Quan Thuật

Chương 2786: Tôi Bị Nó Đùa Giỡn




Thực lực hùng mạnh nhất nhất hệ không ngờ không phải là Bí thư thành ủy Kiều Báo Quốc mà là phó Bí thư thành ủy Chủ tịch thành phố Ngô Minh Thiên.

Người này đến Đức Bình cùng thời gian với Kiều Báo Quốc, Tuy nhiên, người này lợi hại hơn là vì anh ta được điều từ văn phòng Tỉnh ủy Nam Phúc xuống.

Là từ vị trí Phó trưởng ban thư ký đến Đức Bình đảm nhiệm chức Chủ tịch thành phố. Người này dựa vào mối quan hệ có được sau mấy năm ở Văn phòng Tỉnh ủy nên trở nên nổi bật ở Đức Bình, thậm chí lấn át nhân vật số một Kiều Báo Quốc.

Nhà họ Kiều tuy nói thực lực hùng hậu, nhưng là trong giới cao cấp cao tầng. Ở Nam Phúc bên này cũng không tìm thấy người để che chở cho Kiều Báo Quốc.

Hơn nữa Kiều Báo Quốc là từ Việt Đông đến, không khác gì nhảy dù. Anh ta không có ai quen ở Đức Bình, mà Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh Nam Phúc anh ta cũng không biết người nào.

Tất nhiên, hơn một năm sau đọ sức, Kiều Báo Quốc bị Chủ tịch thành phố Ngô Minh Thiên cấp giá không.

Thành phố Đức Bình còn có một người khác là Tôn Quốc Đống. Người này cũng không phải ở tỉnh Nam Phúc, cũng chưa từng công tác ở Tỉnh Nam Phúc mà từ Bắc Kinh đến.

Lúc này hoàn cảnh của anh ta không khác Kiều Báo Quốc là mấy. Tuy nhiên, người này khéo léo, hơn nữa, năng lực cũng được, trong thời gian ngắn không ngờ chiếm được vị trí nhỏ trong tam giác.

Đương nhiên, thực lực của anh ta trong tam giác là yếu nhất rồi.

Nhưng chính là bởi vì như vậy nên anh ta là nhân vật rất quan trọng. Kiều Báo Quốc cùng Chủ tịch thành phố Ngô đều muốn kéo anh ta nhập bọn. Tuy nhiên, người này bất động như núi.

Khiến cho hai vị cấp trên buồn bực, mà người này có thể thay đổi quyết nghị của hội nghị thường vụ, bởi vậy người này ngược lại thành điểm trung tâm của quyền lực ở thành phố Đức Bình.

Buổi tối, tại quán rượu lớn ở Đức bình.

Chủ tịch hội đồng quản trị Công ty Thiên Lạc Ôn Bảo Linh mở tiệc chiêu đãi người quen cũ là Diệp Phàm.

Tất nhiên, chú của Ôn Bảo Linh Ôn Tín Niên đã ở đó. Tối nay Diệp Phàm muốn nói động đến mấy đối tượng.

Năm giờ, Diệp Phàm đi vào phòng riêng, những người khách khác cũng lục tục đến.

Đều là người quen cũ, tuy nói đã vài năm qua, nhưng cũng không cảm thấy xa cách, mọi người nhanh chóng nhập chuyện.

- Trợ lý Diệp, ngay mai cùng tôi về Ma Xuyên một lần, đảm bảo mọi người đều đổ xô ra đường.

Người hiện đang đảm nhiệm ủy viên thường vụ thành ủy, Phó Chủ tịch thành phố, Bí thư thị ủy Ma Xuyên Phương Hồng Quốc cười vui vẻ.

- Việc này, đều đã sáu bảy năm rồi. Huyện Ma Xuyên đã trở thành thị xã chứng tỏ rất phát triển. Nghe nói hiện tại là Bàn Đào viên rất nổi tiếng, hang năm thu lại cho Ma Xuyên không ít tiền. Việc này tôi thật xúc động, thật muốn đem Bàn Đào viên sang biên chỗ tôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Tôi còn phải cảm ơn trợ lý Diệp, việc này thật đúng là người trước trồng cây người sau đến hóng gió rồi. Hiện giờ một phần thu nhập của huyện chúng ta là từ Bàn Đào viên đấy.

