Quan Thương

Chương 107: Lục Nhất Mạn. (2)





- Chị Dương Oánh, lát nữa tôi nói chuyện với chị.
Lâm Tuyền gập điện thoại, quay lại nhìn lướt qua mặt Trần Vũ, nói:
- À, để tôi trả tiền thuốc ...
- Em vừa mới trả rồi.
Điền Lệ đứng sau nháy mắt với y, cô đã nhận ra cô gái xinh đẹp phía trước chính là hoa khôi Lục Nhất Mạn mà đám Trương Đào suốt ngày nói tới, Lục Nhất Mạn, người chủ trì đài phát thanh của ĐTH trường, đang đứng sờ sờ trước mắt cô, đúng là xinh đẹp hơn cả lời đồn. Điền Lệ hết nhìn Trần Vũ đứng bên trái, lại nhìn Lục Nhất Mạn phía trước, trong lòng có chút ghen tị. Bà đây bình thường cũng là mỹ nữ bao người theo đuổi, sao đứng cạnh họ cứ như vật làm nền.
Rất nhiều năm sau Lâm Tuyền vẫn luôn hoài niệm chi phí chữa trị ở bệnh viện trường, mặc dù tố chất bác sĩ không ra sao, nhưng tiền thuốc men rẻ, còn có thể báo cáo lên khoa được chi trả 90%.
- Thực sự xin lỗi cô, cái váy của cô bao nhiêu tiền, tôi sẽ đền, còn cả ...
Lâm Tuyền chỉ vào khuỷu tay Lục Nhất Mạn, chưa biết phải dùng từ ngữ thế nào cho phải, giọng mềm xuống trước:
- Cái này, cái này ... Cô bảo phải làm sao?
Từ khi nhờ Lâm Tuyền phụ đạo cho mình bị từ chối thẳng thừng, vờ thành người xa lạ không quen biết đã được hơn một năm. Thực ra cũng không cần cố ý né tránh y, vào năm thứ hai Lâm Tuyền đã học xong toàn bộ khóa trình đại học, không cần cùng mình lên lớp nữa, chưa bao giờ tham dự các hoạt động tập thể mà khoa tổ chức, cũng không dự các cuộc họp KTX, gần đây lại càng gần như biến mất khỏi trường, chỉ khi có giờ giảng của Lâm Cầm Nam là mới thấy qua bóng dáng vội vàng của y. Lâm Tuyền lần nào cũng đúng giờ mới từ cửa sau đi vào, lại đúng giờ từ cửa sau đi mất, hai người không còn gặp nhau nữa, đôi khi Lục Nhất Mạn không nhịn được quay đầu lại nhìn, nhưng Lâm Tuyền nếu không vùi đầu ghi chép gì đó thì cũng chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của Lâm Cầm Nam.
Lục Nhất Mạn thậm chí hoài nghi nếu như Lâm Cẩm Nam không có giờ giảng ở khoa bọn họ, chỉ e mình đứng xa xa nhìn Lâm Tuyền một cái cũng không được.
Không ngờ hôm nay gặp lại nhau trong tình cảnh đó, tâm tình của cô bây giờ, so với nói bị sự lãnh đạm của Lâm Tuyền làm tức giận, chẳng bằng nói cố ý dùng sự tức giận đề che dấu nội tâm bối rối.
Trần Vũ nhìn vẻ mặt kỳ quái giữa Lâm Tuyền và Lục Nhất Mạn, khẽ giật áo Điền Lệ, hỏi nhỏ:
- Bọn họ quen nhau à?
Điền Lệ cười khúc khích:
- Ừ, đều học khoa ngoại thương, không chỉ quen, còn là một đôi oan gia nữa đấy.
Trần Vũ ầm ừ không nói gì nữa.
- Cô nói phải làm sao bây giờ? Cái váy này của cô, cùng với cái đồng hồ, nói cho tôi chỗ mua, tôi sẽ bảo người mang tới.
Lâm Tuyền muốn mau chóng rời khỏi chỗ này, nghiêng đầu sang thì thầm:
- Thời tiết này mặc váy có sớm quá không?
- Váy liền vốn mặc với áo khoác ngắn, buổi trưa trời hơi nóng, liền cởi ra ...
Lục Nhất Mạn nói tới đó chỉ muốn đánh mình một cái, giải thích điều này với y làm gì chứ? Y lạnh lùng với mình như vậy cơ mà? Do dự một lúc rồi chừng như hạ quyết tâm, mặt hếch lên kiêu ngạo:
- Không cần anh đền, anh mời chúng tôi ăn tối đi.
- Chuyện này ...
Lâm Tuyền khó xử:
- Hôm nay tôi hẹn người ta ăn cơm.
Điền Lệ nhanh mồm nhanh miệng nói:
- Lâm Tuyền, anh hẹn bạn gái ăn cơm à? Hay quá, giới thiệu cho bọn em quen.
Rồi hết sức tự nhiên đi tới bên Lục Nhất Mạn:

