Quan Thuật

Chương 64: Huyết án




Cục cảnh sát hình sự và cảnh sát vũ trang huyện đi trên một chiếc xe tải lớn trông hết sức rầm rộ. Vốn bọn họ định tới thôn đập Thiên Thủy bảo vệ văn vật trân quý, nhưng lại nghe thị trấn Lâm Tuyền báo động có hỏa hoạn. Hơn nữa cũng thấy ánh lửa đỏ trời, tiếng người quát tháo, tiếng bước chân chạy rầm rập.

Chuyện xảy ra quá đột ngột nên bọn họ cũng không kịp nghĩ nhiều. Ngoài ra xe tải cũng bị quần chúng ngăn lại buộc gia nhập vào đội cứu hỏa. Phần lớn quần chúng đều cho rằng những cảnh sát vũ trang này tới là để cứu hỏa, tuy nhiên không nghĩ rằng tại sao lại tới nhanh vậy.

Một thanh niên gầy gò đang đứng xem náo nhiệt, miệng ngậm một điếu Mẫu Đơn chép miệng:

- Kỳ quái! Sao cảnh sát vũ trang huyện lại tới nhanh vậy nhỉ, xe cứu hoả chưa tới thì bọn họ đã tới rồi, đi đua xe à!

- Ừ! Đúng là hơi kỳ quái! Mày xem, ngay cả súng ống cũng mang theo, cứu hỏa đâu cần phải đeo súng chứ. Cũng không phải là bắt đào phạm, đúng là có gì đó tà môn rồi.

Một thanh niên đầu húi cua bên cạnh cũng rất buồn bực, cứ vò đầu liên tục. Nguồn: http://truyenfull.vn

Thật ra thì cũng không có gì là kỳ quái, phó cục trưởng Mã của phòng công an tỉnh đích thân gọi điện cho cục trưởng Vương Xương Nhiên của huyện nên mới làm ra đội hình lớn như vậy để đi bảo vệ quốc bảo triều Đường của thôn đập Thiên Thủy.

Những cảnh sát vũ trang này xuất hiện khiến một người gầy gò tóc dài đang đứng xem náo nhiệt cũng giật nảy mình, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi:

- Anh Điêu! Xảy ra chuyện lớn rồi, cảnh sát vũ trang và cảnh sát hình sự mang súng tới cả một xe tải lớn đến mấy chục người, có phải phát hiện ra chuyện chúng ta hay không để còn mau chạy à! Tuy nhiên có điều kỳ lạ là mọi người đều tham gia cứu hỏa, anh nghĩ có phải đánh lừa hay không?

Người được gọi là anh Điêu ở đầu dây bên kia trầm mặc một chút rồi nói:

- Sợ gì! Ngu ngốc! Đánh lừa hay không không nói, nhưng chắc là bọn chúng không phải đi tìm chúng ta đâu, chắc là đi ngang qua thôi. Bọn họ không phải đều tham gia cứu hỏa sao, nếu đã phát hiện chuyện chúng ta sao còn để ý cứu hoả. Hắc Cẩu, mày lập tức mang bọn A Phát chuyển tới một chỗ khác trong thị trấn đốt thêm một mồi lửa, càng to càng tốt. Mẹ kiếp! Tốt nhất là chết cháy mấy người thì càng tốt hơn. Bảo tao nói là xong chuyện sẽ cho một người hai ngàn đồng. Tao nghe nói đường vào thôn đập Thiên Thủy đã bị hư hại rồi, muốn vào được cũng phải mất nhiều giờ, theo dõi sát vào, có chuyện gì phải điện báo ngay.

Tên gọi là anh Điêu kia nói rất lão luyện, thoáng cái đã chỉ ra chỗ mấu chốt, dù sao cũng là cao thủ.

- Được rồi anh Điêu! Bảo đảm sẽ cháy ngất trời. *** nó, toàn bộ người thị trấn đều đang báo động cứu hỏa, để em tiếp tục đi làm sự nghiệp cách mạng. Cho chúng mày loạn hết cả lên, ha ha......

Tên tóc dài gầy gò kia đắc ý nói xong rồi lén lút rời đi.

- Đội trưởng Lý, thị trấn Lâm Tuyền đã đánh kẻng báo động hỏa hoạn, hình như rất lớn, đã cháy mất mười mấy nhà rồi, lửa đỏ ngập trời. Có phải có người cố tình làm hay không?

Trong quán rượu Tử Vân, một người thanh niên nhìn về phía xa có vẻ lo lắng.

- Đội trưởng Lý, để tôi mang mấy anh em đi xem có cứu được ai không, lửa cháy đúng là quá lớn.

Một người thanh niên đứng trên đài cao của quán rượu Tử Vân buông chiếc ống nhòm quân sự trong tay nói.

- Tốt! Làm phiền đại đội trưởng Tề vất vả một chuyến rồi, cứu người quan trọng hơn.

Đội trưởng Lý Xương Hải cau mày dường như nghĩ chuyện gì đó, trong lòng khẽ nói chẳng lẽ là Điêu Lục Thuận giương đông kích tây, ẩn nấp không được nên muốn thừa cơ bỏ trốn.

- Lão Vu, lão Chu, theo dõi chặt chẽ các con đường ra khỏi thành phố Mặc Hương, tuần tra nghiêm ngặt, tất cả các cảnh sát hình sự hủy bỏ nghỉ phép để về trực chiến. Ai! Chẳng lẽ có chuyện thật rồi.

