Quan Thuật

Chương 529: Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy ức hiếp con trai




Có người giới thiệu con vào đó, con muốn trưng cầu ý kiến của cha, dù sao..

Tề Thiên mấy chữ "Đặc biệt nguy hiểm" rốt cuộc vẫn không nói ra miệng.

- Vào đó?

Tề Chấn Đào hỏi xong thì cũng im lặng, Tề Thiên cũng không gấp, kiên nhẫn chờ lão đầu tử cân nhắc hơn thiệt.

Tề Chấn Đào tuy nói là Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, nhưng cũng là một người cha bình thường, lúc con trai có chuyện hệ trọng quan hệ đến tính mạng thì dù sao cũng phải thận trọng.

Lương tri...

10 phút đã qua, Tề Thiên còn đang chờ

Sau 10 phút, rốt cục nghe Tề Chấn Đào hừ một tiếng:

- Đi đi! Nam nhân Tề gia chúng ta không phải là bọn hèn nhát. Hơn nữa còn phải làm rất tốt, tranh thủ trở thành đội viên chính thức, Tề Thiên con chính là niềm kiêu ngạo của Tề gia chúng ta, tuy nhiên con đã chuẩn bị tâm lý chưa?

Tề Chấn Đào cuối cùng có chút mất mát hỏi.

- Không cần chuẩn bị, ý con đã quyết, thật ra thì mới vừa rồi cho dù cha không đồng ý thì con cũng sẽ gia nhập, lòng con đã giao cho tổ đặc cần rồi, vào đó làm lao công chạy cờ cũng cam lòng. Cha, không cần lo lắng cái gì, con sẽ cẩn thận.

Khẩu khí Tề Thiên toát lên vẻ hào hùng.

- Tốt! Có can đảm! Không hổ là con của Tề Chấn Đào. Mẹ kiếp! Cứ phóng khoáng mà làm, không có chuyện gì! Phải làm tốt, tranh thủ mò tướng quân trở lại, Tề Chấn Đào này cũng mở mày mở mặt.

Tề Chấn Đào cũng đột nhiên nổi lên hùng tâm thời quân ngũ.

Y hỏi tiếp:

- Là ai giới thiệu con đi vào?

- Chuyện này cơ mật, con không thể nói. Tuy nhiên đại ca Diệp Phàm đối với con đặc biệt tốt.

Tề Thiên vẫn không quên nhắc tới Diệp Phàm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Biết rồi, là lão Thiết, lão Thiết nhìn vào mặt mũi Diệp Phàm nên bật đèn xanh. Chuyện này cha phải hảo hảo cảm ơn Diệp Phàm rồi. Năng lượng tiểu tử này không nhỏ a, xem ra lão Thiết rất chiếu cố đại ca con, tiểu tử ngươi có thể kết giao với hắn coi như thơm lây. Không được nói dối, chuyện vào tổ đặc cần lớn như vậy, Thiết Chiêm Hùng không thể vì tình riêng, xem ra mặt mũi Diệp Phàm rất lớn. Tiểu tử ngươi sau này tôn kính một chút, đại ca ngươi bất phàm a!

Tề Chấn Đào nhất thời phấn chấn.

- Vậy cha còn không chiếu cố hắn, Đoàn trưởng Thiết chiếu cố hắn như vậy bái làm huynh đệ chết sống, cha cũng phải chiếu cố cho người anh em kết bái của con rồi, cùng là một người mà, hắc hắc.

Tề Thiên cười gian.

- Tiểu tử ngươi biết cái gì, cha còn chưa chiếu cố hắn sao? Cái chức Phó Chủ tịch huyện kia làm sao mà có, đừng cho là cha giả bộ mơ hồ, nếu không phải lão tử đi núi Bà La đi dạo, Chu Càn Dương sao có thể phá lệ đề bạt Diệp Phàm làm Phó Chủ tịch huyện. Lúc ấy tiểu tử ngươi giở trò thì cha đã biết rồi.