Vườn này là trợ lý Diệp bắt tay vào làm đầu tiên. Mỗi lần có lãnh đạo đến, điểm đầu tiên muốn đến chính là Bàn Đào viên.

Không quan tâm có phải là mùa quả đào không cũng phải đi dạo một vòng. Rất may mắn là vào mùa đào, rất nhiều lãnh đạo đến Ma Xuyên chúng tôi.

Từ một huyện thành một thành phố, cán bộ trung ương cũng đã đến vài người.

Phương Hồng Quốc vui vẻ nói.

- Tuy nhiên, trợ lý Diệp cũng không thể đào góc tường của tôi đúng không? Tấn Lĩnh là chỗ anh làm việc, Ma Xuyên cũng là nơi anh đã từng làm việc qua, không thể nặng bên này nhẹ bên kia.

- Lão Phương, nhìn thế chúng tôi đều ghen tị, chúng tôi ngơ ngác thế nào đây?

Ôn Tín Niên cười tủm tỉm.

- Ha ha, khi nào mặt trời mọc đằng tây thì chúng tôi đồng ý đổi.

Phương Hồng Quốc cười khan hai tiếng, tất cả mọi người đều cười.

Phương Viên cười nói:

- Thằng ngốc cũng không đổi, ít nhất quả đào cũng có thể ăn nhiều hơn mấy giỏ.

- Ha ha ha…

- Già rồi, quả đào này rất chua quả thật không dám ăn.

Tôn Quốc Đống cười nói.

- Sao có thể nói được, Bí thư Tôn mới sáu mươi mấy.

Phương Viên cười nói.

- So với người trẻ các cậu thì tính gì?

Tôn Quốc Đống cười nói.

- Tôi đều đã sắp bốn mươi rồi đồng chí Tôn ạ.

Phương Viên cười nói.

- Bốn mươi đang trong thời phong độ, đồng chí Phương Viên, cậu còn rất trẻ.

Tôn Quốc Đống cười nói, ông ta đồng ý đến chủ yếu vì con trai.

Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút ánh sáng, có thể dựa vào gốc cây đại thụ này không chừng có thể dùng được.

Tôn Quốc Đống ánh mắt sắc bén, vừa nhìn đã chuẩn, nếu không tối nay ông ta cũng không tới.

Tối nay mọi người thoải mái chè chén, việc chính là ôn lại chuyện cũ. Diệp Phàm đương nhiên không trực tiếp nói chuyện này.

Khi bữa ăn chấm dứt, Ôn Bảo Linh bước từ bên ngoài vào, nói là Bí thư Kiều đang ăn cơm ở bên cạnh.

Diệp Phàm vừa nghe, tất nhiên là đứng lên sang chào rồi, sau đó Kiều Báo Quốc cũng lại sang chào.

Đi qua đi lại Kiều Báo Quốc bị Diệp Phàm ép ngồi xuống uống mấy chén.

Tuy nói là đang phối hợp đóng kịch nhưng hành động cũng hết sức đúng chỗ rất tự nhiên. Tuy nhiên, tin tưởng không thể gạt được những người giảo hoạt.

Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng không sợ mọi người biết được. Bày ra chính là để mọi người xem. Hai người ngẫu nhiên còn gọi nhau đại ca em rể. Tất nhiên là nói ra trong lúc say không cẩn thận.

Việc này mọi người vừa nghe tất nhiên là hiểu ngay.

Ngày hôm sau Diệp Phàm cùng đến Ma Xuyên với Phương Hồng Quốc và Phương Viên.

Thật đúng là muôn người đều đổ xô ra đường, nghe nói “Lộ thần” của Ma Xuyên Diệp Phàm đã trở lại chưa đầy mười phút sau, trên đường phố Ma Xuyên đứng đầy nhân dân Ma Xuyên, có lẽ không dưới mười nghìn người.

