Quan Thuật

Chương 2837: Biến báo..




- Tất cả chứng cứ đều mở đường cho tổ điều tra, bản hợp đồng này tuy nói là của tập đoàn Hoành Không các anh, nhưng đó là ngày trước.

Hiện giờ nó là tài liệu của tổ điều tra, mà còn thuộc vào loại tài liệu cơ mật. Ví dụ đơn giản, nếu như công ty các anh phạm pháp thì công an mới điều tra.

Các anh có thể nói là của các anh, nên không cho phép niêm phong có được không?

Chủ tịch Triệu đúng là không chịu thua.

- Đó là tiền đề vi phạm.

Diệp Phàm hừ nói.

- Lẽ nào các anh không vi phạm? Nếu không thì sao tỉnh phải cho người ra để làm tổ điều tra mà điều tra các anh sao? Việc này, còn định để tôi nói ra nữa sao?

Chủ tịch Triệu còn nhếch mép cười. Đương nhiên là đang trong thế người thắng cuộc rồi.

- Ý của chủ tịch Triệu là hợp đồng của công ty chúng tôi mà chúng tôi không thể mượn lại có đúng không?

Diệp Phàm hỏi, sau đó nhìn về Ngũ Vân Lượng.

- Chủ tịch Triệu, bản hợp đồng này là tập đoàn Hoành Không đưa cho tôi. Ban đầu là nghĩ đến việc tìm lại khoản tiền nên mới giao nộp ra. Vì thế mà chúng ta đang tiến hành điều tra. Giờ họ đang cần dùng gấp thì chúng ta phải trả lại cho chứ?

Ngũ Vân Lượng không dùng từ mượn mà lại dùng từ “trả”.

- Đồng chí Vân Lượng, đồng chí là cán bộ bên ủy ban lỷ luật, nên ăn nói phải đúng mực.

Triệu Hướng Vân đúng là tức, cảm thấy Ngũ Vân Lượng làm hạ thấp sĩ diện của mình. Nghiêm túc hừ nói.

- Những lời tôi nói đều là sự thật, không hề có chút giả dối nào. Kể cả nếu nói với bí thư Lôi thì tôi cũng nói như vậy bởi vì sự thật là sự thật có phải không chủ tịch Triệu?

Ngũ Vân Lượng cũng kiên định nói, quyết định đứng về phía Diệp Phàm, nên cũng phải tỏ thái độ chứ.

Bằng không lại chỉ muốn được tốt mà không bỏ ra gì, kết cục lại hai tya không thì đúng là thảm.

- Hừ, giờ nó đã là tài liệu bí mật của tổ điều tra rồi, không thể cho người ngoài mượn.

Chủ tịch Triệu tức giận, hừ một tiếng rồi bước lên trên.

Ngũ Vân Lượng cũng đã đỏ bừng mặt nhưng cũng không thể cưỡng chế tranh đoạt được, chỉ có thể thể hiện ra vẻ xin lỗi với Diệp Phàm mà thôi.

- Chủ tịch Triệu, nếu như vì hành động cố chấp của chủ tịch mà khiến Hoành Không gặp tổn thất nặng nề thì tôi sẽ báo với cấp trên về vấn đề của ông.

Diêp Phàm lớn tiếng nói.

- Vấn đề của tôi…

Triệu Hướng Vân xoay người, nhìn Diệp Phàm nói:

- Anh hãy xem lại anh trước đã, vấn đề của Hoành Không không ít đâu, nếu anh muốn nói thì đó là quyền lợi của đồng chí Diệp Phàm mời anh cứ tự nhiên.

Nói xong, ông ta bước đi, những người khác cũng đi theo cùng.

Không lâu sau Ngũ Vân Lượng có điện thoại nói:

- Bí thư Diệp, xin lỗi, người ta là Phó giám đốc sở ở đây, không làm sao được.

- Ông ta nói quá đáng rồi, tôi không hiểu tại sao? Vân Lượng, tôi luôn có cảm giác chủ tịch Triệu này như đang cố ý che chở cái gì đó. Ông ta có điều tra, cũng không phải che chở gì.

Diệp Phàm hừ nói.

- Ôi, bí thư Diệp, có thể anh cũng không biết, vợ của chủ tịch thành phố này cũng họ Chu.

Ngũ Vân Lượng nói.

- Họ Chu, lẽ nào lại có quan hệ với Chu Đống sao?

Diệp Phàm giật mình. Bố Hoa Thanh là nhân vật thứ 5 ngồi trong tỉnh, là phó chủ tịch Thường vụ tỉnh Thiên Vân.

- Đúng, Chu Đống là cậu của bà ấy.

Ngũ Vân Lượng nói,

- Tôi cũng vừa mới biết được thông tin này, bởi vì tôi thấy thái độ của chủ tịch Triệu có chút kỳ quái.

