Quan Thương

Chương 162: Lâm Cầm Nam





Ánh sáng mờ mờ, chỉ có một bóng đèn nê ông phát ra ánh đèn mờ mịt ở cuối con đường.
Y kinh hoàng đứng giữa con đường trống không.
Chỉ có tiếng nước mưa tí tách nhỏ lên mặt đường xi măng, không còn tiếng động nào nữa, chỉ có lời mẹ y lúc bỏ đi vang bên tai :" Đào Đào, đợi mẹ ở đây ..."
Bóng đèn nô ông lập lòe, đột nhiên tắt phụt, một ý nghĩ giống như bóng tối sâu thẳm choán lấy trái tim non nớt của nó :" Mẹ không quay lại nữa đâu."
Lâm Tuyền bật dậy từ trong mơ, nước mắt lăn trên gò mà, mắt nhức buốt, đại khái trong mơ nhìn theo hướng mẹ biến mất quá lâu. Lau sạch nước mắt, hít liền mấy hơi thật sâu, lấy chăn chùm kín đầu, tựa hồ bóng tối trong phòng khiến y sợ hãi. Gần như cùng lúc chăn chùm lấy đầu, Lâm Tuyền dứt khoát kéo chăn xuống, mở to mắt nhìn vào bóng tối thăm thẳm.
Phương Nam ở phòng nhỏ bên cạnh, nghe tiếng động chạy sang, ôm lấy y kéo vào lòng, dỗ dành như dỗ trẻ con, nhớ lại lời Lâm Minh Đạt nói với cô :” Tiểu Ba đến nhà chú không phải vì cha mẹ nó bị tai nạn qua đời, nó bị vứt bỏ ở đường đi qua trường học, khi đó nó mới bốn tuổi”
Phương Nam nghe người bên trong chăn phát ra tiếng thở nặng nề sợ hãi, lâu rồi Lâm Tuyền mới gặp ác mộng như thế, ít nhất từ khi cô ở bên cạnh chăm sóc y thì không có, chắc bị chuyện gì ban ngày kích thích, tại cô gái tên Trần Vũ kia sao? Phương Nam nhớ tới lời Trương Đào nói ban sáng, cùng vẻ mặt trấn tĩnh của Lâm Tuyền trước mặt người khác, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Trần Lập vừa mới chia tay bạn gái, thêm vào chuyện hiệu giặt, tâm tình hơi kém, Trương Đào và Điền Lệ đã có việc làm, lại vừa tốt nghiệp xong, mang rất nhiều mộng tưởng vào tương lai, ở lại Tĩnh Hải chơi hai ngày rồi cùng về tỉnh thành.
Ngồi trong chiếc xe Dodge Rams rộng rãi thoải mái, Trương Đào kinh ngạc nói:
- Cái xe này bên ngoài quê một cục, vậy mà không ngờ bên trong xa xỉ như thế, Trần Lập, mày nói xem có đúng không?
Trần Lập đang mải chơi game, không để ý tới hắn.
Trương Đào tới bên cạnh Quách Bảo Lâm, nói:
- Quách Tử, nhà anh giàu tới thế sao?
Quách Bảo Lâm hai ngày trước lái chiếc xe Grand Cherokee đưa bọn họ đi chơi, trừ những khu đèn đỏ thì đi hết một vòng Tĩnh Hải, nếu không phải có Điền Lệ, thì hai tên kia đã theo Quách Bảo Lâm tới mấy chỗ đó để mở rộng tầm mắt rồi. Lâm Tuyền nghiên cấm Quách Bảo Lâm tiết lộ chuyện của mình, nên hắn nhận luôn chiếc Dodge Rams là của mình.
Quách Bảo Lâm phóng khoáng nói:
- Cái xe này làm bảo mẫu thôi, quá quê, hôm nào tôi tặng Tiểu Ba chiếc Lincoln 1200 chơi.
Rồi vỗ đầu Lâm Tuyền:
- Lincoln 1200 được chứ hả?
Lâm Tuyền thừa hiểu ý hắn, lắc mạnh đầu:
- Xéo.
Bỏ mấy triệu đồng mua một cái xe quá mức lãng phí, vả lại Thực nghiệp Tinh Hồ giờ cũng đã có mấy chiếc xe đắt tiền rồi, Quách Bảo Lâm muốn có thể lấy chiếc Grand Cherokee của hắn đi mà đổi với người ta.
Lâm Tuyền lắc đầu quá mạnh làm thảm đắp trên đầu gối bị tuột xuống, không đợi y nhặt, Phương Nam đã chu đáo đi tới nhặt lên, còn cần thận vuốt phẳng, dáng vẻ như cô vợ hiền thục. Đám Trần Lập tới giờ vẫn không hiểu nổi quan hệ giữa Lâm Tuyền và Phương Nam là gì, chăm sóc tới mức độ này mà lại không giống như một cặp.
Phàn Xuân Binh đã liên hệ với trường học, buổi trưa xe tới trường, cùng ăn cơm với bạn trong phòng, Lâm Tuyền chỉ ăn một chút rồi về xe nghỉ ngơi, hạ hàng ghế sau xuống liền biến thành một cái giường, Phàn Xuân Binh và Quách Bảo Lâm tiếp khách hộ y.
