong lòng Hạ Tưởng tự có tính toán, đi theo Trương Nghiêu tới văn phòng Bí thư. Từ văn phòng của hắn đến văn phòng Ngả Thành Văn, đường đi không dài nhưng phải đi ngang qua rất nhiều văn phòng, dọc đường đi không ít người đều thấy được cảnh tượng Trương Nghiêu và Hạ Tưởng cười nói vui vẻ.

Sau khi xảy ra cảnh tượng kinh ngạc trong hội nghị thường vụ vừa rồi, Bí thư Ngả đích thân phái thư ký đi mời Hạ Tưởng, hơn nữa còn cố ý để cho người khác nhìn thấy, không ít người đều suy đoán trong lòng, chẳng lẽ Bí thư Ngả muốn liên kết với Phó thị trưởng Hạ?

Tới văn phòng của Ngả Thành Văn, Ngả Thành Văn đích thân đứng dậy đón chào, long trọng tiếp đón Hạ Tưởng, càng khiến cho Hạ Tưởng hiểu được một điều, có lẽ Bí thư Ngả muốn mượn cơ hội loại trừ Đồ Quân.

Trước hết, Ngả Thành Văn hàn huyên vài câu với Hạ Tưởng, quan tâm một chút đến những chuyện trong cuộc sống của Hạ Tưởng, có gặp khó khăn hay không, ăn ở có quen nếp hay không v.v…, thậm chí còn cười hỏi khi nào đón người thân đến, sau đó liền chuyển đề tài, nói đến vấn đề Đồ Quân.

Ẩn trong lời nói của Ngả Thành Văn tiết lộ ra ba ý. Thứ nhất là ám chỉ Hạ Tưởng có thể thừa cơ khiến sự việc ồn ào hơn, nếu có quan hệ không tồi với Chủ nhiệm Lý của Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì có thể kín tiếng nhờ Ủy ban Kỷ luật tỉnh âm thầm điều tra vấn đề của Đồ Quân, đồng thời y còn bác bỏ việc Đồ Quân bịa đặt ra chuyện để công kích Hạ Tưởng ở trong hội nghị thường vụ. Thứ hai là kín đáo đưa ra nghi vấn muốn thăm dò ý tứ của Hạ Tưởng, hỏi Hạ Tưởng trong lúc Dương Bân còn là tài xế có phát hiện Dương Bân có gì bất thường hay không? Còn cả việc vì sao sau khi sự việc Đồ Quân xảy ra Dương Bân lại đột nhiên mất tích? Ngụ ý là nghi ngờ Hạ Tưởng biết được một chút gì đó, thậm chí đang hỏi Hạ Tưởng có phải là chủ mưu phía sau hay không?

Điểm thứ ba, cũng là điểm khiến Hạ Tưởng có hơi bất ngờ, Ngả Thành Văn bỗng nhiên nói về chuyện thú vị của Vương Sắc Vi, cũng chính là tin đồn thú vị về việc Vương Sắc Vi đã thành danh chỉ trong một đêm vẫn luôn được lưu truyền trong một bộ phận người tại thành phố Lang.

- Cụ thể là khi nào thì tôi cũng không nhớ rõ lắm, dù sao thì khi Vương Sắc Vi vừa tới thành phố Lang không lâu, lúc ấy Nga Ni Trần đã tổ chức một buổi tiệc rượu, mời không ít lãnh đạo Đảng và giới công thương nhân sĩ thành phố Lang tham gia. Khi tiệc rượu đã tiến hành được một nửa, có người biểu diễn tiết mục ở trên sân khấu, là một tiết mục ca múa, có một người hát và có nhiều người múa phụ họa, khi hát được một nửa ca khúc có một cô gái che mặt phóng lên sân khấu đẩy cô ca sĩ ra, nói là cô ca sĩ hát dở, chi bằng để cô ta hát. Lúc ấy có không ít người đã uống say ngà ngà, liền nhao nhao bảo cô ta hát, kết quả tài nghệ của cô ta quả thật đáng kinh ngạc, tiếng hát làm rung động lòng người, không thua gì một ngôi sao ca nhạc nổi tiếng.

Hạ Tưởng không thể không thừa nhận thời gian làm quan của Ngả Thành Văn thật sự đã quá lâu, nói những lời quan liêu, khách sáo quá nhiều, trình độ kể chuyện rõ ràng đã giảm xuống, kể một sự việc hấp dẫn đầy kịch tính mà nhạt như nước ốc, cũng may là hắn có thể nghe đại khái là được rồi.

