Quan Thương

Chương 124: Chọn Trợ Lý Là Để Hầu Tôi





Trương Bích Quân có thể nói là người hiểu tâm tư Lâm Tuyền về mặt kinh doanh nhất, không chút khách khí tói toạc dụng tâm của y ra:
- Tổng giám đốc định mượn người nhưng không trả đấy.
Lâm Tuyền thở dài, nói rất đường hoàng:
- Tôi làm thế chẳng phải để chia sẻ gánh nặng với mọi người sao? À, đợt tuyển người lần này tiến hành tới đâu rồi?
- Còn một vòng cuối cùng nữa, anh có tới xem một chút không?
- Ừm, tôi muốn chọn trợ thủ, còn các phòng ban khác chọn người thì tôi không tham dự.
Tinh Hồ lợi dụng hạng mục Nguyệt Nha Hồ lập nên một cơ sở rất tốt, hiện dần dần có danh tiếng trong giới, trong tay còn nắm ba hạng mục marketing lớn, lại đưa ra điều kiện tuyển người tương đối ưu đãi, chỉ công bố 8 vị trí, mà có gần 200 người tới tranh nhau.
Tiến vào vòng phỏng vấn cuối cùng có 12 người, phòng nghiên cứu tin tức, phòng công trình, phòng nhân lực đều tuyển hai người, Lâm Tuyền chọn một trợ thủ, còn lại đào thải 5 người. Lâm Tuyền vẫn ung dung ngồi rìa bàn hội nghị, cầm hồ sơ và bút bi, tham dự toàn bộ quá trình phỏng vấn, nhưng rất ít lên tiếng.
Rất khó mà lấy điều kiện của Trương Bích Quân ra yêu cầu bọn họ, xem hết 12 người, Lâm Tuyền không tìm được nhân tuyển thích hợp, đem bản hồ sơ đẩy cho Trương Bích Quân, Cố Lương Vũ, nói:
- Tiến cử cho tôi hai người xem.
Trước Bích Quân rút ra một bản hồ sơ đưa cho Lâm Tuyền:
- Điều kiện Chu Phong không tệ, kết cấu tri thức khá hoàn thiện, năng lực xử sự cũng cao, nói chuyện khéo léo, tư duy nhanh nhạy ...
- Tính cách không tốt.
Lâm Tuyền cắt ngang lời Trương Bích Quân:
- Chu Phong là người vùng núi phía tây, xuất thân nghèo khó, cho nên rất khắc khổ, điều kiện ở các phương diện rất tốt, nhưng mọi người không thấy rằng một người xuất thân nghèo khó thì phải chất phác một chút sao? Vừa rồi qua cuộc trò chuyện của mọi người và anh ta, tôi thấy anh ta có sự tự ti khắc cốt ghi lòng về xuất thân nghèo khó của mình, có sự khao khát tới biến thái với quyền thế và tiền tài. Nói cách khác, anh ta có thái độ thù địch rất sâu với người giàu.
Lâm Tuyền nhìn qua Cố Lương Vũ:
- Như Lão Cố đã trải qua cuộc sống nghèo khó, tôi tin nghèo khó mang lại cho con người ta một số thứ hữu ích, kiên trì, theo đuổi hạnh phúc trong cuộc sống, cảm thụ được tình người. Tiếc là tôi không nhìn thấy chút bóng dáng nào của Lão Cố trên người Chu Phong, tôi hi vọng mọi người lấy cái cớ gì đó đào thải anh ta.
Đám Trương Bích Quân ngớ ra, nhìn nhau cùng nghiền ngẫm lời Lâm Tuyền nói, bọn họ đúng là chỉ nhìn thấy biểu hiện bề ngoài, không ai nhìn một con người thấu triệt được như Lâm Tuyền, ngẫm lại thì đúng thế thật, Chu Phong tỏ ra khéo léo quá mức, không phải sự khéo léo tự nhiên, mà là cố ẩn nhẫn chời thời cơ, tính cách này không hay, có điều chỉ qua một cuộc nói chuyện mà nhìn ra như Lâm Tuyền không dễ.
Cố Lương Vũ nghĩ có lẽ Lâm Tuyền cũng nhìn thấu con người mình ngay từ lần đầu gặp mặt nên mới dùng mình, thở dài nói:
- Tôi ủng hộ ý kiến của tổng giám đốc, con người Chu Phong có lẽ rất tài hoa, nhưng không thích hợp với thời kỳ khai sáng Tinh Hồ.
Trương Bích Quân lại lấy một bản lý lịch khác:
- Tình hình của Lý Lệ cũng tương đối giống Chu Phong, lại từ gia đình mồ côi, biểu hiệu hơi kém, hám lợi trước mắt, nóng vội.
Đặt hồ sơ của Lý Lệ vào cùng chỗ với Chu Phong, đem mười hồ sơ còn lại cho Lạc Tình, rồi bảo với Cố Lương Vũ:
- Chúng ta không cần để ý tới tổng giám đốc, phòng tin tức, nhân lực, công trình chọn người không cần kén chọn như thế, tổng giám đốc chọn trợ thủ mà còn kén chọn hơn cả chọn bạn gái.