Đơn giản là Diệp Phàm đắc tội Ngọc Sử Giới nên bị giáng chức đến núi Bà La thủ đập chứa nước, tiểu tử ngươi giựt giây cha đi đập chứa nước câu cá, còn không phải là bảo ta đi giải quyết bất bình cho tiểu tử kia. Hừ!

Lão tử vừa đi câu cá, Cổ Bảo Toàn lo lắng, Chu Càn Dương lại càng bận tâm, đoán chừng là lần trước ở hội nghị cấp thành phố cha đã bóng gió đề cập tới kinh tế Mặc Hương có khuynh hướng thụt lùi nên vội vàng đột kích đề bạt Diệp Phàm làm Phó Chủ tịch huyện rồi.

Chút trò vặt này muốn giấu diếm lão tử sao được.

Con cho rằng lão tử già nên hồ đồ rồi, vì mấy viên thuốc hỏng đó mà chạy tới núi Bà La đi uống gió Tây Bắc a!

Chẳng qua hoàn thuốc đúng là không tệ! Thanh Lục nói là trở lại kinh thành thì có quan to rất thích, có thể trị bệnh. Vốn là Thanh Lục có lén đưa cho một trung y Thái Đẩu xem, đơn giản là nghĩ chế biến.

Chẳng qua, ai! Thật đáng tiếc, hoàn thuốc không thể làm ra, thật là có chút quái lạ a! Cho nên, lần này tạm tha cho con, tuy nhiên chuyện hoàn thuốc phải thu thêm mấy viên, lần sau đi kinh thành cũng có đồ giao tế rồi.

Tề Chấn Đào cười mắng.

- Còn muốn mấy viên, con lấy đâu ra?

Tề Thiên kêu khổ, thầm nói:

- Lần trước thuốc của Diệp lão đại đưa cho đã bị các ngươi cướp trắng rồi, sau đó còn bị hắn mắng, nghe nói hoàn thuốc là ẩn sĩ cao nhân quốc thuật chế biến, không có thân thủ bảy đoạn sao có thể làm ra. Mấy trung y Thái Đẩu dù cao cường đi nữa cũng chỉ có cách ngắm thuốc thở dài.

Tề Thiên vội vàng từ chối.

- Đoán chừng là nguyên nhân này rồi, chẳng qua lão trung y cũng nói là nguyên liệu tìm không được, có vài loại dược liệu ngay cả ông ấy cũng chưa nghe nói qua, không thể làm được. Lần này bất kể như thế nào, con cũng phải lấy cho cha một tá về đây, nếu không, tiểu tử ngươi đợi đi!

Tề Chấn Đào đường đường một đại Chủ tịch tỉnh, lại có thể uy hiếp con trai.

- Một tá!

Tề Thiên kêu toáng, thầm hít sâu một hơi:

- Cha. Đây chính là bảo bối Xuân Cung Hoàn, nghe nói là bí phương cổ đại tuyệt truyền, cho dù là Liệp Báo cũng không làm ra, đâu phải đậu đường, đừng bảo là một tá, lấy thêm hai viên cũng khó khăn.

Tề Thiên lắc đầu, thật ra gã sợ Diệp Phàm nổi nóng lên thì chuyện vào tổ đặc cần của mình đi ngâm nước nóng.

- Không lấy có phải không?

Tề Chấn Đào trừng mắt quát.

- Lấy được sao? Tuy nhiên có thể lấy được bao nhiêu con cũng không dám chắc, tuy nhiên Diệp ca xuất lực lớn như vậy, cha cũng nên giúp hắn.

Tề Thiên lại giở trò nói điều kiện với lão đầu tử, cảm thấy nếu như lấy được Xuân Cung Hoàn thì cũng phải nên giúp Diệp Phàm.

- Diệp tiểu tử lúc này đã đề bạt ngoại lệ rồi, nếu đẩy lên nữa sẽ có người mượn cớ nói này nọ.

