Quan Thuật

Chương 68: Phục giết và ngăn chặn




Đang lúc nghi ngờ thì Diệp Phàm cảm giác cách chừng năm, sáu chục mét có một bóng đen vụt qua, hắn không hề nghĩ ngợi vung tay lên, Liễu Nguyệt phi đao của sư phụ truyền lại xẹt qua bầu trời đêm một ánh sao vụt tới.

Phi đao của Diệp Phàm mỏng như cánh ve, lớn bằng đầu ngón út, nắm trong tay hết sức nhẹ nhàng. Nghe sư phụ Phí nói liễu diệp phi đao này là học theo kỹ thuật rèn đao của Tiểu Lý Thám hoa Lý Tầm Hoan trong truyền thuyết.

Được xưng là Tiểu Lý Phi Đao.

Lúc ấy Diệp Phàm nghe mà chấn động, Lý Tầm Hoan vốn được coi như tổ sư gia trong giới phi đao.

Ngoại hiệu của ông vốn là Tiểu Lý Thám hoa, cùng với Sở Lưu Hương, Thiết Trung Đường được liệt vào Tam công tử của Cổ Long, là một kỳ nhân võ công cao cường, hào sảng rộng rãi, coi như hóa thân của chính nghĩa. Tiểu Lý Phi Đao của ông bách phát bách trúng, từng giết chết bang chủ Thượng Quan Kim Hồng của Kim Tiễn Bang, xếp hàng thứ ba trong binh khí phổ của Bách Hiểu Sanh. Đặc biệt đệ tử Diệp Khai được chân truyền, được người đời sau xưng là Đao Thần, nếu không phải chỉ vì không thể chứng kiến, sao lại xưng là Đao Thần?

- Mẹ kiếp! Mình sẽ không phải gặp thêm một Lâm Tiên Nhi nữa chứ!

Lúc ấy Diệp Phàm còn suy nghĩ lung tung.

Liễu diệp đao mà Diệp Phàm dùng cũng xưng là "Tiểu Lý đao", không phải rèn từ thép mà từ một xương một loại thú được ngâm tẩm rồi mài giữa phơi khô nhiều lần. Quy trình chế luyện hết sức phức tạp, hơn nữa còn phải được cao thủ đạt đến thuật dưỡng sinh tầng thứ bảy dùng nội kình quán chú mới thành công.

Nếu như không có nội kình của cao thủ thì dù có đại sư rèn đao làm ra "Tiểu Lý đao" cũng chỉ giống được phần xác của Lý đại hiệp mà không thể nào có được tinh túy của nó, đương nhiên hiệu quả cũng kém đi. Vì thế muốn bắt chước cũng không được, với trình độ người đời nay thì không thể chế luyện ra, cứ mất đi một thanh là coi như ít đi một thanh, nên sau khi phóng đi đều phải tận lực thu hồi lại.

Theo "Lạc diệp phi hoa đao thuật" của sư môn thì đao khi phóng ra nhanh như tia chớp, uy mãnh như sấm sét. Bách phát bách trúng, đã phóng đi là tuyệt đối lấy mạng, so sánh với đạn súng chỉ có hơn chứ không kém, bởi vì đạn bắn ra còn có tiếng động, dù là đã gắn ống giảm thanh.

Điểm này đối với siêu cấp cao thủ mà nói chính là trí mạng thiếu sót, còn "Tiểu Lý đao" thi triển ra vô thanh vô tức, làm người ta không thể phòng. Tuy nhiên cũng phải xem người phóng đạt tới tầng thứ mấy của thuật dưỡng sinh, muốn sử ra đao thuật này ít nhất phải đạt tới tầng thứ ba đỉnh phong của thuật dưỡng sinh.

