Quan Thuật

Chương 165: Toàn bộ binh sĩ cảnh sát vũ trang, cảnh sát hình sự và an ninh cùng ra trận




Diệp Phàm không dám dừng lại một khắc nào, nhanh chóng quơ lấy một khẩu súng dưới đất, còn kéo vào trong đó một băng đạn trên súng, đề khí nhảy lên lao thẳng về phía cửa.

Hai cảnh sát vũ trang canh giữ đường đi cũng nghe thấy tiếng động, còn tưởng là Trưởng phòng Triệu Tuấn Võng đang hành hạ phần tử phản gián cho nên không có chú ý.

Cả hai vừa nhả khói thuốc vừa lẩm bẩm nói:

- Khốn khiếp! Dám bán đứng quốc gia chúng ta thì cứ kéo ra ngoài bắn chết đi, chó Nhật…

Còn chưa dứt lời thì bỗng nhiên nghe hai tiếng " Vút vút" rồi đã thấy song cước của Diệp Phàm trước mặt

Hai người nhất thời biến thành hồ lô lăn trên đất, cứ lăn lộn đến góc tường va đập mạnh mẽ vào vách tường mới dừng lại được, cây súng trường kiểu mới trong tay kêu lên mấy tiếng loảng xoảng sớm đã không biết bay đi chỗ nào.

Diệp Phàm giống như mãnh hổ lao tới, nắm đấm nhất thời khiến cả hai lảo đảo, mắt nổ đom đóm nhìn thấy thiên đường trong mơ.

Đây còn là vì Diệp Phàm nghe thấy hai người này nói chuyện, cho rằng là hai nhân sĩ yêu nước cho nên mới xuống tay lưu tình, chỉ là đánh ngất xỉu, bằng không đoán chừng cũng rơi vào kết cục gãy tay gãy chân.

Vì là đêm khuya, trong cục an ninh ngoài mấy nhân viên và cảnh sát vũ trang công tác trực ban ra thì không còn ai.

Khi Diệp Phàm vượt qua bức tường, tiếng cảnh báo vang dội trong không trung, ngẩng đầu nhìn quét qua trên đường đang có một chiếc Audi lái tới.

Đoán chừng là xe của người giàu có, Diệp Phàm nhún người nhảy lên đường chặn chiếc xe Audi lại.

- Mẹ kiếp! Muốn chết sao!

Tài xế của chiếc xe Audi thò đầu ra định mắng một câu đã bị Diệp Phàm túm lấy, tiện tay giống như ném giẻ rách quăng lên đường.

Anh chàng đó đoán chừng là bị hù dọa đến choáng váng, ngồi xuống đất không dám lên tiếng.

Chui vào trong xe mới phát hiện trong xe có một người phụ nữ mập mạp đang mơ hồ ngồi dậy mở miệng hỏi:

- Tam Thụ, chuyện gì vậy, đến nhà rồi có phải không?

Diệp Phàm còn chưa trả lời đã nhấn ga đột nhiên phóng đi, dùng tốc độ nhanh nhất phi xe đi.

- Cục trưởng Hồ, không hay rồi, thằng nhãi đó bỏ trốn rồi.

Triệu Tuấn Võng cố nén cơn đau báo cáo nói.

- Khốn khiếp! Đừng nói nữa. Thông báo cho phòng trinh sát phản gián, phòng Trinh sát kỹ thuật, phòng điều tra bảo vệ nội bộ, toàn bộ đuổi theo cho ông mày, đuổi theo! Biết không hả?

Hồ Bình từ trên giường nhảy xuống, thiếu chút nữa một cước đá bay bà vợ xuống dưới giường, hù dọa bà vợ cứ ở trên giường run rẩy mắng:

- Đồ quỷ sứ nhà anh, thần kinh rồi có phải không? Muốn hại chết tôi à!

- Vậy…vậy có cần thông báo cho người của Phòng đặc vụ tham gia truy bắt không?

Triệu Tuấn Võng run rẩy hỏi.

- Đầu cậu là đầu heo sao? Như vậy không phải rõ ràng bày ra nói với Phạm Hoành Võng chúng ta không được sao?

Hồ Bình tức giận nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Lực lượng của Phòng đặc vụ là lớn nhất, hỏa lực mạnh nhất!