Như vậy đi, con điện cho hắn bảo Tề Chấn Đào này thiếu hắn một nhân tình lớn. Trôi qua một năm hoặc là hai năm, sau này trong lúc đề bạt cha sẽ trông tình huống nói giúp hắn một tiếng.

Tề Chấn Đào đối với đứa con quật cường của mình cũng không còn biện pháp gì, cha con mà còn nói đến điều kiện.

- Ừ, vậy để con thử một lần,

Tề Thiên dày mặt cười nói.

- Không phải là thử, là phải được, không có hoàn thuốc thì đừng về nhà.

Tề Chấn Đào lớn tiếng nói:

- Con thử nghĩ xem, Diệp Phàm tiến thêm một bước nữa chính là trưởng phòng, cầm quyền một phương. Từ phó phòng đến trưởng phòng tuy nói chỉ kém nửa bậc nhưng khó khăn một trời một vực. Diệp đại ca của con nếu không có cha hỗ trợ thì muốn trong hai, ba năm lên trưởng phòng khó như lên trời. Đừng nói hắn, chính là cha ra mặt cũng cảm giác có chút khó khăn, trưởng phòng đều là nhất phương bá chủ, bí thư thành phố cũng nhìn vào sát sao

- Cha, hoàn thuốc là đưa cho người nào à?

Tề Thiên không nhịn được hỏi.

- Hỏi cái này làm gì? Chuyện không nên hỏi đừng hỏi.

Tiểu tử ngươi còn non lắm, hừ!

Tề Chấn Đào hừ lạnh cúp điện thoại.

Lúc cha con Tề Chấn Đào còn nói chuyện với nhau thì Diệp Phàm đã trên đường đi Thủy Châu. Đi theo còn có Trưởng phòng tài vụ mới bổ nhiệm Trang Hồng Ngọc, tất cả lên xe Wrangler do Ngọc Tiêu lái.

Trước khi lên xe, Diệp Phàm đã chỉ thị Trương Cường giúp thủ tục cho mình và Trang Hồng Ngọc đi Hồng Kông.

Diệp Phàm cũng đã chỉ thị cho Đoàn Hải:

- Đoàn Hải, hợp đồng chuyển nhượng khu nhà ở của thị trấn Lâm Tuyền và tập đoàn điện lực thành phố đã ký chưa vậy?

- Ký rồi, vào buổi sáng. Phó tổng giám đốc của tập đoàn điện lực thành phố tới tên là Triệu Khảm tới ký, sau đó lập tức chuyển tới 800 vạn. Ai! Hiện tại thị trấn Lâm Tuyền ngưu khí, tiểu tử Tạ Đoan đó giờ giàu có rồi a! Cục diện rối rắm của Nhà máy giấy Lâm Tuyền cũng đẩy cho khu kinh tế quản lý trực tiếp.

Đoàn Hải nói vẻ hâm mộ.

- Đừng nóng vội Đoàn Hải, anh đi phòng tài vụ điều tra thêm, ba thành mà thị trấn Lâm Tuyền trích cho chúng ta đến chưa vậy?

Diệp Phàm nói.

- Để tôi đi xem.

Đoàn Hải vừa nói thì đi xuống phòng tài vụ sau đó không lâu gọi điện thoại tới là Lâm Tuyền cho Khu kinh tế Lâm Tuyền 250 vạn

Đoàn Hải hơi khó hiểu:

- Chủ nhiệm Diệp, Tạ Đoan làm sao tốt như vậy, đem tiền của mình chuyển cho chúng ta, 250 vạn là khoản tiền lớn

- Đương nhiên là có nguyên nhân, Tạ Đoan có hào phóng như vậy sao? Bọn họ hứa là nếu ký xong sẽ đem tiền cho chúng ta, đừng hỏi nữa, tiền đến sổ sách là an tâm rồi, ha ha.

Diệp Phàm cười nói.