Lâm Tuyền khoát tay, nói hết sức hiển nhiên:
- Bích Quân, cô nói như vậy là sai rồi, tôi chọn trợ thủ là để người ta hầu hạ tôi, cho nên phải nghiêm khắc một chút. Còn chọn bạn gái là tôi hầu hạ người ta, người ta không chê tôi là tôi thắp hương vái tạ rồi, dám kén chọn à?
Lạc Tình phì cười, cầm không chắc tập hồ sơ, khiến nó bị rơi xuống đất, lườm Lâm Tuyền một cái, oán tranh:
- Anh đừng có tùy tiện chọc cười người ta được không, tổng giám đốc, anh đi mà nhặt.
- Hì hì hì, cô và giám đốc Trương đều mặc váy, tôi cúi xuống chỉ sợ không thích hợp lắm.
Mọi người cười đùa rời văn phòng, hôm nay là chủ nhật, trừ nhân viên hành chính cao cấp ra thì chỉ có Vương Thúy ở công ty, dù sao cô ta cũng phải đợi Phàn Xuân Binh tham gia phỏng vấn xong mới có thể đi hẹn hò với nhau.
Tới bãi đỗ xe, Lâm Tuyền mới vỗ đầu nhớ ra:
- Cứ cười nói làm quên mất, tôi không có xe, tới bãi đỗ xe để làm gì nhỉ?
Thiệu Binh nói:
- Tổng giám đốc đi đâu, tôi đưa anh đi.
- Chúng ta đi khác hướng nhau, để tôi tự bắt xe vậy.
Đám Trương Bích Quân, Cố Lương Vũ, Phàn Xuân Binh, Vương Thúy hôm nay đi cùng một cỗ xe tới, bọn họ vẫy tay tam biện Lâm Tuyền rồi đi trước.
Lạc Tình khó xử nói:
- Ba tôi vừa mới gọi điện tới, tôi không đưa anh đi được, thôi dù sao anh cũng đâu tiếc tiền xe.
Nhìn bọn họ người nọ nối người kia đi mất, Lâm Tuyền nhún vai đi rời bãi đỗ xe, trên đường có một cố gái đang ngồi xồm, thấy Lâm Tuyền đi bộ mà không đi xe thì có chút bất ngờ, đi tới nói:
- Chào anh, tôi là Lý Lệ tham gia phỏng vấn hôm nay.
Lâm Tuyền nhìn Lý Lệ, không biết cô ta ngồi đợi ở đây có dụng ý gì, quan sát cô gái này mặc áo phông, quần jean, tóc tết gọn gàng sau đầu, đi giày bệt thể thao, cao chừng 1m70, không xinh đẹp lắm nhưng rất ưa nhìn.
- Tôi nhớ, phỏng vấn kết thúc rồi, cô về đợi thông báo đi.
- Biểu hiện hôm nay của tôi có chút nóng vội, chắc chủ khảo không hài lòng lắm, nhưng tôi thực sự cần công việc này ....
Cô gái khẩn khoản nói:
- Chọn hay không do chủ khảo hôm nay quyết định, cô tìm tôi cũng vô ích.
Lâm Tuyền nhíu mày:
- Khi bọn họ đặt câu hỏi đều vô tình nhìn về phía anh như hỏi ý, tôi nghĩ anh mới là người quyết định, xin anh đấy, cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt trong công tác.
- Cô nhầm rồi, tôi không quyết định được cái gì hết, cô cứ về đợi thông báo đi.
Lâm Tuyền mặt lạnh tanh vô cảm đi qua, vẫy một chiếc taxi, ngồi lên xe rồi mới để ý vẻ mặt vừa thất vọng vừa hụt hẫng của Lý Lệ qua gương chiếu hậu.
Chỉ thoáng chốc Lâm Tuyền đã gạt hình ảnh bi thương của Lý Lệ ra khỏi đầu óc, hôm nay y có hẹn ăn cơm với chị Tĩnh Di, nhưng tới nhà cô thì cửa đóng then cài, gọi điện thoại tới bệnh viện mới biết Lâm Tĩnh Di đổi ca với một bác sĩ trong bệnh viện, không có thời gian về nhà làm cơm, mời Lâm Tuyền tới một quán ăn gần bệnh viện.
Lại phải bắt xe thêm một chuyến nữa, Lâm Tuyền tới thẳng bệnh viện tìm chị mình, hôm nay hẹn cả Trần Á Cầm đi ăn cơm, lúc đi ra khỏi khu tổng hợp nhìn thấy một bóng người rất giống với Lý Lệ vừa rồi chặn y ở bãi đỗ xe, nhưng mỗi ngày lượng người ra vào bệnh viện nhân dân tỉnh rất nhiều, chỉ chớp mắt cái đã không thấy đâu nữa.
Thấy Lâm Tuyền ngó nghiêng xung quanh, Lâm Tĩnh Di hỏi:
- Tìm ai vậy?
- Em vừa nhìn thấy một người quen đi qua, chẳng biết đâu mất rồi.
Lâm Tĩnh Di cũng quay đầu lại, khác tay Lâm Tuyền:
- Đông quá, cứ như chỗ khác không có bệnh viện vậy.
- Cải cách y tế, đem tài nguyên chất lượng cao tập trung trọng điểm, khiến cho khám bệnh ngày càng khó khăn, ngày càng tốn kém.
- Ông cụ non, lầm bầm cái gì?
Lâm Tĩnh Di kéo Lâm Tuyền đi ra ngoài, hai cô gái khiến người qua kẻ lại ngoái đầu liên tục.