Triệu Tuấn Võng vẫn không từ bỏ ý định.

Cũng khó trách gã nghĩ vậy vì Phòng đặc vụ mới được tổ chức trong toàn bộ cục an ninh

Binh khí tiên tiến nhất, hỏa lực mạnh nhất, nhân viên phối hợp trang bị mạnh nhất, kinh phí cũng dồi dào nhất, có thể so sánh với lính đặc nhiệm trong quân đội, chỉ là nhân số không nhiều mà thôi.

Nhưng phòng đặc vụ là thuộc về sự quản lý của Phó cục trưởng Phạm Hoành Võng, Triệu Tuấn Võng chỉ là có chút không cam tâm trơ mắt nhìn Diệp Phàm bỏ trốn mà thôi.

- Hừ! Đừng nhiều lời nữa.

Tôi lập tức kêu anh họ phái cảnh sát hình sự giỏi nhất của cục công an thành phố tới hỗ trợ vây bắt, mẹ kiếp! Một tên nhãi nhép xấu xa chịu hành hạ đang hấp hối lại có thể dựa vào đôi bàn tay đánh ra khỏi Cục an ninh, con mẹ nó, toàn là một lũ ăn hại.

Nhưng tên nhãi đó đoán chừng cũng sắp không chịu được rồi, còn có thể phản lại ý trời sao, đầu tiên phải phong tỏa toàn bộ đường đi trước.

Hồ Bình cũng không hoảng loạn gì cả, vì y rất có tự tin.

Mặc dù nói Diệp Phàm có chút bản lĩnh, nhưng hảo hán cũng không địch lại được bao vây chặn đánh của mấy trăm người.

Vẻn vẹn chỉ sau mấy phút, khi xe của Diệp Phàm còn chưa chạy ra khỏi khu vực thành thị, ở khắp nơi đều vang lên tiếng còi báo động chói tai.

Đồn công an vốn nằm ở ven nội thành đều được xuất động toàn bộ, ở trạm gác đầu tiên trên con đường thu phí từ thành phố Mặc Hương thông tới tỉnh thành Thủy Châu bị công an nhân dân của đồn công an phía dưới vây quanh.

Diệp Phàm vừa mới xông tới trạm thu phí đầu tiên của Thủy Châu, từ xa xa đã nhìn thấy đèn cảnh sát lấp lóe, biết con đường này đã bị chặn rồi.

Khi quay đầu vốn định chuyển tới con đường khác suy nghĩ một chút đoán chừng vô cụng, tình hình so với nơi này có lẽ cũng không khác biệt nhiều lắm.

Lái chiếc xe Audi tới một chỗ xa xôi hẻo lánh, suy nghĩ mấy phút, thấy phu nhân hình dáng mập mạp bị hùa dọa choáng váng kêu khóc muốn xuống xe, cảm thấy phiền hà, liền mở cửa xe ném cô ta xuống bên đường.

Phát hiện cô tay túm chặt lấy chiếc túi da của mình không chịu buông tay, đoán chừng bên trong có đồ quý giá, dứt khoát phải đoạt lấy.

Mở ra nhìn qua, bên trong có không ít đồ, có mấy cọc tiền và một chiếc điện thoại di động màu hồng phấn xinh xắn, liền tiện tay đem tiền và chiếc điện thoại di động túm lấy quăng vào lại túi da rồi nhỏ tiếng cảnh cáo:

- Đừng lên tiếng! Tôi là đặc công cơ mật an ninh, tạm thời trưng dụng xe của cô và hiện kim trong túi để dùng, qua mấy ngày nữa sẽ trả lại cho cô, nếu dám nói bậy.

Hừ! Đây chính là tấm gương.

Diệp Phàm vừa nói một cước đạp vỡ hai hòn gạch ở bên đường.

- Tôi…tôi không….nói….không cần trả

Một mùi khai truyền đến, cô gái đó sớm đã bị hù dọa đến mức đái cả ra quần.

Diệp Phàm chui vào trong xe xác định phương hướng rồi lái đi.

Thành phố Mặc Hương ngoài con đường quốc lộ xuyên qua còn có mấy con đường nối liền với đường huyện, toàn bộ khu vực thành thị có sáu khu vực nhỏ, đất đai trong thành phố cũng tương đối lớn. Nửa thành phố đối mặt với biển, sau lưng dựa vào núi Kê Công nhấp nhô kéo dài hơn một trăm ngàn thước.