- Thì ra là như vậy. Chủ nhiệm Diệp thật đúng là lợi hại, vừa ra tay đã có 250 vạn, hơn chúng ta chạy đến gãy chân.

Đoàn Hải thán phục, Cổ Dương bên cạnh lại càng sáng mắt, thầm nghĩ Chủ nhiệm Diệp đúng là quảng giao, đi theo hắn lăn lộn hẳn là có đại tiền đồ, trên thành phố cũng có quan hệ thân thiết như vậy.

- Đoàn Hải, chuyện ký hợp đồng của thị trấn Lâm Tuyền và tập đoàn điện lực thành phố đã truyền đi chưa vậy?

Diệp Phàm bình tĩnh cười nói.

- Sớm truyền đi rồi, khoản tiền lớn như vậy mà Một người bạn của tôi nghe một Phó Chủ tịch thị trấn Quy Hồ đang chửi nói Tạ Đoan cười đến toác miệng, chừng đó tiền đủ để lên tỉnh cưới vợ bé, còn nói thị trấn Lâm Tuyền dùng khoản tiền của khu kinh tế chúng ta làm sao đó.

Đoàn Hải cũng không hiểu ý tứ Diệp Phàm.

- Ha ha, truyền là tốt, nếu như truyền còn chưa đủ anh cho thêm mồi lửa đi! Để cho các đồng chí của sáu trấn hai xã đều biết được. Bí thư Mâu và Tạ Đoan làm ra thành tích, chúng ta đương nhiên phải hảo hảo tuyên truyền một phen mới đúng.

Diệp Phàm đột nhiên cười nói.

- Nói vậy để làm gì?

Đoàn Hải còn chưa hiểu rõ, không nhịn được hỏi.

- Hữu dụng hay không sau này tự biết, anh cứ làm là được, tuy nhiên phải chú ý là để qua miệng người khác truyền đi tốt hơn. Chuyện này đoán chừng sáu trấn hai xã không lâu sẽ biết rồi, anh âm thầm chút nắm lửa là được.

Diệp Phàm nhỏ giọng dặn dò.

- Hiểu rồi.

Đoàn Hải nhỏ giọng cười nói, thầm nghĩ, đoán chừng là Chủ nhiệm Diệp muốn chơi đòn âm, tuy nhiên cũng không biết làm sao, Chủ nhiệm Diệp thật đúng là cao nhân a.

- Bí thư Cổ, đồng chí Diệp Phàm cũng quá cuồng vọng đi! Một hơi đề nghị hai cán bộ cấp Phó phòng, hơn nữa đều là thực chức tính chất.

Cộng thêm ban đầu đề nghị Đoàn Hải, Trịnh Lực Văn. Đinh Hương Muội, chưa tới hai tháng thì đã an bài năm chức vụ cấp Phó phòng rồi, Thiết Minh Hạ cũng là hắn điều đến khu kinh tế.

Khu kinh tế Lâm Tuyền sắp biến thành tư gia hậu viện của hắn rồi, để vậy lâu dài sẽ biến thành quyền lực quá tập trung, lãnh đạo độc đoán ngang ngược.

Nếu như vì vậy mà làm cho Khu kinh tế Lâm Tuyền tạo thành tổn thất lớn thì đúng là sai lầm. Đảng chúng ta khởi xướng sinh hoạt dân chủ, dân chủ thảo luận, dân chủ hiệp thương để giải quyết vấn đề chắc sẽ khó khăn. Sau này cộng thêm một Phó Chủ nhiệm Khu kinh tế Lâm Tuyền lại là hắn đề danh bổ nhiệm thì đúng là thế rồi, còn để những đồng chí chúng ta quản lý công tác tổ chức Đảng làm gì

Bí thư Đảng ủy khối đảng Phí Mặc ra vẻ nghiêm túc, thật ra thì đã sớm ngồi không yên. Mắt thấy Khu kinh tế Lâm Tuyền mau nắm ở trong tay Diệp Phàm, Phí Mặc làm sao không đỏ con mắt.