Bên ngoài thì đúng là ra sức làm, nhưng thực tế thì chẳng làm cái gì. Theo trực giác của tôi thì ông ta chỉ làm qua loa cho xong.

Hay nói cách khác là kos dài, việc này kéo dài thì đúng là dài mãi. Đợi đến lúc mất dần đi là được.

- Tôi nghĩ, ông ấy làm thế là vì sao? Sau đó vừa nghe được đã hiểu.

- Chủ tịch Bố đang ẩn cho hắn, mà việc này tôi cũng nghi ngờ tổ điều tra đúng là đang giả bộ.

Kể cả là những thành viên trong tổ điều tra ngay cả hai tên kiêu ngạo nãy cũng rất thái quá.

Không ngờ lại kiêu ngạo đến mức đó, tôi thấy hai người đó như “súng” trong tay họ để làm quân rối.

Bằng không, theo lý mà nói thì chúng không ngạo mạn như thế, Dù sao thì cũng phải nhìn nom chứ.

Diệp Phàm nói.

- Đúng vậy, không chỉ riêng hai người họ, mà những người khác trong tổ điều tra cũng có thái độ như thế. Tôi nghĩ, sự sắp xếp những đồng chí này có phải là đã được chọn sẵn rồi không. Thái độ của những đồng chí này có vấn đề mà lại thành không vấn đề gì.

Ngũ Vân Lượng nói.

- Bí thư Diệp, không có hợp đồng chúng ta phải làm sao? Đến Cảng Cửu nếu như tập đoàn Chính Hà bắt chúng ta đưa bản hợp đồng ra thì chúng ta phải làm sao? Không phải lại đi một chuyên mất công chứ?

Khổng Ý Hùng nói.

- Hợp đồng, nhất định phải bắt Triệu Hướng Vân phải mang đến.

Diệp Phàm lạnh lùng nói,rồi trực tiếp gọi điện thoại cho chủ tịch Khúc.

Việc này, có thể nhờ chủ tịch Khúc và chủ tịch Ninh ra tay giúp để khống chế Triệu Hướng Vân, mà chính quyền chính là ông chủ lớn của Hoành Không, tìm chủ tịch Khúc là hoàn toàn chính đáng.

Mới đầu cũng phải gọi hỏi thăm sức khỏe chủ tịch Khúc đã chứ.

- Sao, nghhe nói gần đây cậu làm tốt phải không, vừa mới đến đã nhận được đơn hàng lớn rồi, có thể làm ổn định lòng công nhân phải không?

Thái độ của chủ tịch Khúc đúng là vui vẻ.

- Cũng được ạ, nhưng cũng có chỗ không được thuận lắm. Xưởng này có việc làm, xưởng kia không có việc làm, người ta cũng đang tỵ nạnh nhiều, phiền phức cứ chất thành từng đống một.

Diệp Phàm cười nói.

- Vậy thì mang nhiều đơn về, tuy cậu là chủ tịch kiêm bí thư, việc tìm đơn không phải chuyện của cậu.

Nhưng hãy để các đồng chí bên dưới phải học được bản lĩnh này của cậu. Cứ thế này để có được mấy “đơn khủng” nữa thì sẽ khiến công nhân yên lòng.

Từ từ mở rộng thị trường, tìm ra những sản phẩm mới, đợi sau khi công ty ổn định lại thì cậu lại an nhàn cũng không muộn.

Chủ tịch Khúc mỉm cười nói, ra vẻ thỏa mãn.

- Tôi biết rồi, nhưng gần đây bận quá, mà tôi cũng đang chuẩn bị đến thành phố Cảng Cửu một chuyến, mà ngày trước tập đoàn Chính Hà có ký với công ty chúng tôi một bản hợp đồng.

Tuy là án lừa dối nhưng bản hợp đồng đó không phải là giả. Mà người lừa lại là phó chủ tịch của Chính Hà, chức vụ tương đối cao.

Ông ta đại diện cho Chính Hà để ký hợp đồng với Hoành Không. Theo lý mà nói thì bản hợp đồng vẫn có hiệu lực pháp lý…

Diệp Phàm nói.

- Ý của anh là muốn liên hệ với họ, yêu cầu họ phải chấp hành đúng những điều kiện của hợp đồng. Ví dụ như việc hùm vốn để xây dựng nhà máy phải không?

Chủ tịch Khúc hỏi.

- Việc này chắc chắn là khó khăn, nhưng cũng phải làm. Không chừng có thể lấy lại được khoản tiền thì coi như sự nghiệp lại được bắt đầu rồi. Mà nếu nói tập đoàn Chính Hà họ lừa thì chúng ta cũng lấy lại chút bồi thường.

Diệp Phàm nói.

- Đúng, suy nghĩ của anh đúng là sáng tạo. Đúng với những việc này người ta thường tránh không kịp, xem ra Chính Hà cũng là người bị hại. Nhưng anh lại đi con đường ngược lại, hay, đúng là hay. Tôi ủng hộ anh đi một chuyến, mặc kệ có thành hay không, ít nhất chúng ta cũng có thể được bồi thường chút.