Nếu các con đường tới các huyện đều bị phong tỏa, Diệp Phàm đành phải theo kế hoạch ban đầu nghĩ cách lái xe thẳng đến công viên núi Kê Công.

Công viên núi Kê Công của thành phố Mặc Hương thật ra chỉ là một bộ phận nhỏ của núi Kê Công, chỉ cần xông vào công viên núi Kê Công, dựa vào nơi này chui vào rừng già núi Kê Công rộng lớn kéo dài hơn trăm ngàn thước có lẽ có thể chạy thoát.

Muốn bắt được một người trong dãy núi Kê Công chẳng khác nào mò kim đáy biển, Diệp Phàm trước đó từng được lão Phí ném vào trong rừng già nguyên sinh để rèn luyện, cho nên cũng không sợ núi non Kê Công.

Dựa vào bản lĩnh của mình tạm thời cũng không chết đói, đánh mấy con gà núi lúc nào cũng có.

Không lâu sau xe đã xông vào trong công viên núi Kê Công, sau khi mở cốp sau phát hiện bên trong vừa vặn có một túi du lịch, trong túi toàn là một số đồ linh tinh của con gái.

May mà ở một góc của cốp xe còn phát hiện một chiếc áo Jacket dính đầy dầu mỡ đoán chừng là của tài xế liền tiện tay nhét vào trong túi hành lý trèo tường chui vào trong công viên núi Kê Công.

Trong cục an ninh thành phố Mặc Hương sớm đã giống như gặp đại địch, Hồ Bình chăm chú nhìn chằm chằm vào máy ra đa.

- Báo cáo Phó cục trưởng Hồ, tội phạm chui vào công viên núi Kê Công, đoán chừng là muốn lợi dụng rừng già của núi Kê Công để chạy trốn-

Một người ngồi trước máy tiếp nhận tín hiệu ra đa đứng lên báo cáo nói

- Muốn chạy trốn sao! Tôn Ngộ Không có cân đẩu vân mười vạn tám mươi dặm cũng không chạy thoát được bàn tay của Như Lai Phật Tổ.

Ta chính là Phật Như Lai, công viên núi Kê Công mặc dù nối liền với toàn bộ dãy núi Kê Công, nhưng ở đoạn thành phố Mặc Hương muốn thông qua công viên chui vào trong núi Kê Công rộng lớn, đầu tiên phải vượt qua suối Hồng Mạch mới có thể chui vào trong rừng già.

Lập tức thông báo cho tổ trinh sát, khóa cắt hướng công viên núi Kê Công.

Hồ Bình lạnh lùng cười nham hiểm trước bản đồ quay đầu hạ mệnh lệnh.

Tiếp theo y gọi điện thoại:

- Cục trưởng Chu, tội phạm đang bỏ trốn về hướng công viên núi Kê Công, đoán chừng là muốn sau khi chui vào công viên lại lén lút vượt qua suối Hồng Mạch tiến vào trong rừng già núi Kê Công.

Nghe nói ở đó có một cánh rừng già dài gần năm mươi dặm đã được niêm phong 30 năm rồi, nếu để tội phạm chui vào thì phiền phức.

Hồ Bình phân tích tình hình cụ thể cho anh họ Chu Chính Dương của mình.

- Yên tâm! Chạy không thoát đâu. Cậu canh giữ phương hướng công viên núi Kê Công, đối diện suối Hồng Mạch ở một đầu khác của công viên, Cục thành phố chúng tôi vừa vặn có một đồn công an Sâm Lâm tối nay thay ca, vừa vặn có mười người vẫn chưa đi.

Tôi kêu bọn họ lên núi trước để phong tỏa đoạn suối Hồng Mạch, bên này tôi sẽ lập tức sắp xếp cảnh sát vũ trang đuổi tới.

Chu Chính Dương không hề lo lắng Diệp Phàm có thể chạy thoát khỏi suối Hồng Mạch bị mười mấy người phong tỏa.

Mặc dù nghe em họ nói Diệp Phàm còn là một cao thủ, nhưng cao thủ dù lợi hại cũng không tránh được súng đạn.