- Trương Đào cùng phòng với anh ấy là bạn trai mình, đây là bạn học của mình, Trần Vũ. Lâm Tuyền hiếm khi nào mời khách, hôm nay vừa vặn xẻo của anh ấy một vố.
Lâm Tuyền cau mày, thầm nhủ: Chuyện này liên quan gì tới cô mà xen vào?" Y hẹn Dương Oánh, Cảnh Thiên Sương ăn cơm ở khách sạn Hilton, chẳng phải là vì tiếc tiền. Nhưng dẫn ba cô gái tới khách sạn 5 sao ăn cơm thì quá kinh hãi thế tục, mặc dù trong trường không thiếu con cái nhà giàu, chiếc đồng đeo tay Gucci ánh ngân quang kia của Lục Nhất Mạn không phải rẻ. Song Lâm Tuyền không muốn đám Trương Đào, Điền Lệ thay đổi cái nhìn với y vì tiền, đặc biệt là Trần Vũ.
Lâm Tuyền gọi điện cho Cảnh Thiên Sương, vẫn là Dương Oanh nhận điện thoại:
- Chị Dương Oánh, anh chị tới nơi rồi à? Thế này, người tôi xô phải hẳn là chị quen, là Lục Nhất Mạn khoa ngoại thương khóa 97, tôi nói mời cô ấy ăn cơm chuộc lỗi, chị và anh Cảnh tới nhà hàng Tam Phục nhé.
Dương Oánh ở phía kia cười khúc khích:
- Vị sư muội này đương nhiên là tôi biết rồi, xinh đẹp như thế cơ mà. Cậu xô phải diễm phúc rồi đó, có cần tôi tác hợp cho hai người không? Mà sao phải đổi sang Tam Phúc, cứ tới thẳng Hilton đi, con gái ai chẳng có chút lòng hư vinh, cậu mời người ta ăn cơm ở Hilton, tôi không tin cô gái ấy không động lòng.
Lâm Tuyền bị trêu, cười méo xẹo:
- Chị Dương Oánh, trong túi tôi còn có 200 đồng, ăn ở đó chỉ có đường ở lại bán thân làm ngưu lang, quyết định ở nhà hàng Tam Phúc, chị và anh Cảnh tới mau nhé.
Gập di động lại, Lâm Tuyền nói với Lục Nhất Mạn:
- Dương Oánh của viện nghiên cứu sinh, chị ấy nói có quen cô, thế này nhé, tôi đưa cô về KTX thay y phục.
- Hả, sao anh quen chị Dương Oánh?
Lâm Tuyền không để ý tới sự ngạc nhiên của Lục Nhất Mạn, gọi điện cho Trương Đào, bảo hắn tới Tam Phúc đặt phòng bao trước, lại bảo Điền Lệ:
- Trương Đào sắp tới Tam Phúc rồi đấy, các cô đi trước đi.
Lâm Tuyền đưa Lục Nhất Mạn về KTX, lại ngồi đợi ở đại sảnh KTX nữ nửa tiếng đồng hồ, 5 giờ chiếu là lúc người qua kẻ lại đông đúc nhất, ai nấy đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn y chằm chằm, Lâm Tuyền có cảm giác như bị người ta lột sạch y phục đứng giữa phòng cho người ta nhìn vậy. Trong lòng cũng lấy làm lạ không thôi, đại sảnh đâu phải chỉ có một mình mình, vì sao ai cũng nhìn mình như thế.
Một lúc sau không ngờ tiểu lục Trần Lập ôm bạn gái xuất hiện trước mặt Lâm Tuyền, cười gian:
- Lão Đại, anh đúng là tàn nhẫn, dám hạ độc thủ với Lục Nhất Mạn, bên ngoài người người sục sôi, cẩn thận ra kia bị người ta cầm gạch ném vỡ đầu.
Không cho Lâm Tuyền cơ hội hỏi gì, hắn kéo bạn gái đi, cười hô hố:
- Em đợi anh ở Tam Phúc.
Tây phục màu xanh thẫm phố hợp với váy ngắn tím sậm xếp nhiều tầng, bên trong là áo dệt kim mỏng màu trắng, giày ống cao màu cà phê, cùng với chiếc tất đen dài tới gối, mỗi bước đi chiếc váy ngắn phơ phất lộ ra làn da đủi trắng trẻo. Mái tóc dài buông xõa sau vai, khuôn mặt xinh đẹp không tì vết, đôi mắt trong như nước suối trên núi, vô cùng rung động lòng người. Tay lại cầm một chiếc túi sách vằn báo, càng làm Lục Nhất Mạn trở thêm thuần khiết.
Lâm Tuyền không thể không thừa nhận, Lục Nhất Mạn đứng nơi nào, nơi đó như bừng sáng, làm tất cả thiếu nữ đi qua bên cạnh cô đều phải cúi đầu bước nhanh hơn, tránh bị thành vật làm nền.
Không có Trần Vũ, Điền Lệ ở bên cạnh, Lâm Tuyền khôi phục sự bình đạm vốn có, nhìn ánh mắt hằn học xung quanh, cười nói:
- Biết thế này tôi chuẩn bị thêm một cái mũ bảo hiểm, lúc nãy còn có người bạn dặn tôi đề phòng ra ngoài bị người ta ném gạch vỡ đầu, đi với cô chẳng an toàn chút nào.
- Có phải vì thế trước kia anh từ chối phụ đạo cho tôi?
Lục Nhất Mạn cảm thấy ngữ khí giống hờn dỗi, hỏi xong quay đầu sang làm mặt lạnh.
Lâm Tuyền cười lúng túng không trả lời, đúng lúc đó có một chàng trai chạy tới, dáng vẻ rất lo lắng, vừa thấy Lục Nhất Mạn liền hỏi:
- Tiểu Mạn, nghe nói em bị xô xe có làm sao không?

Lục Nhất Mạn giơ khuỷu tay lên, cười nhẹ:
- Không sao, chỉ xước xát chút da thôi, đã tới trạm y tế trường bang bó qua rồi.
Chàng trai kia thở phào, lúc này mới để ý tới Lâm Tuyền đi bên cạnh Lục Nhất Mạn, nhíu mày lại:

- Cậu là ai? … A cậu là Lâm Tuyền!