Quan Thuật

Chương 172: Hỏi tội Cục an ninh




Sau đó gã bắt đầu nhấn xuống đến mức vang lên tiếng rắc rắc, đã sắp đến điểm giới hạn gãy xương rồi.

Phải biết rằng Lô Vỹ cũng là một cao thủ Thuần Hóa Cảnh tam đoạn, muốn làm gãy đùi người khác thật sự chỉ là chuyện cỏn con.

- Đừng! Dừng tay, tôi suy nghĩ một chút.

Triệu Tuấn Võng cuối cùng cũng biết sợ, vẻ mặt như chết rồi.

Y vắt óc suy nghĩ, thầm thấy cho dù bại lộ nhiều nhất cũng chỉ ngồi tù mấy năm, nếu hai chân đều tàn phế, cả ngày nằm trên giường, sống như vậy thì còn ý nghĩa chó gì nữa.

- Suy nghĩ! Suy nghĩ nữa bố mày cũng không có kiên nhẫn, nếu không cảnh giác, con dao nhỏ này cắt đứt món đồ chơi dưới đũng quần mày thì phiền phức.

Hình như bây giờ không có nghề nghiệp công công, bằng không mày vẫn có thể chịu đựng làm đến chín ngàn tuổi, ha ha ha, quyền cao chức trọng

Lô Vỹ không có nói suông một chút nào, lập tức dẫm trúng yếu huyệt của Triệu Tuấn Võng.

Một người đàn ông đương nhiên thứ quý giá nhất chính là món đồ chơi trong đũng quần, không có món đồ này thì còn sống làm cái gì.

Tất cả bốn người đều mỉm cười nham hiểm, nhưng trong mật thất của sư đoàn dã chiến người khác cũng không nghe thấy được.

Nhìn con dao găm sắc bén lạnh lẽo trong tay Tề Thiên và Lô Vỹ, Triệu Tuấn Võng biết đây tuyệt đối là dao găm quân đội Thụy Sĩ chính tông nhất, nếu giết người tuyệt đối một dao là có thể giải quyết xong, dùng hợp kim thép tốt nhất để đặc chế, sắc bén dị thường.

Tổ viên của Phòng đặc vụ cục an ninh thành phố Mặc Hương cũng vừa được phân cho món đồ này, bình thường đều giấu trong giày quân dụng, thuận tiện lấy ra.

Nghe nói loại dao kéo chế tạo đặc biệt này có tiền cũng không mua được, nhập khẩu cũng rất hạn chế, vì vậy cung không đủ cầu.

Vì thế những cái nằm trong tay những người say mê đồ dùng quân sự về cơ bản đều là kiếm được từ hàng xách tay hoặc là hàng nhái, hoặc là mặt hàng bình thường tốt hơn một chút so với loại của nó.

Tuy nhiên Triệu Tuấn Võng vẫn đang hy vọng có người tới cứu, cho nên con ngươi quay tròn chuyển động, chính là không chịu đi vào khuôn khổ.

- Còn không muốn nói, muốn nếm thử mấy cái đá nữa sao.

Diệp Phàm hừ một tiếng, Lô Vân bước tới mấy bước lại đá một trận loạn xà ngầu, nếu không phải Diệp Phàm kêu dừng lại đoán chừng đã ngất đi rồi. Khắp người một màu xanh tím.

- Tề Thiên, cậu nói xem.

Nếu chúng ta trong lúc thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp không cảnh giác đánh giết một người muốn thăm dò bí mật quân sự thì có phải ra tòa án quân sự không?

Diệp Phàm liếc nhìn Triệu Tuấn Võng nói ẩn ý, mỉm cười nham hiểm.

- Báo cáo thủ trưởng, nếu có người chết, chuyện đại sự này xác định là phải lên tòa án quân sự rồi, nhưng chỉ là báo cáo một chút quá trình diễn ra.

Trình tự phát triển, cuối cùng vẫn thông báo cho người nhà tội phạm tới nhận tro cốt, nhưng tiền hỏa táng vẫn phải do gia đình bỏ ra, nếu không bộ đội chúng ta trợ cấp không nổi

Tề Thiên báo cáo rất là chân thật, tựa hồ thật sự có chuyện tương tự như vậy, khiến Diệp Phàm âm thầm bật cười không chịu nổi.