Buổi chiều đi làm thủ tục tương quan, bằng chứng nhận tốt nghiệp đều sẽ gửi về Tĩnh Hải vào tháng bảy, khi Lâm Tuyền được Quách Bảo Lâm, Quý Vĩnh bế lên xe chuẩn bị rời trường thì Lục Nhất Mạn tới:
- Thầy Lâm muốn gặp anh.
Thầy Lâm mà Lục Nhất Mạn nói tất nhiên là Lâm Cầm Nam, ông là viện sĩ viện khoa học xã hội, nhà kinh tế học, tổ trưởng danh dự tiểu tổ nghiên cứu kinh tế TW, là học giả cấp cố vấn quốc sách. Chỉ có học giả cấp bậc đó mới khiến Lâm Tuyền còn kiên trì tới nghe ông giảng bài, ở lại trường hết khóa trình.
Khi Lâm Tuyền mới tới trường, kiến thức uyên bác cùng tư tưởng của ông đã hoàn toàn cảm phục Lâm Tuyền, những cuốn sách do Lâm Cầm Nam viết cùng tác phẩm ông tiến cử, Lâm Tuyền đều đọc hết, khóa trình của học viện ngoại thương dày đặc, chỉ có thông luận kinh tế của Lâm Cầm Nam là không có sách giáo khoa hay thi cử gì cả, mỗi năm ông lại dạy nội dung hoàn toàn khác nhau, đều là tổng kết cùng nhìn lại làn sóng kinh tế đương thời.
Người mới tới trường nghe Lâm Cầm Nam giảng bài không khác gì nghe thiên thư, chỉ có điều môn học của ông không phải thi chỉ cần nộp một bản luận văn là được, bất kể là viết hay là đi sao chép, đều được ông bật đèn xanh cho qua, cho nên người chọn môn học của ông rất đông.
Lâm Cầm Nam cũng không bao giờ điểm danh, cuối cùng người thực sự tới nghe ông giảng bài đều là nghiên cứu sinh, Lâm Tuyền nghe ông giảng thông luận kinh tế ba năm rưỡi, những kiến thức được tiếp xúc thâu tóm toàn bộ khóa trình khác trong đó.
Lâm Tuyền hơi do dự rồi bảo Quách Bảo Lâm, Quý Vĩnh bế mình trở lại xe lăn, cười với Lục Nhất Mạn:
- Bộ dạng của tôi hiện thật khó coi, nghe nói cô cũng theo học thầy Lâm rồi à?
- Em không giống anh, khó lắm mới được thầy Lâm nhận.
Chuyện của Lâm Tuyền, Lục Nhất Mạn không rõ lắm, nhưng cô biết Lâm Tuyền và Trần Vũ chia tay, thiếu chút nữa mất mạng vì tai nạn, khó khăn lắm mới cứu được. Nghe ngữ khí bình đạm của y, Lục Nhất Mạn thấy sống mũi cay cay, thiếu chút nữa bật khóc.
Khu nhà ở giáo viên trường nằm biệt lập phía sau khu trường học, đi vào đó mọi người tưởng chừng đi vào đi vào vùng nông thôn, nhà nào cũng có giàn cây, có luống rau, có cả chuồng gà, chỉ khác mỗi điều gọn gang ngăn nắp hơn, không lộn xộn như ở vùng nông thôn thực sự.
Phương Nam đẩy xe lăn của Lâm Tuyền theo Lục Nhất Mạn tới một căn nhà trong đó, trông không khác gì bất kỳ căn nhà nào bên cạnh, không ai ngờ được giáo sư danh tiếng cả nước lại sống giản dị như vậy.
Lâm Cầm Nam tóc trắng phau, tinh thần quắc thước, đi ra tận cửa đón Lâm Tuyền, ông nói thẳng luôn:
- Lâm Tuyền, tôi nhớ rất rõ em, em làm học sinh của tôi ba năm rưỡi, viết tám bài luận văn, bài nào cũng vô cùng đặc sắc, nhất là ba bài luận văn mà em viết năm ngoái đều do tôi tiến cử lên báo trường, nghiên cứu sinh do tôi hướng dẫn đều không có trình độ như em. Học kỳ này không thấy em đâu làm tôi rất hụt hẫng, dù sao ba năm qua chỉ có mình em kiên trì nghe tôi giảng bài, làm luận văn nghiêm túc.
Lâm Tuyền cúi đầu nhìn xuống hai chân của mình, không nói, ai cũng nói rằng y là học trò cưng của Lâm Cầm Nam, thực chất quan hệ của y và Lâm Cầm Nam hoàn toàn không có gì, ngay cả trao đổi về khóa học cũng rất ít.
Lâm Cầm Nam gật đầu:
- Mấy lần nghe ngóng tôi mới biết em bị tai nạn, hạn ngạch tiến cử em học nghiên cứu sinh tôi kiên quyết bảo lưu, hôm trước nghe quyết định của em tôi ngạc nhiên lăm, em không muốn làm học sinh của tôi cũng không sao, nhưng em không học tiếp tục học cao thêm thì quá đáng tiếc.
Lâm Tuyền ngại ngùng nói:
- Hai môn chính trị, tiếng Anh trước kia em còn miễn cưỡng qua được, giờ hoàn toàn không có lòng tin nữa, nếu như làm học sinh của thầy, tới khi tốt nghiệp không xong lại khiến thầy mất mặt. Cha em có nói với em một câu, học dĩ trí dụng, cho nên mới mới định vừa làm vừa học, có lẽ có ích với em hơn.
*** Ý nghĩa tương tự học đi đôi với hành.