- Sau đó liền xảy ra một cảnh tượng còn kinh người hơn nữa, cô gái che mặt đang ca hát bắt đầu cởi từng món đồ trên người, cởi ra món nào là ném xuống dưới sân khấu món đó, khiến mọi người hò reo không ngừng, lúc ấy cũng đã uống khá nhiều, cũng không còn tỉnh táo nữa. Cuối cùng cô gái che mặt cởi hết chỉ còn lại có một chiếc áo ngực, ở trên sân khấu lớn tiếng tuyên bố cô ấy tên là Vương Mỹ Như, biệt danh là Vương Sắc Vi, chuẩn bị đến thành phố Lang đầu tư, hy vọng có thể được những vị lãnh đạo và bạn bè giới công thương đang có mặt chiếu cố...

Hạ Tưởng lần đầu tiên nhìn thấy bộ mặt tươi cười hớn hở của Ngả Thành Văn, tuy rằng trình độ kể chuyện của y bình thường nhưng nói đến hành động đặc biệt lạ thường của Vương Sắc Vi lại là vẻ mặt mê mẩn, rõ ràng sự kinh ngạc mang đến cho y lúc ấy vẫn khiến y nhớ mãi không quên.

Không ngờ Vương Sắc Vi có khí chất tao nhã lại có tác phong quý tộc mà cũng có lúc hoang dã, điên cuồng như thế. Chả trách Lưu Nhất Lâm vẫn không nói với hắn về việc Vương Sắc Vi thành danh chỉ trong một đêm, hoá ra là có câu truyện ca hát thoát y ở trong đó, chắc hẳn cô ấy ngại nói ra. Vương Sắc Vi cũng rất thông minh, dù sao đeo mặt nạ thì ai cũng sẽ không nhận ra được cô là ai, chỉ cần tạo nên danh tiếng là được, lại là lúc các nhân vật nổi tiếng ở thành phố Lang hội tụ, hơn nữa lại làm quen với tất cả mọi người trong tình trạng gần như khỏa thân, lại lấy chiếu cố làm lý do mở miệng, ám chỉ ở bên trong lời nói sẽ làm không ít đàn ông động lòng.

Nhất là nếu Vương Sắc Vi có một vóc dáng mê người thì…

Hạ Tưởng còn nhớ có một truyện cười kể rằng: Nếu một người đàn ông đột nhiên xông vào phòng tắm nữ, các cô gái đang tắm, trong lúc kinh sợ thì nên che ở đâu là chính xác nhất? Có người trả lời là bộ ngực, có người trả lời là phía dưới, thật ra đều không đúng, là nên che mặt, bởi vì thân thể phụ nữ đều giống nhau, che mặt, đàn ông có thấy được cơ thể trần truồng mà không nhớ được diện mạo thì cũng vô ích.

Vương Sắc Vi am hiểu sâu sắc ý vị trong đó, chỉ với một lần che mặt nhưng bán khỏa thân để lên sân khấu, cũng đã mang đến đủ sự kinh ngạc, chẳng những nổi tiếng mà còn để lại không gian tưởng tượng cho vô số đàn ông. Rất cao tay, quả thật rất cao tay.

Hạ Tưởng đã suy đoán không mang ác ý, lúc ấy cô gái ở trên sân khấu tự xưng là Vương Sắc Vi có phải là chính bản thân cô ấy hay không cũng không thể biết được, nói không chừng lại là một người khác cởi thay. Nhưng ý tưởng giúp Vương Sắc Vi nổi tiếng đã thành công, mục đích đã đạt được, cô ấy chính là gái làng chơi số một ở thành phố Lang.

Ngả Thành Văn kể chuyện Vương Sắc Vi xong, thấy Hạ Tưởng nghe có vẻ rất thích thú, không khỏi nói trêu đùa:

- Phó thị trưởng Hạ lúc ấy không có mặt ở hiện trường, nếu anh ở đấy, cảm nhận một chút không khí ngay lúc đó quả thật là rất đáng nhớ.

Hiếm khi thấy Ngả Thành Văn cũng có lúc khôi hài, Hạ Tưởng liền cười một tràng theo y, sau đó nói:

- Vấn đề cùa Phó thị trưởng Đồ cần phải điều tra thêm cho rõ ràng, dù sao sự việc khá rùm beng phải cho mọi người một lời giải thích mới được. Tuy rằng hiện giờ chưa tiện để báo lên cho Tỉnh ủy, nhưng theo xem tình hình lúc này Phó thị trưởng Đồ tạm thời không thích hợp triển khai lại công tác, có thể xin nghỉ bệnh một thời gian.