Những thứ tính toán quỷ quái này đương nhiên không hù dọa được Triệu Tuấn Võng nhưng hắn cũng mất đi sắc thái, có chút run sợ hỏi:

- Người anh em…anh….các anh là bộ đội ở đâu?

- Có từng nghe nói đến Liệp Báo chứ? Tưởng những lời tao nói là nói dối có phải không?

Tề Thiên cười âm hiểm nhìn chằm chằm khiến Triệu Tuấn Võng phải hoảng sợ.

- Liệp Báo!

Triệu Tuấn Võng cắn môi kêu lên, rất là khổ sở.

Liệp Báo là binh đoàn đặc nhiệm thần bí nhất của đại quân khu Lĩnh Nam, thực hiện toàn là những nhiệm vụ trọng đại, nguy hiểm kích thích.

Bọn họ giết người là chuyện nhỏ, đương nhiên những người bị giết đều là những kẻ đáng giết.

Nếu thật sự giết mình rồi tùy tiện gắn cho tội danh lén lún thăm dò bí mật quân sự có lẽ là không khó, đoán chừng bản thân cũng chết một cách vô ích giống như con chó.

Có người nào có thể thay mình kêu oan chứ, đoán chừng là không có ai cả.

- Tôi nói!

Triệu Tuấn Võng cúi đầu, toàn bộ cơ thể thoáng cái mềm nhũn trên đất, tinh lực đã toàn diện sụp đổ:

- Là Hồ Bình và Phó cục trưởng Cục công an thành phố Chu Chính Dương, hai anh em bà con hợp lại cùng nhau xây dựng âm mưu, Hồ Bình nghe nói anh và Vu Kiến Thần nhận nhau là anh em, mà chuyện lần trước của Chu Chính Dương lại là bị anh phá hỏng.

Chính là chuyện ở Đại tửu lầu Mặc Hương, cho nên Hồ Bình và Chu Chính Dương muốn từ trong miệng anh khai thác một số một số hoạt động bí mật không hợp pháp có liên quan đến Vu Kiến Thần để làm nhược điểm.

Nói hai người đã là anh em tốt thì bí mật của Vu Kiến Thần, anh nhất định cũng biết một số, Chu Chính Dương đương nhiên là muốn dùng những bí mật này để hãm hại Vu Kiến Thần rồi.

Hồ Bình và Chu Chính Dương vì có quan hệ anh em họ, hắn cũng đang muốn cướp lấy vị trí Cục trưởng của Cục an ninh với Phạm Hoành Võng.

Vừa khéo Phạm Hoành Võng lại là cậu em vợ của Vu Kiến Thần, hắn và Hồ Bình trong cục an ninh âm thầm đấu đá lẫn nhau, ngáng chân lẫn nhau.

Đương nhiên, Chu Chính Dương nếu có thể trèo lên được vị trí Cục trưởng Cục thành phố ngược lại cũng có thể giúp đỡ Hồ Bình treo lên được chiếc ghế Cục trưởng Cục an ninh.

Dù sao quan hệ qua lại của công an và an ninh cũng rất mật thiết chặt chẽ, hai đơn vị thường xuyên phối hợp cùng nhau hành động-

- Đại ca, ở đây em đã chuẩn bị xong giấy bút, để hắn viết vào rồi ấn dấu vân tay.

Lô Vỹ suy nghĩ vô cùng chu toàn.

Không lâu sau Triệu Tuấn Võng bất đắc dĩ viết xong giấy nhận tội.

Đương nhiên, lời Triệu Tuấn Võng nói cũng sớm được Lô Vỹ thu vào máy ghi âm, dù sao đây cũng là công việc trong nghề của cảnh sát.

Huống hồ Lô Vỹ còn là một Phó trưởng phòng Phòng điều tra gì đó của Cục trọng án Bộ công an, xử lý người ta tuyệt đối là có trình độ nhất định.

- Triệu Tuấn Võng, hậu quả mà anh tạo ra, bản thân anh nhất định phải gánh chịu. Nhưng anh cũng chỉ là một kẻ đồng lõa, không tính là chủ mưu.

Anh nói xem, làm thế nào có thể dẫn dụ đại cục trưởng Hồ Bình của các anh ra, đây chính là cơ hội tốt để lập công.

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

Chính vào lúc này, ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, không lâu sau Tề Thiên mở cửa ra đưa tới một chiếc điện thoại quân dụng đặc chế:

- Thủ trưởng, điện thoại của Đoàn trưởng Thiết.

