Quan Thuật

Chương 113: Nhân vật thứ tư của thị trấn




Trong giọng nói của Vương Nguyên Thành tràn ngập mùi vi khiêm cung nịnh hót khiến Diệp Phàm bất giác nhớ tới mùi vị của mấy thái giám công công thời xưa, lạnh toát hết cả sống lưng, mắng thầm một câu, " Mẹ kiếp! Ông mày đâu phải là gay chứ."

Cảm giác ghê tởm khiến niềm vui thăng quan cũng bị phai nhạt đi rất nhiều, tuy nhiên Diệp Phàm tạm thời vẫn còn nghi ngờ là bản thân có thể được thăng chức lên làm Phó Chủ tịch thứ nhất của thị trấn Lâm Tuyền, đó là một khái niệm quá xa xôi, căn bản là không dám nghĩ tới. Thị trấn Lâm Tuyền hiện giờ có năm phó chủ tịch thị trấn xếp theo thứ tự là Thiết Minh Hạ phụ trách văn hóa, Tiếu Trường Hà phụ trách xây dựng, Quan Tây Tài phụ trách tư pháp, ba vị này đều là cáo già thành tinh. Lợi hại hơn còn có ủy viên tuyên giáo, đảng ủy viên kiêm Phó Chủ tịch thị trấn phụ trách công nghiệp Diệp Mậu Tài và ủy viên tổ chức, đảng ủy viên kiêm Phó Chủ tịch thị trấn phụ trách nông nghiệp Trương Hi Lâm.

Hai vị này lại càng là hai ngọn núi lớn có thể xưng là hai vị đại hộ pháp của thị trấn Lâm Tuyền ngoài bí thư và chủ tịch. Tuy là hiện giờ Trương Hi Lâm bị chặt đứt chân đã xong đời rồi nhưng vị trí của y đâu đến một thằng nhóc mới tròn 18 tuổi như mình, phía sau còn có ba bị đại Phó Chủ tịch thị trấn đấu đến người chết ta sống.

Nghe nói gần đây Thiết Minh Hạ, Quan Tây Tài, Tiếu Trường Hà trên căn bản đã không đội trời chung, tuy nhiên ngoài mặt vẫn vui cười với nhau nhưng sau lưng chỉ thiếu rút dao găm xỉa nhau.

Vì thế Diệp Phàm hoàn toàn không dám mơ mộng hão huyền. Vương Nguyên Thành vỗ mông ngựa nói bản thân mình sắp thăng lên làm Phó Chủ tịch thứ nhất của thị trấn, Lâm Tuyền chỉ đứng sau bí thư Tần, chủ tịch Thái, phó bí thư Ninh thì Diệp Phàm trăm phần trăm không tin.

Đương nhiên, Ban Tổ chức huyện ủy đã gọi thì phải nhanh chóng lên đường, đây chắc chắn là gọi về chiếc mũ quan của mình. Nếu thực sự là có được cái ghế Phó Chủ tịch thị trấn thì dù là đầu hay đuôi cũng là phát rồi. Mình vừa nghĩ thạch quan cổ quái thì có ngay cổ quái, vừa mở hòm chẳng những công lực đột phá mà ngay cả cái mũ quan cũng bay đến, tuy xếp theo thời xưa chỉ là một cái chức quan nho nhỏ cửu phẩm nhưng dù sao quan cũng là quan, dù gì cũng đã có hồ sơ lưu tại Ban Tổ chức rồi.

Diệp Phàm đang rất muốn hát vang một bài thì chợt nhớ ra vội vàng gọi Đoàn Hải và Xuân Thủy tới để dặn dò một vài việc. Xong xuôi đột nhiên mới nhớ bản thân mình sắp trở thành một Phó Chủ tịch thị trấn rồi, không thể giống như một thằng ranh nữa, phải học chút bộ dạng trầm ổn mới được. Vì thế hắn chậm rãi xuống lầu, giao phó công tác ròi mới lên xe rầm rộ tiến về Ngư Dương.