Diệp Phàm tuy nói có được nhân duyên từ cái u quái dị trên chiếc cọc gỗ kia mà đã đạt đến cảnh giới Thuần Hóa của tầng thứ năm, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể phóng ra ba, bốn đao thì kiệt sức, cần phải nghỉ ngơi một lát mới có thể sử dụng tiếp. Bởi vì công lực của hắn chưa đạt tới thuật dưỡng sinh tầng thứ tám là "Tiên thiên cao thủ", ở cảnh giới này thì nội kình trong cơ thể sinh ra không ngừng, tuần hoàn tự nhiên trong cơ thể. Vì thế hiện giờ tuy uy lực của phi đao rất lớn nhưng không thể tùy tiện sử dụng nếu không sẽ hao phí sức lực. Nếu như một kích không trúng, bản thân mình lại kiệt sức mà kẻ địch chồm tới vậy thì mình thành dê béo để người ta làm thịt rồi.

- Ối!

Quả nhiên.

Không biết là người nào trúng đao kêu lên một tiếng thảm thiết, tuy nhiên lại nghe tiếng càng cây xao động rồi vang lên liên tiếp mấy tiếng súng ép Diệp Phàm nằm bẹp dúm không ngóc đầu lên được.

- Ầm!

Đang lúc đạn bắn chíu chíu thì đột nhiên vang lên cả tiếng lựu đạn nổ làm cho đội của thượng úy Tề Thiên cách đó mấy km cũng nghe thấy được.

- Tiến hết tốc độ về phía trước! Mau! Mục tiêu trong vòng mười km bên trái hoặc bên phải.-

Tề Thiên rống to một tiếng, ra lệnh cho hơn hai ngàn lính của sư đoàn dã chiến và mấy trăm cảnh sát hình sự, cảnh sát vũ trang nâng súng triển khai vòng vây.

"Véo véo......"

Từ ánh sáng của mấy viên pháo sáng bắn lên không trung, Diệp Phàm ngẩng đầu lên thì thấy bọn Điêu Lục Thuận đã lại chạy thoát.

Hắn giận đến nghiến răng nghiến lợi thi triển khinh công đạp lên một thân cây vọt lên chừng mười mét, đuổi theo được chừng hai km thì phát hiện có nhiều vết máu. Nhìn kỹ lại thì thấy một người bị thương đang nằm đó, chắc là do bị Điêu Lục Thuận bỏ lại. Theo lý mà nói, với tính cách trượng nghĩa của Điêu Lục Thuận sẽ không làm như vậy, tuy nhiên Diệp Phàm sợ rằng có điều dối trá nên cũng không vội tiến đến mà ẩn núp quan sát một chút, sau đó quờ mấy viên đá ném ra xem xét động tĩnh thì không thấy gì khả nghi.

Diệp Phàm nhẹ nhàng tiến đến đá cho tên kia một cước.

- Ôi! Nhẹ chút ông nội của ta, tha mạng a!

Một giọng nói hoảng sợ vang lên:

- Ừ! Mày không phải là Lý Đức Quý sao? nói mau! Thằng con hoang Điêu Lục Thuận trốn đâu?

Diệp Phàm kề sát đất nghe ngóng cảm giác xung quanh không có ai, cảnh giác hỏi.

- Tôi không biết, tổ trưởng Diệp, cầu xin anh bỏ qua cho tôi! Tôi sẽ đưa cho anh năm vạn đồng!

Lý Đức Quý kêu thảm thiết, chân trái của gã đang run bần bật. Diệp Phàm tiện tay thu hồi liễu đao làm Lý Đức Quý đau đến khóc thét, Diệp Phàm lại hung hăng đá thêm một cước cực mạnh.

- Răng rắc!

Đùi phải của Lý Đức Quý đã bị đá gãy làm gã rống lên.

- Nói hay không? Diệp Phàm hỏi

- Diệp...... tổ trưởng Diệp, dừng tay! Tôi nói cho anh biết một bí mật, là trước kia chồng của Diệp Kim Liên là Diệp Thủy Căn bị người ta hại chết.

Lý Đức Quý vội vàng thú nhận. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Người nào hại chết ông ấy?