Diệp Phàm à! Con bà nó, ai dám động đến sĩ quan cao cấp của Liệp Báo chúng ta.

Con bà nó, nói xem có chuyện gì xảy ra?

Thiết Chiêm Hùng buột miệng mắng trong điện thoại.

Đó là không có một chút tố chất, thật ra có chút giống như giọng điệu của một đầu lĩnh thổ phỉ trước giải phóng.

Điều này có lẽ chính là bản chất đàn ông, tính cách thẳng thắn của đàn ông.

- Đoàn trưởng Thiết, ài! Thật xui xẻo! Là như vậy, Hồ Bình và Chu Chính Dương…

Diệp Phàm đem tất cả những chuyện vừa biết kể lại một lượt.

- Vô pháp vô thiên, đồ chó đẻ.

Tôi phải tới Mặc Hương rồi, không cần phiền phức đi trù tính gì cả.

Cậu trực tiếp tới Cục an ninh đợi tôi, mẹ kiếp, không dạy dỗ một chút thì bọn này vẫn đui mù không biết cái gọi là bộ đội thần bí. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong điện thoại không những có tiếng hô tức giận của Thiết Chiêm Hùng, hình như còn có tiếng cốc chén bị đập vỡ.

- Được! Chúng tôi lập tức đi ngay

Diệp Phàm trả lời.

Mấy người đem Triệu Tuấn Võng đã mềm nhũn thành một đống lên trên xe, chạy thẳng tới Cục an ninh, mới vừa lái vào Cục an ninh đã cảm thấy ở đây tràn ngập một luồng không khí quái dị.

Đội ngũ lục soát trên núi cũng đã quay về toàn bộ, được xe trực tiếp chở vào trong sân.

Trên bãi tập rộng rãi có một người thanh niên khoảng 30 tuổi, dáng người cao lớn, da dẻ lộ vẻ màu đen khỏe mạnh nhìn dày dặn kinh nghiệm:

- Cậu là Diệp Phàm, Cục trưởng của chúng tôi đang ở trong đợi cậu.

Người thanh niên chìa tay ra hỏi.

- Đúng vậy, anh là…

Diệp Phàm hỏi.

- Triệu Hoàng Võng.

Triệu Hoàng Võng cười cười nói, bỗng nhiên hạ thấp giọng nói:

- Cục trưởng Vu hỏi thăm người anh em vẫn tốt chứ, hôm nay anh ấy cũng nhanh chóng quay về rồi.

Hai người vừa nói vừa đi về hướng tòa nhà ở giữa.

- Được! Cám ơn anh Vu hộ tôi, cái cưa bằng kim loại đó là anh kêu người nhét vào à!

Diệp Phàm cười nói.

- Sao có thể như vậy, tôi đường đường là một Phó cục trưởng của Cục an ninh, làm sao có thể làm chuyện "ăn cây táo, rào cây sung".

Triệu Hoàng Võng khẽ cười nói.

Hai người đưa mắt nhìn nhau, đều mỉm cười hiểu ngầm trong lòng.

- Chú Diệp, kỳ thực lúc đó chú phải báo cáo tình huống trực tiếp chú là thân thích của Đoàn trưởng Thiết rồi đi, cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy, thật sự quá mạo hiểm.

Triệu Hoàng Võng quan tâm nói.

- Thân thích, mình trở thành người thân thích của Đoàn trưởng Thiết từ lúc nào vậy, có chút mùi vị.

Đoán chừng là Thiết Chiêm Hùng vì che đậy thân phận của mình nên mới nói như vậy.

Cũng tốt, mình vốn cũng không muốn để lộ thân phận.

Mình vẫn muốn lăn lộn trên quan trường, Liệp Báo tốt thì tốt, nhưng cả ngày ở trong loại trạng thái căng thẳng cấp độ cao cũng không phải là một cuộc sống tốt đẹp.

Ài! Mình vẫn thích sống những tháng bình yên một chút.

Nhưng danh hiệu Thiếu tá hữu danh vô thực của Liệp Báo vấn phải đeo lấy, không thể mất đi quyền lợi được.

Trong lòng Diệp Phàm khẽ tính toán, từ chuyện lần này hắn càng lĩnh hội được sâu sắc uy lực của quyền lực.