Người thì hô Chủ tịch Diệp, người thì hô lãnh đạo làm Diệp Phàm cũng cảm thấy đầy nhiệt huyết. Việc này gọi là gì, gọi là thành tựu.

Bàn đào viên vẫn giữ lại những kỷ niệm. Diệp Phàm có chút xúc động. Còn đặc biệt cùng Phượng Khuynh Thành dạo dưới những gốc đào kia, may mắn là cây đào vẫn còn đây, đến giờ đã là cây cổ thụ rồi.

Một người con gái cùng đi và quấy rầy Diệp Phàm khi Diệp Phàm đang cùng Phượng Khuynh Thành hôn nhau dưới bóng cây, Diệp Phàm không xa lạ gì với cô ấy.

Diệp Phàm thoáng chút suy nghĩ, có lẽ lần trước hôn nhau trên cây với Phượng Khuynh Thành đã bị Mai Phán Nhi phát hiện, cho nên đến tận bây giờ cây đào vẫn còn được giữ lại, Mai Phán Nhi thật đúng là để bụng rồi.

- Tổng giám đốc Mai thường xuyên đến đây đúng không?

Diệp Phàm cười hỏi.

- Trước kia thi thoảng đến một chút, gần đây đã hơn một năm chưa đến. Tổng giám đốc Mai quá bận, không có nhiều thời gian. Hơn nữa việc ở đây đã có tôi, tổng giám đốc Mai cũng yên tâm.

Nữ giám đốc nói.

- Đúng vậy, kinh doanh bận rộn rồi dĩ nhiên không có thời gian. Giống như tôi có khi muốn về thăm một cái nhưng không sắp xếp được thời gian.

Diệp Phàm cười nói.

- Nơi này không tệ, chính là thích hợp cho thế giới của hai người.

Không thể tưởng tượng được vị nữ giám đốc cười nói đầy thâm ý.

- Đúng thế, cây đào càng thêm lãng mạn.

Phương Viên cũng xen vào.

- Chúng ta đến bên kia xem một chút.

Diệp Phàm trong lòng có quỷ, vội vàng ngắt lời rời đi nói muốn nói tiếp việc này, nếu đến tai Mai Phán Nhi thì…

Ở Đức Bình một ngày, buổi tối Diệp Phàm về Bắc Kinh.

Ngày đi làm là ngày khởi công của Ủy ban nhân dân tỉnh Tấn Lĩnh Diệp Phàm xin nghỉ để chăm sóc Kiều Viên Viên.

Buổi sáng ngày mười ba tháng giêng, Diệp Phàm đến phòng làm việc của Phó chủ nhiệm Vệ Thanh.

Trong hành lang không ngờ gặp Lang Phá Thiên, anh ta mặt đỏ, từ xa hét lớn:

- Đại ca, từ một chút, chớ đi nhanh như vậy chứ, đến văn phòng tôi uống chén trà.

- Hả, sao cậu lại ở đây?

Diệp Phàm có chút ngạc nhiên.

- Tôi sao không thể ở đây, đây chính là nơi tôi từng công tác không ít năm. Đối với ở đây có lẽ tôi còn quen thuộc hơn anh. Hành lang hay nhà vệ sinh tôi nhắm mắt cũng có thể tìm ra.

Lang Phá Thiên cười ha hả nói.

- Cậu còn chưa quen cô gái nào còn nói là quen thuộc đây.

Diệp Phàm trêu đi theo Lang Phá Thiên vào văn phòng.

- Ôi, người tâm phúc thì phiền toái a…

Lang Phá Thiên không ngờ mặt mày nhăn nhó.

- Sao thế, có gì phiền toái nói ra, chúng ta tán gẫu một chút.

Diệp Phàm hỏi, cảm thấy có chút kỳ lạ, Lang Phá Thiên hình như gặp chuyện gì phiền toái.