Trên thực tế vấn đề về tác phong trong cuộc sống không thể xem thường, nếu muốn áp chế là có thể áp chế, phải xem đối thủ bên cạnh anh có phải có thực lực hay không. Hạ Tưởng cũng không nghĩ chỉ dựa vào một mình Dương Bân có thể bắt chẹt được Đồ Quân, gây rối loạn, thừa nước đục thả câu mới là ý định ban đầu của y. Tuy nhiên sự việc Viên Lệ Lệ gây rối làm cho mục đích khiến Đồ Quân phải nghỉ một thời gian cũng không có vấn đề gì, hơn nữa một khi Đồ Quân nghỉ, người tích cực dẫn đầu việc phổ biến về biến đổi gien không còn, sức mạnh của Cổ Hướng Quốc bị tổn hại khá lớn.

Đồng thời hắn cũng thấy được Ngả Thành Văn cũng có ác cảm đối với Đồ Quân, nếu không cũng sẽ không vội vàng phải thừa cơ hãm hại, muốn loại bỏ Đồ Quân. Nhưng đơn giản mà loại bỏ Đồ Quân không phù hợp với chiến lược thả cần dài câu cá lớn của Hạ Tưởng, hắn không phải vì phối hợp với Ngả Thành Văn mới đối phó Đồ Quân, hắn có kế hoạch của chính mình.

Bởi vậy, hắn tạm thời nghe đề nghị của Ngả Thành Văn mà không tiếp lời.

- Cũng được, vẫn dựa vào nguyên tắc trị bệnh cứu người, cứ để Phó thị trưởng Đồ nghỉ ngơi một thời gian rồi tính sau.

Ngả Thành Văn thấy y nói nửa ngày mà Hạ Tưởng vẫn không tỏ thái độ gì, trong lòng thấy không vui, biết Hạ Tưởng tự có chủ ý không dễ làm rung động nên cũng không miễn cưỡng thêm nữa.

Dù sao về sau có rất nhiều cơ hội, chờ sau khi Hạ Tưởng biết được y mới thật sự là người cầm lái ở thành phố Lang, hắn không dựa dẫm y thì đừng hòng làm nên chuyện ở thành phố Lang.

- Đúng rồi, vừa lúc có một việc muốn báo cáo với Bí thư Ngả một chút.

Hạ Tưởng cũng biết rõ nếu không để cho Ngả Thành Văn thu hoạch được gì thì có vẻ như hắn không biết cách làm việc.

- Cục công an có một khoản chi tài chính, tôi cảm giác hơi phô trương lãng phí, vẫn chưa phê chuẩn, đã bỏ sang một bên.

- Là khoản tiền mua vào một tốp xe việt dã phải không?

Ngả Thành Văn gật đầu cười:

- Thành phố Lang đều là đất đồng bằng, không cần xe việt dã. Một chiếc xe việt dã hơn 500 ngàn tệ, một lần mua liền 3 chiếc là quá xa xỉ, quả thật nên bỏ sang một bên trước.

Thấy hai người có cùng chung nhận thức, Hạ Tưởng liền cười đứng dậy cáo từ. Ngả Thành Văn chỉ hơi khom mình, khác với sự tiếp đãi long trọng lúc đầu, y chỉ hơi tỏ vẻ lễ phép một chút chứ không đứng dậy đưa tiễn.

Hạ Tưởng cũng không để ý, trở lại văn phòng, cầm lấy điện thoại liền gọi cho Anh Thành.

Lần trước sau khi liên lạc với Thẩm Lập Xuân, Tôn Định Quốc, sau đó thì Hạ Tưởng liên lạc với Anh Thành. Ngay từ đầu Anh Thành còn không mấy tiếp nhận Hạ Tưởng, chờ sau khi Hạ Tưởng đích thân mang một bình rượu Nê Khanh tới nhà ông ta, nói ra lời phó thác của Tôn Định Quốc, Anh Thành cầm chai rượu Nê Khanh mà muôn vàn xúc động, cùng Hạ Tưởng nhớ lại những năm tháng đỉnh cao của ông ta và Tôn Định Quốc năm xưa.