Hồ Bình là một Phó cục trưởng của An ninh thành phố, lại có thể làm xằng làm bậy dồn ép một người bình thường vào chỗ chết.

Đây quả thực chính là công khai tạo ra án oan, nếu không phải mình có bản lĩnh, nếu không phải có thân phận Thiếu tá, đoán chừng bản thân hiện tại sớm đã chết oan từ lâu rồi.

Cho dù dựa vào bản lĩnh có thể chạy thoát, đoán chừng cũng bị Hồ Bình ghép vào trọng phạm truy nã toàn quốc, hơn nữa còn bị quy kết là âm mưu phá hoại an toàn quốc gia.

Nhớ lại thật quá đáng sợ, quyền lợi của quốc gia bị một số rất ít phần tử xấu lợi dụng có thể hãm hại rất nhiều người, hậu quả xã hội tạo thành cũng là vô cùng nghiêm trọng.

Dĩ nhiên, hạng quan viên giống như Hồ Bình vì tranh giành mũ quan mà ra tay tàn độc như vậy cũng là cực kỳ ít.

Mặc dù quan trường có tranh đấu cũng không kịch liệt đến trình độ như vậy, chỉ là chuyện này cũng khó nói.

Quan trường cũng là chiến trường không có khói thuốc súng, nếu tất cả đều bình lặng như mặt nước thật ra cũng không có lợi cho tiến bộ xã hội.

Có cạnh tranh mới có sức sống, có năng lực tranh đấu tăng tiến tiến bộ của xã hội quốc gia.

Lần này Diệp Phàm thiếu chút nữa dùng tính mạng đóng học phí, có thể nói chuyện lần này đã tôi luyện cực lớn tâm trí non nớt của hắn, khiến cho người thanh niên mới 18 tuổi càng thành thục tiến lên mạnh mẽ trên đường đời.

Ngọc không mài không thành vũ khí, kinh nghiệm cuộc sống chính là tài sản quý giá, đối với Diệp Phàm mà nói khảo nghiệm tính mạng mấy ngày qua chưa hẳn là một chuyện xấu.

Cho dù là từ Dưỡng sinh thuật hắn tu luyện mà nói, trước kia vì quả Thái tuế màu đỏ mang tới nhân tố không ổn định trong việc tăng tiến công lực của hắn, vì tôi luyện lần này khiến cho tâm tình lại tiến lên một nấc thang.

Diệp Phàm đoán chừng sau khi bản thân trải qua chuyện này, khi nhìn thấy con gái xinh đẹp, tâm tình có lẽ sẽ ôn hòa hơn, sẽ không động đậy bất an.

Đó là vì trong quả Thái tuế hồng tên là "Hỏa Long Tường Thiên" có chứa quá nhiều khí dương mãnh liệt, mà con gái lại thuộc về âm.

Âm dương dung hợp đương nhiên có thể giải trừ dương khí quá mạnh tạo thành hiện tượng bất thường, vì vậy mới tạo thành hiện tượng quỷ dị có chút không yên dưới đáy quần khi Diệp Phàm nhìn thấy con gái xinh đẹp.

Tu luyện võ thuật truyền thống Trung Quốc cũng là một môn học vấn rất lớn, truyền thừa từ rất lâu hơn mấy ngàn năm, là một con đường khác của tìm tòi khai phá sự huyền bí trong cơ thể con người.

Đặc biệt là từ quốc thuật ngũ đoạn bắt đầu tiến vào hàng ngũ cao thủ, đương nhiên, nhân văn, tâm tình, nội kình, kinh nghiệm…đều có thể trở thành trở ngại trong con đường một cao thủ đột phá.

Chỉ có không ngừng hiểu rõ cuộc sống, hấp thu kinh nghiệm, hun đúc tình cảm sâu đậm, cảm nhận thiên nhiên, tu luyện nội kình mới có thể không ngừng tiến lên trình độ cao hơn của quốc thuật, lhai quật tiềm năng cơ thể con người, đột phá cực hạn cao hơn của cơ thể.

Cục trưởng Nguyễn là một ông già hói đầu, nhưng tướng mạo vô cùng đứng đắn, nhìn thấy Diệp Phàm đi vào lập tức nặn ra vẻ tươi cười, chìa tay nói:

- Đồng chí Diệp Phàm, để anh phải chịu khổ rồi. Cục trưởng như tôi thật đáng trách!