Đội trưởng Lý ra lệnh một hồi, cặp lông mày càng nhíu chặt hơn. Mấy tên tội phạm này ngày càng giết người như ngóe, đặc biệt Điêu Lục Thuận và Tam Quý Tử giống như mấy con chuột cống chui xuống dưới đất trốn đi, gã còn hoài nghi mấy tên này có biết tiên thuật hay không.

Phó cục trưởng Mã quản lý bộ phận hình sự đã bị bí thư tư pháp tỉnh ủy Phí Sách Minh phê bình nhiều lần, lần này thậm chí còn nói nếu không bắt được Điêu Lục Thuận và ba thằng con của lão thì sẽ cách chức, báo hại mấy cấp dưới một phen khổ sở.

Lý Xương Hải biết Phí Thư Minh muốn mượn chuyện này để gạt bỏ phó cục trưởng Mã. Bởi vì phó cục trưởng Mã là người của Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm, còn Phí Sách Minh lại thân cận với Bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương. Bình thời phó cục trưởng Mã đều không báo cáo công tác với Phí Thư Minh mà vượt cấp lên trên Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm, làm lão ta hết sức tức giận.

- Mẹ kiếp! Thần tiên các người đánh nhau bên trên lại làm một đám tôm tép chúng ta bên dưới gánh tiếng xấu thay.

Lý Xương Hải sầm mặt cười khổ, hung hăng nhổ phì một cái.

- Làm gì vậy đồ chó hoang, không mở to mắt ra mà nhìn à? Không nhìn thấy anh Phát mày ở dưới hay sao? Để anh mày tới không rút da mày thì uổng xưng được gọi là anh Phát. Biết anh Phát là ai không, là ngôi sao điện ảnh Hồng Kông đấy. Tao nhổ vào!

Đột nhiên từ dưới lầu vang lên một tiếng mắng của một thanh niên mặc áo jacket kẻ ô, thằng ranh này có biệt danh là A Phát, vừa nhận điện thoại của đại ca Hắc Cẩu, đang nghĩ chạy đến phía đông để xem hiện trường vụ cháy.

Sau đó gã lại chuyển sang phía tây để ra tay phóng hỏa, ai ngờ đang đi thì lại xui xẻo bị một bãi đờm vào đầu, tuy không bị thương nhưng cũng bị giật mình nên tức tối mắng một hồi.

- Một điếu thuốc có cái gì mà rống lên thế! Có tin tao đá một phát là cho mày bay xuống suối không, hừ!

Lý Xương Hải là đội trưởng đội cảnh sát hình sự, bình thường có ai dám lớn lối trước mặt y. Hơn nữa vừa rồi lại bị phó cục trưởng Mã giáo huấn đang tức đầy bụng nên nhịn không được văng tục.

- ***! Thằng ranh! Hôm nay anh Phát không rảnh chơi với mày, mày có ngon thì ở lại đó, anh xong việc sẽ quay lại thu thập mày!

Thanh niên mặc áo kẻ ô kia thuận miệng mắng tiếp, trước khi đi còn giơ quả đấm lên thị uy.

- Mẹ kiếp! Trâu bò thật. Không ngờ ở cái nơi hẻo lánh như Lâm Tuyền này cũng có loại nhân vật rắm thối như vậy. Ừ! Không đúng! Nghe không giống như giọng địa phương, anh Phát! anh Phát! Hoả hoạn, anh Điêu, Phát Thuận...... Không phải là Phát Thuận sao, Trương Phát Thuận......

Đội trưởng Lý lẩm bẩm rồi đột nhiên mắt sáng lên, có cảm giác vén được mây mù, quay sang nói với người thanh niên cấp dưới bên cạnh:

- Lập tức báo cho cục phó Chu, theo dõi cái tên thanh niên mặc áo kẻ ô vừa đi ngang qua quán Tử Vân, cẩn thận đừng để lộ, có thể là con cá lớn à!

Vào lúc nửa đêm.

Màn sương dày đặc đang bao phủ cả thôn đập Thiên Thủy. Bởi vì thôn cao hơn so với mặt nước biển gần 800 mét nên đã có hơi chút giá rét, Diệp Kim Liên phải đốt thêm một chậu than để trong phòng lớn của cung cũ cho ấm.

Mười thanh niên trong thôn phái tới thấy không có chuyện gì xảy ra đã ngủ say hết cả. Diệp Phàm và Đoàn Hải cũng hết sức buồn ngủ nhưng không dám nằm xuống mà gắng gượng chống đỡ.

- Kịch!

Một tiếng động nhỏ làm Diệp Phàm bừng tỉnh.

- Đoàn Hải, mau tránh ra!

Diệp Phàm hét lớn một tiếng rồi vọt đến như tên bắn kéo Đoàn Hải về sau, thuận chân đá ra một cước ngoan độc về cây thiết côn lạnh lẽo sau gã.

- Bịch!

Một bóng đen tay cầm thiết côn bị Diệp Phàm đá bay ra ngoài, Đoàn Hải cũng bị cái kéo của hắn ngã vật vào sàn đá xanh trơn trượt chỗ giếng trời, đau điếng nhưng không dám lên tiếng.

Cũng may là nhờ có Diệp Phàm kéo lại nếu không đầu của Đoàn Hải chắc giờ đã giống như một quả dưa bở rồi.

Cảm giác có tiếng gió phía sau, Diệp Phàm nhanh chóng nghiêng người tránh thoát, nhưng vẫn bị thiết côn quét trúng đùi, cảm giác đau đớn lập tức truyền lên.

- Có biến!

Diệp Phàm hét lớn một tiếng, thuận chân bay lên gần hai thước đá vào một tên mặc đồ đen