- Cục trưởng Phạm, nghe nói Diệp Phàm đã trốn về hướng núi Kê Công, đoán chừng muốn chui vào cánh rừng già núi Kê Công, nhưng phía bên suối Hồng Mạch đoán chừng đã bị Chu Chính Dương kêu công an Sâm Lâm phong tỏa rồi- Trương Vĩnh Siêu lén lút gọi điện thoại.

- Biết rồi! Lần này làm tốt lắm.

Phạm Hoành Võng ngồi trên ghế xoay nghĩ cách cứu người.

- Đội trưởng Quách, tôi là Phạm Hoành Võng.

Cục trưởng Vu không ở đây, các anh có phải đang giúp đỡ an ninh truy bắt một tội phạm bỏ trốn không?

Phạm Hoành Võng đành phải mượn vương bài của anh rể Vu Kiến Thần, Phòng đặc vụ của mình cũng không nhận được thỉnh cầu giúp đỡ khẩn cấp cho nên cũng không tiện trực tiếp nhúng tay vào, nếu như vậy ngược lại dễ dàng dẫn tới sự cảnh giác trọng của Hồ Bình.

Đoán chừng Hồ Bình, ngay cả Cục trưởng Nguyễn cũng không báo cáo, cho nên Phạm Hoành Võng chỉ có thể ngồi ở nhà chờ đợi tin tức tới cửa.

Nếu ngồi ở phòng làm việc đoán chừng có thể dẫn tới một số nghi hoặc của Hồ Bình, thử nghĩ xem có phải không, trời lạnh thế này không trốn trong chăn ôm bạn gái, không có việc gì chạy tới phòng làm việc làm gì, đây không phải là ôm phiền phức vào người sao.

Phạm Hoành Võng mặc dù nói đã 30 tuổi rồi, nhưng vẫn là Vương lão ngũ (y nói nhát gan).

- Không có anh Phạm, đoán chừng Chu Chính Dương cũng biết quan hệ của mình với Cục trưởng Vu, cho nên ngay cả mình là đội trưởng của đội cảnh sát hình sự cũng không thông báo.

Nhưng mấy tên thủ hạ của mình lại bị ông ta gọi đi rồi, vừa rồi nhận điện thoại nói là đang chạy tới công viên núi Kê Công giúp đỡ an ninh vây bắt tội phạm.

Tội phạm tên gì cũng không nói, chỉ là kêu bọn họ chấp hành sắp xếp của đồng chí tới từ an ninh, còn nói đây là cơ mật quốc gia.

Quách Dương nhỏ tiếng nói:

- Người đó lẽ nào không phải tội phạm?

- Chuyện này cũng không dễ xác định, vốn người đó là tới báo cáo với an ninh về tình huống của tổ chức có liên quan đến phản gián.

Cũng không biết là chuyện gì nháy mắt hắn đã trở thành tội phạm phản gián, tôi phân tích qua, người tên Diệp Phàm này, cậu có thể cũng biết, đoán chừng là Hồ Bình muốn dùng chuyện này xử lý anh rể.

Hiện tại anh rể không ở đây, cho nên…

Phạm Hoành Dương có chút lo lắng.

- Diệp Phàm! Tôi biết, lần trước nghe anh Vu nói còn giúp đỡ rất nhiều việc.

Hình như anh Vu còn gọi cậu ta là em, vô cùng thân thiết.

Nghe cậu nói như vậy tám phần là Hồ Bình vì Chu Chính Dương mà tạo thế, lẽ nào hạ thủ về phía Phó cục trưởng Vu rồi.

Cậu yên tâm,tôi lập tức kêu Chu Ba và Quách Quân để ý, hai người này đều là thủ hạ thân tín của tôi, nếu có cơ hội tôi sẽ gọi bọn họ thuận tiện hơn.

Nhưng chuyện này tôi không ở hiện trường, có một số chuyện có thay đổi, không tiện nắm bắt toàn bộ trong tay.

Còn có một tình huống tôi cảm thấy kỳ lạ, Chu Chính Dương sao có thể nắm bắt được chính xác nhất cử nhất động của Diệp Phàm?

Quách Dương dù sao cũng là đội trưởng Đội cảnh sát hình sự, kinh nghiệm phong phú, tựa hồ nghĩ ra điều gì, đưa ra mấu chốt của vấn đề.