Mới đi được chừng năm cây số, đến chỗ ngã ba đoạn rẽ lên lâm trường Cảnh Dương, Diệp Phàm đang rên ư ử bài "Ven đường hoa dại ngươi không nên hái"thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp ăn mặc hết sức hợp mốt đang giơ một cái khăn màu lam làm hiệu, đang uốn éo cặp mông liều chết vẫy tay, chắc là muốn đi nhờ xe.

- Ừ! Chẳng lẽ thật sự có hoa dại đưa tới cửa cho mình hái?

Diệp Phàm phanh xe cái "két" một tiếng, đã thuận đường thì chở luôn người khác cũng không sao, huống chi là một cô gái xinh đẹp, nếu như là một con "cá sấu" thì cũng thương lượng một tý. Xe vừa dừng lại, Diệp Phàm mới nhìn rõ mặt mày cô gái, dùng một từ thông dụng trong thời gian này thì là - ổn đấy!

Một cô gái cao ráo xinh đẹp đứng trước mặt Diệp Phàm, cặp mắt màu lam thẫm, hàng lông mi cong vút chắc là chăm sóc tỉ mỉ giống như một vầng trăng khiến cho người khác một cảm giác rạo rực. Bộ váy liền quần màu lam đầy sức sống thanh xuân khiến cho người khác nghĩ cô là một học sinh vừa tốt nghiệp không lâu, cô gái nhoẻn miệng cười làm hé lộ đôi lúm đồng tiền nói với Diệp Phàm:

- Sư phụ, cho em đi nhờ xe lên huyện thành nhé, làm phiền anh.

- Em là......

Diệp Phàm cố ý bỏ lửng, đoán cô gái là công nhân của lâm trường Cảnh Dương, bỗng nghĩ tới cái chết của cha Diệp Nhược Mộng mà mình đang tìm cách điều tra. Tuy nhiên hiện giờ mình chưa đủ phân lượng, chỉ có thể âm thầm từ từ điều tra.

- Em tên là Hoàng Hiểu Lâm, ở trên lâm trường Cảnh Dương, xe của chúng em bị hư chỗ ngã rẽ, em có việc gấp nên chạy ra đây xin đi nhờ xe, làm phiền anh rồi, sư phụ.

Hoàng Hiểu Lâm trả lời rất lễ phép, khẽ khom người cười với Diệp Phàm, tư thế thật là mê người a!

- A! Cô Hoàng, lên xe đi! Vừa lúc anh cũng lên Ngư Dương.

Diệp Phàm mở cửa giúp cô gái đem hành lý bỏ vào cốp xe phía sau.

- Nhìn cô trẻ tuổi xinh đẹp, chắc là vừa tốt nghiệp xong?

Diệp Phàm vừa lái xe vừa bắt chuyện.

- Anh nhận xét tốt đấy,tuy nhiên anh sai rồi. Em sang năm mới tốt nghiệp học viện tài chính Thương Hải.

Hoàng Hiểu Lâm trả lời hết sức khả ái.

- Vậy em làm gì ở Cảnh Dương?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi tiếp.

- Tài vụ.

Hoàng Hiểu Lâm đáp gọn.

Tán gẫu một lúc, Hoàng Hiểu Lâm đột nhiên hỏi:

- Sư phụ, anh lái xe cho lãnh đạo à? Xe anh cũng tốt đấy, chủ nhiệm Trịnh ở lâm trường em cũng mua một cái, giá gần 40 vạn.

Diệp Phàm còn trẻ như vậy, Hoàng Hiểu Lâm tưởng hắn là một lái xe cho lãnh đạo cũng là điều bình thường.

- Anh ở thị trấn Lâm Tuyền kiếm miếng cơm ăn thôi.

Diệp Phàm thuận miệng đáp:

- Chủ nhiệm lâm trường các em rất có tiền đấy! Xe trị giá 40 cũng không nháy mắt, nghe em nói sao mà dễ dàng, lâm trường Cảnh Dương chắc rất lớn a!

- Khanh khách......

Hoàng Hiểu Lâm nở nụ cười vẻ đắc ý làm hiện ra đôi má lúm đồng tiền trên đôi má trắng trẻo khiến tim của Diệp Phàm đập thình thịch, cổ họng khô khốc nuốt nước miếng.