Chủ tịch Khúc tán thành nói.

- Nhưng giờ đã gặp phải khó khăn…

Diệp Phàm nói ra một tràng về chuyện bản hợp đồng.

- Ừ.

Chủ tịch Khúc nghe xong cũng trầm ngâm một lúc rồi mới nói:

- Như đồng chí Hướng Vân nói cũng có lý, hiện giờ tổ điều tra đang tiến hành điều tra.

Chứng từ quan trọng như vậy chỉ sợ cho mượn rồi lộ ra ngoài, hai là lại sợ mất hay gì đó…

Nhưng việc này, để tôi gọi điện cho ông ấy xem, bảo ông ấy cho mượn mấy hôm. Xong việc anh lập tức trả lại họ là được rồi.

Quả nhiên gần nửa tiếng sau Ngũ Vân Lượng đã mang bản hợp đồng đến.

- Bí thư Diệp, anh đúng là đắc tội với Chủ tịch Triệu rồi.

Ngũ Vân Lượng vừa đưa bản hợp đồng cho Diệp Phàm vừa nói, có chút lo lắng.

- Làm việc là phải đắc tôi, anh thấy việc này tôi mà không nói với chủ tịch Khúc thì sao chúng ta có bản hợp đồng được.

Chẳng còn cách này nữa, đành phả vậy thôi. Tin rằng chủ tịch Triệu cũng hiểu điều đó. Mà chúng ta mượn cơ mà, còn việc giữ bí mật nó thì không cần phải lo.

Bản hợp đồng này đích thân tôi giữ.

Diệp Phàm nói.

- Ôi, nghĩ mà khó, như thế này rồi thì còn cách nào nữa.

Ngũ Vân Lượng than thở, nhìn Diệp Phàm rồi nói:

- Nhưng hợp đồng này không phải do anh quản lý.

- Thế là sao?

Diệp Phàm không hiểu gì nói.

- Chru tịch Triệu nói bẳn hợp đồng này rất quan trọng, nhưng phải được người của tổ điều tra giữ. Giờ chỉ có thể cho anh xem chút, tôi còn phải về ngay.

Ngũ Vân Lượng nói.

- Là sao. Thật là hồ đồ?

Diệp Phàm hỏi.

- Ha ha, không phải là vấn đề sĩ diện nữa rồi. Ông ấy bảo Ngô Lâm giữ, nếu như anh cần thì gặp Ngô Lâm, anh ta sẽ đi cùng anh.

Như thế thì bản hợp đồng mới vẫn trong tay tổ điều tra, Diệp Phàm anh không thể lấy về được.

Trên thực tế đó chỉ là một chút biến động, Triệu Hướng Vân tôi nói không cho anh mượn là không cho anh mượn, chỉ là cho anh nhìn một chút thôi. Vẫn là thể hiện sĩ diện thôi.

Ngũ Vân Lượng nói.

- Lãnh đạo này đúng là khó chịu, rõ rang đã bại rồi còn không chịu phục, thế này có khác gì với con vịt đã được luộc kỹ.

Diệp Phàm cười nói.

- Nhưng tôi cảm thấy ông ta không phải vì sĩ diện đâu. Sao ông ta không cho anh đi cùng tôi mà lại là Ngô Lâm.

Người này vừa bị đánh hai chân rồi, hai chân đều đã sưng lên rồi. Anh nghĩ xem, anh hỏi người ta bản hợp đồng, người ta có vui vẻ mà đưa cho anh không?

Đến lúc đó lại kéo ra một loạt phiền phức. Mà cho người cùng đi với anh. Việc này có phải là có mục đích nghe lén tình hình không.

Bởi vì án này có liên quan đến tập đoàn Chính Hòa, nhất cử nhất động đều để người ta thấy hết rồi.

Nếu như bất lợi với Chu Đống thì người ta sẽ biết ngay mà có thể trong thời gian đó sẽ áp dụng một số phương pháp để đối phó.

Cho nên tôi thấy phải phòng ngừa tên Ngô Lâm này. Đương nhiên, có lẽ Ngô Lâm không thể thấy gì nhưng người ta cũng đã nhớ anh rồi.

Cho nên, mang hận thù để trả vào công việc thì thật dễ.

Ngũ Vân Lượng tỏ ra băn khoăn.

- Ừ, Ngô Lâm căn bản như một camera. Không ngờ Triệu Xương Vân lại giảo hoạt như vậy, không ngờ lại cho tay chân vào để mà theo dõi.

Đây đúng là có chút thủ đoạn, Diệp Phàm khâm phục. Nhưng Ngô Lâm, anh ta rất nghe lời. Nếu không nghe lời, một đội trưởng tôi cũng có cách để thu phục anh ta.

Diệp Phàm hừ nói, Ngũ Vân Lượng cũng không khỏi rung mình một cái.