Diệp Phàm căng thẳng.

- Tôi cũng không biết? Lúc ấy giám đốc lâm trường Cảnh Dương Trần Nhị Thuận gọi điện thoại tới bảo tôi lên cõng Diệp Thủy Căn trở về thôn đập Thiên Thủy, nói là ông ấy bị té bị thương, đồng ý trả tôi năm trăm đồng tiền công, vì thế tôi tiến vào mỏm Lang Đang cõng ông ấy trở về. Tuy nhiên, tôi phát hiện thấy Diệp Thủy Căn không giống như té bị thương mà chết.

Lý Đức Quý thấy Diệp Phàm vừa giơ chân lên thì vội vàng kể lể.

- Lúc ấy sao mày không báo án?

Diệp Phàm tức giận quát.

- Tôi...... Tôi sợ! Giám đốc lâm trường Cảnh Dương Trần Nhị Thuận là người đứng đầu lâm trường, ai dám chọc vào y. Ngay cả đồn trưởng đồn công an Lâm Tuyền thấy y còn phải xưng anh em.

Lý Đức Quý lạnh rung, thực ra lúc ấy gã còn mơ tưởng chiếm đoạt Diệp Kim Liên, cho nên cao hứng vô cùng, báo án cái rắm.

- Ta đá chết ngươi, đồ con rùa! Vì sao dám cùng Điêu Lục Thuận hại chết Nhược Mộng! Ừ! Đồ con hoang! Mày chẳng lẽ không phải người họ Lý của thôn đập Thiên Thủy sao? Hiện tại họ Lý cũng có người bị giết rồi, con mẹ ngươi sẽ dám đối mặt với tổ tông sao......

Diệp Phàm rống lên mấy tiếng rồi đá tiếp mấy cái làm gãy luôn mấy cái xương sườn của Lý Đức Quý, gã trào hết cả nước mắt nước mũi, chất thải trong người chắc cũng đã ướt đầm đũng quần rồi.

Gã cầu xin không ngớt:

- Đừng đánh, tôi chỉ muốn ít tiền chơi gái mà thôi, đâu biết anh Điêu là tội phạm giết người, lúc ấy mấy người anh em chỉ nói vị đại ca này mở sòng bạc. Hơn nữa y cho tôi 10 vạn, nói là sau khi cướp được tượng sẽ cho thêm 30 vạn. Lúc ấy còn đáp ứng không giết người tôi mới đồng ý, ai ngờ y lại......

- Đồ chó đẻ ấy còn nói gì?

Diệp Phàm hừ lạnh.

- Nói là đến thị trấn Lâm Tuyền phóng hỏa, còn...... Còn có thường xuyên nhắc tới một câu gì "Hồng mạch Hoa nhi hầm".

Lý Đức Quý sợ Diệp Phàm tiếp tục đã gãy hết xương cốt của gã nên khai tuốt tuột, đoán chừng Điêu Lục Thuận cũng không nói quá nhiều chuyện với gã.

- Hồng mạch Hoa nhi hầm là gì?

Diệp Phàm lẩm bẩm đang muốn tiếp tục truy kích thì cảm giác dưới chân có một luồng sáng trắng lóe lên, Lý Đức Quý lại có thể liều mạng rút ra một con dao găm chồm dậy đâm tới.

- Muốn chết!

Diệp Phàm vung lên một cước nhắm ngay ngực, một cước phẫn nộ này đừng nói là cơ thể của Lý Đức Quý mà gạch đá cũng vỡ nát. Công lực của Diệp Phàm sau khi đột phá đến tầng thứ năm đỉnh phong đã có thể đã vớ một khối đá hoa cương 30×30 cm.

"Răng rắc!", xương sườn của Lý Đức Quý đã bị gãy toàn bộ, ngay cả nội tạng cũng phèo ra ngoài, gã vừa kêu thảm một tiếng thì một ánh lửa chợt lóe lên rồi một quả lựu đạn vụt đến