Hắn thầm nghĩ cô gái này có phải là nhân tình của Chủ nhiệm lâm trường Trịnh Khinh Vượng không, vóc người yểu điệu quyến rũ như thế, nếu là nhân tình của Trịnh Khinh Vượng thì cũng có thể làm quen, sau này biết đâu sẽ có ích.

- Đương nhiên rồi! Lâm trường Cảnh Dương chúng em là trực thuộc cục lâm nghiệp thành phố Mặc Hương,chủ nhiệm Trịnh là cán bộ cấp huyện, hơn nữa còn kiêm nhiệm cục phó cục lâm nghiệp, có quan hệ rất tốt với bí thư Tần, thường xuyên uống rượu chơi bóng đấy......

Hoàng Hiểu Lâm kiêu hãnh.

- Bí thư Tần, là bí thư Tần?

Diệp Phàm kinh ngạc, tò mò hỏi.

- Khanh khách...... Là bí thư ủy ban tư pháp Tần Thiên Cương a!- Hoàng Hiểu Lâm bĩu môi nhìn Diệp Phàm vẻ coi thường, cảm thấy người thanh niên này thật là đầu đất, một đại nhân vật của thành phố cũng không biết, người ta là thường vụ chính tông đấy.

Thật ra thì Hoàng Hiểu Lâm cũng hơi phiến diện, lãnh đạo thành phố nhiều như vậy, ngoại trừ mấy vị lãnh đạo thường xuyên xuất hiện nơi công cộng, còn ra thì mấy ai được biết đến rộng rãi. Chắc là Hoàng Hiểu Lâm cho rằng bọn họ cũng là đại nhân vật như Chủ nhiệm lâm trường, người nào không biết thì đúng là nhà quê.

- A! Vậy thì không biết rồi. À, mà không phải là em nói lâm trường các em rất lớn sao?

Diệp Phàm chuyển đề tài, sợ làm cho Hoàng Hiểu Lâm cảnh giác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Lâm trường chúng em là một trong 500 lâm trường thuộc tài sản quốc gia, có diện tích rừng núi lên đến 40 vạn mẫu, trong đó có một trại giống, một phòng thiết kế quy hoạch, một xưởng mộc, một phân cục công an lâm trường, một xưởng cưa...... Gần đây còn chuẩn bị thành lập cơ quan du lịch dã ngoại bởi vì phong cảnh ở chỗ chúng em rất đẹp.

Hoàng Hiểu Lâm đầu nghiêng cười khanh khách:

- Anh nói có lớn không? Diện tích núi rừng trải qua cả ba huyện lân cận đấy.

- Ha ha! Cơ cấu rất nhiều, chắc là phải lên đến mấy trăm người ấy nhỉ?

Diệp Phàm đưa đẩy, liếc mắt nhìn cô gái một cái cười nói:

- Có ngươi đẹp không?

- Chán anh! Là gái lâm trường sao có thể so sánh với nơi khác chứ?

Hoàng Hiểu Lâm nói tới đây thì đỏ bừng mặt, lườm Diệp Phàm một cái rất đáng yêu, trả lời:

- Trong biên chế có 300 người, thực tế thì cũng không biết bao nhiêu.

- Cảnh đẹp ở đó cũng đâu đẹp như em Hoàng đây chứ! Tuy nhiên nhân số đúng là không ít, chắc sắp vượt thị trấn bọn anh rồi, so với lâm trường giàu có của các em thì thị trấn bọn anh chỉ là một tên ăn mày a, ha ha......

Diệp Phàm ra sức à ơi.

- Xưởng mộc các em sản xuất cái gì? Có phải cưa gỗ không, nếu còn dư vài tấm bìa gỗ hay củi đốt nào thì nói để anh bảo mấy người anh em mua nhé.

Diệp Phàm cố ý lái vào đề tài này vì nghe nói cha của Diệp Nhược Mộng là Diệp Thủy Căn trước đây làm ở xưởng mộc ở lâm trường Cảnh Dương, sau vì đắc tội với xưởng trưởng Trần Nhị Thuận mà bị đày đi tuần núi.