- Cũng không phải chuyện của tôi, chủ yếu là người anh em kia, đúng vậy, chính là Vương Nhân Bàng.

Lang Phá Thiên nói

- Tên kia, quá không an phận.

- Anh ta làm sao? Không phải là…

Diệp Phàm hỏi.

- Ngu chết đi được, tôi bắt tay vào dạy cậu ta mười ngày rồi, tò ràng còn không thể để tôi yên tâm thoát thân ra, khiến cho hiện giờ người không ra người quỷ không ra quỷ còn phải ngồi một chỗ một thời gian ngắn. Tôi thật là có chút khó chịu rồi. Muốn đi ra ngoài một chút nhưng lại cãi vã với tên ngu ngốc kia không thoát thân được.

Lang Phá Thiên nói.

- Anh ta ngu sao?

Trong lòng Diệp Phàm nhất thời kinh ngạc.

- Đương nhiên ngu rồi, nhiều ngày như vậy bảo cậu ta làm quen hoàn cảnh quanh mình không ngờ cũng không làm được. Còn thập đẳng thập đẳng cái rắm. Tôi thấy anh ta chính là một cậu nhóc ba tuổi ngu ngốc. Hơn mười ngày rồi, đầu heo cũng phải ghi nhớ chỗ mấu chốt có phải không?

Lang Phá Thiên hừ nói.

- Lão Lang, cậu suy nghĩ một chút, bình thường cậu ta có đần như vậy đâu? Đối với người luyện võ bản lĩnh cao mà nói, ánh mắt phải thật sự được dùng, chỉ số thông minh cũng tuyệt đối có thể được khai thác mức tối đa, cậu ta sẽ không càng sống càng thụt lùi.

Diệp Phàm đột nhiên cười kỳ lạ.

- Ý của anh là…

Lang Phá Thiên có chút hiểu được nhìn Diệp Phàm.

- Cậu cứ nói đi.

Diệp Phàm như cười như không nhấp một ngụm Long Tỉnh.

- Con mẹ nó, bố bị nó đùa bỡn, nhất định bị chơi xỏ, tôi cũng thắc mắc, thằng nhóc này theo tôi hơn mười ngày sao lại trở nên đần như vậy. Trước kia cũng không gặp người nào ngu ngốc như vậy. Chơi tôi à đồng chí Tiểu Bàng?

Lang Phá Thiên vỗ một cái lễn bàn, răng rắc một tiếng bàn trà vỡ tan.

Người này không hề nghĩ ngợi nhìn ra ngoài quát:

- Tiểu Trần, đổi một bàn trà khác, lấy loại chắc chắn ấy.

Không lâu bên ngoài lên tiếng trả lời một người thanh niên bước vào, hẳn là cần vụ của Lang Phá Thiên. Cậu ta vừa dọn dẹp tuy nhiên trên mặt cũng cười khổ:

- Thủ trưởng, anh nhẹ tay không được sao? Đã thay mấy lần rồi, mới hơn mười ngày đấy. Mỗi lần đến phòng hành chính tổng hợp tôi đều phải bịt tai, nếu không bị lải nhải đến chết rồi.

- Kệ bố, đừng nói nhiều, nhanh đi đổi đi. Lão già kia không chịu nói tôi vỗ bàn ông ta.

Lang Phá Thiên khí phách mười phần, Tiểu Trần không dám dông dài vội vàng cầm bàn đi ra ngoài.

- Xem ra, Vương Nhân Bàng còn giá trị phá cái bàn.

Diệp Phàm cười khan

- Thằng nhóc này không ngờ chơi tôi như vậy. xem năm nay tôi trị cậu ta như thế nào. Dám ra mặt trước mặt lão Lang, chờ xem

Lang Phá Thiên gần như rống lên, Diệp Phàm rùng mình một cái vội vàng đứng lên muốn đi.

Nếu để Vương Nhân Bàng biết hắn đâm sau lưng để lộ quỷ kế của cậu ta có lẽ cậu ta sẽ tìm đến tận cửa mắng.